Trong một lớp học mỹ thuật với những tấm tranh được chất ngổn ngang và giấy vẽ bay khắp mọi nơi, không khí trong lớp vô cùng kì quái, tất cả đều được phát ra từ người cô gái tóc xanh dương được cột 2 bên, mái tóc dài như dòng thác xuống tận gối. Dáng người nhỏ nhắn cùng đôi mắt to tròn đáng yêu như một chú mèo con tam thể. Nhưng cái bộ dạng dễ thương đó chỉ trưng ra tại một thời điểm không phải bây giờ.
Cô gái tóc 2 bím với đôi mắt thâm quầng, miệng thì đang đọc gì đó, bàn tay cầm cọ vẽ cứ đâm xuống tấm giấy trắng vô tội ( tờ giấy: nhân vật quần chúng vô tội). Trong người họa sĩ nhỏ cứ như một chiến binh ra chiến trường giết giặc. Không thể nghi ngơ, cái bầu không khí quái đãng này bắt nguồn từ cô gái này.
Phòng học mỹ thuật bây giờ còn một người khác nữa, một cô gái với mái tóc dài màu tím đang thản nhiên nằm đọc sách thản nhiên như chuyện thường ở nhà huyện. Chân trái gác lên chân phải, bộ váy cũng theo đó không thể giữ đúng vị trí nên có, không thể hoàn thành nghĩa vụ của mình.
Cạnh
Nghe tiếng cửa cả hai ngừng động tác, quay lại. Bước vào lớp là Dương Hạo Thiên và Lý Gia Nguyên.
Thấy người bước vào Hạ Đan Như-cô gái cầm cọ như cầm gươm- bắt đầu nước mắt tuôn rơi, bay vào lòng Hạo Thiên.
-ĐẠI CA!!!
Nhưng chưa chạm vào người Hạo Thiên, thì đầu đã bị cánh tay Hạo Thiên đẩy ra.
-Phiền phức.
Hạo Thiên phiền muộn, sao cái đám nhóc này lại phiền phức như vậy.
-Đại ca anh tới thật đúng lúc, anh phải giúp em đòi lại công đạo.
Hạ Đan Như không quản khó khăn vẫn tiếp tục dấn thân về phía trước vừa nói, nước mắt vẫn lả chả rơi đầy gương mặt đáng yêu của mình.
-Không thể.
Giọng lạnh lùng và không cho phép chống đối của Hạo Thiên vang lên. Bên này Lý Gia Nguyên vẫn lấy tay che miệng cười. Thấy chưa đã bảo rồi mà, cô nghĩ đại ca là ai mà cô kêu thì sẽ giúp, bổn đại gia khinh.
-Đại ca, giúp em. Lần này chỉ có anh ra tay mới được.
Hạ Đan Như vẫn tiếp tục khóc lóc la hét nhưng chẳng ích lợi gì. Hạo Thiên vẫn im lặng nhìn, Gia Nguyên thì nhìn với ánh mắt như ta đã biết trước chuyện này rồi.
Cô gái tóc tím là Mộc Tử Khuynh nãy giờ vẫn im lặng theo dõi câu chuyện, nhìn thấy ánh mắt khó ưa của tên Lý Gia Nguyên chết tiệt kia thì không thể chịu được.
-Tiểu mỹ nhân đừng khóc.
Mộc Tử Khuynh đi đến an ủi Hạ Đan Như rồi nhìn thẳng vào mắt Hạo Thiên.
-Anh giúp Đan Như lần này em sẽ nói một số việc gần đây của Âu Dương tiểu thư cho anh.
Lý Gia Nguyên nghe Tử Khuynh nói xong thì thầm than không ổn rồi. Cái tên này thật biết cách lợi dụng mà.
-Cái tên chết bầm này, cậu nghĩ mấy cái này có thể mua chuộc được được đại ca sao?
Lý Gia Nguyên cố gắng cất cao chất giọng trời phú của mình nói với Mộc Tử Khuynh. Đại ca sẽ không bị mấy cái thứ nhỏ nhặt này lừa đâu, nhất định là không, nhất định không.
Lý Gia Nguyên đang tự nhủ, trong mấy người ở đây ai mà không biết đại ca thích cái cô tiểu thư nhà Âu Dương như thế nào chứ. Cái tên đầu tím này ỷ mình có học cùng lớp với u Dương tiểu thư nên muốn nói gì thì nói.
-Có chuyện gì nói đi.- Hạo Thiên lên tiếng
-Ể
Lý Gia Nguyên thầm than không xong rồi, đại ca thật sự hết thuốc chữa rồi. Chỉ cần liên quan đến tiểu thư Âu Dương là thì dù chỉ một việc nhỏ nhất cũng không tha mà.
Mộc Tử Khuynh đắc ý nhìn Lý Gia Nguyên. Thấy chưa, ta luôn thắng ngươi mà.
Hạ Đan Như nghe thế thì càng cảm thấy ủy uất hơn về chuyện của mình nên cô ngồi khóc lóc kể lễ toàn bộ câu chuyện.
Có thể tóm tắt như sau: Kha Diệp là bạn trai của Hạ Đan Như nhưng hôm qua dám nhận thư tình của một học viên nữ khác trong trường mà không từ chối, còn cười với người đó. Khi Đan Như hỏi thì không chịu khai báo trong khi côchứng kiến từ đầu tới cuối. Kha Diệp rất đẹp trai, cư xử nhã nhặn, gia thế thì không cần bàn, học tập lại tốt, trình độ ma thuật lại cao nên người thích hắn đúng là xếp cả một hàng dài. Còn Hạ Đan Như lại là cô gái hay ghen nên cứ mỗi lần như vậy là cô lại không chịu được.
-Anh sẽ đi nói với cậu ta.- Hạo Thiên lên tiếng để chặn lạ câu chuyện của Hạ Đan Như
-Thật sự?- Hạ Đan Như nhận được thông tin từ chính miệng đại ca thì nhảy cẩn lên vì vui mừng. Kha Diệp chờ chết đi. Rồi ôm chầm lấy Mộc Tử Khuynh rối rít cảm ơn.
Kha Diệp không sợ trời không sợ đất, không nghe lời của bất cứ ai trừ người anh Dương Hạo Thiên.
Lý Gia Nguyên thì nhìn đại ca nhà mình một cách kinh bỉ, đồ mê gái.
Dương Hạo Thiên nhìn những con người nơi đây nụ cười bất giác cũng treo trên môi. Đây chính là gia đình của anh.
Tới đây cũng xin giới thiệu ngắn gọn với mọi người về gia đình nhỏ của Dương Hạo Thiên.
Gia đình gồm 5 thành viên, gồm: Dương Hạo Thiên, Lý Gia Nguyên, Mộc Tử Khuynh, Hạ Đan Như và Kha Diệp. Trong đó Dương Hạo Thiên vừa là mẹ vừa là bố vừa là bạn trong cái gia đình này. Mỗi người ở đây đều có một hoàn cảnh, một số phận riêng của mình. Nhiều người không chấp nhận họ, không ai dám chìa tay ra giúp họ và Hạo Thiên cũng chỉ vô tình giúp họ và họ xem anh như một người bạn thân của mình. Nơi đây họ sống thật với bản thân của mình và không bị ràng buộc gì của xã hội đầy bất công này. Họ tự xem nhau như người thân và đối xử.
Trong đây thì Hạ Đan Như được mọi người đối xử tốt nhất vì là cô công chúa nhỏ duy nhất trong đây. Tại sao chỉ là duy nhất ư. Vì cái gia đình hỗn loạn này chỉ có 1 nữ thôi. Vâng đúng vậy, Mộc Tử Khuynh là nam và có sở thích giả gái. Và cũng công nhận không ít chàng trai bị cái vẻ ngoài xinh đẹp đó đánh lừa rồi.
Giờ nghỉ trưa.
Tòa nhà Thực vật, đây là một tòa nhà có vẻ ngoài đặc biệt vì nó được làm bằng vật liệu trong suốt cho ánh nắng có thể xuyên qua. Có thể nhận ra cả một khu rừng rậm bên trong, với những loại cây kì lạ.
Tại sân thượng, có một chàng trai đang ngồi ở mép rìa sân thượng, miệng thì đang gậm lấy mẫu bánh mì, chân đung đưa giữa không trung. Nhận thấy có người đến cậu quay lại.
-Anh hai đến rồi à.
Hạo Thiên nhìn người con trai với nụ cười đầy gió xuân kia, đây đúng là người có thể mang ánh nắng ấm áp đến khắp mọi nơi-Kha Diệp.
Kha Diệp, phải công nhận đây là thành phần có tâm hồn ngây thơ, trong sáng nhất trong nhóm, bởi thế nên mới bị cái nha đầu Hạ Đan Như lừa gạt bắt về nhà như vậy.
-Đan Như, con bé đang rất tức giận.
Ngồi xuống cạnh Kha Diệp và bắt đầu.
-Em biết.
Kha Diệp chỉ đơn giản trả lời, mái tóc màu lam phất phới khẽ bay.
-Không giải thích với con bé.-Như một câu khẳng định
-Em không biết nói gì bởi đúng là như vậy mà.
Nghe Kha Diệp nói xong, Hạo Thiên chỉ không biết nên ai mới là người bất hạnh trong câu chuyện này thôi. Là Hạ Đan Như yêu nhầm một đứa nhỏ ngây thơ hay Kha Diệp yêu nhầm một con cáo giảo hoạt.
-Em không thể từ chối người khác.
Lại một câu nói từ chàng trai tóc lam Kha Diệp, không gian lại rơi vào khoảng im lặng.
-Nên em đã nhận và không nói gì.
Kha Diệp nói ra tất cả những gì mình cho là làm đúng ra. Lại im lặng.
Dương Hạo Thiên thật sự chỉ muốn lấy não Kha Diệp xem nó chứa gì trong đó. Thật sự nghĩ ngây thơ như thế sao?
-Nếu không thể từ chối thì im lặng và quay đi, không cần nhận những thế đó, sẽ làm con bé buồn lắm
-Thật sự có thể cư xử bất lịch sự với người khác như vậy sao? Chắc chỉ có mình anh hai thôi.
Kha Diệp vẫn thản nhiên đáp. Nhưng cũng không có ý kiến gì và cũng không có ý định làm trái ý anh hai mình.
Đúng là cậu làm cho Đan Như giận thật rồi, không thấy cả một tin nhắn. Vừa nghĩ vừa giơ điện thoại mở coi hộp thoại. Không có tin nhắn mới!!!
-Anh cứ tiếp tục bất lịch sự như vậy sẽ không ai thích đâu.
Kha Diệp bắt đầu ý kiến về tính cách của anh hai mình. Tính cách này chả ổn tí nào. Nhưng chỉ nhận được sự im lặng và chả thấy một cái nhìn.
-Chắc chắn chị Di Hân cũng sẽ không thích.
Lần này thì thật có hiệu quả. Kết quả nhận được là một cái nhìn hình viên đạn.
Dương Hạo Thiên: "Thằng nhóc này"
Cậu biết anh trai rất thích tiểu thư nhà u Dương, thậm chí còn hơn cả thích nữa. Nhưng ít nhất cũng phải theo đuổi người ta, để người ta còn biết đến sự tồn tại của anh nữa chứ.
Anh Hạo Dương chắc chỉ đóng được mấy vai nam phụ chỉ biết làm vật hi sinh cho nam chính quá. Tính cách không ổn, cách quan tâm cũng không ổn, nói chung đều không ổn.
Nhưng mà nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn chẳng chịu thay đổi. Thôi thì kệ đi, lo chuyện của Đan Như trước cái.
Hạo Thiên nằm xuống, nhắm nghiền mắt lại. Bắt đầu nghĩ đến một hình bóng người con gái tên Âu Dương Di Hân
Sân thượng lại tiếp tục sự im lặng của mình với hình bóng của hai chàng trai.
Tại một nơi khác, một nghỉ dưỡng trên núi, trên chiếc xe Lamborghini màu đen. Người lái xe là một chàng trai với vẻ đẹp hiếm thấy, đôi mắt và mái tóc màu lục. Chàng trai như vị thần Apollo cương nghị.
Phía sau là một cô gái với mái tóc dài màu đen. Phần đuôi tóc xoăn nhẹ như những cơn sóng, mái tóc dài rũ che gần hết cả gương mặt nên không thể nhìn rõ khuôn mặt. Cô mặc một chiếc váy đen đơn giản.
-Chia ra tìm kiếm.
Giọng nói mềm mại vang lên nhưng lại mang chút gì đó sự lạnh lùng quyết đoán.
-Vâng thưa tiểu thư