Lục địa Khải Huyền, đây là một thế giới song song với thế giới hiện tại và cũng chính nơi đây của những câu chuyện bắt đầu và kết thúc.
Lục địa Khải Huyền lấy ma thuật làm trung tâm cho mọi sự việc. Pháp sư, phù thủy và những thứ liên quan đến ma thuật đều được tôn vinh. Đây cũng là nơi nhiều bộ tộc tồn tại song song nhau và nhiều chủng loại cùng chung sống hòa bình. Và hiện tại nơi đây có Nhân tộc, Ma tộc, Yêu tộc, Thú tộc và Thiên tộc. Đây là chưa kể tới những tộc nhỏ bị diệt hay sống ẩn cư.
Tại Nhân giới có 4 gia tộc lớn là Âu Dương, Thiên Tiệp, Phong Hoàng, Bắc Vũ, đây là 4 gia tộc chi phối hầu hết mọi lĩnh vực trong Nhân giới này từ Ma thuật, Khoa học, Kinh tế, Chính trị,... Bốn gia tộc đã hợp lại và mở ra Học viện Khải Huyền, đây là một học viện chuyên đào tạo ma thuật lớn nhất nơi đây. Không chỉ chú trọng ma thuật nơi đây còn dạy những thứ khoa học, nghệ thuật, kiếm thuật,... và mỗi học viên nơi đây có thể lựa chọn những lớp học thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau để học và đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải đủ đầu vào của lớp đó theo yêu cầu của giáo viên.
Trong học viện, Khu Khoa học, đây là cả một khu nhà rộng lớn và có những thiết bị tối tân để phục vụ cho nhiều nghiên cứu và học tập. Đây là một trong những nơi có lượng đầu tư lớn thứ 2 của các gia tộc. Tại một gốc khuất của khu Khoa học, nơi bị các dãy nhà che khuất và thật khó nhận ra cho những con người sống vội vã, một nơi đón nhận những tia nắng ban mai có một chàng trai đang nằm nhắm nghiền mắt lại trên một cái cây to lớn. Tán cây như che khuất chàng trai, đúng là một nơi nghỉ ngơi lý tưởng. “Thật yên tĩnh”. Chàng trai tận hưởng những giây phút bình yên thật sự và hiếm có này.
Đôi mắt khép hờ với hàng mi dài cong vút, mái tóc bạc đung đưa theo từng cơn gió.Hai tay đặt ra sau đầu và dựa vào thân cây. Gương mặt yêu nghiệt đủ làm điên đảo mọi người với một góc nghiêng của khóe miệng cho thấy chủ nhân của nó đang nhớ đến việc khá vui. Chàng trai sẽ rất hoàn mỹ nếu như không có một đường sẹo dưới mắt phải, xung quanh vết sẹo có những họa tiết ma quái lan ra từ vết sẹo, những họa tiết khá nhỏ nên phải nhìn kĩ mới thấy rõ.
-Dương Hạo Thiên, tìm được anh rồi.
Đó là một giọng nói trầm ấm của một chàng trai tóc vàng, được điểm danh Hạo Thiên chỉ khẽ mở mắt ra nhìn người vừa gọi mình xong lại quay lại tiếp tục những giây phút bình yên. Chàng trai kia có vẽ khá bức xúc vì bị bơ như vậy, khẽ nhảy cao đến vị trí của Hạo Thiên đang nằm yên giấc kia, chân giơ lên dùng 5 phần lực của mình để đá cái thằng dở hơi kia. Nhưng đích trúng của cú đá 5 phần lực kia lại là cái cành cây kia, còn Hạo Thiên lại tung người nhảy khỏi cây từ lúc nào, tốc độ quá nhanh.
-ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ.
Hạo Thiên chỉ đứng nhìn một cách hờ hững, hắn khá quen với cảnh này rồi. Người nằm dưới đất đang la lối kia là Lý Gia Nguyên, một tên phiền phức. Đúng vậy phiền phức, thích đeo bám người khác, thích lải nhải và nhiều chuyện.
-Đại ca, em sai rồi. Em không nên quấy rồi anh trong lúc nghỉ ngơi như vậy.
Lý Gia Nguyên ngẩng khuôn mặt dàn giụa nước mắt của mình lên nhìn chàng trai yêu nghiệt với mái tóc bạc kim kia, và cả khuôn mặt được một bên tóc che khuất mắt phải kia…. quá yêu nghiệt rồi. “Đại ca là yêu nghiệt đầu thai vào sau?”. Nhìn Lý Gia Nguyên lúc này cứ như cô gái nhỏ bị dì ghẻ bắt nạt, đôi mắt long lanh ánh nước, bờ môi chụm lại đầy uất ức và … cái dáng ngồi kia, có cần ngồi như nàng tiên cá như vậy không. Tất cả những điều này hợp lại trên người một chàng trai cao 1m 78 thì có lẽ đạo diễn đã chọn sai diễn viên hay cậu ấy đã sinh nhằm giới tính.
-ĐẠI CAAAAA!!!!!!
Vừa nói vừa bay vào người Hạo Thiên vừa giang vòng tay rộng mở chuẩn bị cho một cái ôm đầy ấm áp.
-ÚI!!!!
Đáp lại Lý Gia Nguyên là một bàn chân đạp thẳng vào mặt. “Ôi cậu chỉ còn cách đại ca một khoảng rất gần thôi mà…..”. Gia Nguyên vẫn cố nhướng người về hướng Hạo Thiên thì chân Hạo Thiên đạp vào mặt cậu càng mạnh hơn. “Tại sao? Tại sao? Tại sao gần như vậy mà xa đến thế? Đừng mà! Đừng như vậy với em màaaaaaaaaaaaaaaaaa…..”
-Đại ca, đừng đạp nữa. Gương mặt đẹp trai vạn người mê của em sắp bị đại ca đạp hư rồi.
Hạo Thiên nhìn Lý Gia Nguyên với khóe miệng giật giật. Tên này còn rất ẻo lả và bị chứng cuồng bản thân nữa chứ. Hạo Thiên rút chân lại, thì Gia Nguyên niệm một câu thần chú và trong tay cậu hiện ra một chiếc gương cầm tay màu “hồng” cực cute lên ngắm khung mặt mình.
Hạo Thiên của chúng ta nhìn Gia Nguyên soi gương 15 phút đồng hồ. Đang định quay lưng bỏ lại tên này ở lại đây với cái thế giới của mình thì chiếc quần tây bị kéo lại. Vừa quay qua thì thấy một gương mặt giàn giụa nước mắt và “máu mũi”.
-Đại ca, mặt em bị như vầy anh phải chịu trách nhiệm với em.
-.....
Lại một cái đạp nữa vào mặt Gia Nguyên.
Khóe miệng của Hạo Thiên càng giật dữ dội hơn. Tên ẻo lả biến thái này.