Mục lục
[Dịch]Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vô Nhai, thai nhi kia mai táng ở đâu, bảo người đi tìm.”

Sau khi rời khỏi Lăng Tương điện, Thanh Việt liền phân phó Vô Nhai như vậy, còn đưa cho hắn một phiến mộc đào khắc phù văn.

“Tìm ra rồi, đợi tới buổi tối thì đặt mộc phiến này lên trán nó, nếu không có biến hóa gì đặc biệt thì chôn lại, nếu có thì báo cho ta biết.”

“Dạ, điện hạ.”

Vô Nhai sớm đã quen với tôn chỉ ‘mệnh lệnh của tiểu điện hạ chính là mệnh lệnh của bệ hạ’, Thanh Việt phân phó xong Vô Nhai lập tức đi chấp hành.

……..

Vào đêm.

Trước kia, nhóm cung phi trong hậu cung có lẽ ngẫu nhiên sẽ vui sướng không thôi vì hoàng đế bệ hạ giá lâm.

Không ai biết nguyên nhân vì sao hoàng đế bệ hạ của các nàng lại có thói quen như vậy, cơ bản mỗi khi đêm tới sẽ tới hậu cung, nhưng bất luận cung phi đó được sủng ái thế nào, hoàng đế bệ hạ chưa bao giờ qua đêm ở hậu cung.

Mà hiện tại Hoàng Phủ Ngạo từ lúc đó về sau không còn tới hậu cung nữa.

Ngày đó, Hoàng Phủ Ngạo làm những chuyện đó với Việt nhi, trong mắt y mặc kệ Việt nhi có hiểu ý nghĩa của nó hay không, nhưng mà Việt nhi của y quả thực chỉ có y mà thôi, vì thế ngược lại y cũng chỉ có Việt nhi thôi.

Lúc này trong tẩm điện Bàn Long điện.

Hoàng Phủ Ngạo còn ngồi trên giường, xem xét văn kiện lĩnh chủ các nơi đưa tới, mà Thanh Việt vì cơ thể vẫn còn suy yếu, trời vừa tối đã ghé vào bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo, buồn ngủ.

“Bệ hạ, Vô Nhai cầu kiến bên ngoài.”

Tạp Ân đứng bên ngoài mạn liêm, bẩm bào.

Sau lần Tạp Ân vô tình bắt gặp Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt hôn môi nồng nhiệt, vì nghĩ cho mạng nhỏ của mình, mỗi lần Tạp Ân tiến vào nơi này đều giấu mặt sau một thứ gì đó, tránh cho mình lại nhìn thấy cái gì đó đủ để chủ tử làm ra hành vi giết người diệt khẩu.

“Bảo hắn vào.”

“Dạ, bệ hạ.”

Nghe Vô Nhai tới, biết hắn nhất định đã phát hiện ra gì đó, Thanh Việt đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, vội vàng muốn ngồi dậy, Hoàng Phủ Ngạo thấy bộ dáng của bé, chỉ đành để bé xem mình là gối ôm mà dựa vào lòng ngực mình.

“Vô Nhai bái kiến bệ hạ, tiểu điện hạ.”

“Kết quả thế nào?” Ngữ khí Thanh Việt còn mang theo chút mệt mỏi, mơ hồ hỏi.

“Cái kia, bẩm điện hạ, không tìm thấy thi thể anh nhi kia.”

“Ân? Không thấy?” Nghe thấy đáp án này, Thanh Việt thanh tỉnh hơn nhiều.

“Đúng vậy, điện hạ, chúng ta hỏi qua bọn thị vệ trông coi nghĩa trang, xác định hôm nay không có ai tiến vào nghĩa trang, nhưng thi thể anh nhi kia lại không cánh mà bay.”

“Quả nhiên có vấn đề, này rất giống một loại huyết vu thuật, thật không ngờ vu thật ở đây lại lợi hại tới vậy.”

Đem những manh mối trong dĩ vãng liên hệ lại, Thanh Việt duy nghĩ tới rất nhiều điều, suy tư một lát lại nhìn Vô Nhai phân phó.

“Nhất định phải giảm sát chặt chẽ Trắc phi kia, có gì khác thường phải báo cho ta biết.”

Suy nghĩ một lát, Thanh Việt lại bổ sung nói.

“Không phải còn một Trắc phi có thai sao, hảo hảo trông chừng nàng, bằng không thực vật kế kiếp có thể chính là nàng.”

“Dạ, điện hạ.”

Vô Nhai hành lễ với Thanh Việt, sau đó quay đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạo ngồi sau bé.

“Bệ hạ, còn gì phân phó không?”

“Lui xuống đi.”

“Dạ, bệ hạ.”

Chờ Vô Nhai lui ra xong, Hoàng Phủ Ngạo gõ nhẹ cái trán Thanh Việt.

“Vật nhỏ lại quên mất lời phụ hoàng, chuyện này cứ để bọn Vô Nhai thăm dò là tốt rồi, sao ngươi lại quản tới.”

“Hừ, chuyện này bọn họ quản không được.” Thanh Việt thực kiêu ngạo trả lời.

“Ác? Vậy ngươi quản được sao?”

“Với sức mạnh hiện tại của Việt nhi, hẳn là không đối phó được, bất quá nếu thực sự phải đối mặt với nó Việt nhi cũng không bại, Việt nhi có Ma Nha cùng Tiểu Miêu.”

“Nghe ý tứ Việt nhi, có vẻ rất muốn đánh nhau với thứ kia một lần?”

Ngữ khí Hoàng Phủ Ngạo nghe ra đã có chút nguy hiểm, Thanh Việt hiển nhiên cũng nhận ra, vội vàng lắc đầu.

“Không nghĩ, không nghĩ, Việt nhi đã đáp ứng với phụ hoàng là không đi mạo hiểm, Việt nhi cũng không có hứng thú gì với thứ này, chỉ muốn điều tra rõ một chút, chờ đại ca về, để đại ca giải quyết.”

“Minh Khê?”

“Ân, đại ca hiện tại rất lợi hại.”

“Được rồi, chờ Minh Khê trở lại để hắn xử lý, Việt nhi nên ngủ thôi.”

“Ân, hảo.”

……..

Đêm khuya, Thanh Việt bởi vì cơ thể suy yếu nên co rụt trong lòng Hoàng Phủ Ngạo ngủ rất sâu, lúc này Hoàng Phủ Ngạo đột nhiên mở mắt.

Hoàng Phủ Ngạo rõ ràng có thể cảm nhận có thứ gì đó tản mát ra tà ý cùng huyết tinh đang chậm rãi tiếp cận bọn họ, càng ngày càng gần, cứ như đã treo trên đỉnh đầu bọn họ vậy.

Trong nháy mắt, Hoàng Phủ Ngạo quyết định ôm chặt Thanh Việt lăn qua bên giường.

Giây tiếp theo, áo ngủ bằng gấm còn lưu giữ nhiệt độ cơ thể hai người cùng sàng đan phát ra tiếng xé vụn chói tai, Hoàng Phủ Ngạo nhìn rõ nơi Thanh Việt ngủ khi nãy, xuất hiện một vết trảo sâu tới một thước.

Nếu một người không hề phòng bị nằm đó, phỏng chừng đã bị xé toạt phần bụng đi.

Lúc này trên giường còn đứng một anh nhi, không, không thể xem là anh nhi.

Mặc dù nó có da thịt phấn phấn nộn nộn như anh nhi, cánh tay, bắp chân nhỏ như ngó sen, nhưng nguyên bản nên có móng tay nhỏ nhắn hồng nhuận lại có móng vuốt khô gầy, sắc bén, cái miệng anh đào nhỏ nhắn lộ ra răng nanh thật nhỏ, vô cùng sắc bén, đôi mắt thật to, lóng lánh hung quang xanh biếc.

Thứ này nồng đậm mùi máu tươi cùng sát ý, nó cứ dùng ánh mắt vô cùng oán hận trừng chằm chằm Thanh Việt, vừa thấy đã biết nó vì bé mà tới.

Tình huống như vậy làm Thanh Việt thực sự khó hiểu, nguyên bản bé nghĩ thứ này sẽ tới tập kích vị Trắc phi có thai kia, thật không ngờ nó cư nhiên lại nhắm tới bé.

Trong tình hình này, Hoàng Phủ Ngạo lập tức vận dụng sức mạnh cường đại gắt gao hộ Thanh Việt trong lòng.

Hành động này hiển nhiên chọc giận thứ kia, nó thét chói tai, phát ra tiếng kêu như anh nhi nỉ non khóc, quơ móng vuốt sắc nhọn khô quắt nhào về phía Thanh Việt.

‘Ba, ba, ba’

Thanh Việt liên tiếp bắn ra ba phiến mộc đào khắc ấn văn trấn tà, chuẩn xác đập lên người thứ kia, nơi bị đập trúng lập tức xì ra dòng chất lỏng đen xì tanh hôi.

Ba đạo phù trấn tà ngăn cản công kích của nó, giằng co giữ khoảng cách trước mặt Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo khoảng 5 thước.

Thanh Việt nhíu mày, quan sát thứ này, hiện tại bé có thể kết luận nó thực sự được luyện thành từ vu thuật, hẳn là thứ vu thuật huyết tinh phi thường tàn nhẫn.

Kiếp trước Thanh Việt không tiếp xúc nhiều lắm tới vu thuật, bởi vì vu thuật phải dùng người sống tế luyện, mà kiếp trước giết người phải đền mạng.

Thanh Việt quả thực không ngờ, vu thuật thế giới này cư nhiên lại lợi hại như vậy.

Ba đạo phù trấn tà, cư nhiên chỉ có thể gây ra chút tiểu thương, lực miễn dịch của thứ này đối với phù trấn tà còn cao hơn nhiều so với vong linh, hung hồn.

“Việt nhi cẩn thận, đây là thứ mà Ma Vu Sư luyện ra.”

“Ma Vu Sư?”

“Ân, trong sử kí ghi lại về Ma tộc, bọn họ từng có một chủng tộc khá thưa thớt—— được gọi là Ma Vu Tộc, bọn họ từng chế luyện ra rất nhiều thứ này, gọi là ——Huyết Anh Quỷ Thai.

Sau đó Ma Vu tộc mất tích, có một số nhân loại học được một ít vu thuật của bọn họ, những người đó tự gọi mình là ——Ma Vu Sư, bất quá, rất lâu trước kia Ma Vu Sư đã biết mất không còn tung tích trên Vân Trạch đại lục, hiện tại rất ít người biết tới bọn họ.”

Hoàng Phủ Ngạo giải thích cho Thanh Việt.

“Sao phụ hoàng biết thứ này là Huyết Anh Quỷ Thai?”

Phụ hoàng của bé sao liếc mắt đã nhận ra thứ này, còn biết tên của nó? Thanh Việt nghi hoặc nhìn Hoàng Phủ Ngạo.

Bị Thanh Việt hỏi vậy, Hoàng Phủ Ngạo cũng ngây ngẩn cả người, đúng a, sao y biết được? Y không nhớ mình từng tìm hiểu thứ kì quái này, cũng chưa từng xem qua tư liệu về Ma tộc, nhưng vừa rồi y cứ tự nhiên thốt lên lời.

Bất quá, hiện tại cũng không phải lúc để bọn họ tự hỏi, thứ bị gọi là Huyết Anh Quỷ Thai kia lại một lần nữa phát ra tiếng thét chói tai đánh về phía Thanh Việt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK