Mục lục
[Dịch]Hãy Để Anh Bên Em - Matcha Cake - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh sáng mờ ảo của màn đêm, bóng dáng của chàng trai vẫn tiếp tục bước về phía trước.

Dương Hạo Thiên có thể nghe thấy tiếng thở dốc cùng với mùi máu nồng đậm. Một người bị thương? Điều này càng làm tăng tính tò mò của anh. Xuyên qua con hẻm nhỏ, người thiếu niên trẻ có thể thấy được một thân thể đang ngồi dựa vào tường và thở hổn hển. Mái tóc dài phủ che phủ cả thân hình nhỏ nhắn. Cô gái cứ như hòa tan vào bóng đêm, tĩnh lặng một cách kì lạ.

Hạo Thiên bước tới gần cô gái, gần hơn nữa, cho tới khi tới trước mặt cô gái. Mỗi bước đi của anh là cả một quá trình gian nan vì anh có thể thấy được người trước mặt mình là Âu Dương Di Hân. Tuy không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng mái tóc đen kia không lẫn vào đâu được. Mái tóc đặc trưng cho dòng chính gia tộc Âu Dương, cả lục địa chỉ có duy nhất gia tộc này có màu tóc đặc trưng này.

Âu Dương Di Hân khó khăn trong từng hơi thở, miệng vết thương không khép lại và máu cứ tiếp tục chảy ra, thật khó coi. Cảm nhận phía trước có người nhưng lại không mang theo sát ý, cô nhìn lên, đó là 1 chàng trai tóc bạc kim, nhìn rất quen mặt. Mái tóc làm cô nhớ đến Dương Hải Thiên - thiếu gia nhà họ Dương, bất quá cô cũng nhớ nhà họ Dương còn có 1 người con trai khác, chắc đây là nhị thiếu gia nhà họ.

Di Hân cố dùng sức lực, dựa vào tường và đứng dậy. Hạo Thiên thấy cô đứng dậy liền đưa tay ra đỡ, đúng như anh đoán, cô chẳng còn chút sức lực nào nên ngã nhào vào lòng anh.

-Thật ngại quá, để anh thấy tình cảnh khó coi này.

Giọng nói thều thào gần như không thể nghe được của Di Hân mở lời trước. Anh nhìn người con gái trong lòng, mím môi không nói, đúng là nhìn em bây giờ rất khó coi. Bộ váy đen ướt đẫm máu, gương mặt trắng bệch, đôi mắt tím khép lại chỉ có hơi thở khó khăn và nặng nề.

-Anh đưa em về Dinh thự Âu Dương gia.

-Anh chạy trước đi, bọn chúng sắp tới rồi.

Bọn chúng trong lời cô nói là người của ma tộc đã bắt cô. Trước đây quan hệ với ma tộc khá tốt, nhưng mà gần đây ma tộc gần như có một sự biến đổi gì đó, nó đang đi theo chiều hướng xấu hơn. Không biết từ đâu chướng khí ngày càng nhiều, làm cho con người ngày càng lún sâu vào những dục vọng, những ý nghĩ đen tối nhất.

Nghe cô nói, anh cũng có thể cảm nhận được một lực lượng cường đại đang đến đây. Anh biết, sức anh chỉ đủ để đối phó với một vài loại người, chẳng thể so sánh với lực lượng cường đại này. Lại nhìn cô, anh chỉ biết tức giận, lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm giác hận ông trời bất công với anh, tuy võ thuật và khoa học rất cần thiết và quan trọng nhưng mãi mãi vẫn không thể nào thay thế ma thuật được. Mỗi người ai cũng có thiếu sót, nhưng sự thiếu sót mà ông trời cho anh lại mang đến kết quả tệ hại nhất. Động não, phải động não, sẽ có cách giải quyết.

-Di Hân, xin tin tưởng anh. Chỉ một lần này thôi.

Vừa nói xong anh đưa vào miệng cô 1 viên thuốc màu đỏ, viên thuốc vừa vào miệng đã tan ra. Âu Dương Di Hân vừa nghe anh nói vẫn chưa biết phải làm gì thì bị một loạt hành động của anh làm cho hoảng sợ.

Cô cảm thấy phần đỉnh đầu đang nóng dần lên và thấy được tóc cô ... đang chuyển thành màu đỏ. Chuyện gì đây, phép thuật chuyển đổi chỉ có những người thuộc vào hệ ma thuật đặc biệt, hệ biến hóa mới có thể vận dụng, mà giờ đây chỉ với một viên thuốc nhỏ mà có thể có mang đến kết quả như dùng ma thuật cao cấp đó. Điều đáng sợ hơn còn nằm ở phía sau, một chiếc áo phủ lấy đầu cô và người trước mặt cuối xuống, hôn vào môi cô.

Một nụ hôn sâu.

Cùng lúc đó 2 bóng dáng xuất hiện ở nơi rất gần hai người, ẩn sâu vào bóng đêm. Hai gương mặt giống hệt nhau, mái tóc dài xuống tận gối, cùng với chiếc áo khoác dài màu đen. Họ đang nhìn hình ảnh người lớn phía trước.

-Không nhầm chứ, cô ta chắc đã đến đây.

-Không sai, bị thương nặng như vậy không thể đi xa được đâu.

Đây là hai anh em sinh đôi. Một người thì nóng tính tên Ado, người còn lại là một người trầm tính là Edo. Cả hai đang cố gắng tìm kiếm hình bóng của cô gái có mái tóc đen, mệnh lệnh của người đó. Edo có thể chắc chắn cô ta đã đến đây, lại nhìn 2 người phía trước đang hôn nhau đắm đuối, cũng có thể cô ta đã rời khỏi đây rồi, nhưng chắc là chưa đi xa.

-Nhìn thật chướng mắt. Ta đi thôi.

Ado khó chịu muốn rời khỏi nơi này, nơi này làm cho hắn cảm thấy hưng phấn lạ lùng. Thật khó hiểu. Có lẽ Edo cũng thấy như vậy nên cả hai quyết định rời đi và tìm kiếm tiếp. Cả hai rời khỏi như lúc đến, một sự yên tĩnh lại được trả lại cho con hẻm nhỏ.

Hạo Thiên rời bờ môi mềm mại của Di Hân ra, anh thật không muốn chút nào, ngay lúc này anh muốn được tham lam hơn, ích kỷ hơn với bản thân một chút. Di Hân thì cũng không khá hơn, đầu vẫn còn choáng váng do mất máu quá nhiều cộng thêm tình huống vừa phát sinh nên vẫn trong tình huống mơ màng nhìn anh. Điều đó làm cho không khí xung quanh lâm vào một thoáng ngượng ngùng.

-Để anh đưa em về.

Anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước. Di Hân vẫn giữ sự im lặng, một phần là do không biết nói gì, một phần là do cô rất mệt mỏi có thể ngất bất kì lúc nào. Hạo Thiên đỡ cô đứng dậy chuẩn bị đưa cô đi.

Một chùm tia sét đánh xuống vị trí Hạo Thiên đang đứng, tạo nên một tiếng nổ lớn. Thật may anh đã nhanh hơn, bế cô nhảy ra xa.

-Thì ra nơi đây có một ma pháp sư cao cấp giúp đỡ cho cô, Âu Dương tiểu thư.

Giọng nói của Edo vang lên sau tiếng nổ, và Ado và Edo đều cùng xuất hiện trước mặt Hạo Thiên. Edo luôn cảm thấy có gì đó ở nơi đây, sau khi rời đi anh chợt nhận ra đó là mùi máu, vì sống quen với mùi máu nên ngửi thấy nó cũng cho là bình thường, nhưng đây không phải là ở của hắn, đây là nhân giới. Điều đó chỉ có thể nói là có người bị thương, nhưng xung quanh lại chẳng có người nào bị thương hay bất kì thứ gì liên quan đến máu, vậy thì 2 người trước mắt này là nguyên nhân. Khi nhìn thấy gương mặt đó thì mọi suy nghĩ của hắn đã có đáp án.

Sau đòn đánh bất ngờ vừa rồi, tuy tránh được một chiêu nhưng pháp lực của người trước mắt quá mạnh nên anh bị văng vào tường. Nhìn lại cô gái trong lòng đã ngất đi, mọi chuyện bắt đầu nghiêm trọng hơn rồi.

-Cái gì tên này là ma pháp sư cao cấp sao? Còn chẳng cảm nhận được một chút ma lực trên người hắn mà. Có thể chỉ là một tên phế nhân thôi.

-Im lặng.

Hắn ta có thể sử dụng ma pháp che mắt để dấu năng lực thực sự của bản thân. Edo càng cảm thấy người trước mắt càng khó lường, nhất là đôi mắt kia, hắn có thể thấy đôi mắt này rất giống với chủ nhân, lạnh lùng vô tình.

Nhưng đôi lúc sự thận trọng quá của Edo lại không đúng chỗ. Lần này là Ado đoán đúng.

Không nói nhiều, Hạo Thiên rút trong người ra một khẩu súng ngắm đến 2 người kia mà bắn.

-Lần này để em.

Ado chặn phía trước từ tay phát ra một hàng rào bằng sét chặn viên đạn. Viên đạn gặp hàng rào nổ tung. Nhưng sau đó là cả một màn khói dày đặc do viên đạn gây ra. Đạn khói. Khốn khiếp. Còn người trước mắt đã biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK