Chu Vi lo lắng đến chực rơi lệ:
- Vậy ai mới cứu được y?
Lãnh Huyền nói:
- Một là người phóng châm, hắn biết rõ thực hư của hai luồng kình khí âm dương; hai là chính bản thân tiểu thái giám!
Chu Vi ngạc nhiên:
- Bản thân y à?
Lãnh Huyền giải thích:
- Nếu y là cao thủ về nội công, giống như người ta uống nước tự biết nóng lạnh, nhờ vào việc thử nghiệm nội công may ra có thể hóa giải kình lực trên phi châm!
Chu Vi lẩm bẩm:
- Nhưng y có học nội công đâu chứ!
Lãnh Huyền tiếp lời:
- Bởi vậy, cho nên khó mà cứu được!
Chu Vi chỉ cảm thấy tay chân lạnh cóng, mắt mũi chua xót, trước mắt nhạt nhòa đi.
Trong điện lặng lẽ hồi lâu, Chu Nguyên Chương chợt cất tiếng:
- Việc này ai buộc thì người đó tự cởi thôi.
Lãnh Huyền khẽ giọng hỏi:
- Ý của hoàng thượng là?
Chu Nguyên Chương lạnh lùng nói:
- Soát cung!
Ông ngẩng đầu, giọng nói sắc lạnh như vàng đá chạm nhau:
- Truyền ý chỉ của ta, toàn thể người trong cung tập hợp trước điện Thái Hòa, cấm quân vào cung lục soát, không được bỏ qua một phân một tấc nào. Hừ, chỉ cần bắt được Trương Thiên Ý, mọi chuyện đều dễ dàng giải quyết!
Chu Vi trong lòng cuống cuồng, nếu như Trương Thiên Ý thật sự ở trong cung, một khi bị bắt thì lời dối trá hôm nay của cô cũng bị vạch trần, Nhạc Chi Dương không thể thoát chết; thế nhưng nếu không tóm được Trương Thiên Ý, Nhạc Chi Dương cũng khó bề sống sót. Thoáng chốc cô lâm vào tình cảnh khó xử, lòng dạ rối bời bời, chỉ đành gạt lệ thầm thì:
- Cảm tạ phụ hoàng!
Chu Nguyên Chương nhìn cô lạnh lùng không đáp.
Lãnh Huyền ngồi xuống, giơ ngón trỏ điểm nhẹ lên ngực Nhạc Chi Dương, gã lập tức rên lên một tiếng. Chu Vi kinh ngạc:
- Lãnh công công, ông làm gì vậy?
Lãnh Huyền nói với giọng lạnh băng:
- Thần không cứu được mạng y nhưng có thể kéo dài sự sống cho y thêm đôi chút!
Chu Nguyên Chương hừ một tiếng, lạnh giọng:
- Nếu thật sự cứu không được thì cứ ban cho y một cổ quan tài đàng hoàng!
Nói rồi ông đánh mắt về phía Chu Vi, mặt đeo sắc giận. Chu Vi vốn đang rối lòng, bị ông liếc mắt nhìn đến, nhịp tim lập tức đập dồn loạn xạ, nhưng Chu Nguyên Chương chẳng nói năng gì thêm, phất tay áo bước ra khỏi cửa. Chu Vi ngơ ngẩn mất một lúc mới hiểu ra được cha đang giận cô đã nảy sinh tình cảm với tiểu thái giám, hiềm vì Nhạc Chi Dương có công cứu chủ nên không thể phát tác tại trận.
Cô thẩn thờ quay đầu lại, Nhạc Chi Dương lúc này đã hồi tỉnh, đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích. Gương mặt tươi tắn của cô xụ xuống, ngoảnh đi chỗ khác, chợt nghe giọng nói yếu ớt của Nhạc Chi Dương khẽ cất lên:
- Công chúa điện hạ, cảm ơn cô!
Chu Vi trầm ngâm giây lát, bỗng gọi:
- Tống Trà!
Ả cung nữ già nghe tiếng gọi liền bước vào trong. Chu Vi dặn:
- Đợi chốc nữa soát cung, bà đỡ Nhạc Chi Dương đến điện Thái Hòa nhé!
Nói xong, cô vội vã xoay người rời khỏi phòng.
Tống Trà liếc nhìn Nhạc Chi Dương, ánh mắt vừa vui mừng vừa khinh miệt. Nhạc Chi Dương biết thị luôn căm ghét gã, chắc hẳn đã rình nghe hết cuộc trò chuyện, biết gã sắp chết đến nơi, kẻ thù cũng bớt đi một người, hiển nhiên sung sướng vô kể. Bên dưới vết điểm của lão thái giám ban nãy, một luồng khí lạnh xông vào huyệt Thiên Trung làm cho cảm giác thiêu đốt nơi ngực cũng giảm đi phần nào. Gã nằm sải một lúc, dần dần lấy lại sức lực, thầm nhủ bất kể ra sao cũng không thể để cho mụ già thối này chê cười, thế nên gã chầm chậm gượng dậy, hay tay siết chặt, giương mắt trừng trừng nhìn Tống Trà.
Đúng lúc này, một tiếng chuông rền vang, chính là tín hiệu của việc soát cung. Mọi người trong cung thi nhau đổ về điện Thái Hòa, Tống Trà vờ như quên đi lời dặn dò của Chu Vi, bỏ lại Nhạc Chi Dương mà tự đi một mình. Nhạc Chi Dương tính tình ương bướng, cho rằng bản thân cũng có thể tự đi được, quyết không nhờ vả ai khác; có cung nữ tốt bụng đến dìu gã cũng bị gã khéo léo chối từ.
Đến trước điện Thái Hòa, đầu người lố nhố đen đặc, đoàn người được phân làm ba: một hàng là phi tần công chúa, một hàng là cung nữ, còn lại là thái giám. Ai nấy đều bàn tán sôi nổi, hai từ "thích khách" không ngớt xì xào truyền ra.
Nhạc Chi Dương thầm hiểu rõ, thích khách vốn dĩ không hề tồn tại, việc xét cung thật sự chỉ hoài công vô ích mà thôi. Gã đứng tại chỗ, trong ngực thoắt nóng thoắt lạnh hết sức khó chịu, hễ cảm giác thiêu đốt xuất hiện thì luồng khí lạnh lại ùn ùn túa ra, phân tán đi cơn bỏng rát ấy.
Đám người trở nên yên lặng, có người to giọng bắt đầu điểm danh. Nhạc Chi Dương giương mắt nhìn ra, một vị thái giám già nua đang đứng trước ngạch điện, tay cầm một bản danh sách, lớn tiếng đọc tên từng người. Mấy tên thái giám được gọi tới thì tách ra khỏi hàng đứng sang một bên. Cùng lúc đó, cung nữ ở bên kia cũng bắt đầu xướng tên. Thì ra, soát cung không chỉ là lục soát trong cung mà còn muốn xác minh cung nữ thái giám, đề phòng người ngoài mạo danh trà trộn.
Nhạc Chi Dương bụng dạ rầu rĩ, tay chân lạnh toát. Trên bảng danh sách ấy nhất định không có ba chữ "Nhạc Chi Dương", lần này đúng là rơi vào tuyệt cảnh rồi. Trán lấm tấm mồ hôi, gã quay đầu nhìn lại, Chu Vi mặc y phục đỏ rực, dáng dấp cao thon, da dẻ trắng mịn đang đứng nổi bật trong đám mỹ nhân. Cô nói nói cười cười chẳng thèm liếc sang bên này, dường như không hề hay biết gì đến tình cảnh khốn khổ của Nhạc Chi Dương.
Lần lượt theo tiếng điểm danh, mồ hôi Nhạc Chi Dương cứ tuôn ra như tấm, trong lòng quặn thắt từng cơn. Gã không kềm được ngồi xuống phát ra tiếng rên rỉ, nhưng dõi mắt nhìn quanh, tâm lý càng thêm tuyệt vọng. Thái giám bốn phía bàng quan lãnh đạm, tỏ vẻ mọi chuyện chẳng dính dấp gì đến bản thân. Có câu "Bước vào cổng hầu sâu tựa bể", nhà quan hầu mà đã như thế, hoàng cung đại nội có thể tưởng tượng ra, nơi đáng sợ này chính là chỗ lạnh nhạt nhất trần gian. Đám thái giám gặp nạn mà vào cung, đối với thế thái nhân tình càng thêm lãnh đạm, Nhạc Chi Dương có lăn ra chết ở đây sợ rằng cũng chẳng ai buồn ngó đến.
Tiếng điểm danh cứ vọng đều đều vào lỗ tai, Nhạc Chi Dương cứ mỗi bận nghe xong một cái tên, thân thể lại rung lên một chập, chỉ cảm thấy người bên cạnh mình càng lúc càng vơi đi, nỗi sợ trong lòng cũng ngày một lớn dần.
- Nhạc Chi Dương! - Một tiếng gọi to thình lình vang lên, gã nghe mà giật bắn, gần như không dám tin vào tai mình. Ngẩng đầu lên, xung quanh đã trống huơ trống hoác, hàng xếp này chỉ còn lại mỗi mình gã. Thái giám xướng tên liếc mắt nhìn gã, tỏ vẻ khó chịu, lại gọi lần nữa: - Nhạc Chi Dương!
Nhạc Chi Dương bỗng chốc tỉnh ngộ, nhảy nhổm lên cắm đầu bước sang hàng bên cạnh, lại trộm nhìn sang phía Chu Vi, cô vẫn đang điềm nhiên nói cười như không với đám người nọ.
Nhạc Chi Dương lòng đầy nghi hoặc, ngỡ như mình đang trong cơn mộng. Lại đợi thêm chốc lát, cấm quân xếp hàng lục tục rời khỏi hoàng cung, tiếng chuông theo đó cũng vang rền, chủ tớ hội hợp ai về cung nấy. Trên đường đi, Nhạc Chi Dương mấy lần muốn đến gần Chu Vi, nhưng tiểu công chúa không đợi gã áp sát đã nhanh chóng lảng ra xa rồi nhập bọn với Tống Trà, vì vậy Nhạc Chi Dương cũng không tiện tiếp cận nữa.
Về đến cung Bảo Huy rồi, hai người cũng không hề gặp lại. Nhạc Chi Dương ngồi thừ trong phòng, lim da lim dim, cảm giác ngờ vực khó hiểu. Từ tẩm điện bỗng dặt dìu ngân lên tiếng đàn, giai điệu ngắc ngứ đứt quãng tựa như chất chứa nỗi u sầu trách hận. Gã hớn hở định thổi sáo đáp lại, thế nhưng thổi lên hai tiếng liền cảm giác không ổn. Sáo đã lạc âm, không còn trong trẻo như hôm trước nữa. Gã quan sát kỹ, trên thân sáo đã xuất hiện mấy vệt rạn nứt dẫn đến rò âm thoát khí. Nhớ lại, hẳn là do gã và Chu Vi đánh nhau mà ra.
Tiếng sáo vang lên, tiếng đàn liền im bặt, từ đó đến hết ngày cũng chẳng buồn cất lên nữa.
Nhạc Chi Dương nghĩ vẩn vơ một hồi mới chợt nhận ra Chu Vi dường như đang hờn giận, quyết tâm không gặp gã nữa. Gã cảm thấy nhạt nhẽo, lại thêm kiệt sức vì trọng thương, chưa đến chập tối đã lăn ra ngủ khò khò.
Giấc ngủ này chẳng hề yên ổn chút nào, gã mơ thấy một chuỗi những cơn ác mộng kỳ lạ: khi thì thấy Triệu Thế Hùng cả người đầy máu đang nhìn gã cười rờn rợn; chốc lại thấy mình bị rơi vào tay Trương Thiên Ý, tên quỷ đòi nợ ấy nghiến răng nghiến lợi, từng kiếm một cắt xẻo da thịt của gã; thoắt cái gã đang đứng trước mặt Chu Nguyên Chương, lão hoàng đế sầm mặt sai người cởi quần gã xuống.
Nhạc Chi Dương trở giấc những hai lần, trí óc mơ mơ màng màng, tỉnh dậy lại ngủ tiếp. Bất chợt, gã cảm giác có người đang lay người mình, tức thì hé hé nhìn ra, một luồng ánh sáng lấp lóa rọi thẳng mắt vào khiến cho sống mắt của gã cay cay nhức nhối.
Nhạc Chi Dương nheo nheo mắt nhìn ra, Chu Vi đang đứng ở bên giường, cả người giấu trong bộ y phục đen nhánh, tay xách lồng đèn trắng. Ánh đèn chập chờn hư ảo hắt ra bóng hình yểu điệu của cô, dẫu chưa hoàn toàn trưởng thành vẫn đủ khiến cho người khác tim đập chân run. Nhạc Chi Dương nhớ đến tình cảnh ban sáng người trên kẻ dưới nhìn nhau, bờ môi hòa làm một, bất chợt cõi lòng xao động, mắt tròn mắt dẹt nhìn Chu Vi đến ngơ ngẩn.
Chu Vi thấy ánh mắt gã khác lạ, một ý nghĩ xẹt qua, chợt hiểu rõ suy nghĩ trong đầu đối phương, lập tức mặt hoa nghiêm lại, tay nhấc lên chực vung vào mặt gã. Nhưng rồi cô chợt khựng lại, yểu xìu thả tay xuống, khẽ thở dài:
- Ngớ ra đó làm gì, còn không đi theo ta?
Cô xoay người bước đi, Nhạc Chi Dương lặng lẽ theo sát đằng sau. Đi qua trục hành lang, bọn thái giám cung nữ gác đêm đều đang ngủ gà ngủ gật. Mũi chân của Chu Vi chạm xuống mặt đất nhẹ nhàng hệt như một chú linh miêu đen tuyền.
Vòng qua một dãy tường đến một góc khuất yên tĩnh, Chu Vi thổi tắt ngọn đèn lồng rồi xoay người lại. Trong bóng đêm mịt mùng, đôi tròng mắt của cô trong suốt như ngọc, lộ ra một vẻ tủi hờn khó giải thích được. Nhạc Chi Dương chợt dâng trào xúc động, hận không thể xông lên mà ôm ghì cô gái trước mặt vào lòng.
- Ngươi... - Chu Vi còn chưa nói xong đã vội ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Nhạc Chi Dương tâm thần rối loạn, khẽ lẩm nhẩm:
- Công chúa, ta, ta...
Trong lòng gã có vô vàn điều muốn tỏ bày nhưng đến giây phút cuối lại không thốt ra được.
- Nhạc Chi Dương... - Chu Vi xoay đầu lại, giọng nói phiêu phất như tơ nhện trong cơn gió muộn. - Ngươi là đồ dối trá, trong danh sách vốn không có tên của ngươi, ngươi... Ngươi vốn không phải là thái giám!
Nhạc Chi Dương sững người, vọt miệng hỏi:
- Tên ta trên danh sách ấy là do cô thêm vào à?
Chu Vi lặng im không đáp, thừ người nhìn về nơi khác, lệ từ khóe mắt tuôn rơi, chảy xuôi theo đôi bờ má rồi vương lại nơi ấy hai vệt dài trong suốt.
Nhạc Chi Dương lòng đầy nhốn nháo, thầm hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Công chúa, ta quả thật không phải là thái giám. Ta... Ta bị Trương Thiên Ý dẫn vào cung!
Gã thấy Chu Vi ngờ vực bèn đem đầu đuôi câu chuyện lần lượt kể ra. Thiếu nữ lặng yên lắng nghe, lúc thì chân mày nhướng lên đầy vẻ kinh ngạc, khi thì cụp mắt rủ mi như đang suy tư, đến khi nghe xong toàn bộ mới hỏi:
- Linh Đạo Thạch Ngư thật sự ở trong Tử Cấm Thành à?
Nhạc Chi Dương cười đáp:
- Đương nhiên là không rồi, ta gạt hắn đấy!
Chu Vi “Xì!” một tiếng, mắng:
- Ta biết mà, tiểu tử nhà ngươi rất giỏi lừa người khác. Hừ, còn dám cải trang thành thái giám, ngươi giả được một lúc, có giả được cả đời hay không? Dâm loạn chốn cung đình là tội lớn, đem ngươi ra tùng xẻo vạn đao cũng chưa hết tội!
Nhạc Chi Dương hỏi ngay:
- Ta dâm loạn hồi nào?
Chu Vi lườm gã một cái, bỗng nhiên cô dằn lòng không được phá ra cười khanh khách, gương mặt cô vẫn còn vương nước mắt, nụ cười này phảng phất như đóa hoa đẹp hàm sương, đu đưa nhè nhẹ trong cơn gió đêm; tiếng cười khẽ khàng hòa lẫn vào tiếng chuông gió vẳng xa xa khác nào một bầy tinh linh đang bay lướt qua bầu trời đêm.
Nhạc Chi Dương vô cùng lúng túng, nhíu mày hỏi:
- Cô cười cái gì?
Chu Vi nín cười chăm chú nhìn gã, nhủ bụng: "Cũng may ngươi là thái giám". Lời này cô chỉ có thể nghĩ trong lòng, không tiện nói ra ngoài miệng, nếu để cho tên vô lại này hay được, chẳng biết còn vô lễ với cô đến mức nào. Nhớ đến tình cảnh lúc sáng, Chu Vi hai má nóng bừng, bất giác trừng mắt nhìn Nhạc Chi Dương. Gã ta tức thì kêu oan:
- Cô lại trừng mắt với ta làm chi? Ta đã khai hết cho cô nghe rồi mà!
Chu Vi "Xí!" một tiếng, bảo:
- Khai cái gì mà khai, ta có phải là quan binh xét xử nhà ngươi đâu, mấy lời này ngươi vào trong nhà lao mà nói đi!
Nhạc Chi Dương thở dài:
- Công chúa, cô thật sự muốn tố giác ta ư?
Chu Vi liếc xéo gã, khóe môi cong lên. Nhạc Chi Dương thấy vẻ mặt của cô như vậy, trái tim bấy giờ mới chịu trở về chỗ cũ, thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
Chu Vi ngẫm nghĩ lại hỏi:
- Linh Đạo Thạch Ngư rốt cuộc ở nơi nào?
Nhạc Chi Dương khẽ giọng bảo:
- Ở...
Lời còn chưa dứt, Chu Vi thoáng đổi sắc mặt, giơ tay bụm miệng gã lại, sau đó quay sang một thân cổ thụ quát lên:
- Ai đó? Mau ra đây!
Nhạc Chi Dương đưa mắt nhìn ra, đằng sau gốc cổ thụ tối lom lom không chút động tĩnh, đang lấy làm lạ chợt nghe tiếng cười khẩy cất lên, một bóng người chầm chậm bước ra khỏi táng cây. Chu Vi trông rõ người vừa xuất hiện, bất giác nhảy giật lùi về sau, thất thanh kêu lên:
- Lãnh công công!
Lãnh Huyền dáng hình lom khom, mặt cười âm hiểm, áo quần trắng toát tỏa ra sắc lành lạnh trông hệt như một âm hồn vất vưởng. Chỉ nghe Lão cười nói:
- “Thiên Thính Thuật" của Thái Hạo cốc quả nhiên lợi hại, lão phu chỉ mới đến gần một chút thôi thì đã bị công chúa phát hiện rồi!
Hồn vía hai người bốc hơi hết một nửa, thảy đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy ánh mắt đối phương hết sức đáng sợ. Chu Vi rung giọng:
- Lãnh công công, sao ông lại ở đây?
Lãnh Huyền cười bảo:
- Tiện đường đi ngang, ta ghé lại nhòm một chút thôi mà!
Nhạc Chi Dương kêu lên:
- Ông nói láo!
- Nói láo? - Lãnh Huyền híp mắt lại, khóe mắt lóe lên sắc lạnh: - So với tên thái giám giả mạo bịp bợm trùm trời như ngươi thì ta còn kém xa lắm! Giả như ta lột quần của ngươi ra rồi ném đến trước mặt hoàng thượng, ngươi thử tưởng tượng xem chuyện gì sẽ xảy ra?
Chu Vi tỉnh ngộ, vội hỏi:
- Lãnh công công, ông… Ông đã sớm nhận ra rồi à?
Lãnh Huyền cười đáp:
- Ta ru rú ở hoàng cung đã bao nhiêu năm rồi? Kẻ nào tịnh thân hay chưa lẽ nào không nhận ra! Chỉ là bản thân đã trải qua hai triều đại, mắt chứng kiến quá nhiều sự việc, nếu như không phải bần cùng bất đắc dĩ ta cũng chả thiết lắm chuyện nhiều lời.
- Nói như vậy... - Chu Vi định thần lại: - Ông cũng đã biết Trương Thiên Ý không hề hành thích ta?
Lãnh Huyền mỉm cười không trả lời. Chu Vi lấy làm khó hiểu:
- Vậy vì sao ông phải bịa chuyện?
Lãnh Huyền cười bảo:
- Hôm đó ta đuổi theo Trương Thiên Ý, hắn trăm phương ngàn kế chẳng thể trốn thoát bèn đem một bí mật ra kể với ta nhằm đổi lấy tính mạng bản thân!
Nói đến đây, ánh mắt lão hướng thẳng vào Nhạc Chi Dương:
- Ngươi có biết bí mật đó là gì không?
Nhạc Chi Dương sắc mặt trắng bệch, miệng lẩm bẩm:
- Linh Đạo Thạch Ngư?
- Không sai! - Lãnh Huyền mỉm cười: - Hoạn quan như ta, mỹ sắc coi như không màng đến, tiền tài tích lũy nhiều đến mấy cũng chẳng có ai kế thừa. Theo tuổi tác lớn dần, ta đã chứng kiến biết bao phồn hoa thăng trầm, ý muốn tranh quyền đoạt lợi cũng dần mai một đi. Chính vì lẽ đó, hoàng thượng mới giữ ta lại bên cạnh. Tuy nhiên, đã là con người ai mà chẳng có sở thích riêng, mấy chuyện khác ta đều thây kệ ngoại trừ những thứ liên quan đến võ công, ta lại có ít nhiều hứng thú. Võ công luyện đến bực như ta hiện nay, phàm những bí kíp thần công bình thường Lãnh mỗ đều không để vào mắt, duy chỉ có di vật của Linh đạo nhân để lại thì ta lại nảy sinh tò mò. Nhớ lại năm ấy, Thích Ấn Thần là thiên tài hiếm có, võ công không hề kém cạnh so với đời sau của Tây Côn Luân, nhưng sau trận chiến với Linh đạo nhân lại xa rời trung thổ mà bôn ba hải ngoại, nếu không phải đã nếm trái đắng thì tại sao phải làm như vậy? Ta già rồi, trước khi chết nếu có thể được chiêm ngưỡng Linh Đạo Thạch Ngư xem như cũng là một chuyện vui đáng làm.
Nhạc Chi Dương ngờ vực hỏi:
- Trương Thiên Ý đã nói gì với ông?
Lãnh Huyền cười đáp:
- Hắn chỉ bảo nếu muốn tìm Linh Đạo Thạch Ngư thì trước hết hãy tìm tên tiểu thái giám thổi sáo kia!
Nhạc Chi Dương trọng bụng thầm rủa xả tên quỷ đòi nợ học gì không học, lại học gã dùng Linh Đạo Thạch Ngư lừa người. Có điều lão hoạn quan họ Lãnh này đã ngấp nghé thèm muốn Thạch Ngư, gã mang Thạch Ngư ra làm yêu sách biết đâu có thể thương lượng được với lão ta. Nghĩ đến đây, gã mỉm cười bảo:
- Không sai, trên đời này trừ ta ra, không ai biết được Thạch Ngư ở chỗ nào. Lãnh công công, ta mà chết rồi thì ông cũng không lấy được Thạch Ngư đâu, thôi thì mọi người cùng hòa thuận sống yên với nhau chẳng phải tốt hơn sao?
Lãnh Huyền ngó hắn lom lom một hồi, lắc đầu nói:
- Hòa thuận chưa chắc đã sống yên, lão phu không lấy được Thạch Ngư cũng chả sao, còn ngươi trúng phải Dạ Vũ Thần Châm sống chẳng được bao hôm nữa!
Nhạc Chi Dương chưa kịp lên tiếng, Chu Vi đã sốt sắng hỏi:
- Lãnh công công, ông chẳng bảo là chữa không được còn gì?
Lãnh Huyền nghe thế chỉ mỉm cười. Nhạc Chi Dương "xì" một tiếng, bảo:
- Lời ổng nói mà cũng tin cho được à?
Chu Vi mím chặt môi, mắt tóe ra lửa giận. Lãnh Huyền bật cười:
- Công chúa hãy bình tĩnh, lời Lãnh mỗ nói không hoàn toàn là giả. "Dạ Vũ Thần Châm" xuất xứ từ "Bích Vi Tiễn" là thật, kim châm vào cơ thể uốn khúc cũng là thật, chỉ là theo lời ta nói, chưa hẳn là y vô phương cứu chữa. Tiểu tử, ngươi giao Thạch Ngư cho ta, ta giúp ngươi rút kim châm, ngươi thấy thế nào?
Chu Vi mặt mũi đỏ bừng:
- Ông... Ông dám qua mặt phụ hoàng!
Lãnh Huyền cười bảo:
- Công chúa điện hạ, người cũng vậy mà!
Chu Vi nói:
- Ông vì Linh Đạo Thạch Ngư, dám to gan thả trọng phạm thoát thân!
Lãnh Huyền nhếch môi:
- Công chúa vì tư tình riêng, chẳng phải cũng bao che cho người đàn ông của mình hay sao?
Chu Vi lúng ta lúng túng bảo:
- Ai... Ai có tư tình riêng chứ!
Lãnh Huyền nhạt giọng:
- Công chúa nói không có thì nhất định là không có. Nhưng mà, công chúa Bảo Huy à, hoàng thượng cưng chiều cô hết mực, chuyện này mà vỡ lỡ ra rồi không biết ngài sẽ thất vọng đến cỡ nào!
Chu Vi lòng rối như tơ vò, cô vì Nhạc Chi Dương mà dối gạt phụ hoàng, lương tâm không ngớt hổ thẹn, nhưng nếu cứ trơ mắt nhìn Nhạc Chi Dương bỏ mạng thì cô cũng chẳng đành lòng. Cô phân vân mãi chẳng biết làm sao, trong người như có một bàn tay vô hình đang vặn con tim mình thành một khối.
- Thạch Ngư không ở trong Tử Cấm Thành! - Nhạc Chi Dương cân nhắc từng lời một: - Nếu ông muốn lấy Thạch Ngư thì trước hết phải dẫn ta ra khỏi cung!
Lãnh Huyền lạnh lùng nói:
- Thằng nhóc nhà ngươi lời lẽ chẳng biết đâu mà lần, ta lười mắc mứu với ngươi lắm, ngươi cứ nói ra địa điểm, tự ta đi lấy cũng được!
Nhạc Chi Dương cười bảo:
- Lãnh công công, ông mà không dẫn ta ra khỏi cung, ta chẳng ngại đến chỗ hoàng thượng tố giác sự việc này đâu. Dù sao ta cũng khó sống nổi, chẳng qua chỉ chết thê thảm hơn tí thôi. Nhưng trước khi chết, ta sẽ chính miệng xác nhận rằng chuyện này không liên quan đến công chúa, toàn bộ là do ông với ta câu kết thông đồng, người dẫn ta vào cung cũng không phải là Trương Thiên Ý mà chính là ông, Lãnh Huyền Lãnh công công!
- Ngươi dám!
Lãnh Huyền mặt mũi biến sắc. Võ công của lão luyện đến mức kinh thế hãi tục, tuy nhiên cả đời hầu như chỉ quanh quẩn trong Tử Cấm Thành, âm mưu chốn thâm cung dù đã chứng kiến không ít nhưng cái loại lưu manh vô lại như Nhạc Chi Dương đây thì lại hiếm khi đối mặt. Lão đã bố trí bẫy rập sẵn sàng đâu ra đấy, ngỡ rằng việc dụ hai người vào tròng đã ăn chắc đến chín mười phần, dè đâu Nhạc Chi Dương lấy kế phản kế, lại úp ngược thòng lọng lên cổ lão. Đổi lại là lúc khác, lão có thể đã một chưởng đánh chết tên tiểu tử này, thế nhưng Linh Đạo Thạch Ngư đang nằm trong tay của Nhạc Chi Dương, giết gã rồi cũng xem như vứt bỏ đi Thạch Ngư.
Phút giây ấy, trong đầu lão thái giám nhoáng lên biết bao suy nghĩ, chợt lão hừ lạnh một tiếng:
- Ta dẫn ngươi xuất cung không khó, thế nhưng ngươi biến mất không duyên không cớ sẽ gây ra hậu quả khôn lường!
Nhạc Chi Dương hỏi:
- Hậu quả thế nào?
Lãnh Huyền lạnh nhạt nói:
- Nhóc con, ngươi chớ nên khinh thường như vậy, đương kim thánh thượng từ buổi xuất thân nghèo hèn đến khi gom thâu bốn phương tám hướng, chính là nhân vật tinh minh bậc nhất dưới gầm trời này. Câu chuyện tưởng tượng Trương Thiên Ý hành thích công chúa, ngài ấy tin tối đa chỉ tám phần, sở dĩ chưa từng tra xét thật hư đều vì thời gian sống của ngươi chẳng còn được bao lâu nữa. Nếu ngươi biến mất vô cớ, ngài nhất định sẽ điều tra tới nơi tới chốn, một khi cháy nhà ra mặt chuột, chẳng biết sẽ có bao nhiêu kẻ máu chảy đầu rơi? Ta mắc lỗi giám sát tắc trách, công chúa vướng nỗi ngờ vực dâm loạn, đám cung nữ thái giám trong cung Bảo Huy đừng mong có ai sống sót. Ngươi đi một thân một mình thì dễ rồi nhưng những người khác sẽ phải gánh tội thay ngươi!
Nhạc Chi Dương nghe đến mức mặt mũi tái mét, Chu Vi vội hỏi:
- Lãnh công công, ông có cách nào giúp cho Nhạc Chi Dương xuất cung mà không làm kinh động đến phụ hoàng hay không?
- Ta tự có biện pháp! - Lãnh Huyền điềm nhiên nói: - Nhưng Nhạc Chi Dương nhà ngươi phải lập một lời thề độc, lấy tính mạng đổi lấy Thạch Ngư, không được nuốt lời!
Nhạc Chi Dương hừ một tiếng, giơ tay lên trời, hầm hầm nói:
- Nhạc Chi Dương ta xin thề, lấy mạng đổi Ngư, quyết không nuốt lời, lỡ như làm trái thì trời tru đất diệt!
Miệng thì nói thế, trong bụng gã lại nhủ: “Lấy mạng đổi Ngư, mạng của ai? Đổi cái Ngư khỉ khô gì? Ta có nói rõ ràng ra đâu! Ngư à, Thạch Ngư cũng là cá, Mộc Ngư cũng là cá, ngoài ra còn có cá chép, cá ngát, cá vảy vàng, cá thờn bơn... Đến lúc đó cho lão hoạn quan nhà ngươi tha hồ lựa chọn.”
Gã vừa suy nghĩ vừa thầm khoái chí, chợt thấy sắc mặt nghi ngờ của Lãnh Huyền, gã vội nói:
- Mình ta thề vẫn chưa đủ, Lãnh công công, ông cũng phải thề!
Lãnh Huyền lạnh lùng bảo:
- Lão phu một lời đáng giá ngàn vàng, ta thả được Trương Thiên Ý, lẽ nào lại hứa lèo với ngươi?
Nhạc Chi Chương thuận miệng bảo:
- Ai mà biết được Trương Thiên Ý còn sống hay đã chết...
Lời chưa dứt đã thấy Lãnh Huyền trừng mắt giận dữ. Chu Vi vội nói:
- Ta tin Lãnh công công! Lãnh công công, Nhạc Chi Dương đã thề rồi, ông nói xem làm sao mới xuất cung được?
Lãnh Huyền cười đáp:
- Việc này dễ thôi, người sống bỏ đi sẽ dẫn đến hậu quả, nhưng nếu người chết mà rời khỏi hoàng cung chẳng phải là êm xuôi trót lọt hay sao?
Chu Vi hoảng hốt vội nhoài người ngáng phía trước Nhạc Chi Dương. Nhạc Chi Dương xúc động buột miệng kêu lên:
- Công chúa...
Chu Vi không dám đáp lời, trừng trừng nhìn Lãnh Huyền, hơi thở phập phồng dồn dập. Lãnh Huyền quan sát cô một lúc, chợt bật cười:
- Công chúa hiểu lầm rồi, ta nói chết ở đây không phải chết thật mà là chết giả!
- Chết giả? - Hai người trẻ tuổi sửng sốt.
Lãnh Huyền gật đầu nói:
- Thánh thượng vốn đinh ninh cho rằng tiểu thái giám trúng châm sẽ lìa đời. Ta có một biện pháp có thể khiến cho sự sống của hắn tạm thời ngủ yên trong vòng sáu canh giờ, nom hệt như người chết. Theo thông lệ, sau khi người trong cung qua đời không được để họ ở lại trong cung qua đêm mà cần phải liệm vào quan tài rồi mang ra bên ngoài an táng. Đến khi đó, ta sẽ đào mộ phá quan để cứu người, đương nhiên là thần không biết, quỷ không hay!
Hai người đối mặt nhìn nhau, thảy đều lưỡng lự nghĩ thầm: "Chuyện khác thì không nói đến, nhưng bắt một người đóng giả xác chết trong sáu canh giờ hòng qua mặt việc khám nghiệm tử thi của thái y là chuyện không tưởng."
Lãnh Huyền nhìn thấu tâm tư cả hai, cười bảo:
- Công chúa an tâm, ta còn phải giữ y lại để đi tìm Thạch Ngư, chắc chắn sẽ không để y chết thật đâu. Nếu trong lòng ta thật sự có ý đồ bất chính thì cần gì phải lảm nhảm với hai người nhiều như vậy, cứ thẳng thắng tố cáo thằng nhóc này cho xong.
Chu Vi ngẫm đi nghĩ lại, cảm thấy cũng có lý bèn quay đầu nhìn về phía Nhạc Chi Dương. Nhạc Chi Dương lòng rối như tơ, bất kể là chết thật hay chết giả, phải nằm trong quan tài suốt sáu canh giờ đều chẳng phải là ý kiến hay ho gì sất, thế nhưng cứ lẩn thẩn mãi trong cung cũng không phải là kế lâu dài, thôi thì đằng nào cũng lỗ nên chọn hướng ít thiệt hại nhất, gã nghiến răng gật đầu:
- Được, cứ theo lời Lãnh công công nói!
Lãnh Huyền mỉm cười bí hiểm, hạ giọng bảo:
- Hôm nay muộn rồi, ta phải về chuẩn bị một chút, giờ Thân ngày mai ta sẽ trở lại gặp mặt hai người. Vẫn còn thời gian một ngày, hai người cứ suy nghĩ cho kỹ. Lãnh mổ không thích làm khó ai cả, việc lần này cần có sự nguyện ý của hai phía thì mới trót lọt được.
Lão vừa nói vừa bước thụt lùi, hệt như ảo ảnh hư vô, dần dần chìm khuất vào góc tối mờ mịt.
Hai người Chu - Nhạc cứ đứng sững ra đấy, bốn bề lặng im vắng vẻ, chợt đâu ré lên một tiếng cú kêu đêm làm cả hai đồng loạt giật mình, trong lòng ngấm ngầm lạnh toát. Nhạc Chi Dương thầm thì:
- Công chúa, vị Lãnh công công này quái gở vô cùng, rốt cuộc lão ta có lai lịch thế nào?
Chu Vi lắc đầu đáp:
- Ta cũng không rõ! Cha từ trước tới nay chưa hề đề cập đến chuyện này cho nên cũng chả có mấy ai dám hỏi nhiều. Tuy nhiên từng có vị cung nữ già mang máng kể rằng, Lãnh công công vốn là thái giám thuộc triều đình nhà Nguyên, về sau chẳng hiểu cớ gì lại về bên cạnh phụ hoàng. Phụ hoàng trải qua mấy bận ám sát đều nhờ có Lãnh công công hộ giá, thích khách không chết cũng bị thương, chưa bao giờ thành công. Ta cũng có hỏi qua sư phụ, người cũng vô cùng thắc mắc, không rõ vì sao một đại cao thủ như Lãnh công công lại quyết định tịnh thân làm thái giám?
Nói đến đây, Chu Vi đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Nhạc Chi Dương đang dõi lên bầu trời cao, ánh mắt lộ ra vẻ nôn nao mong ngóng. Thoáng chốc cô thấy cõi lòng mình nhộn nhạo, khẽ hứ lên một tiếng. Nhạc Chi Dương quay lại tò mò:
- Sao thế?
Chu Vi lạnh lùng hỏi:
- Ngươi sắp được ra khỏi cung nên cảm thấy cao hứng lắm phải không?
Nhạc Chi Dương mặt mày rạng rỡ, thật thà đáp:
- Phải đó, cuối cùng cũng có thể ra khỏi đây rồi.
Chu Vi chỉ cảm thấy một nỗi chua xót dâng trào từ lồng ngực, khóe mắt thoang thoảng hơi ấm, rồi nước mắt bỗng đâu lã chã trào ra. Nhạc Chi Dương thấy vẻ mặt của cô như vậy, lúng túng chẳng biết làm sao, đành nghẹn lời:
- Công chúa...
Không đợi cho gã nói hết câu, Chu Vi đã phất tay áo, xoay người bỏ chạy đi thật xa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK