Tới hành cung Tuyết Sơn lập tức có thể cảm nhận được nhiệt độ biến hóa, đại khái vì các dòng ôn tuyền đều tập trung ở đây đi, bên ngoài là mùa đông rét lạnh khắc nghiệt, còn hành cung lại là xuân về hoa nở.
Khó trách nhóm quốc vương Tạp Cách Tra rất thích ở lại đây vào mùa đông.
Đối với khí hậu ấm áp ở nơi này, cao hứng nhất phải kể tới Thanh Việt, vừa đến hành cung liền khẩn cấp cởi bỏ lớp da thú quấn kín trên người.
Nhóm người hầu ở hành cung cẩn thận xếp hàng dẫn đường cho Hoàng Phủ Ngạo tiến vào đình viện sân tao nhã, xa hoa nhất——Dĩ Lệ Viên.
Dĩ Lệ Viên trước kia đều là chỗ ở của quốc vương Tạp Cách Tra, hiện tại lại tặng cho Nam Việt hoàng đế đủ để nhìn ra vương quốc Tạp Cách Tra coi trọng Nam Việt đế quốc cỡ nào.
Nguyên bản còn có Đông Chích đế quốc, Tạp Cách Tra vương quốc còn đau đầu không biết để ai vào trụ Dĩ Lệ Viên, nhưng mà Đông Chích hoàng đã bảo người tới nhắn, nói thân thể hắn có chút không khỏe, không thể tham gia yến hội lần này vì thế để thái tử thay mặt tham dự.
Nhờ thế phiền toái của Tạp Cách Tra quốc vương được giải quyết, thân phận của Đông Chích thái tử nói thế nào cũng không thể so với Nam Việt hoàng đế, vì thế Dĩ Lệ Viên được tặng cho Nam Việt hoàng, những người khác cũng không có gì chê trách.
Vừa vào Dĩ Lệ Viên, thứ hấp dẫn ánh mắt nhất không phải thị cơ xinh đẹp mặc sa y mỏng kính cẩn quỳ gối, cũng không bảo đồ trang trí quý giá rực rỡ muôn màu hay kì hoa dị thảo, mà là thứ ở trung tâm đình viện, được đủ loại dị thảo vờn quanh——ôn tuyền lộ thiên.
Đây là một ôn tuyền thật lớn có hình bông hoa, năm cánh hoa kéo dài ra ngoài ngăn cách lẫn nhau, nước bên trong được dẫn về từ 5 loại ôn tuyền khác biệt của Tuyết Sơn, từ xa xa nhìn vào sẽ thấy một đóa hoa ngũ sắc thật lớn lóng lánh sắc màu, đám kì hoa dị thảo tươi đẹp bên cạnh cũng chỉ làm nền mà thôi.
Loại ôn tuyền có màu sắc này hôm qua nghe Hoàng Phủ Ngạo và Tạp Ân nhắc tới, Thanh Việt đã có chút hiếu kỳ, hiện tại vừa thấy bé liền chạy qua.
Trước kia bé luôn ở cùng một chỗ với phụ hoàng, Thanh Việt tập riết thành thói quen.
Hiện tại cũng vậy, căn bản không để ý đám người phía sau, trực tiếp chạy tới bên cạnh ôn tuyền, bởi vì có chút sợ nước, không dám trực tiếp nhảy vào, quan sát một lát sau đó ngồi xuống sát mép nước, cởi hài đưa bàn chân trắng nõn ngâm vào nước, đại khái đang cảm thụ thử xem ôn tuyền ở đây có gì đặc biệt đi.
Trừ bỏ Hoàng Phủ Ngạo, Tạp Ân, Minh Khê, những người khác ai cũng không ngờ Nam Việt Ngũ điện hạ bộ mặt như băng sơn vạn năm cũng có lúc trẻ con như vậy.
“Việt nhi.”
Hoàng Phủ Ngạo bất đắc dĩ gọi một tiếng, đi tới ôm Thanh Việt đứng lên, vì bé đã cởi hài nên y trực tiếp ôm bé vào lòng.
“Lát nữa yến tiệc sẽ mở ra, Việt Nhi cùng phụ hoàng phải chuẩn bị một chút, ôn tuyền này chút nữa về sẽ ngoạn sau, được không?”
Ngữ khí của Nam Việt hoàng đế dỗ dành đứa nhỏ làm mọi người nghe thấy mà sửng sốt.
“Ân.”
Thanh Việt không tình nguyện lên tiếng.
“Thực ngoan!”
Hoàng Phủ Ngạo hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của bé, sau đó quay qua nói với những người khác.
“Đều về chuẩn bị đi, lát nữa yến hội sẽ bắt đầu rồi.”
Nói xong liền bảo người hầu dẫn đường, mang theo Tạp Ân tới phòng ngủ chuyên dụng chuẩn bị riêng cho Nam Việt hoàng đế.
…
Yến hội long trọng được tổ chức ở hậu điện hành cung Tuyết Sơn, nơi này hoàn toàn không được chỉnh sửa, xung quanh là các ao ôn tuyền đủ màu sắc.
Mặt nước trong ao trong suốt, làn hơi nước lượn lờ phối với các loại màu sắc lung linh phối hợp với ánh sáng nhu hòa tỏa ra từ các tinh thạch chiếu sáng.
Yến hội không cần trang trí thêm bất cứ thứ gì cũng có nét hoa lệ rất riêng.
Tuy tới Tạp Cách Tra tới giờ, Hoàng Phủ Ngạo đã tham gia vài buổi yến tiệc, Thanh Việt cũng vì trận tỷ thí ma pháp cũ mà lộ mặt, nhưng lúc hai người đồng thời xuất hiện vẫn trở thành tiêu điểm của buổi tiệc.
“Ông trời của ta ạ~~~ đứa nhỏ kia thực sự quá đẹp, quả thực là kiệt tác của thần a~~~~”
“Còn Nam Việt hoàng, các ngươi có phác giác không, dung mạo của Nam Việt hoàng không kém lúc mới đăng cơ là bao, cơ hồ là không có gì biến hóa!!!”
…
“Đứa nhỏ kia thật đẹp, nếu nó là của ta….”
“Nói nhỏ thôi, trước kia chúng ta tưởng nó vì thân phận cao quý, dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng, một khi mất đi sủng ái của quân vương, với bộ dáng kia cũng chỉ làm món đồ chơi cho người khác tranh đoạt mà thôi.”
“Nếu là vậy thì may mắn chúng ta còn chút cơ hội.”
“Nhưng bây giờ bất đồng a~~~ trận tỷ thí kia, tin rằng các ngươi cũng thấy rồi, ma pháp hệ quang cao cấp, còn có không gian lĩnh vực đặc biệt, hơn nữa còn có ma thú cao cấp—— Thánh Quang Bạch Hổ Vương, bây giờ nghĩ lại, Nam Việt hoàng đế sủng ái đứa nhỏ này có lẽ cũng không phải vì dung mạo tuyệt thế vô song kia, năng lực của nó cũng không kém a~~~~”
“Đúng vậy, sau này ánh mắt các ngươi nhìn đứa nhỏ kia phải thu liễm một chút, ngôn ngữ cũng chú ý nữa, Thánh Quang Bạch Hổ Vương không phải dễ chọc a~~~~~”
…
“Trời ạ, thực không ngờ Nam Việt hoàng đế bệ hạ lại trẻ tuổi như vậy a~~~~~”
“Tuổi trẻ, dung mạo xuất sắc, tài phú khổng lồ, quyền lực tuyệt đỉnh…. Nam Việt hoàng đế bệ hạ quả thực quá hoàn mỹ!!!”
“Các ngươi có nghe nói không? Nam Việt hoàng đế lần này tới Tạp Cách Tra thế nhưng không mang theo cung phi nào, thậm chí ngay cả nô lệ xinh đẹp cũng không có!”
“Thật à~~~~~”
“Này có phải là cơ hội của chúng ta không?”
…
Nghị luận sục sôi bùng nổ, từ lúc Thanh Việt và Hoàng Phủ Ngạo tiến vào liền không hề ngừng lại.
Tới tham gia yến hội, Hoàng Phủ Ngạo không thể tránh mặt, cùng các quốc vương, đại thần chào hỏi vài câu, đương nhiên không tiện mang theo Thanh Việt.
Thanh Việt cũng không thích ứng phó đám người câu nệ dối trá đó, hơn nữa còn phải chịu đựng ánh mắt ngạc nhiên, cổ quái nhìn chằm chằm.
Vì thế bé nói với phụ hoàng một tiếng, sau đó đi về một nơi hẻo lánh ít người.
“Là Nam Việt tiểu điện hạ sao?”
Âm thanh trong trẻo kiều mị của một cô gái vang lên.
Thanh Việt theo tiếng nhìn lại, bên cạnh ôn tuyền màu lam nhạt cách đó không xa là một cô gái mặc quần áo lụa mỏng màu đỏ rực hoa lệ.
Trên thái dương cô gái vẫn đeo một viên kê huyết thạch đỏ rực như trước, làm gương mặt thanh thuần vẫn còn chút trẻ con nhiễm một tầng quyến rũ xinh đẹp.
Thanh Việt nhớ rõ người này là công chúa Tắc Á Tháp, coi như là biểu tỷ của bé——Hải Luân • Hách Lý.