LINH PHI KINH
Tác giả: Phượng Ca
Dịch giả: Magic Q
QUYỂN 2: ĐÔNG ĐẢO MÔN NHÂN
Chương 6: Tri âm khả thưởng
Bên trong hang động hết sức rộng rãi, mỗi bên trái phải đều có ba gian phòng đá. Hoa Miên ra lệnh mở cửa hai buồng giam, bên trái nhốt Nhạc Chi Dương, bên phải chứa Diệp Linh Tô, cửa buồng hai phía đối diện nhau, Hoa Miên cười bảo:
- Mười ngày nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, hai con nếu cảm thấy buồn chán có thể tán gẫu với nhau.
- Ai thèm tán gẫu với hắn chứ!
Diệp Linh Tô nói xong, quay ngoắt người bước vào buồng giam, sập cửa sắt lại đánh rầm.
Nhạc Chi Dương chán nản chui vào buồng giam, chỉ thấy vách đá ngả màu xanh rêu, dưới đất rải cỏ khô, nơi góc tường có một bô xí chạm sơn đỏ hoạch, trong phòng thoang thoảng bốc lên thứ mùi mốc meo, ẩm thấp.
Gã nằm dài trên lớp cỏ khô, nhớ lại những sự việc đã trải mấy ngày vừa qua thật giống như một giấc mộng hoàng lương(*), có buồn vui tan hợp, được rồi lại mất. Lúm đồng tiền của Chu Vi như thấp thoáng trước mắt, nét mặt của nghĩa phụ cũng thoắt ẩn thoắt hiện. Hai gương mặt cứ xuất hiện biến ảo luân phiên, Nhạc Chi Dương cố kềm nén nỗi sầu bi, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn dài.
(ND chú: giấc mộng hoàng lương hay giấc mộng kê vàng, trong truyện “Chẩm Trung Ký” thời Đường, kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong một quán trọ. Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi. Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau ví với sự vỡ mộng)
Rồi chẳng biết tự lúc nào cơn mỏi mệt ập đến, gã mơ màng thiếp đi mất một lúc, chợt nghe mấy tiếng cọc cạch vang lên, Nhạc Chi Dương dụi mắt ngước nhìn, chỉ thấy ô nhỏ trên cửa sắt hé mở, ai đó tuồn vào trong một giỏ thức ăn.
Gã từ sớm đến giờ chưa có gì lót dạ, bụng đang đói cồn cào, lập tức mở hộp giở cơm ra toan nếm, nhưng vừa đưa đến miệng chợt ngửi thấy một mùi thiu thiu, lại ngó sang đám canh thịt thì lại càng lợm mùi tanh ôi khó tả.
Nhạc Chi Dương nổi đóa, hét lên:
- Ê, tên mang cơm kia, thứ cơm nước này mà cũng có thể ăn được sao?
Ngoài cửa không ai trả lời, Nhạc Chi Dương lại gọi thêm tiếng nữa mới có một giọng lờ đờ đáp trả:
- Thích ăn thì ăn, không ăn cứ đổ bỏ, đại gia có hứng sẽ mang cho ngươi, mất hứng rồi thì ngươi cứ ở đó chờ chết đói đi!
Nhạc Chi Dương định mở miệng mắng trả nhưng nghĩ lại tên này có gan làm càn như vậy tất được ai đó chống lưng đằng sau, xem ra có kẻ bụng dạ xấu xa, cố tình đưa thức ăn ôi thiu đến để làm nhục mình. Nghĩ đến đây, gã vung chân đá sạch sẽ mâm bát ra ngoài.
- Có khí phách đấy!
Tên đưa cơm cười lạnh một tiếng, thu nhặt bát đĩa nứt vỡ rồi lộp cộp bỏ đi.
Nhạc Chi Dương càng nghĩ càng giận, nhắm thẳng cửa sắt mà khua đập cồm cộp, tiếng va chạm vang dội ầm ĩ trong hang động thế nhưng Diệp Linh Tô bên phía đối diện vẫn chẳng hề nói năng gì.
Đập cửa một hồi ê ẩm cả chân tay, Nhạc Chi Dương bất đắc dĩ phải ngồi phịch xuống, rút Không Bích ra thổi sáo giải sầu. Mới thổi được vài điệu, gió lớn ngoài Phong Huyệt lại trỗi lên ầm ầm như sấm, tiếng sáo lâm vào cảnh này hệt như một con thuyền lá lênh đênh giữa cơn sóng to gió lớn, qua mấy đợt ba đào dập vùi, thuyền lật người vong, mất tăm mất dạng.
Nhạc Chi Dương đành phải vứt sáo đi, rầu rĩ nằm xuống, mãi đến khi xế chiều lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên, mùi hương thức ăn cũng theo đó lan tỏa đến.
Nhạc Chi Dương nhịn đói cả một ngày, ngửi thấy hương thơm bất giác trào nước bọt, bao tử kêu lên òng ọc. Gã thông qua khe cửa ngước nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ngoài động có đôi nam nữ trẻ tuổi đang đi đến, nam tử áo xanh, nữ tử áo trắng, mỗi người xách một giỏ đồ ăn. Cô gái áo trắng bước tới cánh cổng sắt đối diện, thả giỏ thức ăn xuống lôi ra nào là đùi gà, cá, tôm thịnh soạn vô cùng.
Nhạc Chi Dương trông thấy cảnh ấy thèm đến rỏ dãi, lúc này chàng trai áo xanh mới bước tới gần, ném giỏ thức ăn xuống đất, đá bộp một phát bay vào trong buồng giam.
Nhạc Chi Dương mở giỏ ra, một mùi tanh tưởi nồng nặc xộc vào mũi, trong bát canh dậy lên mùi nước tiểu ngây ngấy, vạch cơm trong bát ra, bên dưới còn ém sẵn hai cục phân chó.
Lần này Nhạc Chi Dương không còn hơi sức mà giận nữa, gã chỉ cảm thấy bó tay hết cách, nhủ thầm đối phương đã rắp tâm như thế thì có quậy lên cũng bằng thừa, tức thì không nói lời nào, trả giỏ thức ăn nguyên vẹn về chỗ cũ.
Chập chờn ngủ mãi mới sang đến hôm sau, hai người nam nữ nọ lại mang thức ăn đến, phần của Diệp Linh Tô càng lúc càng phong phú, hương thơm ngào ngạt khiến người ta ứa nước bọt. Phần của Nhạc Chi Dương thì lại thối không ngửi nổi, gã lập tức vứt giỏ thức ăn đi, vùi đầu muốn ngủ tiếp để quên đi cơn đói, nào ngờ mùi thơm của thịt cá phía đối diện thoang thoảng đưa tới khiến cho gã càng thêm cồn cào ruột gan, nước miếng nhễu ròng ròng. Bất đắc dĩ, gã đành phải tưởng tượng lại các loại mỹ vị trong đời đã từng nếm qua, thế nhưng càng nhớ lại càng đói, gã bèn ngồi dậy thổi lên "Chu Thiên Linh Phi Khúc" để giết thời gian. Chẳng dè thổi sáo cũng cần phải có khí lực, "Dương Minh Thanh Vị Chi Khúc" còn chưa thổi xong thì dạ dày đã sạch rỗng, tiếng sáo xen lẫn cùng âm thanh on ót nơi bụng phát ra hệt như đang hòa tấu cùng nhau, ngay cả luồng chân khí Linh Khúc cũng trở nên uể oải trì trệ, hệt như một con rắn vừa lột da, lờ đờ thiếu sức sống.
- Này! - Giọng nói của Diệp Linh Tô phát ra, hồi vọng trong không gian của thạch động: - Nhạc Chi Dương, ngươi thổi sáo cứ như khóc ấy, khó nghe như vậy thà ngồi yên tịnh dưỡng tinh thần chờ cơn đói tiếp theo còn hơn.
Nhạc Chi Dương giận đến nghiến răng, buông sáo xuống bảo:
- Đói thì đói, chẳng qua cũng chỉ là cơn đói thôi mà. Cô cũng chớ đắc ý vội, ta có chết thành ma đói thể nào cũng đến tìm cô.
- Ta thèm sợ nhà ngươi! - Diệp Linh Tô nguýt dài: - Loại người như ngươi, sống làm tiểu nhân, chết xuống cũng làm tiểu quỷ, ngoại trừ ba hoa khoác lác thì còn biết bản lĩnh gì nữa chứ!
- Nghe đồn ai bị ma đói nhập, người đó sẽ tự ăn chính bản thân mình. - Nhạc Chi Dương cố ý hạ thấp giọng, ra vẻ rùng rợn: - Lúc nó ăn, đầu tiên sẽ cạp ngón tay út, tiếp đến ngón áp út, rồi lại sang những ngón khác, lần lượt đến khi mười đầu ngón tay bị ăn sạch sẽ chỉ còn sót lại cùi tay trơ trọi. Mà ma đói khi ăn người không nhả xương ra đâu, nó cứ thế nhai sần sật rau ráu, giòn giã đến mức...
- Câm miệng! - Diệp Linh Tô hét vang ầm ĩ: - Nhạc Chi Dương, ngươi là đồ xạo sự, mấy lời của ngươi một chữ ta cũng không tin. Để ta xem xem nhà ngươi có thể chịu đói thêm mấy bận nữa, đến lúc đói mê đói sảng rồi chỉ sợ kẻ cạp ngón tay chính là ngươi á!
Nhạc Chi Dương đớ người thầm kêu khổ, nghĩ bụng chuyện sau khi chết vốn chỉ là hư cấu, còn thực tế hiện giờ cái người chịu đói chịu khát chính là bản thân mình. Biết đâu đến cái lúc "bụng đói vơ quàng" rồi thì cả ngón tay cũng ăn thật thì sao? Nghĩ đến đây, gã chỉ cảm thấy da đầu tê tê, tay chân trở nên lạnh cóng.
Đang ảo não, gã chợt nghe vèo một tiếng, có thứ gì đó bay xuyên qua khe nhỏ dưới cửa, rơi xuống đống cỏ khô. Nhạc Chi Dương chỉ sợ có gì nguy hiểm liền lách người tránh khỏi, thế nhưng căng mắt nhìn kỹ hóa ra trên đống cỏ lúc này là một cái đùi gà vàng rượm. Gã trước tiên kinh ngạc, sau lại rất đỗi nghi ngờ, la lên:
- Diệp Linh Tô, cô làm gì vậy?
Thiếu nữ lạnh lùng thốt:
- Cái đùi gà đó tốt nhất ngươi đừng ăn, cứ đợi chết đói nhăn răng đi là hơn.
Nói còn chưa dứt, Nhạc Chi Dương đã nhào đến chụp lấy đùi gà nhai ngấu nhai nghiến, gã ăn như kiểu quỷ đói đầu thai, còn chưa kịp nhận biết mùi vị thì cả cái đùi gà đã chui tọt vào trong bụng chỉ còn sót lại mẩu xương, Nhạc Chi Dương mút đi mút lại mẩu xương ấy mà vẫn cảm nhận được dư vị vô cùng.
Đột nhiên bóng trắng nháng lên, một cái đĩa sứ xuyên qua khe cửa, trên đĩa có bày một con cá điêu hấp vẫn còn nguyên vẹn, chưa ai động đến. Nhạc Chi Dương mừng rỡ quá sức, bưng lấy đĩa sứ hít lấy hít để, tấm tắc bảo:
- Cá ngon, cá ngon, tiếc là không có đũa.
Nói rồi, gã định giơ tay bốc, chợt nghe Diệp Linh Tô gắt:
- Ma háu ăn, ngươi không sợ bẩn à?
Vèo vèo hai tiếng, cô lại phóng đến hai cây đũa trúc. Nhạc Chi Dương cũng chẳng thèm khách sáo, nhặt lấy đũa mà thỏa sức ngốn ngấu, chỉ cảm thấy đây là món cá ngon nhất trong đời mình từng được thưởng thức.
Tiếp đó, Diệp Linh Tô hệt như trở thành một nhà ảo thuật, chốc thì đưa cơm, chốc lại chuyển canh. Nhạc Chi Dương đói suốt hai ngày đêm, cứ đưa đến là nhận, ăn đến long trời lở đất. Sau khi ăn xong gã mới nhớ ra lai lịch thức ăn, trong lòng cảm kích không ngớt bèn cất tiếng:
- Diệp cô nương, đại ân không lời nào cảm tạ hết, nếu không có cô thì ta đã bị bọn họ hại cho chết đói rồi.
Diệp Linh Tô trầm ngâm giây lát, khẽ giọng hỏi:
- Ngươi có biết là ai muốn ngươi chết không?
- Đối tượng tình nghi thì nhiều lắm. - Nhạc Chi Dương xòe từng ngón tay kể: - Dương Cảnh là đáng ngờ nhất này! Minh Đấu cũng không phải hạng người tốt. Vân Thường cũng là một nghi phạm đáng kể, ta từng đem y ra giễu cợt, người này bụng dạ hẹp hòi, rất có thể đã đi thọc mạch nói xấu...
- Im ngay! - Giọng điệu Diệp Linh Tô chất chứa cơn giận: - Đại sư huynh không phải hạng người như vậy, huynh ấy nếu có hận ngươi oán ngươi thì chỉ động thủ trước mặt, không bao giờ ngấm ngầm hại người.
Nhạc Chi Dương nghe thấy câu này, cảm thấy hết sức nhạt nhẽo, bảo:
- Nếu y không ngấm ngầm hại người, cớ sao lại tố cáo sai sự thật với cha cô?
Diệp Linh Tô ngạc nhiên:
- Huynh ấy tố cáo sai sự thật khi nào?
- Không phải y tố cáo, Vân Hư làm sao biết được ta từng kể câu chuyện cười đó?
- Lúc ấy bao nhiêu người nghe như vậy, ngươi dựa vào cớ gì chỉ nghi ngờ một mình huynh ấy?
Diệp Linh Tô đường hướng nào cũng muốn bào chữa cho Vân Thường, Nhạc Chi Dương sinh lòng ngờ vực, mỉm cười hỏi:
- Diệp cô nương, vị Vân đại sư huynh ấy là người trong lòng của cô à?
- Nhảm nhí! - Diệp Linh Tô giận dữ: - Nhạc Chi Dương, ngươi mà còn ăn nói lung tung, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa, mặc kệ nhà ngươi chết đói chết khát luôn.
Anh hùng hảo hán chỉ ngán đói bụng, Nhạc Chi Dương nghe vậy đành tâng bốc:
- Được, được, Vân Thường huynh là thanh bạch trong trắng nhất, trắng còn hơn đám thỏ trên cung Hằng.
Diệp Linh Tô hừ lạnh:
- Ta thấy ngươi bằng miệng chẳng bằng lòng!
- Sao cô biết ta không bằng lòng, chẳng lẽ cô chui vào trỏng xem hay sao?
- Bụng dạ nhà ngươi sâu mọt thối nát, ta chẳng buồn xem làm gì.
Nhạc Chi Dương bật cười ha hả. Phía bên kia lặng im thoáng chốc, Diệp Linh Tô bỗng lên tiếng:
- Ngươi mang bát đĩa ra bên ngoài cửa đi, để người khác biết được ta giúp ngươi ăn uống như vậy nhất định sẽ sinh ra lời ong tiếng ve đấy.
- Lời ong tiếng ve thì đã sao, ta không quan tâm!
Diệp Linh Tô lạnh lùng nói:
- Ngươi là đàn ông, xấu hổ mất mặt cũng không vấn đề gì, nhưng lời ong tiếng ve truyền ra ngoài thì toàn làm hỏng danh tiết phụ nữ bọn ta.
Nhạc Chi Dương thở dài:
- Là ta sai!
Nói rồi gã thu dọn bát đĩa mang ra ngoài cửa, hỏi:
- Xa như vậy, làm sao cô lấy về được...
Lời còn chưa nói xong, từ trong buồng giam đối diện bỗng phóng ra một dải lụa trắng, dải lụa ràng quấn vào chiếc đĩa to rồi cuốn nó ngược trở lại, lực đạo vừa khéo, kéo giật cũng điệu nghệ, quả thật là khó bề tưởng tượng. Gã còn đang kinh ngạc, dải lụa trắng lại loằng ngoằng lướt ra, thu hồi nốt phần bát đũa còn sót lại.
Nhạc Chi Dương nhìn một lúc chợt vỗ tay cười:
- Ta biết rồi, đây là công phu của Dương Phong Lai.
- Í! - Diệp Linh Tô thoáng giật mình: - Ngươi trông thấy Dương tôn chủ ra tay rồi ư?
- Thấy rồi!
Nhạc Chi Dương bèn sống động thuật lại cuộc đánh nhau ở Tiên Nguyệt Kí. Diệp Linh Tô lặng im lắng nghe, thình lình cất tiếng hỏi:
- Lúc ấy, bên cạnh ngươi còn có ai khác ư?
- Bên cạnh ta? - Nhạc Chi Dương sững người: - Sao cô biết bên cạnh ta có người?
- Không ít lần ngươi cứ nhắc đến từ "Chúng ta": "Chúng ta" trông thấy, "Chúng ta" tránh ra… Mà khi nhắc đến hai từ ấy, giọng điệu của ngươi dịu dàng biết bao. Theo ta đoán, chẳng những bên cạnh ngươi có người, mà người đó còn là một cô gái.
Những lời này khơi gợi lên nỗi day dứt trong lòng Nhạc Chi Dương, khiến cho máu huyết của gã sôi sục, không biết phải lên tiếng thế nào. Diệp Linh Tô lại nói:
- Người con gái này phải chăng chính là Chu Vi?
Mọi chuyện đều bị cô đoán trúng vanh vách cả, Nhạc Chi Dương trong lòng khó chịu, lớn giọng hỏi:
- Nếu không phải thì sao?
Diệp Linh Tô hừ lạnh:
- Thì ngươi chính là một tên bạc tình bạc nghĩa, là hạng vô sỉ thay lòng đổi dạ chứ sao!
Nhạc Chi Dương tần ngần, thở dài mà rằng:
- Trọng tình trọng nghĩa thì ích chi? Ta có chung tình đến đâu đi chăng nữa cũng không thể ở cùng nàng ấy được.
- Vì sao? - Diệp Linh Tô cảm thấy tò mò, không nhịn được thắc mắc: - Đã là tình nhân sao lại không thể ở bên nhau?
Đoạn tình duyên ấy chính là vết sẹo trong cõi lòng Nhạc Chi Dương, bình thường tính tình của gã lạc quan, nhìn như vô tư hời hợt, thế nhưng chỉ cần khẽ chạm nhẹ thôi thì sẽ đau đớn khôn cùng. Điều khó chịu hơn chính là cuộc tao ngộ của gã quá sức lạ lùng, nói ra cũng không ai dám tin: một bên là tên lưu manh ở sông Tần Hoài, một bên là tiểu công chúa triều Đại Minh, hai bên tình trao duyên gởi quả là chuyện tiếu lâm nhất trên đời. Chưa kể sự việc này có liên quan đến danh tiết của Chu Vi, Nhạc Chi Dương thà rằng giấu nhẹm việc này trong lòng còn hơn hé môi nhiều chuyện. Ngẫm nghĩ một lúc, gã thở dài bảo:
- Trên đời này luôn có những chuyện bất đắc dĩ, nhắc tới chỉ khiến lòng người thêm đau.
- Xem ra ngươi rất thích vị cô nương tên Chu Vi ấy! - Diệp Linh Tô hạ giọng thầm thì: - Chu Vi, Chu Vi, ừm, cô ấy họ Chu, chẳng lẽ là hoàng tộc Đại Minh?
Trái tim Nhạc Chi Dương giật thót một nhịp, đang định chối bỏ thì Diệp Linh Tô lại nói tiếp: - Ta nói vớ vẩn rồi, họ Chu trong thiên hạ đông muôn vạn, sao có thể xem ai cũng thuộc hoàng tộc được? Nếu là hoàng tộc, sao cô ấy thèm để mắt đến cái tên bịp bợm mồm miệng tối ngày bịa đặt như ngươi được.
Nhạc Chi Dương thở phào một hơi, bật cười:
- Đúng rồi, ngữ như ta mà làm phò mã chẳng phải khiến cho người trong thiện hạ cười sái quai hàm hay sao?
- Ta chỉ nói cô ấy thuộc hoàng tộc chứ có nói cô ấy là công chúa đâu. Hừ, ngươi muốn làm phò mã đúng là hạng ếch ngồi đáy giếng cổ ngóng trời cao, mơ mộng hão huyền!
Nhạc Chi Dương cười giả lả, len lén vuốt mồ hôi lạnh, chợt nghe Diệp Linh Tô nói:
- Tên bịp bợm, nhà ngươi được ăn no rửng mỡ như vậy chắc là thoải mái lắm nhỉ?
Nhạc Chi Dương nghe trong lời nói của cô có ý mỉa mai, mỉm cười bảo:
- Tiền thì ta không có, chỉ có cái mạng này thôi, nếu cô không chê ta sẽ thổi hai khúc nhạc cho cô nghe xem như đền bù tiền cơm được không?
- Cũng được! - Diệp Linh Tô nói: - Nhưng khúc nhạc này phải do ta chọn, ta chọn mà ngươi không thổi được thì phải bị phạt nặng!
- Cô cứ lo chọn đi, ta mà không thổi được sẽ chấp nhận chịu phạt.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK