Đối mặt với Minh Khê kinh ngạc, A Hoa lại không có tình tự dao động gì lớn, vẫn bình tĩnh mở miệng giải thích.
“Dùng thởi gian cả đời mình tiêu phí ở tòa chiêm tinh tháp cao cao cô tịch, thông qua bói toán tinh tượng, từ đó có được năng lực nhìn thấu quá khứ vị lại, rồi lại vô pháp thay đổi quỹ tích vận mệnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy phát sinh, này đối với ta mà nói, chính là bi ai của một nhà chiêm tinh sư.
Từ nhỏ đến lớn, ta tuy khắc khổ học tập chiêm tinh thuât, năng lực tiên đoán của ta cũng siêu việt hơn những người cùng lứa, nhưng chưa từng sử dụng nó.
Chính là vô luận năng lực của ta có xuất sắc cỡ nào, trong mắt của người khác chỉ thấy được năng lực tiên đoán mà thần linh ban cho mà thôi, vì nó mà bọ họ đều hâm mộ ta, kính sợ ta, mà hết thảy những cái khác của ta đều bị năng lực này che khuất.
Vì thế, mất đi năng lực này, đối với ta mà nói không phải chuyện khổ sở, ngược lại còn có cảm giác giải thoát.
Nhưng, đã không còn năng lực tiên đoán, đối với Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc được tôn xưng là có huyết mạch của thần linh cũng chính là trí mạng.
Đối với năng lực người người kính sợ được thần linh ban cho, một ngày nó mất đi nếu để thế nhân biết, kết cục của gia tộc chúng ta cũng chỉ còn là công cụ cho người ta dát vàng lên mặt mà thôi.
Gia tộc chúng ta đương nhiên không thể để chuyện này phát sinh, vì thế ta cùng gia gia, cũng chính là tộc trưởng đương nhiệm thương nghị việc này, chỉ tiếc, ý kiến hai chúng ta hoàn toàn bất đồng.
Gia gia tin tưởng Tín Ngưỡng Chi Thần của chúng ta, tin tưởng chỉ cần chúng ta thành kính khẩn cầu, Sáng Thế Chi Thần sẽ giải cứu người hầu của mình, sẽ tiếp tục ban cho chúng ta sức mạnh.
Mà ta, ta tuy cũng đồng dạng kính ngưỡng Sáng Thế Chi Thần, nhưng ta càng tin tưởng vào chính bản thân mình.
Đem hi vọng kí thác vào một nơi không biết lúc nào mới buông xuống, càng không biết trải qua hơn bảy ngàn năm, vị Sáng Thế Chi Thần kia có còn nguyện ý trợ giúp những người tự xưng là người hầu của thần không, này theo ý ta chính là không thực tế.
Ta muốn dùng phương thức của chính mình, chứng minh cho bọn họ thấy, cho dù không còn năng lực tiên đoán, ta vẫn có thể làm Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc vững vàng, sừng sững đứng trên Vân Trạch đại lục, đồng dạng làm người ta kính sợ.”
Nói đến đây, ánh mắt tử sắc mông lung của A Hoa tràn ngập thần thái hút lòng người, rất khó tin tưởng, nữ tử mềm yếu trước mắt, giờ phút này thế nhưng lại có khí thế mà cho dù là thiên quân vạn mã đứng trước mặt cũng phải thuần phục dưới chân nàng.
“Lý tưởng của ngươi chính là muốn chứng minh bản thân, cho dù không còn năng lực tiên đoán vẫn có năng lực bảo toàn gia tộc của mình, đồng thời ngươi cũng muốn chứng minh với gia gia cùng gia tộc của ngươi, quyết tâm cùng tín niệm của một người không hề yếu hơn sức mạnh thần linh ban cho, trong thời khắc nguy nan, con người hẳn phải càng tin tưởng vào chính mình, đúng không?”
“Đúng vậy, thái tử điện hạ, gia tộc chúng ta đã quá ỷ lại vào sức mạnh thần linh ban, luôn tự xưng là người hầu của thần, tự đánh mất bản thân, một khi mất đi sức mạnh liền trở nên hoảng loạn, không biết theo ai, nếu còn tiếp tục như vậy, Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc chỉ có thể đi vào con đường diệt vong.
Vì thế, trở thành thái tử phi của ngươi, ta sẽ toàn tâm toàn ý phụ trợ ngươi lên đế vị, ngươi trở thành đế vương của Nam Việt vĩ đại, có được hết thảy ngươi muốn, mà ta cũng hi vọng ngươi có thể đạt thành lí tưởng của ta.”
“A Hoa tiểu thư, được ăn cả ngã về không như vậy, thật sự đáng giá sao?”
“Tự nhiên đáng giá, đối với ta mà nói, đây là thứ ta khát vọng nhất, thái tử điện hạ yên tâm, ta chưa bao giờ hối hận chuyện mình đã làm.”
…
Lúc yến hội chấm dứt, Nam việt Hoàng thái tử cùng tiểu thư của Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc được xưng là có huyết mạch thần linh, thế nhưng song song đi lên phía trước đài, hướng yến hội tuyên bố một tin tức tuyệt đối khiếp sợ, rung động cả Vân Trạch đại lục.
Đó là, Nam Việt Hoàng thái tử—— Hoàng Phủ Minh Khê, cưới tiểu thư của Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc—— A Hoa, làm Nam Việt Thái tử phi tương lai.
Mà Nam Việt hoàng đế bệ hạ cũng đã hạ chỉ, hôn lễ của bọn họ nửa tháng sau sẽ cử hành.
…
Ở một nơi khác, Ma Nha cùng Tiểu Miêu trong khu vực được bọn thị vệ cách ly tổng cộng tìm được hai mươi bảy con hắc xà to như cánh tay người.
Mà kết cục của hai mươi bảy con hắc xà kia, đám thị vệ xem một màn đó sắc mặt đều trắng bệt, bộ dáng muốn phun lại cố nhịn vô cùng đáng thương, là có thể đoán được tám, chín phần mười.
Tự nhiên là bị Ma Nha xem là vật tẩm bổ, dùng đám tế ti đỏ tươi như mạch máu hút đám hắc xà này thành một đám da xà khô quắt queo, sau khi ăn no nê còn phát ra tiếng cười làm đám thị vệ rởn da gà.
Điều này làm mức độ khủng bố cùng ghê tởm của Ma Nha trong lòng đám thị vệ lại tăng thêm một lũy thừa, tiến tới một cấp bậc mới.
Ở một góc tối trong ngự hoa viên này, chỉ sợ chỉ có Ma Nha cùng Tiểu Miêu ngoạn đến tâm tình sung sướng.
Thanh Việt đứng cách đó không xa, thấy Ma Nha cùng Tiểu Miêu bắt hết hắc xà ở nơi này liền bảo đám thị vệ giải tán, sau đó bảo Ma Nha cùng Tiểu Miêu tiếp tục tìm kiếm phụ cận một chút, kiểm tra xem có cá lọt lưới hay không.
Yến hội đã sắp xong, Thanh Việt để lại Ma Nha cùng Tiểu Miêu giải quyết hậu quả, sau đó quay về phòng yến hội.
Vốn tính toán đi dạo một chuyến, thế nhưng không ngờ lại nhận được sự khiêu khích từ Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, sau khi sử lý ba hoạt thi, tiếp đó lại đứng trong hoa viên nhàm chán, nhìn Ma Nha cùng Tiểu Miêu bắt hắc xà cả đêm, tâm tình Thanh Việt không xong cỡ nào cũng có thể đoán được.
Chỉ tiếc, không phải mọi người đều có thể đoán được điểm này, cố tình ngay lúc này lại có người tự động lao vào lửa.
Trong một gian nhã thất ở khu vực yến hội, nơi này là cung điện chuyên dụng của Nam Việt hoàng đế bệ hạ cùng nhóm cung phi có địa vị cực cao nghỉ ngơi lúc vui chơi ở yến hội mệt mỏi.
Lúc này, Hoàng Phủ Ngạo đang nghiêng người nằm trên nhuyễn ỷ, hơi híp mắt thưởng thức ly rượu ngọc bích, nhẹ nhàng đong đưa chất lỏng hồng nhạt bên trong.
Một thị tỳ quỳ trên mặt đất, bên cạnh là một bầu rượu ngọc bích vỡ nát, mâm ô kim đánh ngã cùng mấy thứ điểm tâm tinh xảo linh tinh, cơ thể đơn bạc của nàng ta đang run rẩy, cái trán đã dập đầu tới bằm đen.
Mà hoàng hậu cùng vài cung phi đi theo nàng cũng đang quỳ trên mặt đất, đối diện với Hoàng Phủ Ngạo cố gắng giải thích gì đó.
Còn có Tuyết Cơ • Hách Lý, Hải Luân • Hách Lý đứng bên cạnh, cùng một vài cung phi khác, ra mòi, các nàng không muốn bị cuốn vào chuyện này, đều nhếch khóe môi, bộ dáng đang xem kịch vui.
Trường hợp như vậy chính là cảnh Thanh Việt thấy lúc tiến vào.