Sáng hôm sau.
Khi ánh mặt trời đã lên cao, Di Hân mở mắt ra thấy căn phòng quen thuộc, một căn phòng toàn màu trắng từ chiếc giường đến rèm cửa, chiếc cốc hay những bông hoa. Cô nổi bật lên giữa căn phòng của mình, nàng công chúa đã tỉnh giấc sau một giấc mộng dài. Cô dựa người ngồi dậy, những vết thương đã lành hẳn, không nói cô cũng biết do ai làm. Tuy nhiên do bị mất máu quá nhiều nên làn da hiện tại rất nhợt nhạt, trắng bệch.
Cửa phòng được mở ra, Lam Phong bước vào, trên tay là một chén cháo nóng hổi.
-Nhìn có vẻ không đến nổi nào, tiểu thư nhỏ của tôi.
Lam Phong bước đến bên giường đặt chén cháo xuống, đặt tay lên trán cô, kiểm tra một lượt thân thể cô, vẫn còn khá lạnh. Rồi lấy chén cháo, đút cho cô ăn, cô cũng phối hợp há miệng ra cho Lam Phong đút. Nhìn đồng hồ đã hơn 8h, hôm nay cô có tiết học nên phối hợp ăn nhanh hơn. Lam Phong nhìn ra ý định của cô, nhưng vẫn tiếp tục đút cho cô, cho đến khi chén cháo hết.
-Hôm nay tiểu thư không cần đến học viện.
Di Hân vẫn khó hiểu, thân thể cô tốt lên rất nhiều rồi, cô phải đến xem tình hình của một vài thứ tại đó với lại cô đã nghỉ học khá nhiều rồi.
-Tiểu thư thật không nhớ hay cố ý quên.
Vừa nói, Lam Phong vừa nhích lại gần cô hơn.
-Tối nay, chúng ta sẽ...
Lam Phong nói nhỏ vào tai Di Hân, người anh đến rất gần cô tư thế hai người bây giờ vô cùng mờ ám.
Di Hân nghe Lam Phong nói xong, gương mặt trắng bệch. Lại nữa ư. Lam Phong nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Di Hân, mỉm cười.
-Bởi vậy bây giờ tiểu thư nên ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi cho thật tốt đi.
Nói xong anh cũng thu dọn chén ra khỏi phòng, trả lại không gian cho Di Hân. Cô đang ngồi đó gương mặt ngây ngốc.
Tại học viện Khải Huyền.
Kể từ lúc bắt đầu ngày hôm nay, Kha Ly rất để ý tên tiểu tử này có gì đó không ổn, bình thường chỉ ngủ hay trốn đi, hôm nay lại chủ động xin công việc nhưng không công việc nào ra hồn. Không đổ lộn thuốc thì cũng làm bể đồ dùng trong phòng thí nghiệm, có lúc lại ngồi ngây ngẩn ngắm mây trời. Hành động kinh dị hơn là cứ mân mê đôi môi mình như một thằng biến thái. Thật khủng khiếp.
Cho đến lúc anh chàng mỹ nhân Diệp Tử Khuynh đến nhìn cũng lạnh người, người này là ai anh không quen. Diệp Tử Khuynh quyết định tìm Kha Ly học tỷ tìm chuyện gì đó lý thú làm. Không hổ là phòng nghiên cứu bậc nhất, có quá nhiều thứ lạ lẫm gây hứng thú cho anh. Hứng thú với anh nhất có lẽ là cái thứ gọi là robot này, nhìn khá giống con người nhưng hoàn toàn làm bằng kim loại, không cần ăn thức ăn như mọi người chỉ cần điện là có thể "sống". Chưa kể thứ này còn biết nói, suy nghĩ như con người.
-Hahaha thấy thế nào, kinh ngạc lắm đúng không. Đây là phiên bản mới nhất đấy. Nó gọi là gì nhỉ? À đúng rồi là Oread. Hiện tại phần cơ thể của nó đang được chế tạo. Chị nhất định phải làm cho nó thật xinh đẹp mê hoặc toàn bộ đàn ông thế giới này.
Càng nói Kha Ly càng điên cuồng. Chỉ có Diệp Tử Khuynh đang quan sát cái thứ gọi là Oread này. Thứ này có khả năng học hỏi, có cảm xúc, có thể trò chuyện nữa. Lại nhìn thấy nó hiện tại chỉ có một hình dạng giống giống con người, nhìn chỉ thấy toàn những kim loại với các dây nối chằng chịt, anh cũng rất mong chờ xem khi nó hoàn chỉnh.
Cùng lúc đó, Lý Gia Nguyên cũng đến tìm Dương Hạo Thiên, nhưng khi nhìn thấy tình trạng của anh ấy thì quyết định tìm chị Kha Ly kiếm vài thứ thuốc hay ho. Kha Ly không tiếc cho Lý Gia Nguyên xem thành quả của mình, thuốc đổi giọng nói, thuốc làm chậm hành động, thuốc kích thích tóc mọc,... nhưng tất cả những thứ này đều thử trên người Lý Gia Nguyên. Thật là quá đáng, anh bị xem là chuột bạch.
Đến giờ cơm trưa, Diệp Tử Khuynh mới quyết định lôi kéo cả hai người đi nơi khác, anh nhìn Dương Hạo Thiên.
-Tối nay có một buổi đấu giá do gia đình nhà em tổ chức, anh có thể đến không?
-Đấu giá?
-Đúng vậy, có rất nhiều thế lực khác nhau đem những đồ vật đến, họ cũng muốn trao đổi một vài thứ gì đó cho mình.
Diệp gia là một gia tộc lớn và là một trong những gia tộc có tiếng trong thế giới ngầm ở lục địa Khải Huyền, mạng lưới trong thế giới ngầm của Diệp gia rất lớn. Mỗi năm Diệp gia đều tổ chức một buổi đấu giá với quy mô lớn, quy tụ rất nhiều báu vật quý hiếm chưa từng biết tới. Đây còn là nơi gặp gỡ những nhân vật lớn, quả là một cơ hội tốt.
-Đấu giá sao, nghe hay quá nhỉ?
Lý Gia Nguyên ngược lại rất hào hứng khi nghe về buổi đấu giá này, anh có nghe về buổi đấu giá này rất nhiều lần rồi nhưng không bao giờ được tham gia, nếu tên này đã có lòng mời hắn cũng không nỡ từ chối.
-Không có phần của ngươi đâu, biến ra.
Gương mặt mỹ nhân khẽ nhăn lại, hắn đầu có mời tên gà mờ này, nếu tên này mà tới chắc chắn buổi đấu giá sẽ loạn mất. Lại quay sang Hạo Thiên.
-Em nghe nói năm nay có rất nhiều thứ rất đặc biệt, anh có muốn đến không?
Ngẫm nghĩ một lát, buổi đấu giá sao, cũng lâu rồi anh sống quá an nhàn thì phải.
-Được, tối nay anh sẽ tới.
-Đây là thiệp mời, anh cầm lấy. Vậy em đi trước.
Đưa tấm thiệp xong, Diệp Tử Khuynh liền rời khỏi, hắn còn rất nhiều việc phải làm.
-Ê, Tử Khuynh, đợi chút...
Nhưng, người đã biến mất trước khi hắn kịp bắt lại. Lý Gia Nguyên hắn cũng rất muốn đi, cuộc vui thì làm sao thiếu mặt hắn được. Định quay qua nhờ đại ca trợ giúp, nhưng người cũng biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại mình hắn. Tức chết hắn mà.
Buổi tối, tại Diệp gia.
Hôm nay là một buổi tối rất đặc biệt, rất nhiều người thuộc các tầng lớp cao quý đều tập trung lại đây. Mỗi người đến đây đều mang một chiếc mặt nạ tinh xảo. Trước cổng là một hàng hoa thủy tinh phát sáng, thứ ánh sáng kì lạ, chúng phát ra như pháo hoa nở rộ, đầy màu sắc và cả mùi hương thoang thoảng.
Dương Hạo Thiên khoác lên mình một bộ âu phục màu đen, chiếc mặt nạ vẫn cầm trên tay, mắt vẫn đang nhìn những con người ăn mặc sang trọng bước vào biệt thự Diệp gia. Mang mặt nạ vào, bước vào cổng. Cánh tay chợt có người quàng vào, là một cô gái cao gần 1m 8 với chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt. Chiếc váy đỏ dài tới tận chân cùng mái tóc vàng dài hơn lưng, một sự nổi bật hoàn hảo.
-Anh đẹp trai, chúng ta vào thôi.
Giọng nói trong trẻo cùng ánh đôi mắt màu đen long lanh. Hạo Thiên chau mày nhìn cô gái trước mắt. Cô gái né tránh cái nhìn của anh, lòng bàn tay thì đổ lớp mồ hôi lạnh.
-Đi thôi.
-Hả. A đại ca là tốt nhất mà.
Cô gái vui vẻ đi phía sau.
Phòng đấu giá được bố trí dạng vòng tròn, vị trí trung tâm sẽ là sân khấu, xung quanh là khách mời, hàng ghế được sắp theo chiều dốc. Căn phòng đấu giá nhìn sơ giống như một đấu trường rộng lớn với bầu trời ánh sáng huyền bí.
Các gia tộc lớn, các nhân vật tầm cỡ đều tìm đến đây, không loại trừ những thành viên từ các giới khác. Một buổi đấu giá xa xỉ.
Âu Dương Di Hân vẫn ngồi im lặng nhìn những con người bên dưới, cô đang ngồi trong bốn phòng VIP, vị trí phòng trên cao vừa vặn quan sát được mọi việc bên dưới, càng quan sát cô càng nhíu mày.
-Anh thừa biết em không thích những bữa tiệc thượng lưu này mà vẫn nhận lời. Với lại nơi này ...
Cô khó khăn nhìn lại một vòng kiến trúc nơi đây, nhìn những con người bên dưới. Nó làm cô nhớ tới một trong những kí ức đen tối của mình. Càng nghĩ, nguyên tố xung quanh người cô càng dao động một cách mất kiểm soát. Lam Phong cũng nhận ra sự bất thường này, anh đặt bàn tay lạnh ngắt của cô vào lòng bàn tay mình:
-Em không cần nhớ, không muốn nhìn thì cứ che lại.
-Nhìn nơi này, em thật sự rất sợ.
Nói rồi dùng một tay che tầm mắt của cô lại. Đến khi cô ổn định, Lam Phong mới buông ra, anh nghiêng mình trịnh trọng trước mặt Di Hân.
-Tôi hứa từ nay sẽ để ý đến những việc này hơn, nhưng buổi đấu giá ngày hôm nay có 1 thứ rất quan trọng nên đành uất ức em.
-Liên quan đến bộ tộc của anh?
Lam Phong không nói, Di Hân cũng không hỏi tiếp, đây là vấn đề riêng của anh cô không muốn xen vào.
-Buổi đấu giá sắp bắt đầu, tôi xuống bên khán phòng. Nếu tiểu thư không muốn có thể ngồi tại đây.
-Được.
Quy định của buổi đấu giá là chỉ những ai ngồi trong hàng ghế trong khán phòng đấu giá mới có quyền ra giá. Những phòng VIP cũng thường dành cho các phu nhân, tiểu thư quý tộc ngồi.
Bên trong phòng.
Diệp Tử Khuynh nhìn thấy Hạo Thiên thì rất nhanh gọi lại. Bây giờ Diệp Tử Khuynh đã trở về là một đại mỹ nam, trong những buổi tiệc lớn như thế này thì không cho phép bất cứ thứ gì sai sót trên con cháu dòng họ Diệp. Bên cạnh Diệp Tử Khuynh là một cô gái quyến rũ - Diệp Tuyết Y - chị gái Diệp Tử Khuynh, là con trưởng của nhà họ Diệp năm nay vừa tròn 20.
-Chào mừng em đến với buổi đấu giá, Hạo Thiên
Diệp Tuyết Y chỉ hơn Dương Hạo Thiên 1 tuổi nhưng đây là một người con gái bản lãnh, luôn có thể bình tĩnh giải quyết mọi chuyện.
-Ây da, ai đây.
Diệp Tuyết Y nhìn đến cô gái mặc chiếc váy đỏ bên cạnh, thật quá nổi bật không muốn nổi bật cũng không được.
-Mới đây mà đã có bạn gái, chị thật không nhìn thấu em mà.
-Chị khéo nói đùa.
Diệp Tử Y là một cô gái thích soi mói người khác và hay châm biếm người khác. Quay qua với người bên cạnh soi từng chi tiết làm cho người khác sợ đổ cả mồ hôi lạnh.
Riêng Diệp Tử Khuynh thì đã đen mặt, anh nghiến răng từng tiếng.
-Lý Gia Nguyên.
-Thưa các quý ông quý bà bây giờ tôi xin tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Trên phòng VIP, Âu Dương Di Hân đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
-Ai ở ngoài cửa thì mời vào, đừng đứng núp ở đó nữa.
Dứt lời là một bóng dáng cao khoảng 1m 7 bước vào, một anh chàng mặc bộ âu phục chỉnh tề với chiếc mũ màu đen trên đầu. Nụ cười vẫn vương trên môi.