• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

LINH PHI KINH
Tác giả: Phượng Ca
Dịch giả: Thiên Sầu
QUYỂN 4: TÂY THÀNH BÁT BỘ



Chương 16: Phong Lưu Vân Tán

Chợt có tiếng kêu khóc vang lên từ dưới khoang thuyền, có cả giọng nam giọng nữ, tiếng đã khàn đặc. Nhạc Chi Dương sợ Diệp Linh Tô sẽ lại giết chóc nên vội rút Chân cương kiếm vượt lên trước nàng đi xuống khoang đáy, trông thấy trong khoang thuyền chất đống không ít vàng bạc tài vật và hai phòng lao tù nhốt mấy chục thanh niên nam nữ, người ngợm bẩn thỉu, áo không đủ che thân. Họ trông thấy Nhạc Chi Dương liên nhao nhao kêu cứu bằng tiếng Hoa.
Nhạc Chi Dương hỏi mấy câu thì biết những nam nữ này đều là người Hoa bị giặc Oa bắt mang đi, lập tức phá vỡ cửa nhà lao thả họ ra. Đám người đua nhau quỳ tạ rồi đi theo Nhạc Chi Dương lên trên boong tàu, trông thấy xác chết khắp nơi đều vừa mừng vừa sợ. Bọn họ ai cũng có cha mẹ vợ con chết thảm trong tay giặc Oa, trông thấy ba gã người Oa thì cơn giận dữ bùng lên, Nhạc Chi Dương chẳng kịp ngăn cản, đám nam thanh niên hò nhau xông đến đánh ba người này chết tươi.
Nhạc Chi Dương không thể làm gì hơn, chỉ đành lắc đầu thở dài. Một nữ thanh niên được cứu vớt nhìn ra tâm tư của hắn, bước lên nói:
- Ân công yên tâm, chúng ta đều xuất thân là ngư dân, làm thuyền lái thuyền là chuyện thường ngày, ân công muốn đi đâu thì chỉ cần nói một tiếng là được.
Nhạc Chi Dương mừng quá, luôn miệng nói “tốt, tốt”. Những người khác cũng đi tới ngàn vạn lần cảm tạ ba người và kể về chuyện bị bắt giữ.
Bọn họ là ngư dân phủ Ninh Ba bị giặc Oa bắt làm nô lệ mang đi Đông Doanh bán, trên đường đi chịu đủ loại lăng nhục, vốn đã tuyệt vọng đâu ngờ lại có cứu tinh từ trên trời rơi xuống giải thoát. Nhạc Chi Dương thấy Diệp Linh Tô giết quá nhiều người thì đã hơi không đành lòng nhưng nghe kể những tội ác của giặc Oa thì lại cảm thấy cô chém giết như thế cũng không oan chút nào.
Diệp Linh Tô vừa nghe nói vậy liền quay đầu lại, cười lạnh hỏi:
- Tịch chân nhân, giặc Oa làm hại bách tính như thế thì có tính là Chu Nguyên Chương thất trách, không bảo vê được đất nước hay không?
Tịch Ứng Chân trầm ngâm một lát rồi chậm rãi đáp:
- Cũng không phải triều đình từ trước đến nay hoàn toàn không làm gì trước loạn giặc Oa. Thư quốc công còn xin thánh chỉ, xây dựng trạm phòng vệ ở vùng duyên hải đề phòng giặc Oa đổ bộ nhưng bờ biên trải dài vạn dặm nên thực sự cũng khó lòng phòng bị hết được. Bốn năm trước Thư quốc công ốm chết, quốc gia bỗng nhiên mất lá chắn, chủ soái về sau bất lực phòng Uy, giặc Oa lại tiếp tục hoành hành.
Lão đạo sĩ nói đến đây thì ngầm hiện vẻ mặt lo lắng.
Nhạc Chi Dương không nhịn được nói:
- Đã không dễ phòng thủ thì sao lại không giải quyết tận gốc? Người Oa đến quấy rối Trung Thổ thì chúng ta cũng đánh đến tận nước Uy phá hang ổ của chúng.
- Nói thì nói như thế, làm lại không dễ dàng. Tịch Ứng Chân trầm ngâm đáp. Năm đó nhà Nguyên mạnh đến nhường nào nhưng hai lần chinh phạt nước Uy đều gặp bão nên thất bại. Người Oa ỷ chỗ ở xa mà kiêu ngạo ngông cuồng, khinh thường Hoa Hạ. Mấy năm trước, Chu Nguyên Chương sai sứ đến chất vấn thân vương nước Uy, kết quả lại bị đối phương gửi thư khiêu chiến. Bây giờ hoạ của Đại Minh không ở phía biển mà đến từ phương bắc, một ngày Mông Nguyên chưa diệt thì một ngày triều ta không thể ăn ngon ngủ yên, nhưng Chu Nguyên Chương nhận được chiến thư cũng không thể làm gì cả, thứ nhất có vết xe đổ của nhà Nguyên, thứ hai đóng thuyền đi chinh phạt sẽ làm cả nước chấn động, Mông Nguyên sẽ thừa cơ xâm lấn, đó mới là phiền phức lớn.
Mấy người đang nói chuyện thì đám ngư dân đã quẳng hết xác chết xuống biển, đi đến hỏi ba người đi về hướng nào. Nhạc Chi Dương chưa kịp trả lời thì Diệp Linh Tô đã cướp lời:
- Đi về hướng tây, đến Trung Thổ.
Hai người giật nảy mình, Nhạc Chi Dương vội hỏi:
- Diệp cô nương, cô không trở về Đông đảo à?
Diệp Linh Tô lắc đầu, khẽ đáp:
- Ta đã rời Đông đảo là không có ý định quay về.
Nhạc Chi Dương ngẩn ngơ, hỏi:
- Vì sao?
Diệp Linh Tô lặng im không trả lời, ngoảnh đầu liếc nhìn về phía đông nam, đột nhiên mắt đỏ hoe, vội vàng quay người bỏ đi.
Đám ngư dân có thể trở về quê hương, ai nấy đều không kìm được vui mừng. Nhạc Chi Dương nhớ đến lời hứa với Giang Tiểu Lưu bất giác thấy có lỗi với hắn, nhưng lại nghĩ Giang Tiểu Lưu là đệ tử của Đông đảo thì tất nhiên phải ở lại Đông đảo, mình một tên tạp dịch, ở lại đó làm quái gì? Hắn vừa nghĩ đến đây thì trong lòng lại hiện lên hình bóng của Chu Vi, hai năm xa cách không biết tiểu công chúa có khỏe không, hồi tưởng lại lần tay trong tay rong chơi liền cảm thấy vẫn còn chút hơi ấm lưu lại trong lòng bàn tay phải. Nhạc Chi Dương nghĩ vậy, ước muốn trở về càng thêm mãnh liệt.
Diệp Linh Tô lớn lên tại hải đảo, thông hiểu thuật hàng hải. Nàng quan sát la bàn, chỉ đạo thủy thủ làm tất cả mọi việc, không có gì không biết. Dưới sự chỉ huy của nàng, mọi người giương buồm nhanh chóng xuất phát về phía Tây Nam.
Tịch Ứng Chân thức tỉnh không được lâu, chỉ điều chỉnh tư thế thoải mái xong là lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhạc Chi Dương nhàn quá phát chán, ra đầu thuyền dạy dỗ chim ưng trắng. Một người một ưng dần dần ăn ý, vẫy tay là Phi Tuyết bay đến, phất tay liền bay đi, không có việc gì thì đậu trên vai Nhạc Chi Dương chơi nghịch. Nó khí thế oai hùng, ánh mắt sắc bén, ngư dân từ xa trông thấy đều sinh lòng kính sợ.
Nhờ thời tiết tốt, về đêm lại có một trận gió đông thổi căng buồm, thuyền chạy nhanh không nghỉ, trưa ngày thứ ba đã trông thấy đất liền. Diệp Linh Tô chỉ huy đám người cập vào nơi hẻo lánh rồi chuyển tài vật trên thuyền xuống, chia đều cho ngư dân để bọn họ trở về quê quán.
Đám người ngàn vạn lần cảm tạ, có mấy cô gái trẻ lưu luyến không muốn rời đi, nhất định đòi ở lại phục vụ Diệp Linh Tô khiến nàng phải khuyên bảo đến khô cổ mới thuyết phục được họ về quê.
Không bao lâu chỉ còn lại ba người bên bờ biển. Đi theo hướng tây một lúc thì đến một làng chài, hỏi thăm mới biết chỗ này là huyện Định Hải, phủ Ninh Ba, còn kinh thành cách không xa về hướng bắc. Nhạc Chi Dương thấy khoảng cách với Chu Vi ngày càng thêm gần, trong lòng ấm áp hẳn lên.

Một hôm nghỉ tại một gia đình nông dân, Nhạc Chi Dương mang Phi Tuyết ra ngoài đi săn. Chim ưng trắng nhỏ trổ tài, chỉ lát sau đã bắt được ba con thỏ rừng. Nhạc Chi Dương hào hứng mang những con thú săn được trở về, đến gần nhà chợt thấy Diệp Linh Tô đang ngồi dưới tàng cây xem thứ gì đó chăm chú đến mức có người đến gần cũng không hay.
Nhạc Chi Dương ở sau lưng nàng nổi tính tinh nghịch, đặt những con thú săn được xuống, rón rén đến gần thì ngó thấy Diệp Linh Tô đang cầm trên tay một tờ giấy mỏng, bên trên viết đầy những chữ cực nhỏ, không phải gì khác mà chính là bản “Sơn hà Tiềm Long quyết” kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK