Mục lục
[Dịch]Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tra Xét

********

Trác Ngọc điện.

Trong khách phòng xa hoa lộng lẫy, lúc này chỉ còn hai người, chuẩn xác mà nói là hai vị mĩ nhân dung mạo xuất chúng, ăn mặc vô cùng hoa lệ.

Trong đó, một người tóc vàng mắt xanh, xinh đẹp quyến rũ, cũng chính là chủ nhân của Trác Ngọc điện, Ngọc quý phi —— Đông Lệ Nhã.

Người còn lại có mái tóc xoăn màu nho vừa dài vừa dày như thác nước, còn có đôi mắt phượng hệt như màu tóc, dung mạo so với Đông Nhã Lệ còn diễm lệ hơn.

Mày như tranh vẽ, da trắng hơn tuyết, mị mà không yêu, chỉ cần nhướng mi mỉm cười, giơ tay nhấc chân đều toát ra phong tình mị hoặc, đây cũng chính là một trong tam đại mĩ nhân Vân Trạch đại lục, công chúa Tắc Á Tháp —— Tuyết Cơ • Hách Lí, cũng chính là sinh mẫu Thanh Việt.

“Hừ ~~~ thật to gan, cư nhiên dám điều tra bản cung!” Đông Lệ Nhã tức giận quăng phiến quạt phỉ thúy xuống đất.

“Tức giận như vậy làm gì?” Tuyết Cơ • Hách Lí nhàn nhã hớp ngụm trà, cười nói.

“Bọn họ cũng chỉ dám hỏi vài câu tượng trưng, chẳng lẽ có thể bắt ta và ngươi làm gì sao?”

“Hừ, còn không phải ngươi, ngươi bí mật mang người vào cung lại còn lưu lại dấu vết, nếu không sao bọn họ lại điều tra tới chỗ bản cung.”

Đông Lệ Nhã tức giận đá phiến quạt phỉ thúy trên mặt đất văng đi thật xa, phát ra tiếng đinh đương vang dội.

“Ha hả ~~~ sao hiện tại lại trách ta?” Đôi ngươi Tuyết Cơ • Hách Lí lưu chuyển, làm ra vẻ mặt vô tội, ủy khuất.

“Lúc trước ta chỉ đề nghị mà thôi, người chân chính muốn đem lão thái bà kia vào cung chính là Ngọc quý phi ngươi a.”

“Là bản cung thì sao?”

Đông Lệ Nhã phát tiết xong hiện tại cũng bình tĩnh hơn, ngồi trên y thượng, thưởng thức chiếc nhẫn kê huyết thạch trên ngón áp út, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười trào phúng.

“Người là bản cung quyết định mang vào cung, bất quá cũng vì ai đó nói đứa con của mình không đáng tin cậy, muốn tìm một chỗ dựa vững chắc ở hậu cung để bảo trụ vị trí của mình, vì thế mới chạy tới chỗ bản cung, cầu xin bản cung bày mưu tính khế, giải nạn cho còn gì.

Bản cung nhất thời hồ đồ, bị người xúi giục mới phạm phải sai lầm như vậy. Nghĩ lại thì nếu bản cung giải thích với Ngạo ca ca, Ngạo ca ca cũng không làm gì bản cung, về phần người nào đó thì……”

“Ha hả ~~~ muội muội nói gì vậy nha.” Tuyết Cơ • Hách Lí dấu đi vẻ mất tự nhiên trên mặt, nhìn Đông Lệ Nhã cười nói.

“Hừ hừ ~~~ không phải Cẩn quý phi ngươi muốn đổ hết phiền toái lên đầu bản cung sao, thế nào, hiện tại sao lại tỷ tỷ, muội muội thân thiết như vậy a.”

“Tỷ tỷ chỉ đùa với muội muội một chút thôi, muội muội sao có thể xem là thực, chúng ta đã ngồi chung một chiếc thuyền, nếu thuyền lật, muội muội với ta, ai cũng không có lợi, đúng không?”

“Hảo, coi như ngươi còn hiểu chuyện.” Đông Lệ Nhã lại cúi đầu thưởng thức chiếc nhẫn kê huyết thạch, lát sau, thần sắc ngưng trọng ngẩng đầu nhìn Tuyết Cơ • Hách Lí.

“Ngươi nói xem, lão thái bà kia rốt cuộc đã chết chưa?”

“Đã chết, đương nhiên đã chết, ta cùng muội muội tận mắt nhìn bà ta uống hết nọc độc xích giác xà, nó gặp máu làm sao không chết, huống chi, thi thể bà ta còn bị chôn lấp trước mặt ta.”

“Chính là, hai năm nay, phát sinh…….”

“Này không liên quan gì tới chúng ta, không phải sao muội muội? Bọn họ muốn điều tra thế nào thì cứ làm, dù sao tuyệt đối không thể tra ra chúng ta.”

Nghe Tuyết Cơ • Hách Lí nói vậy, vẻ mặt Đông Lệ Nhã cũng dịu đi.

“Đúng, ngươi nói rất đúng.”

……….

Lăng Tương điện.

Nơi này là chỗ ở của Tương Linh • Âu Lí Tư —— trắc phi của bệ hạ.

Nơi này hôm qua còn đông như trẩy hội, hôm nay đã lạnh lùng trống vắng.

Đám người a dua nịnh nọt ngày xưa, hiện tại đã không còn tung tích, cho dù ngẫu nhiên cũng có người tới, nhưng phần lớn đều là châm chọc, khiêu khích, vui sướng khi người gặp họa.

Nhưng mà, chủ nhân tòa cung điện này lại hệt như đầu gỗ, cứ ngơ ngác ngồi trên nhuyễn tháp, ánh mắt trống rỗng không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc Hoàng Phủ Ngạo kéo Thanh Việt, mang theo Tạp Ân cùng Vô Nhai xuất hiện, mọi người đều kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Nương nương…….. Trắc phi nương nương….. ngài biết ai tới xem ngài không…… bệ….. hạ…. là bệ hạ a……..”

Thị nữ bên người Tương Trắc phi lắp bắp bẩm báo, kích động lắc lắc cơ thể Tương Trắc phi.

Rốt cuộc nữ tử nằm trên nhuyễn tháp, ánh mắt trống rỗng rốt cuộc cũng có phản ứng.

“Ngươi…. nói…. sao……..”

“Nương nương, bệ hạ tới, bệ hạ nhất định là nghe nương nương xảy ra chuyện nên tới xem, bệ hạ tới giờ chưa từng đặc biệt thăm hỏi ai, nương nương, đây chính là phúc khí thiên đại a.”

“Ta….. ta cái dạng này….. ta hiện tại…… mau, mau tới chải đầu cho ta….. rồi……”

Ánh mắt trống rỗng của nữ tử rốt cuộc cũng sáng lại, từ lúc nàng vào cung tới giờ, số lần bệ hạ tới nơi này có thể đếm trên đầu ngón tay, bệ hạ đã thực lâu chưa tới đây.

Ngày đó trong ngự hoa viên tình cờ gặp mặt, nàng còn chưa kịp nói câu nào, bệ hạ đã vội vàng ly khai, vốn còn tưởng không biết năm nào tháng nào mới được thấy bệ hạ, thật không ngờ bệ hạ đã sớm tới thăm nàng.

“Nương nương của ta ơi, nếu ngài ăn mặc xinh đẹp phiêu lượng thì sao giống người bệnh a, đương nhiên phải giống bây giờ, suy yếu, tiều tụy để bệ hạ thấy phải đau lòng, thương tiếc, hơn nữa, bệ hạ đã tới rồi, ngài không thể để bệ hạ chờ đợi a.”

Nói xong, thị nữ đỡ Tương Trắc phi dậy, để nàng dựa lưng vào nhuyễn tháp, chỉnh lí lại tốt áo ngủ bằng gấm, lại vội vàng mời hoàng đế bệ hạ cùng tiểu điện hạ vào tẩm điện.

Tạp Ân cùng Vô Nhai không tiện tiến vào, liền chờ bên ngoài.

Từ lúc Hoàng Phủ Ngạo tiến vào tẩm điện, ánh mắt nữ tử trên giường vẫn không hề rời đi, mà những thị nữ khác nhìn thấy Thanh Việt liền lâm vào trạng thái ngây dại, ánh mắt tựa như dán dính vào người Thanh Việt, hoàn toàn quên mất quy củ nô bộc không được nhìn chằm chằm chủ tử, chỉ có thể cúi đầu.

“Nô tì kiến quá bệ hạ.”

“Ân, thân thể tốt hơn chưa?”

“Tạ ơn bệ hạ quan tâm, nô tì đã khỏe hơn nhiều.”

“Ân.”

Hai người nói chuyện vô cùng ngắn gọn, tiếp đó là trầm mặc.

May mà có nhóm cung phi không ngừng tiến vào thăm bệnh, không khí trầm mặc cũng hòa tan hơn nhiều.

Không bao lâu, tẩm điện vốn rộng lớn đã đứng đầy nhóm oanh oanh yến yến đủ loại tư sắc tới thăm bệnh.

“Việt nhi, còn muốn ở lại quan sát không?”

Khóe miệng Hoàng Phủ Ngạo nhếch lên ý cười nghịch ngợm, nhìn Thanh Việt hỏi.

“Trở về, trở về thôi.”

Như Hoàng Phủ Ngạo dự đoán, Thanh Việt đã không còn chút kiên nhẫn nào, trong phòng tụ tập một đám nữ nhân, đủ loại mùi vị son phấn, còn bắn tới những ánh mắt nóng bỏng làm Thanh Việt khó chịu cực kì.

“Hảo, đi thôi.”

Hoàng Phủ Ngạo xoa xoa mái tóc bạch kim mượt mà của Thanh Việt, nắm bàn tay bé xíu của bé ra ngoài.

Nhóm cung phi đứng đầy trong phòng đều chăm chú nhìn bóng dáng họ rời đi, không ai chú ý ánh mắt của người ngồi trên giường trong nháy mắt chợt lóe lên, những ngón tay ngọc ngà giấu trong lớp áo ngủ bằng gấm, đã bấu sâu vào lòng bàn tay, chảy ra máu đỏ sẫm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK