Lý Tịnh nhìn thấy chuyện này thì cười nhạt, chỉ là phút gắng gượng danh dự của kẻ tiểu nhân, hắn nốc cạn vò rượu, đặt một nén bạc vào tay Tiểu Minh, thì thầm :
- “Tiền này xem như bồi thường tổn thất.Còn ngươi, muốn sống thì theo ta, ngày mai tốt nhất là xin nghỉ luôn đi.”
Nói xong hắn không đợi Tiểu Minh kịp thời phản ứng, xoay đầu bỏ đi một mạch.
- “Khách quan, đợi đã, tiểu nhân…..Đợi ta một chút”.
Tiểu Minh đối với người này vừa có chút tò mò, vừa có chút thích thú, vừa có chút kinh sợ.Trông chừng người này tuổi tác chỉ chừng hai mươi hai, hai mươi ba, nhưng khí chất của hắn đặc biệt cao quý hơn người, bước chân nhẹ nhàng nhưng vững chắc, và nhất quyết là hắn phải có một tài năng xuất thần nên mới thực sự tự tin vào chính bản thân mình như thế.Tiểu Minh cho rằng hắn nhìn ngắm thế cũng đã đủ, cảm giác được đây là người tốt thì tâm cũng thả lỏng hơn, dù gì người này cũng vì sự an toàn của hắn mà ra sức bảo vệ, lại rất biết đúng biết sai mà đền bù tổn thất cho khách điếm.Hắn vừa định mở miệng ra hỏi thì Lý Tịnh đã lên tiếng trước :
- “Vị huynh đài này, sở thích của ngươi hình như là đi nghe lén người khác thì phải? “.Hắn vẫn giữ cái nụ cười nửa miệng ở trên môi, lời lẽ có chút châm biếm.
Tiểu Minh xấu hổ mặt đỏ như gấc, lấy tay lên vuốt dọc sống mũi, lí nhí trả lời :
- “Đại huynh, đệ thực ra là chỉ làm đúng cái công việc của mình thôi.Khách điếm có lượng khách vãng lai giao dịch rất nhiều, người ta hay đánh nhau gây gổ như huynh lắm, đệ nếu không xử lý kịp thì đương phải tự bỏ tiền ra đền bù tổn thất huynh biết không.Như hôm nay, việc xảy ra quá nhanh, đệ…”.
- “Thế nào?Đệ muốn đi báo quan?”
- “A.Đệ, đệ…Ừm, điều này, điều này cũng là lẽ đương nhiên mà, đệ chỉ ráng làm tốt công việc của mình thôi, huynh biết chứ?Ừm, còn việc nghe lén, chính xác là đệ có một chút hiếu kỳ, đệ thừa nhận, được chưa?Hắn thành thật trả lời.
- “Việc này xem ra cũng không thể trách đệ, haha, nhưng mà đối với người trong võ lâm, đệ nên biết là không nên xen vào chuyện của họ, nếu không thì đừng mang bụng trách lòng người khác nhẫn tâm, đem chặt cái đầu của đệ xuống mà ngâm rượu đấy.Ta nói ngâm rượu ở đây thực ra chính là nhắc đến nghĩa đen nhé.Hahaha”.
- “Đệ, đệ biết rồi.Nhưng mà đối với Khương Sắc, huynh từ đầu không phải đã nhắm đến hắn rồi hay sao?Nay chúng ta cùng ở chung trên một con thuyền, huynh đã có dự tính gì hay chưa?Nếu được có thể cho đệ biết, một phần ít ỏi gì đấy có thể giúp đỡ huynh phần nào?”
Lý Tịnh không thèm nghe, tên này càng lúc càng nói nhiều.
- “Hừ, thôi đủ rồi, nhà ngươi thì biết gì về nhân sĩ giang hồ cơ chứ, muốn giúp ta?Biết giết người không?Thế biết đánh người ngất xỉu hay là không?Nhìn bộ dáng của ngươi, trói gà còn không chặt, không phải là gánh nặng cho ta đã là tốt lắm rồi.Chuyện này dừng ở đây đi, không cần nói thêm nữa”.
Tiểu Minh đuối lý, cũng hiểu là hắn nói không có sai, đành im lặng thin thít mà theo.Cái hắn không ngờ là kẻ này ăn cơm ở khách điếm hạng sang, vung tay ra là thỏi vàng thỏi bạc, ấy mà lại chui vào trong miếu hoang mà ngủ, có lẽ là một loại sở thích kì quặc gì đấy.Hắn tỏ vẻ nghi hoặc nhưng không dám nói gì, nhăn mặt mà kiếm một chỗ trông có vẻ sạch sẽ mà ngồi xuống điều khí luyện công.Lý Tịnh một tay cầm cương kiếm ôm trước ngực, thấy hắn không ngủ còn hành động khác lạ thì hỏi :
- “Ngươi đang làm gì thế?Luyện công sao?Ngươi cũng biết võ công?Không đúng, này, nói ta nghe thử xem”.
Tiểu Minh sợ nói ra chuyện này thì mất mặt, hắn đường đường là người tu tiên lại chẳng được tích sự gì, thậm chí nếu hắn có nói ra cũng không ai thèm tin, lại mang tiếng xấu là kẻ điên, thế nên đành nói dối :
- “Không có, đệ không biết võ công, chỉ là từ lúc ra khỏi bụng mẹ, đệ luôn ốm yếu không khỏe, đường sinh tử không tốt cho lắm, đi khám thì đại phu bày đệ bài luyện khí thế này, lâu rồi thành quen.Huynh cứ mặc đệ, không có gì đâu, đừng quan tâm.
Lý Tịnh nhìn cái mặt ngố của hắn vài lần rồi không để ý đến nữa, bỏ qua một góc, chỉ là cũng xếp bằng luyện công giống y như thế, thanh cương kiếm lần này cắm ngay trước mặt, nếu có biến, Lý Tịnh cũng dễ dàng mà ra tay chống đỡ.Tiểu Minh hít thở hai canh giờ thì thân thể mỏi nhừ, tay chân tê liệt đến không đứng dậy nổi, nằm lăn ra đất mà rên rỉ, hắn thấy nản với kiểu ngồi không mà tọa thiền thế này lắm rồi, vừa chán vừa vô ích.Hắn liếc mắt qua Lý Tịnh, thấy người này hai mắt còn nhắm nghiền, thân vẫn nghiêm trang sạch sẽ như cũ, không có chút nào thấy khó chịu, vốn muốn mở miệng ra hỏi thăm chút kinh nghiệm, nhưng lại nhịn được, trong đầu hắn còn nhớ trong thư tịch đã nói :tiên phàm căn bản khác biệt, cách vận công bởi thế không giống nhau, võ học chỉ là tiểu đạo, tu tiên mới là đại đạo chân chính, thà từ đầu không biết, chứ không để tiểu đạo làm ảnh hưởng, nhiễu loạn lâu dài đến đại đạo ngày sau.Tiểu Minh nằm thao thức một chút rồi lăn ra ngủ, đến sáng hôm sau thì bị mấy tiếng động lớn nhiễu động giấc ngủ nên mới mơ màng tỉnh dậy.Vừa bước ra cửa, hắn thấy Lý Tịnh đang sử cương kiếm múa quyền.Lý Tịnh như bôi mỡ vào hai chân, di chuyển nhẹ nhàng mà mau lẹ theo một quỹ đạo nhất định, thân trên lại biến hóa đủ đường, kiếm quang vun vút như mưa, đâm, chém rồi đỡ, đặc biệt đẹp mắt.Tiểu Minh nhìn cái này cũng mù mờ không rõ, hắn nghĩ kiếm chỉ dụng được ba chiêu, nào đâu ngờ lại có riêng một bài quyền với kiếm chiêu đủ kiểu như thế, đúng là văn hóa mỗi nơi lại có mỗi loại tinh túy riêng.Trong lòng cũng thầm bội phục, nhưng hắn nghĩ tiên pháp chẳng phải càng oai phong lẫm liệt hơn hay sao, tay mang phất trần thanh lịch, chân đạp mây trắng cô ngạo, bay tít về phía xa xa chân trời.Lý Tịnh dường như càng tập càng hăng, động tác lại thêm mấy phần thành thục, kiếm khí như cuồng hoa loạn vũ, xoáy lên những luồng gió nhanh, mạnh kinh người.Kiếm quang đi đến đâu, lá cây rụng một đường đến đó, bám gió mà vươn theo lưỡi kiếm như hình với bóng, hoàn toàn mất đi tự chủ, cảnh tượng rất là huyền diệu.Tiểu Minh không kiềm được, mở miệng vỗ tay hoan hô mấy tiếng thưởng thức.Lý Tịnh thấy hắn hành xử như thế thì chắp miệng :
- “Này, khi nào thấy người ta luyện công thì ngươi đừng có làm phiền như vậy, tẩu hỏa nhập ma là gì ngươi biết không?Haha, nhưng mà ngươi thấy thế nào, không tệ chứ hả, haha.Đói chưa? Ở đây có con heo rừng khi nãy ta săn được, ngươi làm tiểu nhị chắc biết chút ít ẩm thực chứ nhỉ, làm món nướng ta xem, haha”.
Tiểu Minh thấy hắn nhiệt tình, lại tốt bụng dễ gần, cho nên rất là vừa lòng, xắn tay áo lôi ra đủ thứ gia vị đã chuẩn bị sẵn…
- “Ây, sao lại đem theo nhiều gia vị như thế?Không lẽ ngươi đã đoán trước được chuyện này?”.
- “Haha, không phải, đệ lúc trước thường hay độc hành một mình, nên có cơ hội cũng ráng đem theo những thứ này để cải thiện mùi vị bữa ăn.Hơn nữa, đệ nghĩ là đệ còn khá tham ăn, haha”.
Lý Tịnh không biết là hắn làm cái quái gì mà mùi vị quả thực rất thơm, rất hấp dẫn.Nhìn nước mỡ chảy xèo trên ngọn lửa, bốc lên hương thơm ngào ngạt, thịt vừa chín tới, Lý Tịnh không màng đến cái nóng, vươn tay xé lấy một tảng lớn đưa lên miệng thưởng thức.
- “Ngon, haha, ta không ngờ là đệ còn có tài thế này đấy.Thịt rất mềm, không mỡ, còn rất nạc, da thì rất giòn, ây, giòn tan mà không dai, ây, còn có mùi vị gì thế này….Haha, ta hiểu vì thế nào mà đệ lại tham ăn như vậy rồi, haha, đệ làm món này rất dân dã, nhưng mà cả hình thức lẫn mùi vị đều rất có phong thái cao lương mỹ vị.Haha, ta nghĩ đến hoàng đế mùi vị này còn chưa được nếm qua đâu.À mà đệ còn chưa nói cho ta biết đệ tên là gì đấy”.
Tiểu Minh nghe khen thì nở cả mặt mày, thật thà đáp :
- “Haha, đệ tên là Dương Tiểu Minh, huynh cứ gọi đệ là Tiểu Minh được rồi.Haha.Đệ thấy kỹ năng đánh kiếm của huynh mới xứng gọi là nhất tuyệt cơ, trước giờ đệ còn chưa thấy ai dũng mãnh như thế cả.Haha”.
- “Ưm.Tiểu Minh, ta thấy đệ cái tuổi này đi làm tiểu nhị cũng khá lạ đấy, ưm, hình như đệ không phải là người nơi này, phụ mẫu đệ đâu, hôm qua đến giờ ta còn không thấy đệ thông báo gì với họ, không sợ họ lo lắng hay sao?”
- “Thực ra nhà đệ không phải là người nơi này, chỉ là đệ đi lạc đến đây, xin một chân tiểu nhị mà kiếm sống qua ngày.À, huynh là nhân sĩ võ lâm, chắc hiểu được lục địa là thứ gì phải không.Huynh có thể nói cho đệ biết, thành Kiến Dương, không Bách Nhiên Quốc này thuộc mảng đại lục nào không?Đệ, đệ cần tìm đường về nhà…”.
Lý Tịnh nghe hắn nói chuyện dường như không hiểu cái gì, nhìn hắn một bận từ trên xuống dưới rồi đáp :
- “Đại lục?Thế nào là đại lục?Còn xung quanh Bách Nhiên Quốc này chỉ giáp có Vong Kiện Quốc, Đấu La Quốc, Chiến Hà Lam Quốc láng giềng thôi, rốt cục là đệ đến từ nước nào?Này, không có phạm pháp gì đấy chứ?”
Tiểu Minh nghe hắn trả lời, cúi đầu trầm ngâm một hồi, thầm nghĩ không lẽ hắn lại bỏ đi xa đến như vậy, dù điều này vẫn ở trong tầm suy đoán, nhưng mà thực tế một lần nữa khiến hắn thấy…bất lực, thất vọng.
- “Haha, thôi, không nhắc đến chuyện này nữa, đệ cứ ăn tiếp đi, ta tiếp tục luyện công”.
Hắn ngồi chống cằm nhìn cái hình bóng mờ ảo của Lý Tịnh, nhưng mà tâm trí lại chẳng chút để tâm.Hắn bận buồn rầu về chính mình, hắn nhớ phụ thân, nhớ sư tỷ lắm rồi.Sư phụ lại vứt hắn đi xa thế này, nên không chừng phải hai ba năm nữa hắn mới có thể trở về, thực quá lâu đi.Đấy là nếu việc sư phụ giao phó hắn có thể hoàn thành được, nếu mà tiến trình còn chậm chạp, không tiến một bước như thế này, hắn sợ…Hắn cũng băn khoăn không hiểu lắm, lão sư phụ thần thông quảng đại, người ra tay thậm chí có thể sẽ rất dễ dàng, thế nào lại còn giao phó cho hắn.Còn Hồ Bá Xương kia chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, cớ sao sư phụ lại biết đến hắn, không lẽ người này quả thực theo như lời đồn, đã tu luyện đắc đạo thành tiên?Nếu như thế thì Tiểu Minh hắn – một kẻ chân ướt chân ráo với tiên giới, hoàn toàn không có chút cơ hội nào.Nếu hắn có thể tiến bộ hơn thế này nhờ vào tiên bảo “hòn thạch” trong tay, nhưng mà làm sao có đủ trình độ mà đi so sánh với lão thành tinh đã được trăm năm tuổi.Quá nhiều chữ nếu được Tiểu Minh nêu ra, hắn ôm đầu mà lắc liên tục :
- “A, sư phụ, sao người lại đẩy con vào tình huống như thế này, sư phụ, Tiểu Minh muốn về nhà”.
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh đến ban trưa, Lý Tịnh mới dừng bài tập của mình, hắn thực hiện thêm mấy bài quyền bằng tay chân xong mới nghỉ.Tiểu Minh thấy hắn còn ngồi xuống luyện khí công, trong lòng thầm bội phục con ong chăm chỉ siêng năng này.Hắn thấy như thế mới biết được thế nào là một hình mẫu mà mình nên noi theo phấn đấu.Khi vầng thái dương lên đến đỉnh đầu, lại đến bữa ăn, Lý Tịnh đứng dậy vươn vai :
- “Tiểu Minh, huynh đi kiếm thứ gì đó ăn đây, chỉ tầm một khắc là lâu nhất, đệ ở đây nhớ cẩn thận, đại ca ta sẽ về ngay.Nhớ vào miếu trốn cho kỹ, huynh xem xét rồi, quanh đây vắng vẻ không có động tĩnh đâu, yên tâm”.
Nói rồi hắn đạp khinh công mấy bước lên cành cây đi mất, cái này Tiểu Minh thấy hắn nhắc đến rồi, là tuyệt kỹ Lăng Ba Vi Bộ gì đấy.Tiểu Minh trốn kỹ vào trong miếu cổ, thoạt đầu thì có vẻ rất an toàn, một lúc sau hắn bị một bàn tay bụm chặt lấy miệng, tay kẻ kia chặt lên cổ mà mất ý thức ngất xỉu tại chỗ.Lý Tịnh quả nhiên một lúc sau thì trở về, trên tay không mang một thứ gì cả, hẳn nhiên là hắn cảm giác được có điều bất ổn nên mới nhanh chóng quay lại.
- “Tiểu Minh, đệ ở đâu?Tiểu Minh, là huynh, Lý Tịnh đây.Ngươi núp ở đâu rồi, mau ra đây.Không hay, ta sơ suất quá, trúng kế rồi”.
Hắn bay lên nhánh cây cao nhất, vận dụng khinh công của mình kiểm tra bốn phía một lượt nhưng không có kết quả.Tức mình, Lý Tịnh đấm mạnh tay lên tường ngôi miếu cổ làm nó nứt cả ra, hắn còn chưa nguôi giận, phóng xuất ra kiếm khí, một chiêu phá tan tành ngôi miếu cổ rồi phóng mình vào rừng cây đi mất.Khương Sắc thực ra chỉ luẩn quẩn gần đó, dùng đòn ngụy trang mà đánh lừa con mắt Lý Tịnh.Hắn không phải là không có tài cán gì mà vô cớ được phong danh hiệu “Kiến Dương Đệ Nhất Đại Đạo Hái Hoa”, trong các môn tạp kỹ chốn giang hồ, Khương Sắc giỏi nhất chính là các thuật hóa trang, khinh công, đánh mê, ẩn nặc.Người này tài năng lặt vặt rất nhiều nên thỏa sức hoành hành, vào ra lầu hoa khuê các nhi nữ cứ như đi bộ trong sân vườn vậy, ấy mới có đủ tự tin đánh chủ ý vào Thiên Bình công chúa, thiếu nữ nhà lành bị hại trong tay hắn nhiều không kể xiết.Khương Sắc đắc chí cười ha ha, phen này hắn có cơ hội tiêu diệt tiểu tử này rồi.Trong mắt hiện lên vẻ căm hận :
- “Lý Tịnh, ngươi võ công khá lắm, nhưng mà lần này ngươi thua ta chắc rồi.Hừ, từ đầu lại còn dám mở miệng trò chuyện với ta về Thiên Bình công chúa, đừng tưởng là ta vì nữ sắc mà hóa ngu, ngươi vốn dĩ đã chắc chắn về thân phận của ta rồi.Hừ, mẹ kiếp, đ*t mẫu thân nhà ngươi, chỉ là ông nội đùa bỡn với ngươi một hồi, tán gẫu với ngươi để tra xét tiềm quân mai phục thôi.Haha, chính đạo các ngươi, cũng chỉ vì chữ “chính” mà tự hại bản thân mình.Hahaha.Giờ ngọ tối mai, ngươi chết chắc.Tiểu tử, ngươi có chết thì cũng hận tên Lý Tịnh kia đi, trách hắn ấy.Hahaha”.
Khương Sắc không phải là kẻ đơn giản, hắn theo dõi hai người này đã từ rất lâu rồi, từ lúc hắn thoát khỏi cửa khách điếm cơ, tiếc là Lý Tịnh quá lơ là, khinh địch nên làm liên lụy đến Tiểu Minh.Đến lần thứ hai Lý Tịnh ra ngoài kiếm ăn, hắn mới chắc chắn hành động, thời cơ rất chuẩn xác, sự chịu đựng này không phải một kẻ tầm thường có thể có được, nhất là đối với loại người sắc lang như Khương Sắc.