-Hắn không thể chạy xa được.
Đúng như hai người đoán, chẳng bao lâu họ đã tìm được. Tất cả là nhờ mùi máu.
-Pháp sư cao cấp sao? Để em xem hắn ta lợi hại tới đâu.
Ado lại dành phần lên trước, anh thật hưng phấn, đối thủ là một pháp sư cao cấp anh muốn xem họ mạnh đến đâu.
-Không được làm bị thương cô ấy.
-Biết rồi nói mãi.
Đối phó với một người bị không thể chiến đấu hắn không có hứng thú. Huống chi chủ nhân lại phân phối không làm bị thương người ta. Còn người trước mắt hắn có chơi đùa đến chết cũng không ai nói gì.
Ado nhảy lên, bay thẳng vào Hạo Thiên, vận dụng sức mạnh vào lòng bàn tay và bổ vào mặt anh. Hạo Thiên lại một lần nữa tránh thoát một đòn của tên kia. Một cái hố lớn được tạo nên từ cú đánh vừa rồi
-Không tệ. Nào ra chiêu đi chứ.
Ado lại nhìn Hạo Thiên bằng đôi mắt hứng thú. Nhanh nhẹn lắm. Nhưng còn chưa đủ đâu. Lại một đòn trực diện nữa bay về phía Hạo Thiên, anh lại nhanh chóng né được, nhưng đây không phải là một lựa chọn tốt vì anh vẫn đang bế một người nữa.
Ado nhanh nhẹn nhận ra nhược điểm của anh, lần này Ado bay về phía Hạo Thiên với tốc độ nhanh nhất trên tay là một quả cầu sét. Quả cầu bay thẳng vào Di Hân - người đang ngất trong lòng Hạo Thiên, anh xoay người lại vừa né vừa đưa lưng đỡ đòn cho Di Hân. Đòn đánh tuy chỉ đánh trúng anh 50% nhưng đã làm cho anh đứng không vững rồi, ho khan, máu từ khóe miệng chảy ra.
-Ồ ngươi khinh thường ta đến thế ư.
Ado lại liên tiếp đánh về phía Hạo Thiên, hắn cứ như chú mèo đang đùa giỡn chú chuột bé bỏng của mình. Sức anh đang yếu dần đi.
Bên đây Edo đang quan sát tình hình, luôn cảm thấy không đúng lắm, người này luôn tránh né mà không công kích. Nếu thật sự muốn bảo vệ cô ấy thì hắn cũng nên ra vài chiêu đi chứ? Chẳng lẽ tên này... đúng là nhìn không thấu mà.
-Chúng ta kết thúc nhanh đi. Chủ nhân sẽ bị trách phạt về sự chậm trễ mất.
-HẢAAAA
-Vui đùa tới đây là đủ lắm rồi.
-Ồ
Edo nhanh chóng niệm một câu thần chú một quả cầu nước khổng lồ hiện ra, tuy nhiên màu nước là một màu đỏ như máu. Từ quả cầu, những dòng nước nhỏ chạy thẳng đến chỗ Hạo Thiên đang đứng. Những dòng nước như có sự sống, trói lấy tay chân Hạo Thiên khiến anh không thể cử động được. Di Hân bị rơi xuống mặt đất. Tiếp theo là những dòng nước với hình dáng những thanh gươm bay thẳng bay đến Hạo Thiên, anh bây giờ không thể cử động nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn những mũi kiếm nước bay đến.
Ngay lúc mũi kiếm nước bay đến cách chỗ anh đứng còn 3 cm thì biến thành những mũi băng và đứng yên. Chuyện gì thế này?
Một đường sáng xẹt qua, chỉ thấy những dãy nước đang trói anh rơi xuống.
BÙM
Chỉ nghe phía trước nổ ra một tiếng nổ lớn và 3 vật thể đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.
-Mẹ kiếp, hắn là ai vậy?
Ado mắng to, tên này là ai mà nhanh như vậy. Trong lúc lơ là hắn bị một thanh kiếm đâm xuyên qua vai , máu chảy ra nhanh chóng đóng băng lại.
Chỉ thấy trên miệng người kia nở một nụ cười châm chọc. Lại một chiêu nữa nhắm đến Edo, lần này những đường kiếm càng thêm ác liệt hơn, những đường kiếm ngắm đến là cái đầu của Edo. Cổ hắn bị thương khá nhiều, những vết thương nhanh chóng đóng thành một lớp băng mỏng, nhưng ngay vị trí những vết thương đó lại truyền tới một cơn đau thấu xương.
Hắn là ai?
Người trước mắt rất nhanh ra tay lại càng độc ác hơn, chuyện nếu cứ tiếp tục như thế này thì...
-Rút lui
-Hả
Rồi cả hai biến mất giữa màn đêm để lại một mớ hổn độn sau trận chiến.
Chàng trai vừa chiến đấu đi về phía Hạo Thiên, mái tóc màu lục, gương mặt đẹp tựa thần Apollo, đôi mắt đen huyền bí - Hắn - Lam Phong.
Nhìn người Hạo Thiên không quá 2 giây thì cuối đầu nhìn Âu Dương Di Hân, cuối đầu.
-Xin lỗi tiểu thư vì sự chậm trễ. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tiểu thư.
Nói xong bế Âu Dương Di Hân lên rồi biến mất. Trong màn đêm, có bóng dáng một người con trai bế một người con gái với mái tóc dài đang nhảy lướt qua màn đến hướng đến một ngôi biệt thư xinh đẹp.
Chỉ có Dương Hạo Thiên là đang ngơ ngác với sự việc diễn ra. Lam Phong
Tại biệt thự xinh đẹp, bao quanh là các loại cây phát sát kì lạ, chỉ cần có một cơn gió nhẹ thổi ngang là những chiếc lá sẽ phát sáng thu hút rất nhiều loài sinh vật.
Trong biệt thự hai hàng hầu gái đứng cúi chào người vừa bước vào - Lam Phong, người được xem như quản gia nơi đây và là người bảo vệ cho tiểu thư. Tất cả người hầu đều theo một quy củ, không thể ngước lên nhìn vị tiểu thư xinh đẹp này.
Lam Phong đưa Di Hân vào phòng đóng cửa lại, cở bỏ hết lớp áo của cô ra không chừa lại bất cứ thứ gì, nhíu mày, nhìn những vết thương đang chảy máu không ngừng kia. Đưa đôi bàn tay đặt vào những vết thương, nhắm mắt, từ tay Lam Phong một ánh sáng màu xanh lam phát ra, những vết thương nhanh chóng khép miệng trở lại và lành hẳn. Cứ tiếp tục như thế cho đến khi người cô lành lạnh. Lại kiếm một bộ áo ngủ nữa mặc vào cho cô, xong tất cả lại đặt cô vào giường đắp chăn cho cô.
-Đã biết không thể để bị thương mà cứ lúc nào về cũng mang theo những thứ này, em vui lắm sao.
Vừa nhìn người đang ngủ ngon trong chăn vừa nói vừa lấy tay nghịch lọn tóc đỏ của cô. Màu tóc này chẳng hợp với em chút nào.
-Lại dám dùng Cristina nữa chứ.
Lam Phong thở dài, nếu hắn đến không kịp lại để cô biến mất nữa sao.
(Cristina là một loại thuốc làm ma thuật của một người bị mất đi, qua thời gian ma thuật sẽ hồi phục dần)
Nhìn đến đôi môi đang sưng lên kia, Lam Phong lấy tay lau nhẹ môi cô, chà qua chà lại đến khi thấy sạch thì mới ngừng lại. Lại thêm một tên không biết điều nữa sao?
Rồi nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi cô. Chúc ngủ ngon cô gái của tôi.
Tại một nơi khác bên trong ma giới.
Edo và Ado đang quỳ trước một người. Người nọ đang quan sát ly rượu vang đỏ của mình.
-Chủ nhân là thuộc hạ thất trách không mang được Âu Dương tiểu thư về.
-Là cái người dùng ma thuật băng pháp kia.
Ado lại tức giận nói. Người được gọi là chủ nhân nghe xong chỉ mỉm cười.
-Cũng chẳng trách các ngươi được. Các ngươi không phải là đối thủ của hắn. Nhưng chuyện lần này cũng có một phần lỗi của các người. Đi âm vực luyện tập đi.
Âm vực là nơi đầy rẫy những chết chóc, là nơi chứa các phạm nhân nguy hiểm của ma giới cũng là nơi hoàn hảo để luyện tập. Một trường học đầy nghiêm khắc và kết quả của sự lười nhác là cái chết.
-Tiếp theo là xử lý những tên ngu xuẩn này.
Hai người thiếu nữ được mang lên, họ là người hầu cho Âu Dương Di Hân ngày hôm đó, nhưng lại tìm cách giúp cô ấy thoát ra và cố ý giết cô ấy. Tội này đúng là không phải là nhẹ.
Trong phòng chỉ còn lại những tiếng la hét của hai cô gái, họ đang bị thiêu trong ngọn lửa địa ngục - hình phạt đáng sợ nhất nơi đây.
Chủ nhân nơi đây bước vào phòng, chỉ thấy trong phòng có một bức tranh một người thiếu nữ tuyệt đẹp đang ngủ bên đóa hoa bỉ ngạn, chiếc váy công chúa đầy những họa tiết lạ mắt và vô cùng tà mị, người trong tranh như thuộc về một thế giới khác, nó không thực. Bức tranh này là hắn tốn biết bao tâm quyết mới vẽ được, đưa tay lên mặt người thiếu nữ, nhẹ nhàng chạm đến từng chi tiết trên gương mặt, gương mặt này và gương mặt của Âu Dương Di Hân giống nhau như hai giọt nước.
Công chúa của tôi, tôi đã đến đón em đây.