Mục lục
[Dịch]Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngài chính là Nam Việt đế quốc Ngũ điện hạ đi, tại hạ là Tướng quân thủ thành của biên thành Tắc Á Tháp —— Gia Đạt Khoa • Duy Tư.”

Nam nhân thân hình cao lớn, mang theo sát khí dày đặc hướng Thanh Việt làm một cái chào tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội.

(Bởi vì Tắc Á Tháp đang trong tình trạng chiến tranh, cửa thành biên giới phải phong bế, đề phòng gian tế trà trộn vào số dân chạy nạn.

Nhưng mà nhóm quý tộc cùng phú thương có thể thông qua, chỉ cần đưa bội vật chứng minh thân phận mình ở cửa thành là được xuất nhập tự do.

Thanh Việt đưa ra hiển nhiên là ngọc bội hoàng tử, nhìn thấy vật này, Tướng quân thủ thành biên giới—— Gia Đạt Khoa • Duy Tư, bất luận có nguyện ý hay không, xuất phát từ lễ tiết hắn phải xuống thành nghênh đón Nam Việt đế quốc Ngũ điện hạ.

“Chào ngươi, Gia Đạt Khoa • Duy Tư tướng quân.”

Nơi này dù sao cũng không phải hoàng cung Nam Việt, đối với đạo lí đối nhân xử thế, Thanh Việt vẫn hiểu được, lập tức đáp lại một cái lễ hoàn mĩ tiêu chuẩn quý tộc.

Lễ nghi hoàng tử, từ lúc còn rất nhỏ bé đã được huấn luyện.

Trên cơ bản, những lễ nghi hoàng tử chỉ có thể dùng hoàn mĩ để hình dung. Nhưng nếu vị hoàng tử này còn có mĩ mạo vô song thì hiệu quả tuyệt đối không thể dùng hoàn mĩ trong hoàn mĩ để hình dung.

Hoàn mĩ tới mức ngay cả vị tướng quân trước mắt trong đầu cơ bản chỉ có chiến tranh cùng giết chóc cũng nhìn tới thất thần. Càng miễn bàn tới nhóm binh sĩ phía sau vị tướng quân vốn chưa từng thấy qua. Bọn họ trong nháy mắt nhìn thấy Thanh Việt đã choáng váng tới tận giờ.

“A, điện hạ một đường mệt nhọc, ta sai người chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho điện hạ.”

Gia Đạt Khoa • Duy Tư hồi phục lại tinh thần, ý thức mình lúc nãy quá thất lễ, vội vàng phân phó cấp dưới an bài nơi nghỉ ngơi cho Thanh Việt.

“Không cần, Gia Đạt Khoa • Duy Tư tướng quân, chúng ta còn chuyện quan trọng phải làm, lập tức đi ngay, cám ơn hảo ý của ngươi.”

Thanh Việt không muốn ở lại nơi mà bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh thi biến.

“Ác, là vậy sao.” Thanh Việt trả lời hiển nhiên nằm trong dự kiến của Gia Đạt Khoa • Duy Tư.

Gia Đạt Khoa • Duy Tư nhìn Nam Việt điện hạ xinh đẹp cực kì trước mắt, trong lòng còn ôm một con mèo nhỏ.

Nhớ tới những lời đồn về vị điện hạ này, nghĩ lại thì vị điện hạ từ bé đã được nuông chiều, sủng ái tới hư này sao có thể ở lại nơi khinh khủng này. Gia Đạt Khoa • Duy Tư mời như vậy chỉ xuất phát từ lễ phép mà thôi.

“Biên thành đơn sơ, quả thực không thích hợp tiếp đãi điện hạ, tại hạ cũng không dám giữ, thỉnh điện hạ thông cảm.”

Nói xong vài lời khách sáo, Gia Đạt Khoa • Duy Tư sai người chuẩn bị hai con khoái mã cho Thanh Việt cùng thị vệ A Thất.

“Các biên thành 70 dặm có một thành thị lớn, điện hạ có thể nghỉ lại đó, còn nếu muốn đi nơi khác, ở đó có xây dựng trận truyền tống không gian.”

“Ân, tốt, đa tạ tướng quân.”

Thanh Việt nói xong liền cùng A Thất cưỡi lên tuấn mã binh lính vừa đưa tới, Thanh Việt ngẩng đầu nhìn không trung trên biên thành, lại quay đầu nhìn Gia Đạt Khoa • Duy Tư.

“Tướng quân nên sớm dọn dẹp số thi thể chồng chất kia đi, bằng không sẽ có phiền toái.”

Thanh Việt đối với vị tướng quân này ấn tượng cũng không tệ, ít nhất hắn không giống đám người bợ đỡ chỉ biết nịnh hót, đối với quyền quý duy trì thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, Thanh Việt khá thưởng thức mới hảo tâm nhắc nhở hắn.

“Đúng rồi, thứ này cho tướng quân, xem như là lễ tạ ơn tướng quân tặng mã, tướng quân tốt nhất nên mang nó bên người.”

Thanh Việt lấy một bùa hộ mệnh trong không gian giới chỉ, ném cho Gia Đạt Khoa • Duy Tư.

Sau đó cũng không chờ Gia Đạt Khoa • Duy Tư phản ứng, Thanh Việt cùng A Thất thúc ngựa rất nhanh rời đi.

Gia Đạt Khoa • Duy Tư nghi hoặc nhìn mộc phiến được sâu qua dây tơ hồng, trên đó còn khắc đồ án kì quái.

‘Điện hạ cũng quá keo kiệt đi, ta tặng hai con tuấn mã nha, cư nhiên dùng mộc phiến này đáp lễ?’

Gia Đạt Khoa • Duy Tư đang oán hận thì đột nhiên cảm giác mộc phiến trong tay dường như đang tản mát ra một dòng khí lạnh băng, làm cơ thể hắn rung lên, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, ngay cả cảm xúc bức rức nôn nóng mấy ngày nay cũng được khống chế.

‘Xem ra ta nghĩ sai, dù sao thì, thứ Nam Việt hoàng tử tặng hẳn là không tệ.’

Gia Đạt Khoa • Duy Tư vui sướng đeo mộc phiến lên cổ, lại nghĩ tới số thi thể chồng chất Thanh Việt vừa nhắc tới, Gia Đạt Khoa • Duy Tư không khỏi cười khổ, hắn sao lại không nghĩ tới chuyện xử lý a.

Chính là hiện tại nhân thủ chăm sóc nhóm binh sĩ bị thương còn không đủ, sao có thể để ý đống thi thể này a, người còn sống dù sao cũng quan trọng hơn người chết đi…..

Thanh Việt không có hảo cảm với Tắc Á Tháp, cũng không có hứng thú du ngoạn, cùng A Thất trực tiếp chạy đi, chỉ dùng nửa ngày đã tới hoàng cung Tắc Á Tháp.

Thành viên hoàng thất Tắc Á Tháp thấy Thanh Việt tới, có thể nói là nhiệt tình tới cực điểm, chỉ cần có chút họ hàng với Thanh Việt, trên cơ bản đều đến đông đủ.

Thanh Việt không thích mẫu phi của bé, vì thế bé cũng không thích Tắc Á Tháp, đương nhiên đối với nhóm thân thích ở Tắc Á Tháp, bé cũng không có hảo cảm, vì thế trực tiếp lấy cớ đại ca sinh tử chưa rõ, từ chối hết tất cả lời mời.

Đẩy cửa phòng Minh Khê, một luồng khí âm lãnh liền đập vào mặt.

Tiểu Thần canh giữ bên người Minh Khê đang lo lắng vạn phần, thấy người tới lập tức kích động tới rơi nước mắt, hắn cũng giống A Thất, lòng tin đối với Thanh Việt gần như là mù quáng.

“Điện hạ.”

Tiểu thần ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống.

“Đứng lên, đại ca của ta thế nào?”

“Đại điện hạ mấy ngày nay đều hôn mê, có đôi khi sẽ nói mớ vài câu, giống như đang ngủ, chẳng qua, cơ thể Đại điện hạ ngày càng lạnh, làm thế nào cũng không ấm lên.”

“Ân.”

Thanh Việt gật đầu một tiếng, tỏ vẻ hiểu được, ngồi xuống bên giường, quan sát tình huống Minh Khê, chỉ thấy Minh Khê đang hôn mê khẽ nhíu mi như đang khổ sở, một chốc lại giãn ra, hơi mím môi như đang nghĩ tới chuyện gì đó vui sướng.

Bộ dạng này, đích xác không giống như bộ dáng không ý thức của người hôn mê, ngược lại càng giống như đang nhắm mắt suy tư.

“Tiểu Thần, đại ca của ta từ lúc ngất xỉu xong vẫn là bộ dáng này sao?” Thanh Việt có chút nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, điện hạ.”

“Theo lời ngươi vừa nói, đại ca của ta có lúc còn nói mớ, vậy ngươi có nhớ đại ca ta nói gì không?” Thanh Việt tính toán tìm kiếm chút manh mối từ lời nói vô thức của Minh Khê.

“Bẩm điện hạ, Tiểu Thần nhớ rõ, chính là Đại điện hạ đôi lúc sẽ nhắc tới tên ngài, hình như còn một cái tên nữa, gọi là ‘Mộc Vân’. Ngoài ra, Đại điện hạ đôi lúc nói chuyện rất kì quái, lộn xộn, lúc thì nói cái gì là ‘ta muốn báo thù…. ta muốn giết bọn họ……’, một chốc lại nói ‘sao phải chấp nhất như vậy….. ngươi sinh ra từ cừu hận… lúc….. cừu hận biến mất…. ngươi cũng…. không tồn tại nữa……’, đại khái là vậy.”

Tiểu Thần thực lo lắng, A Thất nghe thấy cũng nhíu mày, chỉ có Thanh Việt lại không vô sầu vô lo, ngược lại còn có chút cao hứng, bộ dáng thích thú.

“Ha hả ~~~ đại ca thực sự là ngày càng lợi hại, ngay cả oan hồn đậm oán khí như vậy cũng có bản lĩnh câu thông.”

“A? Ý điện hạ là sao a?”

“Điện hạ, ngài cao hứng như vậy, có phải Đại điện hạ không có chuyện gì không?”

“Chuyện thì vẫn có, chẳng qua đại ca của ta trong họa được phúc, vô sự tự thông có được sức mạnh thẩm thấu linh hồn.”

“Sức mạnh thẩm thấu linh hồn?”

A Thất cùng Tiểu Thần mê mang lại có chút tò mò nhìn Thanh Việt, chờ mong được giải thích.

“Cái gọi là sức mạnh thẩm thấu linh hồn, chính là thông qua năng lực cảm nhận linh hồn của mình, mà nhận biết hỉ, nộ, ái, ố, thông qua đó mà câu thông với chúng nó, để chúng nó cam tâm tình nguyện để mình sử dụng. Lợi dụng sức mạnh thẩm thấu linh hồn để sử dụng hồn phách, so với việc vận dụng sức mạnh để cưỡng chế điều khiển cơ thể chúng nó (tỷ như vong linh pháp sư đã cực hiếm hoi trên đại lục), thì thoải mái hơn, sức lực tiêu hao cũng ít hơn nhiều.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK