Tại lục địa Khải Huyền từ xưa đến nay các tộc và chủng loại đều chung sống hòa bình với nhau. Ma tộc, một tộc có sức mạnh đáng sợ nhất và bí ẩn lớn nhất, những năm gần đây Ma tộc luôn có những hành vi cực đoan với các ngoại tộc khác.
Danh tiếng của Ma tộc ngày xấu đi, một số người bị tấn công hoặc bị ma khí làm tổn thương.
Trước tình hình đó, hiệp hội của các gia tộc lớn đã họp mặt và cử những người tài giỏi đến giải quyết tình hình này. Đồng thời mở ra nhiều cuộc chiêu mộ nhân tài và đặc biệt chú trọng đến nhân lực tại học viện Khải Huyền.
Tại phòng thí nghiệm trong học viện Khải Huyền, Dương Hạo Thiên đang nằm ngủ say sưa tại một góc khuất không mấy ai chú ý tới.
Dương Hạo Thiên có một thể chất kì lạ, từ nhỏ đã không thấy dấu hiệu của các nguyên tố ma thuật hoặc tồn tại nguồn ma thuật nào trong cơ thể nên có thể bị xem là phế vật và bị xem thường. Là một đứa con riêng của Dương Phó Chính - hiện là chủ của nhà họ Dương, Hạo Thiên không nhận được nhiều sự tôn trọng, chỉ có những ánh mắt kinh thường.
Bù lại Dương Nhị thiếu gia lại có một trí thông minh đáng nể, đặc biệt liên quan đến các vấn đề kĩ thuật khoa học và võ thuật. Có thể xem đây là một thiên tài hiếm gặp, các bậc thầy về võ thuật đều xem cậu ta như viên kim cương thô cần mài dũa mà ra sức chiêu mộ.
Hạo Thiên vào học viện năm 14 tuổi. Tại đây học viên từ đủ 12 tuổi trở lên đều có thể đăng kí vào học, nhưng phải thông qua khảo nghiệm và không quy định độ tuổi tối đa được nhập học.
Hiện tại trong phòng thí nghiệm mọi người đang bận rộn cho công việc nghiên cứu, chỉ duy nhất một người không quan tâm. Kha Ly - một nghiên cứu sinh tại đây đồng thời kiêm chức chủ CLB này, với thân hình nóng bỏng 3 vòng đầy đủ, cùng với mái tóc đỏ dài càng làm tăng tính nóng bỏng của cô gái đó.
Kha Ly cầm theo một bản báo cáo dày tới chỗ Hạo Thiên. Cô nhăn mặt, đẩy đẩy gọng kính rồi giơ sấp báo cáo và đập mạnh vào đầu tên lười biếng này.
Bị đánh thức bằng hình thức táo bạo này không tránh khỏi có chút khó chịu.
-Tiểu tử thúi, dậy làm việc, suốt ngày ngủ ngủ ngủ. Không biết sao cậu lại vào được trong CLB nghiên cứu này nữa?
Kha Ly nhìn tên tiểu tử tóc bạc đang còn lơ mơ kia, thật là không thể chịu được mà.
-Chị mời em vào đây.
Một câu trả lời như sét đánh ngang tai. Đúng rồi 3 năm trước trong một lần thấy tài năng của cậu ta mình đã không tiếc lời và quà chỉ để chiêu mộ cậu ta vào đây. Thế mà tên nhóc này vào rồi thì không chịu tích cực gì hết, đúng là tuổi trẻ ai mà chẳng có lúc phán đoán sai lầm.
-Lúc đó chị nói em vào đây muốn làm gì thì làm.
Lời Hạo Thiên như mũi tên đâm xuyên tim học tỷ Kha Ly. Chỉ vì lúc đó muốn chiêu mộ cậu ta nên mới nói vậy thôi, không ngờ cậu ta làm thật, thích làm gì thì làm.
-Được rồi, được rồi. Em thích làm gì thì làm nhưng cảm phiền em xem mấy cái bản báo cáo này. Công sức của mọi người đấy.
Đành dùng nhu chế cương thôi, như vậy còn có cơ hội hơn.
-À mà, cho em cái này.
Nói rồi đưa cho Hạo Thiên một lọ thuốc. Anh nhìn cái lọ hình trụ trong tay rồi nhìn chị gái tóc đỏ đầy nghi vấn như muốn hỏi đây là gì.
-Thuốc thay đổi màu tóc đây, chị mới nghiên cứu ra. Đưa cho em thay đổi màu tóc cho bớt tẻ nhạt đi. Cái màu trắng chả có tý thu hút nào.
Anh không từ chối, bỏ lọ thuốc vào người rồi nhìn Kha Ly đang đắc ý. Cô gái này nhìn chung cái gì cũng tốt, chỉ duy có việc bị cuồng công việc là không ổn. Cái phòng thí nghiệm này gần như là nhà của chị ấy.
-Cảm ơn.
Đây là lời cảm ơn từ tận đáy lòng anh. Anh xem Kha Ly như một người chị gái của mình. Kha Ly nghe được tiếng cảm ơn hiếm thấy thì vô cùng cao hứng.
-Muốn cảm ơn thì xem hết đống tài liệu này và tập trung vào công việc hơn đi.
Vừa nói vừa lôi ra thêm hơn 10 quyển sách nữa đưa đến trước mặt anh. Có lẽ anh không nên làm chị ấy đắc ý như vậy.
Buổi tối
Hạo Thiên đang đi về thì bị một đám gồm 5 tên mặt dữ tợn chặn lại.
-Mày là Dương Hạo Thiên.
Một tên to dữ tợn hỏi lớn. Quan sát những người này, anh thấy trong nhóm có một tên có vẻ như là người chỉ huy trong nhóm, tên này đội mũ che gần hết khuôn mặt và có dáng người thấp bé hơn những đứa còn lại.
Hạo Thiên chỉ im lặng nhìn, anh biết có rất nhiều người rất không vừa ý anh, chuyện này rất thường xảy ra. Không biết hôm nay lại gặp những thứ gì đây.
-Mày câm à.
Tên này thiếu kiên nhẫn gắt giọng hỏi. Người trước mặt cùng lắm chỉ là một người vô dụng thôi mà có gì đáng sợ. Càng nghĩ càng thấy thú vị, không ngờ lại có một đứa như thế. Nhìn dáng thì rất đẹp nhưng chỉ có cái vẻ ngoài thì được cái gì.
Vội tiến lên trước và đọc một câu thần chú gọi phép thuật tấn công. Một vòng lửa bao vậy đến chỗ Hạo Thiên đang đứng, nhưng làm bọn họ bất ngờ, tên vừa đứng đây đã biến mất, chỉ còn lại một vòng lửa màu vàng đang cháy rực.
Bọn hắn nhìn quanh, không một bóng người.
-Nhìn đi đâu vậy.
Tiếng nói quỷ dị vang lên trong đêm đen khiến cả bọn ngước lên. Một bóng dáng từ trên bay xuống, đáp xuống mặt của tên to cao nhất. Tay anh vẫn để trong túi quần với phong thái bất cần và đầy ngạo mạn.
Bị tập kích bất ngờ, cả 5 người chưa kịp làm gì đã bị Hạo Thiên cho mỗi người một cái đá vào mặt văng ra xa. Đây là nhẹ nhàng cho bọn chúng lắm rồi, quay lưng chuẩn bị đi.
Vừa đi được vài bước, anh thấy không khí xung quanh không ổn lắm, đây là... Quay người lại, phát hiện cái tên nhỏ người là nhóm trưởng của nhóm đang đứng đó, kéo chiếc mũ xuống thấp hơn và đọc một đoạn chú. Anh phát hiện không khí xung quanh ngày càng kì quái, đây là ma khí, người này là ma tộc sao?
Quan sát thật kĩ, mới thấy sự hiện diện của ma khí xung quanh hắn không nhiều lắm, rất mờ nhạt. Sau đó 4 tên đang nằm trên mặt đất kia đều tự động đứng dậy, bay về phía hắn với tốc độ rất nhanh.
Chuyện tới nước này không đổ máu là không được. Dương Hạo Thiên đành dùng đến bạo lực, anh tung người đánh vào mặt và đá chúng ra xa nhưng có vẻ như chẳng hiệu quả gì, họ cứ như những con rối, dù bị đánh đến thế nào cũng vẫn bay đến tiếp tục đánh với anh, nhưng hành động lại có chút kì lạ.
Anh mặc dù không thể thấy ma khí nhưng có thể cảm nhận nó một cách rất rõ ràng. Nhắm mắt lại, cảm nhận nguồn ma khí đề như đang tập trung vào một điểm, chính là tên thủ lĩnh. Di chuyển lướt qua một đám rối trước mặt, đến chỗ tên thủ lĩnh, đá nát chiếc vòng tay màu đen.
Chiếc vòng tay vừa mất, tất cả đều ngã xuống tại chỗ. Nhìn 4 tên kia, bị đánh đến nỗi không thể thấy rõ mặt mũi. Hạo Thiên đưa tay gỡ chiếc mũ của tên thủ lĩnh xuống, đây là một người trong trường hình như trước đây từng có lần gây hấn với mình. Nhưng tên này lại có những món đồ có chứa ma khí thì chuyện có hơi nghiêm trọng rồi.
Anh nhìn người còn đang nằm dưới đất thở dài, những người học ma pháp rất ít chú trọng đến những thứ như tập võ, vì ở đây mọi người chỉ đánh giá người khác qua trình độ ma thuật. Mấy tên này là một ví dụ.
Bỗng Hạo Thiên cảm nhận có thứ gì đó vừa xuất hiện quanh đây, quay lưng nhìn vào con hẻm nhỏ phía sau, một con đường nhỏ sâu hút và tối om. Như có một sức mạnh vô hình nào đó, anh cất bước vào con hẻm nhỏ đó.
Điều gì đang đợi Hạo Thiên nơi đây.