LINH PHI KINH
Tác giả: Phượng Ca
Dịch giả: Magic Q
QUYỂN 2: ĐÔNG ĐẢO MÔN NHÂN
Chương 8: Tinh Ẩn Chân Nhân
Gò Ngao Đầu ngó thẳng xuống Phong Huyệt, là nơi cao trội tách biệt hẳn ở đầu bãi đá, đứng trên đó trời xanh bể ngọc đều thu trọn vào tầm mắt. Xưa kia, những người thợ khéo léo của đảo đã san phẳng đi những khối đá để tạo ra một khoảng không gian rộng chừng mười trượng vuông này với bốn bề được bao phủ bởi những bậc thềm đá quanh co như giải áo.
Đại hội sắp sửa diễn ra, để tử trên đảo nhanh chóng kéo về lũ lượt, kẻ đứng kẻ ngồi, đầu người lóp ngóp. Minh Đấu đang trò chuyện cùng Dương Phong Lai, trông thấy hàng người của Yêu Nguyệt Phong đi đến, lập tức sải bước tiến lên trước, quát chặn:
– Đồng Diệu, ông dẫn bọn chúng đến đây làm gì?
– Xem trò ấy mà. – Đồng Diệu nâng bầu rượu lên, trơ mặt cười hề hề: – Mọi người quanh năm vất vả, ta dẫn họ đến đây thư giãn.
– Đây là “Ngao Đầu Luận Kiếm”, ông cho là kịch hài hay xiếc khỉ? Lập tức dẫn bọn chúng biến ngay, ở lại đây còn gì là mặt mũi của dòng Kình Tức nữa!
– Không thể nói vậy được! – Đồng Diệu hớp một ngụm rượu, thong dong bảo: – “Ngao Đầu Luận Kiếm” mọi người đều có phần tham gia, đám thủ hạ của ta biết đâu chừng còn có thể chiếm luôn ngôi đầu, khiêu chiến với một vài vị tôn chủ ở đây đấy.
Minh Đấu trừng mắt nhìn Đồng Diệu, mặt mày tái xanh. Dương Phong Lai thấy tình hình không ổn, vội bước lên khuyên giải:
– Minh Đấu à, đến thì cũng đến rồi, cần gì bắt ép bọn họ quay về? Xem một chút cũng có mất mát gì đâu chứ.
Minh Đấu mượn thế xuống nước, gật đầu bảo:
– Nể mặt Dương Tôn Chủ, ta không thèm so đo với tên sâu rượu nhà ngươi. – Nói rồi lão hừ lạnh, tiếp tục: – Lão sâu rượu, ba ngày trước ông đánh trọng thương Dương Cảnh, món nợ này ta còn chưa tính sổ với ông. Có giỏi thì lát nữa hãy ra khiêu chiến với bản tôn, nếu ông thắng thì đến Phi Kình Các làm chủ nhân, ta thua sẽ về Yêu Nguyệt Phong cuốc đất.
Đồng Diệu giận sôi máu, mặt căng phình như gan heo, hai mắt trừng trừng nhìn Minh Đấu, lỗ mũi phát ra hơi thở phì phì. Đổi lại là năm xưa, Đồng Diệu nhất định sẽ lập tức ứng chiến, thế nhưng mấy năm gần đây lão buông thả sa sút, khiến cho võ công bị tụt hậu trầm trọng, dẫu thấy không ưng thuận cũng chả còn sức đâu mà bật lại nữa. Minh Đấu chiếm được thế thượng phong, lòng thầm đắc ý, ánh mắt lại đảo qua Nhạc Chi Dương. Hai người đã lâu không gặp, dáng hình thiếu niên có sự thay đổi lớn, nếu không nhờ thanh sáo ngọc kia gần như Minh Đấu không thể nhận ra. Sắc xanh trên sáo ngọc long lanh lọt vào tròng mắt của Minh Đấu, nghĩ lại đúng thật hết sức buồn cười: ngày đó dẫn thằng nhóc này đến Đông Đảo chẳng qua chỉ vì thanh sáo này, kết quả suốt hai năm trời ý đồ vẫn chưa thể thành công. Khó khăn lắm Minh Đấu mới đè nén suy nghĩ cưỡng đoạt sáo ngọc trong đầu, lão quắc mắt nhìn Nhạc Chi Dương, hậm hừ xoay người bỏ đi.
Nhạc Chi Dương mỉm cười, đưa mắt nhìn sang nơi khác, bắt gặp Giang Tiểu Lưu đang nói cười trong đám đệ tử dòng Long Độn. Ánh mắt cả hai chạm nhau, Giang Tiểu Lưu ngập ngừng giây lát, đoạn tiến lên hỏi:
– Ngươi cũng đến à?
Nhạc Chi Dương ngắm nghía hắn một chút, thắc mắc:
– Giang Tiểu Lưu, bộ ngươi cũng muốn tham gia hả?
Giang Tiểu Lưu bật cười:
– Sư phụ bảo ta luyện tập cũng không tệ, kêu ta đến tham dự thử một phen. Đợi lát nữa rút thăm so tài, nhỡ gặp may đụng phải đối thủ yếu, biết đâu chừng có thể vượt qua vòng đầu tiên đấy.
Nhạc Chi Dương trong lòng cảm thấy hoang mang, nhỏ giọng bảo:
– Ngươi không định đi trốn đấy chứ?
Giang Tiểu Lưu sững người, buộc miệng hỏi:
– Trốn? Trốn đi đâu cơ ?
Tiếp đó hắn dường vỡ lẽ, mặt ửng đỏ:
– Ngươi nói trở về Trung Thổ ư? Cách xa cả một quãng đại dương bao la như vậy làm sao nói đi là đi ngay được? Mà hơn nữa cho dù trở về Trung Thổ rồi thì ta có thể làm gì đây?
Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn Nhạc Chi Dương, rầu rĩ bảo:
– Trở về sông Tần Hoài làm ma cô chắc?
Nhạc Chi Dương nhìn người bạn của mình, trong lòng cảm thấy ngao ngán. Rõ ràng là Giang Tiểu Lưu vui đến quên đường về, định ở lại trên đảo theo đuổi con đường làm đệ tử Đông Đảo của hắn, còn việc cùng nhau trở về Trung Thổ sợ rằng chỉ là ước muốn một phía của chính gã mà thôi.
Giang Tiểu Lưu thấy nét mặt của gã, trong lòng lấy làm áy náy, đang định nói gì đó thì chợt nghe Dương Phong Lai hét gọi, hắn vội vàng chạy trở về. Dương Phong Lai đanh giọng mắng chửi vài câu, lại chỉ tay về phía Nhạc Chi Dương, dường như đang bảo rằng: đường đường là đệ tử Long Độn sao lại đi giao du trò chuyện với một gã tạp dịch trước mặt mọi người, chẳng phải là làm mất giá trị hay sao? Giang Tiểu Lưu luôn mồm vâng dạ, chốc chốc lại liếc trộm Nhạc Chi Dương, nét mặt tỏ ra mấy phần bất đắc dĩ. Đúng lúc này, mọi người chợt nhốn nháo, Vân Hư dạt đám đông, chậm chậm bước đến, Diệp Linh Tô và Vân Thường chia ra hai bên trái phải, vẫn theo sát bên cạnh ông như thường lệ. Diệp Linh Tô toàn thân trong trang phục trắng, trên eo lưng thon thả có thắt một sợi đai ngọc nhủ vàng, thanh nhuyễn kiếm màu đen tuyền được giắt vào giữa sợi đai nọ. Bước lên bậc thềm đá trên cao, Vân Hư khoác tay ra hiệu, đám đông lập tức im phắt, ông nhìn một lượt xung quanh, cao giọng nói:
– Lại đến kỳ đại hội tỷ võ tranh tài “Ngao Đầu Luận Kiếm” ba năm một lần, cơ hội thế này hiếm mà có được, mọi người nên biết trân trọng, đặc biệt là những đệ tử mới, việc thăng hay giáng chức trong vòng ba năm tới đều căn cứ vào dịp này cả. Tất cả nghe rõ rồi chứ?
– Nghe rõ ạ!
Đám đệ tử đồng thanh hô vang, khí thế sôi nổi. Vân Hư phất tay, Hoa Miên bưng ra một chiếc hộp, đặt ở phía trước bậc thềm, ông lớn giọng nói:
– Hôm nay tổng cộng có ba mươi bảy đệ tử đăng ký tham gia. Ở lần luận kiếm trước, Vân Thường đã đoạt ngôi đầu, vì thế lần này được đặc cách vào thẳng vòng thứ hai, những người còn lại thì bốc thăm trong chiếc hộp kia, thẻ của ai giống nhau thì chính là đối thủ của nhau.
Mọi người ùn ùn kéo lên, tranh nhau rút thăm từ chiếc hộp. Giang Tiểu Lưu cũng chen lấn vào đoàn người, mải mê săm soi nhìn chiếc hộp ấy. Lúc này trong đám người rộ lên một tràng nhốn nháo, Nhạc Chi Dương đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Diệp Linh Tô trong tà áo trắng phe phất, đang nhẹ nhàng bước xuống thềm đá, tiến đến phía trước chiếc hộp rút ra cho mình một tấm thẻ bài, ngắm nghía một thoáng rồi quay đầu quay trở lại phía trên. Vân Thường giương mắt nhìn cô, mặt mũi tái hẳn đi. Vân Hư cũng nhíu mày, dường như có chút không hài lòng. Chẳng mấy chốc đã rút thăm xong, Vân Hư vẫy vẫy tay, một tên đệ tử nhấc chùy gỗ gõ vào một tấm chiêng, hô to:
– Bắt đầu luận kiếm, đội đầu tiên ra trận.
Người đáp lời bước ra khỏi đám đông chính là Đỗ Chu, đệ tử dòng Quy Kính. Hai năm trước, y và Nhạc Chi Dương cùng lên đảo một lượt, khi ấy tuổi tác còn nhỏ, giờ đây đã là một thiếu niên đẹp mã, người vận áo dài màu xanh, vầng trán tràn đầy sinh lực. Đối thủ của y là Tào Nguyên, đệ tử bên dòng Thiên Lân, tuổi ngoài hai mươi, mi dài mắt nhỏ, người khoác áo ngắn trắng lóa, thoạt trông có vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh.
Cả hai khách sáo với nhau đôi câu rồi bắt đầu động thủ. Đỗ Chu tung một đường chưởng pháp, nhẹ nhàng phiêu hốt, ra tay quỷ quyệt, vừa thấy y tung chiêu đến trước mặt, thân hình đã uyển chuyển xoay vòng ra sau lưng đối thủ, chiêu đầu tiên chưa tung ra hết thì chưởng thứ hai đã xuất ra. Tào Nguyên thì sử dụng một bài quyền, ra tay không nhanh không chậm, chỉ đứng tại chỗ xoay sở, bất kể Đỗ Chu đang ở phía nào thì nắm đấm của hắn luôn xác định được phương hướng đối phương.
Quyền qua chưởng lại mất khoảng nửa nén hương, cả hai vẫn chưa tiếp nhau một chiêu nào. Đỗ Chu mặt đỏ tía tai, vạt áo sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Tào Nguyên cũng mắt tròn mắt dẹt, lỗ mũi phập phà phập phồng, hổn hển thở dốc.
Nhạc Chi Dương cảm thấy lạ, cười hỏi:
– Xảy ra chuyện gì vậy? Hai người này, kẻ thì trơ như cọc gỗ, kẻ thì nhặng xị như ruồi, quấy quá cả buổi chả ai chạm được vào ai cả!
– Ngươi thì biết cái gì. – Đồng Diệu nhấp một ngụm rượu, gật gù bảo: – Chiêu thức mà thằng nhóc dòng Quy Kính kia dùng chính là “Tam Tài Quy Nguyên Chưởng”, bài chưởng pháp này ngầm chứa đựng tiên thiên dịch lý, nếu không rành về thuật số sẽ không phát huy được điểm ảo diệu bên trong. Trăm năm trở lại đây, nền toán học trên đảo ta tàn lụi, chẳng còn ai tài cán nữa, tinh túy của bài chưởng pháp này vì thế cũng bị mai một phần lớn, đến hiện tại chỉ còn sót lại lớp vỏ ngoài sáo rỗng mà thôi, thế nên đánh cả buổi trời vẫn chẳng làm gì được một đường “Chỉ Nam Quyền” nhỏ nhoi.
– Chỉ Nam Quyền? – Nhạc Chi Dương trỏ về phía Tào Nguyên: – Ông nói đến cái tên cọc gỗ này hả?
– Nó đó! – Đồng Diệu gật đầu: – “Chỉ Nam Quyền” chuyển động tùy theo địch thủ, quyền cước cũng giống như kim chỉ nam trên la bàn, không rời khỏi đối phương.
Nhạc Chi Dương khẽ mỉm cười, chỉ thấy Đỗ Chu thoắt qua thoắt lại, không ngừng tìm kiếm sơ hở của đối phương, thế nhưng chẳng hiểu sao y luôn chậm chân một bước, rõ ràng sơ hở đang rành rành trước mắt, đến khi y định tận dụng thời cơ thì quyền của Tào Nguyên đã xoay chuyển theo thân mình, nhẹ nhàng lấp vào khoảng sơ hở ấy, nên cho dù Đỗ Chu có đoán trước ý định của đối phương thì bộ pháp dưới chân lại không thể theo kịp biến hóa của Tào Nguyên.
Nhạc Chi Dương xem đến say sưa, không kềm được thả cho trí óc bay xa, ngỡ như mình cũng đang ở trong trận đấu ấy, chiếu theo những đường quyền Tịch Ứng Chân truyền dạy mà chia ra trao đổi chiêu thức với hai người Đỗ-Tào, tưởng tượng nào là phải tiến lùi công thủ thế nào, khắc chế đối phương ra sao.
Càng nghĩ gã càng cảm thấy thú vị, bụng vui như mở cờ, mặt mày hớn hở. Đám nông phu kế bên trông thấy gã như vậy đều lấy làm khó hiểu, chẳng biết thằng nhóc này cao hứng vì lẽ gì.
Lại đánh nhau thêm một lúc nữa, Tào Nguyên chợt giơ tay, phóng ra một chùm gì đấy trắng toát, bay được nửa đường thì “loạc xoạc” chia ra, tựa như sao bay đầy trời, phát ra tiếng kêu vù vù kỳ lạ. Nhạc Chi Dương nhìn kỹ lại, hóa ra là vô số mũi dùi thép bé tẹo được Tào Nguyên dùng “Bắc Cực Thiên Từ Công” hút thành một chùm, lúc phóng ra thì đảo ngược huyền công, dùi thép từ hút nhau trở thành đẩy nhau, hệt như tiên nữ rải hoa, biến ra một thứ ám khí lợi hại.
Đỗ Chu sớm đoán ra ý đồ địch thủ, lúc Tào Nguyên giơ tay thì y đã nhảy lùi về phía sau, thân thể co vặn, vạt áo xanh thu gọn vào bàn tay, phất về phía đám dùi thép đang bay tới trông hệt như một màn sương xanh phủ chụp lấy những đóm sao lạnh.
Hai tay Tào Nguyên chụp loạn xạ, giữa kẽ tay sinh ra một luồng lực từ, dùi thép nhảy múa lên xuống như muốn vòng qua vạt áo dài, nào ngờ đâu nội lực của Đỗ Chu rót vào trong tơ lụa, vạt áo hóa thành một tấm khiêng mỏng, gió mạnh vừa phất đến, những mũi dùi thép rơi leng keng cả xuống đất.
Tào Nguyên trong lòng bối rối, lại chộp lấy một nắm dùi thép, nhưng chưa kịp ném ra thì chợt nghe Đỗ Chu quát lớn, vạt áo bật tung ra như mây khói. Tầm mắt của Tào Nguyên bị che khuất, không kịp đề phòng chưởng trái của Đỗ Chu xuyên nhanh qua vạt áo như chớp lóe, “bốp” một tiếng kích trúng vào ngực trái của hắn. Tào Nguyên giật lùi liên tiếp ba bước, tay ôm lấy ngực, khuôn mặt đỏ bừng bừng.
Đỗ Chu thu lại vạt áo, chấp tay cười:
– Tào sư huynh nương tay rồi!
Tào Nguyên chằm chằm nhìn y vẻ dữ tợn rồi quay đầu bỏ đi.
Đỗ Chu trở về chỗ cũ với vẻ hết sức đắc ý. Y thân là đệ tử mới gia nhập, đánh bại được sư huynh tiền bối quả thật cũng đáng để tự hào. Hoa Miên nhìn y mỉm cười gật đầu, trong mắt lộ ra một vẻ tán thưởng.
Nhạc Chi Dương thầm than đáng tiếc, nghĩ bụng nếu gã mà là Tào Nguyên, trước tiên sử một chiêu “Bài Vân Ngự Phong” trong “Côn Bằng Chưởng”, ép cho vạt áo phải cuốn trở về, tiếp đó dùng “Phi Ngư Bát Lãng” trong “Vô Định Cước” đá trả lại vào bụng dưới của Đỗ Chu, cho dù không thắng thì cũng có thể cầm hòa.
Mấy nhóm đối thủ tiếp theo đều chênh lệch về thực lực, chẳng mấy chốc đã phân định được thắng bại. Nhạc Chi Dương vừa xem vừa cảm thấy buồn trong lòng. Mấy tên đệ tử Đông Đảo này chẳng hề lợi hại như trong tưởng tượng, cho dù là kẻ thắng hay người bại đều để lộ ra muôn vàn sơ hở. Có lúc tưởng đâu thắng lợi dễ dàng, nhưng lại thích bỏ dễ tìm khó, chiêu thức gọn gàng dứt khoác thì chả dùng, lại đi xài mấy chiêu hào nhoáng sáo rỗng, vốn chỉ một chiêu đã có thể định đoạt thắng bại, lại muốn hư hư thật thật, tung ra cả bảy tám chiêu, phí phạm cơ hội quý báu. Nhớ lại ba ngày trước, Diệp Linh Tô một mình múa kiếm, ung dung mạnh mẽ, kín kẽ liền mạch, so với mấy tên đệ tử này đúng là một trời một vực.
Nghĩ đến đây, thâm tâm Nhạc Chi Dương sinh ra mấy phần khinh thường võ học Đông Đảo. Gã nào có biết, Tịch Ứng Chân vốn là cao nhân sánh ngang hàng Vân Hư, luận về chân tài thật học đều vượt xa Tứ Tôn của Đông Đảo. Nhạc Chi Dương được ông đích thân truyền thụ, vốn là mối kỳ ngộ hiếm có trên đời. Gã được mắt thấy tai nghe suốt hai năm qua, không môn võ học nào là không hiểu thấu, kiến thức nhãn quang đều vượt xa mấy tên đệ tử tầm thường này. Gã mang tâm pháp trong bài quyền mà Tịch Ứng Chân truyền thụ để kiểm chứng trên võ công đệ tử Đông Đảo hệt như dùng bức danh họa của Ngô Đạo Tử(*) mà so sánh với tấm tranh nguệch ngoạc của kẻ mới học vẽ, tự nhiên cảm thấy cái gì cũng dở dở ương ương, gai mắt vô cùng.
(ND chú: Ngô Đạo Tử hay còn gọi là Ngô Đạo Nguyên, một danh họa nức tiếng thời nhà Đường được tôn xưng là “Bách đại họa thánh” trong sử họa TQ)
Chợt nghe một trận reo hò rộ lên, Nhạc Chi Dương giương mắt nhìn sang, chỉ thấy Diệp Linh Tô tách khỏi hàng người, bước lên sàn đấu đứng hiên ngang trong gió. Ở Đông Đảo nam nhiều nữ ít, Diệp Linh Tô lại là đóa hoa nổi bật nhất trong vườn hoa ít ỏi ấy, lúc này vạt áo của cô bay lùa phất phơ, dáng dấp mơ hồ như tiên nữ, mọi người nín thở ngước nhìn, trên gò Ngao Đầu chợt trở nên lặng im phăng phắt.
Hồi lâu chẳng thấy ai ra ứng chiến, Hoa Miên chau mày, quay lại gọi:
– Cốc Thành Phong, còn đực ra đó làm gì?
Lời vừa nói dứt, một chàng trai trẻ bước ra khỏi đám người, mặt vuông tai lớn, hai má đỏ bừng, y hướng về Diệp Linh Tô hành lễ, thấp giọng bảo:
– Cốc Thành Phong bái kiến Diệp sư tỷ.
Diệp Linh Tô quan sát y một thoáng, nói:
– Tiểu Cốc, chào đệ.
Cốc Thành Phong liếc trộm cô, lí nhí bảo:
– Sư tỷ, hay là đệ nhận thua nhé?
Diệp Linh Tô thắc mắc:
– Đã đánh đâu mà lại nhận thua?
Cốc Thành Phong cười khổ:
– Lỡ đệ thắng sư tỷ, trong lòng sẽ bứt rứt lắm.
Diệp Linh Tô vừa tức vừa buồn cười, bảo:
– Nói như vậy là đệ khẳng định có thể thắng ta rồi?
Cốc Thành Phong xua tay lia lịa:
– Nào dám nào dám, đệ mà thua là điều hiển nhiên thôi, nhưng lỡ đâu ăn được sư tỷ một chiêu nửa thức thì chẳng phải là vô lễ lắm sao?
Xung quanh mọi người cười rần rần, Diệp Linh Tô vừa thẹn vừa giận, gắt giọng:
– Nói nhảm nhí, đệ cứ ra tay hết sức, ta sẽ không tha thứ nếu đệ có nửa phần qua loa đâu.
Cốc Thành Phong chẳng còn cách nào khác, đành bảo:
– Mong sư tỷ chỉ dạy thêm!
Dứt lời, y hít sâu một hơi, bước chếch lên một bước. Một bước này nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại vượt xa hơn trượng, tiến đến sát bên người Diệp Linh Tô, chưởng trái hạ thấp, xoay người tung ra một luồng chưởng phong mãnh liệt đến độ tay áo của thiếu nữ phải bay thốc phần phật.
Đám đông ồ lên kinh ngạc, Cốc Thành Phong so ra nhỏ hơn Diệp Linh Tô hai tuổi, thế nhưng luận về sự lạ lùng trong bộ pháp và sự mạnh mẽ của chưởng lực thì đã dần đạt đến đến cấp độ cao thủ. Vân Hư cũng cảm thấy ngạc nhiên, ông khẽ giơ tay vuốt râu, ánh mắt chăm chăm nhìn hai người bên dưới không hề xê dịch.
Diệp Linh Tô uyển chuyển lướt đi, tránh khỏi chưởng lực của Cốc Thành Phong, cánh tay nhỏ nhắn phất ra một cơn gió nhẹ, quét trúng mạch môn Cốc Thành Phong. Cánh tay Cốc Thành Phong tê dại, y vặn người vòng ra sau lưng Diệp Linh Tô, đanh định tung chưởng thì trước mắt bỗng dưng trống không, thì ra thiếu nữ đã vòng sang bên trái, bàn tay ngà ngọc vươn khỏi tay áo hệt như trăng ló rặng mây, quét về phía mạn sườn y.
– Hay cho chiêu “Lưu Vân Thệ Thủy”! – Đồng Diệu tấm tắc không ngớt.
Cốc Thành Phong rụt người lại, lùi về sau tám thước, còn chưa kịp đứng vững liền xông thẳng về đằng trước, loạc xoạc tung ra liên tiếp bảy chưởng tám cước.
Y trong chớp mắt tiến lùi như gió, thế công càng lợi hại hơn. Diệp Linh Tô vụt xoay người lùi về sau vài bước, hai tay quét về phía trái, trông có vẻ hờ hững nhưng lại nhẹ nhàng hóa giải đi thế công của màn quyền cước ấy. Trước mắt Cốc Thành Phong giờ đây, thiếu nữ như đã hóa thành một luồng ảo ảnh, đánh không được, đá không trúng.
– Đây là võ công gì vậy? – Nhạc Chi Dương không khỏi ngầm giật mình. Diệp, Cốc hai người công thủ quá nhanh, sơ hở cực ít, rõ ràng là vượt xa đám đệ tử khác.
– Ngươi hỏi Diệp Linh Tô hả? – Đồng Diệu tiện miệng đáp: – Con bé ấy dùng “Thủy Vân Chưởng” mang theo sự tinh diệu của nước chảy mây trôi. Còn Cốc Thành Phong dùng “Tam Tài Quy Nguyên Chưởng”, thằng nhóc này có vẻ cũng đã bỏ không ít công sức trong vấn đề nghiên cứu thuật số rồi, so với Đỗ Chu thì mạnh hơn khá nhiều…
Trong lúc đang nói chuyện, thế công của Cốc Thành Phong đã dần yếu đi, thân pháp của Diệp Linh Tô càng trở nên nhanh nhẹn, hai tay cô khẽ hợp lại dẫn theo một bóng chưởng màu trắng tinh, hệt như khói mờ tỏa rừng, tràn lấp vào trong kẽ hở chưởng quyền của Cốc Thành Phong. Cốc Thành Phong né trái tránh phải cũng chẳng tài náo thoát khỏi bóng trắng ấy, nom cứ như một chú chim trời bị rơi xuống mành lưới màu tuyết bạch.
– Khí Chưng Vân Mộng! – Đồng Diệu buộc miệng la lên: – Hay cho chiêu “Khí Chưng Vân Mộng”!
Trong lúc ông nói, trên võ đài hai người vừa chạm vào liền lập tức tách nhau ra. Diệp Linh Tô bay đi mấy thước, sau đó dễ dàng đáp xuống rồi đứng vững. Cốc Thành Phong thì dáng vẻ như say rượu, lảo đa lảo đảo lùi xa hơn một trượng, hai chân đột nhiên mềm nhũn rồi ngã vật ra đất.
Diệp Linh Tô tiến lên trước, chìa tay cười bảo:
– Tiểu Cốc, không sao chứ?
Sắc mặt Cốc Thành Phong nửa đỏ nửa tím, y bật ngồi dậy, lắp bắp bảo:
– Chưởng pháp của sư tỷ cao minh, đệ… đệ xin nhận thua.
Diệp Linh Tô tức cười thầm trong bụng, miệng nói:
– Tiểu Cốc, võ công của đệ cũng không tệ đâu, hai năm nữa là có thể thắng được ta rồi, chỉ hiềm da mặt đệ mỏng quá, nên tôi luyện thêm mới được.
– Tôi luyện thế nào? – Cốc Thành Phong ngờ nghệch hỏi.
– Đương nhiên là đem đi mài trên hòn đá rồi. – Diệp Linh Tô chớp chớp mắt: – Mài làm sao cho da mặt đệ chai đi, để thấy phụ nữ không bị đỏ bừng nữa.
Cốc Thành Phong nghe xong vẫn còn ngờ ngợ, chợt thấy xung quanh mọi người cười rần rần, bấy giờ mới hiểu thì ra thiếu nữ đang trêu ghẹo mình, y xấu hổ chẳng biết chui đi đâu, vội vã trốn về hàng ngũ. Vân Hư đột nhiên mỉm cười, gật gù bảo:
– Hoa Miên, thằng nhóc Thành Phong này được đấy, sau khi luận kiếm kết thúc, để nó đến “Huyền Hoàng Cư” của ta nhé!
Lời này vừa thốt ra, cả trường ồ lên kinh ngạc, rất nhiều đệ tử trừng mắt nhìn Cốc Thành Phong vừa thèm thuồng vừa đố kỵ. Hoa Miên cũng mỉm cười:
– Được đảo vương xem trọng như vậy, dòng Quy Kính cảm thấy vinh hạnh vô cùng, ta xin thay mặt tiểu đồ cảm tạ ngài trước.
Cốc Thành Phong tuy thua tỷ võ nhưng lại được gia nhập vào dòng đệ tử chính tông của Đông Đảo, chúng đệ tử khác hết sức ngưỡng mộ, ai nấy đều trở nên phấn khởi, nhất thời khiến cho cuộc tỷ thí trở nên quyết liệt hơn, liên tiếp có kẻ phải trúng thương.
Lại đấu thêm mấy cặp nữa, chợt nghe một tiếng chiêng cất lên, Dương Cảnh bước ra khỏi đoàn người, nhìn ngang ngó dọc, nét mặt vênh váo. Nhac Chi Dương đang suy nghĩ xem đối thủ của y là ai, chợt thấy Giang Tiểu Lưu bước ngập bước ngừng tiến lên phía trước.
Nhạc Chi Dương trong lòng lạnh toát, thầm kêu hỏng bét. Khóe môi Dương Cảnh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười khinh miệt:
– Giang sư đệ, đúng là thế gian nhỏ bé, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Giang Tiểu Lưu mặt mày trắng bệch, đưa tay thủ thế không nói lời nào. Dương Cảnh khẽ cười lạnh, quay đầu nhìn về sau, Minh Đấu sắc mặt căng thẳng, nhìn y gật gật đầu.
Dương Cảnh ngầm hiểu ý, chưởng trái hạ thấp, chưởng phải huơ về trước, cuốn theo một luồng gió xoáy, trong chưởng phong ngầm sinh ra một lực hút, chính là “Qua Toàn Kình” – một trong sáu đại kỳ kình của “Kình Tức Công”.
Giang Tiểu Lưu vốn đang lo lắng, nhác thấy chưởng phong ập đến, vội vàng tung người nhảy tránh. Thế chưởng của Dương Cảnh đổ xuống, lực hút càng thêm lợi hại, tựa như một sợi thừng vô hình, buộc chặt lấy hai chân Giang Tiểu Lưu. Giang Tiểu Lưu thầm hoảng hốt, trong lúc luống cuống liền hất tay trái lên, từ trong ống tay áo bay ra một sợi xích sắt nhỏ, thuận theo lực hút bắn về phía trước, thế bay hệt như một ngọn thương đâm về phía bụng dưới của Dương Cảnh.
Dương Cảnh nở nụ cười hiểm ác, chưởng trái tung ra chính là “Thao Thiên Khí” – cũng là một trong sáu đại kỳ kình. Luồng chưởng lực này hoàn toàn tương phản với “Qua Toàn Kình” khi nãy, hệt như một cây cột nhà nện mạnh ra phía ngoài. Giang Tiểu Lưu chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng ran, sợi xích đã bị chưởng phong quấn rối, hóa thành một bóng đen quét ngược về phía bản thân hắn. Giang Tiểu Lưu vội vàng xoay người, né khỏi sợi xích bay sượt qua vành tai, dẫn theo một tia máu nhỏ.
Giang Tiểu Lưu nghiến răng nhịn đau, thi triển thân pháp “Long Độn” bay vòng sang một bên, tay phải vung lên, từ trong ống tay lại bay vọt ra một sợi xích sắt khác, hai sợi xích trông như hai con rồng đang vờn châu, thoắt hợp lại thoắt tách ra, xông về hướng Dương Cảnh.
Dương Cảnh hừ khẽ, chưởng phải tung ra phía trước, vẫn là công phu của “Thao Thiên Khí”, sợi xích sắt bị cuốn vào trong chưởng lực như thể bị mất đi sự điều khiển, lại xoáy ngược về đằng sau.
Giang Tiểu Lưu lật đật cúi xuống, lần này xích sắt bay sạt qua đỉnh đầu, làm xõa tung búi tóc của hắn.
Hắn chỉ cảm giác da đầu tê dại, cổ tay bèn dùng lực hất ra, sợi xích còn lại buông khỏi tay áo, loạc xoạc như dài ra gấp bội. Sợi xích vẽ ra một vòng cung trên đầu hắn, vòng qua khỏi chưởng phong của Dương Cảnh, “vút” một tiếng quấn về phía cổ y. Dương Cảnh mới vừa tung chưởng, không kịp thu tay về, vội nhảy tránh về phía sau, nhưng đã muộn mất một bước, trước mắt bóng đen lay động, chỉ nghe một tiếng kêu chát chúa vang lên, trên da mặt trắng trẻo của y hiện ra một lằn máu tươm dài sọc.
Dương Cảnh đầu váng mắt hoa, trong lòng thẹn giận cực độ. Y là đệ tử tiêu biểu của dòng Kình Tức, đối thủ chỉ là một tên vô lại không chính thống của dòng Long Độn, đừng nói mặt mày bị trúng chiêu, cho dù để cho Giang Tiểu Lưu chạm đến một chéo áo thôi cũng đã là một nỗi ô nhục đáng kể. Y lập tức không thèm nghĩ ngợi, trở tay chụp ra, chỉ nghe tiếng kim loại rổn rảng vang lên, một đoạn xích sắt đã bị y nắm chặt trong tay.
Dương Cảnh quát lớn một tiếng, ngầm vận nội kình. Giang Tiểu Lưu tức thời cảm thấy lòng bàn tay đau nhói, sợi xích sắt tuột tay rơi ra, “xoạc xoạc” mấy cái đã trói ngược lại cánh tay của hắn. Giang Tiểu Lưu dùng sức vùng ra nhưng không thoát khỏi, trái lại còn bị “Qua Toàn Kình” dẫn dắt, bất đắc dĩ bị cuốn giật về trước.
Hai người chớp mắt cách nhau chưa đầy vài thước, Giang Tiểu Lưu nghiến răng, cùng tung ra cả quyền lẫn cước. Dương Cảnh một tay giữ chặt xích sắt, một tay đón trên đỡ dưới. Cả hai trao đổi nhau vài chiêu, Giang Tiểu Lưu chỉ cảm thấy da thịt Dương Cảnh như sản sinh ra một lực hút kỳ lạ, quyền cước chạm đến như rơi vào trong dòng nước chảy, chẳng thể dùng lực ở bất kỳ nơi nào. Đang lúc kinh ngạc, tay phải của Dương Cảnh bỗng nhiên rút về khiến cho hắn chới với dưới chân, theo đó chưởng trái của Dương Cảnh bất thần tung ra, đánh về phía lồng ngực hắn. Giang Tiểu Lưu thu tay về ngăn cản, nào ngờ chân trái Dương Cảnh đột ngột huých lên, đá trúng vào bụng dưới của hắn.
Giang Tiểu Lưu đau đến mức oằn người lại, thế nhưng Dương Cảnh không đợi cho hắn kịp té xuống, một quyền lại phát thẳng vào giữa mặt.
Sống mũi Giang Tiểu Lưu gãy đoạn, máu tươi phun trào ra, cả người bắn vọt lên năm thước cao, bay lộn nhào mấy vòng về sau.
Thân thể hắn còn chưa chạm đất, tay phải của Dương Cảnh lại kéo mạnh, sợi xích khua lên leng keng, Giang Tiểu Lưu hệt như một cánh diều lại bay ngược trở về. Dương Cảnh đứng yên tại chỗ, ánh mắt tỏa ra sát khí ngùn ngụt. Dương Phong Lai thấy tình thế có vẻ không ổn liền bật người đứng dậy, đang định ra tay ngăn cản chợt thấy bóng người nháng lên, trên võ đài liền xuất hiện thêm một nhân vật. Người này tay phải vung lên đã bắt gọn lấy Giang Tiểu Lưu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK