Mới vào đêm không lâu.
“Bệ hạ, Vô Nhai nói có chuyện quan trọng cần cầu kiến, đang chờ bên ngoài.”
Tạp Ân như trước có thói quen dấu cơ thể mập mạp của mình sau lớp sa liêm tầng tầng lớp lớp ở tẩm điện, kính cẫn bẩm báo với Hoàng Phủ Ngạo, hơn nữa ánh mắt thủy chung bảo trì trong phạm vi mủi chân mình. (Tuy là trung gian còn mắc một cái bụng to, không nhất định có thể nhìn thấy mủi chân a.)
“Ân, đã biết, bảo hắn tới thư phòng chờ đi.”
“Dạ, bệ hạ.” Tạp Ân vội vàng cúi đầu lui ra.
“Ha hả
xem ra Tạp Ân hiện tại rất sợ tiến vào tẩm điện của chúng ta a.”
Nhìn bộ dáng có chút buồn cười của Tạp Ân, Hoàng Phủ Ngạo nhịn không được cười nói, sau đó kéo Thanh Việt tới cạnh mình, hôn vài cái lên gương mặt nhỏ nhắn của bé.
“Việt nhi ngủ trước đi, phụ hoàng lát nữa sẽ trở lại.”
“Ân.” Thanh Việt trả lời có chút buồn ngủ, khép lại đôi mắt lóng lánh quang mang.
……..
Hồi lâu, chờ cho tất cả mọi người rời khỏi tẩm điện xong, Thanh Việt mới chậm rãi mở mắt, ngồi dậy, đôi mắt xinh đẹp không có chút buồn ngủ nào.
“Xuất hiện đi.”
Âm thanh Thanh Việt rất nhẹ nhưng mỗi ngóc ngách trong tẩm điện đều nghe thấy. (Đương nhiên, vì Thanh Việt sử dụng pháp thuật hệ phong cấp 2 —— Khoách Âm Thuật.) [khuếch đại âm thanh]
Rất nhanh, một con dơi màu đen treo người ở một góc tối tẩm điện nhanh chóng bay xuống, trong nháy mắt hóa thành hình người.
Người này chính là một trong Thập Nhị trưởng lão Ma tộc, Thân vương Huyết tộc —— Lai Ân • Đường Cổ Lạp.
“Tiểu điện hạ tôn quý của Nam Việt đế quốc, đã lâu không thấy.”
Tiếng nói Lai Ân • Đường Cổ Lạp có chút trầm thấp, nhịp điệu cổ xưa lại mê người, nụ cười cao quý mà mị hoặc, nhìn Thanh Việt nói.
“Chào ngươi, Lai Ân • Đường Cổ Lạp Thân vương.”
Thanh Việt cũng hướng Lai Ân • Đường Cổ Lạp chào hỏi.
“Thật sự là vinh hạnh a, Tiểu điện hạ cư nhiên còn nhớ rõ tên tại hạ. Cũng không biết tại hạ có vinh hạnh có thể biết một chút, Tiểu điện hạ làm thế nào phát giác ra tại hạ không?”
Hắn đường đường là Lai Ân • Đường Cổ Lạp, một trong Thập Nhị trưởng lão Ma tộc, Thân vương Huyết tộc, đã sống gần 2000 tuổi, so ra về các phương diện mình phải mạnh hơn hài tử trước mắt rất nhiều mới đúng.
Chính là vì sao hắn chỉ mới tới một lát, lại còn cực lực ẩn tàng bản thân nhưng hài tửnày vẫn dễ dàng phát hiện? Lai Ân • Đường Cổ Lạp không thể hiểu được chỉ đành phải hỏi Thanh Việt.
“Lai Ân • Đường Cổ Lạp Thân vương tới nơi này hẳn là có chuyện khác đi?”
Thanh Việt không trả lời mà trực tiếp chuyển đề tài.
Đối mặt với loại người khó đối phó như Lai Ân • Đường Cổ Lạp, lại không đoán được tính tình đối phương, Thanh Việt cảm thấy mình vẫn nên chừa lại nhiều con bài thì tốt hơn.
“Đương nhiên, chuyện rất quan trọng.”
Lai Ân • Đường Cổ Lạp thấy Thanh Việt không muốn nói cũng không dây dưa vấn đề này, lập tức chuyển đề tài tới mục đích hắn tới lần này.
“Chúng ta đã theo manh mối Tiểu điện hạ cung cấp, điều tra rừng rậm ma thú gần ba tháng, cuối cùng cũng tìm được nơi Tiểu điện hạ hình dung, hơn nữa còn chính xác tìm được thi cốt Bạch Ngân long. Chính là có chút đáng tiếc
Phệ Hồn Ma Châu của Ma tộc chúng ta vẫn không tìm được.”
Thanh Việt dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Lai Ân • Đường Cổ Lạp, không hề có chút biến hóa, thở dài nói.
“Ác? Thật không, kia thật là đáng tiếc.” Thanh Việt nói nhưng âm thanh có vẻ không tiếc nuối là bao.
Lai Ân • Đường Cổ Lạp thấy bộ dạng thờ ơ của bé, vẫn như trước ôn hòa mở miệng.
“Tiểu điện hạ từng nói với tại hạ, nếu không tìm thấy Ma Châu, chỉ cần mang thi cốt Bạch Ngân long về, Tiểu điện hạ có thể dùng Chiêu Hồn thuật, có thể tra ra nơi Ma Châu rơi xuống, không biết lời này của Tiểu điện hạ có thật không?”
“Đương nhiên. Bất quá, điều kiện tiên quyết là vong hồn Bạch Ngân long phải còn tồn tại trên đời này, hơn nữa hi vọng Lai Ân • Đường Cổ Lạp Thân vương có thể trả lời mấy vấn đề.”
“Có thể, điện hạ xin hỏi.”
“Ma thần bệ hạ của các ngươi đạt được năng lực Phệ Hồn trong Hắc Ám Chi Uyên sao?”
“Đúng vậy.”
“Kia hắn làm thế nào đạt được sức mạnh?”
“Thật có lỗi, điện hạ, về chuyện này tại hạ cũng không rõ.”
“Thần vương của Thần tộc dùng sinh mệnh tạo thành phong ấn, đối với Phệ hồn Ma châu của các ngươi có ảnh hưởng cụ thể gì?”
“Cụ thể sao, đại khái là sức mạnh phong ấn, cùng với chặt đứt liên hệ của ngoại giới với Ma châu.”
“Ân?” Thanh Việt có chút khó hiểu nhìn Lai Ân • Đường Cổ Lạp, ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Chặt đứt liên hệ của ngoại giới với Ma châu, nói cách khác phải có sức mạnh ngang ngửa Thần vương mới có thể đánh vỡ hoàn toàn phong ấn, nếu không, không thể câu thông với Ma châu, củng không thể hấp thu toàn bộ sức mạnh của nó.”
Lai Ân • Đường Cổ Lạp tạm dừng một chút, lại nhìn chằm chằm Thanh Việt trêu chọc.
“Điện hạ có vẻ rất hứng thú với Phệ hồn Ma châu của tộc ta a?”
“Lai Ân • Đường Cổ Lạp Thân vương, quan hệ của chúng ta trước mắt là, ta hỏi, ngươi trả lời, không hơn.” Thanh Việt thờ ơ nhìn thoáng qua Lai Ân • Đường Cổ Lạp, cường điệu nói.
“Ân, tốt, thỉnh điện hạ tiếp tục.”
Lai Ân • Đường Cổ Lạp cũng bày ra bộ dáng thờ ơ, đáp lại Thanh Việt.
“Hắc Ám Chi Uyên là cái gì?”
“Này………” Lai Ân • Đường Cổ Lạp tạm dừng một chút, có chút khó xử nhìn Thanh Việt.
“Hắc Ám Chi Uyên là cấm địa của Ma tộc chúng ta, trăm ngàn năm qua đều nghiêm cấm tộc nhân bước vào, cho dù là tò mò hay vô tình tiến vào Hắc Ám Chi Uyên cũng chưa từng có người sống sót trở về, vì thế Hắc Ám Chi Uyên rốt cuộc là gì tại hạ cũng không biết.”
“Chỉ có Ma thần bệ hạ của các người sống sót ra khỏi Hắc Ám Chi Uyên?”
“Đúng vậy, bất quá, bệ hạ chưa từng nói tới Hắc Ám Chi Uyên, tại hạ cũng không thể nào biết được.”
“Ân, ta hiểu rồi. Thi cốt Bạch Ngân long đang ở đâu?”
“Ngay ở vùng ngoại ô hoàng thành, trong trang viên của ta, điện hạ hiện tại có tiện đi không?”
“Phụ hoàng hẳn là không trở lại nhanh như vậy, đi thôi.”
…….
……………….
“Bệ hạ, chuyện ngài bảo thần điều tra về Hắc Ám Chi Uyên, thần đã tra được.”
Hoàng Phủ Ngạo vừa tiến vào thư phòng, Vô Nhai lập tức bẩm báo.
“Nói đi.” Hoàng Phủ Ngạo tùy ý ngồi trên nhuyễn ghế, phân phó.
“Vâng, bệ hạ. Thỉnh bệ hạ thứ thần vô năng, tra xét lâu như vậy trước mắt chỉ biết được Hắc Ám Chi Uyên là xưng hô của Ma tộc, Nhân tộc còn gọi nó là Hư Vô Chi Uyên, theo truyền thuyết thì nơi đó là khu vực của Hư Vô Chi Thần.”
“Chỉ vậy thôi, không còn gì nữa?”
“Thứ thần vô năng! Chút tư liệu này là tổng hợp tin tức về Hắc Ám Chi Uyên trong điển tịch cổ của Nam Việt.
Vô Nhai có chút xấu hổ, vội vàng nói tiếp.
“Bất quá bệ hạ, còn một chỗ, nơi đó nhất định có ghi chép đầy đủ nhất về Hắc Ám Chi Uyên.”
“Ý ngươi là gia tộc Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư?”
“Vâng, bệ hạ. Đây là gia tộc được tôn xưng là cổ xưa nhất, cao quý nhất, là hậu duệ của Thần, đại gia tộc nắm giữ năng lực chiêm tinh, tiên đoán, được Vân Trạch đại lục tôn xưng là gia tộc trí giả—— Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc. Nghe nói, tất cả điển tịch cổ xưa, quyền uy nhất đều được Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc giữ gìn đầy đủ.”
“Ân, chính xác là thế. Nhưng Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc ngụ ở cánh đồng tuyết Cực Bắc, không có liên hệ gì tới các quốc gia.”
“Trước kia quả thực là vậy. Bất quá căn cứ theo tin tức mới nhất, tộc tưởng Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc cư nhiên đáp ứng tham gia trận tỷ thí ma vũ của Tam đại học viện được tổ chức ở Tạp Cách Tra vương quốc lần này. Tạp Cách Tra quốc vương hiện tại cao hứng tới mức ngủ không yên, khoe khoang khắp nơi.”
“Cái gì? Đây quả thực là một cơ hội. Đã sai người điều tra vì sao tộc trưởng Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc lại đáp ứng lần tụ hội này chưa?”
“Vâng, bệ hạ, thần đã phái người tra xét, tin tức này một khi truyền ra, thần tin rằng các quốc gia cũng lập tức phái người điều tra.”
“Ân, làm tốt lắm.”
“Tạ ơn bệ hạ!”
“Về thân phận của Ma Vu Sư kia, điều tra thế nào?”
“Bẩm bệ hạ, thần còn đang điều tra, tạm thời không có phát hiện.”
“Ân.”
“Bệ hạ nếu không có phân phó khác, thần xin lui xuống.”
………..
Hoàn Chương 83.