Rầm một tiếng, Lý Thanh Sơn đem tất cả con mồi thả ở trước mặt Tàng gia, nói:
- Những thứ này đã đủ trả lại phần lương thực mà ta đã ăn của thôn trong thời gian qua chứ!
Xung quanh vang lên từng tiếng nuốt nước bọt, đặc biệt là mấy tên thợ săn mới xuống núi lại càng trợn mắt há mồm. Đại đội nhân mã của bọn họ, cùng nhau hợp tác, chuẩn bị tỉ mỉ, vậy mà con mồi săn được lại không bằng một mình Lý Thanh Sơn.
Tàng gia phát hiện trên nhiều con mồi không có vết thương nào, lão hỏi:
- Ngươi săn bằng cách gì?
Đây là vấn đề mà mọi người ở đây đều muốn hỏi, Lý Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Lấy tay bắt lấy!
Mọi người cười lớn, nhưng không ai nói thêm gì nữa.
Lý Thanh Sơn nhìn thoáng qua đám thợ săn vừa đem con mồi xuống núi:
- Các ngươi cũng săn được nhiều như vậy, không được, ta phải thêm chút sức mới được, nếu không thì không thể thắng được.
Tàng gia cũng không biết giải thích thế nào, nếu những thứ này phân theo đầu người, chia đều ra thì một người thợ săn còn chưa săn đủ một con, Lý Thanh Sơn săn một ngày cũng đủ để thắng rồi.
Lý Thanh Sơn ăn một bữa cơm rồi lại lên núi.
Mấy tên thợ săn hoảng hốt trở lại ngọn núi phía bắc, đem chuyện vừa phát sinh trong thôn nói ra.
- Sao có thể chứ?
- Các ngươi đã uống rượu phải không?
- Thật mà, thật là săn được nhiều như vậy đó.
Bọn họ vội vàng giải thích.
- Cái tên này.
Hoàng Bệnh Hổ thở dài một hơi, quát lớn nói:
- Cùng nhau cố gắng thêm chút đi, không thể để hắn vượt qua, nếu chúng ta hợp lại mà không thắng hắn, vậy thì cắt cổ tự sát cho rồi!
Đám thợ săn lao nhao đồng ý, lòng tin càng lúc càng tăng.
Hoàng Bệnh Hổ lặng lẽ áp chế một trận ho khan, nhìn vào lòng ban tay, đã thấy một mảnh máu tươi đỏ sẫm.
Trên sơn đạo, một đội nhân mã chậm rãi mà đi, ở giữa là một cái kiệu nhỏ nhô cao, mười mấy mấy tên gia đinh tôi tớ vây ở xung quanh.
Một cánh tay béo mập vén lên màn kiệu, lộ ra một khuôn mặt béo ú hỏi:
- Sư gia, nơi này còn xa thành Khánh Dương hay không?
Bây giờ là cuối mùa thu, nhưng ngồi trên kiệu mà y vẫn đổ mồ hôi đầm đìa.
Một tên có bộ dạng như quản gia nói:
- Đại nhân, còn xa lắm, khuya hôm nay mà đến được là tốt lắm rồi.
Tên mập hạ xuống mà kiệu, lầm bầm nói:
- Ta một thân học vấn kinh thế trí dũng, vậy mà bắt ta phải đến cái vùng vằng vẻ này làm huyện lệnh, Tri phủ đại nhân thật là hồ đồ.
- Đại nhân, những lời này không nên nói lung tung, nếu truyền đến tai Tri phủ thì không tốt đâu.
Tên mập hừ hừ hai tiếng, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, gió núi đột nhiên vụt lên, vô số chim rừng kinh hãi bay loạn.
- Grào!
Một tiếng gầm thét từ rừng rậm cạnh đó truyền ra.
Cái kiệu rầm một tiếng, rơi xuống đất, làm cho tên mập há mồm nhếch miệng:
- Sao vậy, có chuyện gì xảy ra? Có người muốn mưu hại bản quan sao?
- Đại… đại nhân! Là … con cọp!
Sư gia ngã trên mặt đất, ngón tay run rẩy chỉ về phía trước.
Một còn mãnh hổ rực rỡ, từ trên sườn dốc nhảy xuống, đứng giữa sơn đạo nhìn chằm chằm vào kiệu lớn, trên trán nó là một chữ VƯƠNG, rất là uy phong.
- A, con cọp, cái gì, là con cọp! Nhanh gọi người tới, bắt súc sinh này lại cho ta!
Sư gia sắp khóc rồi:
- Người… người chạy hết rồi!
Tên mập kéo rèm kiệu nhìn quanh, quả nhiên đám kiệu phu gia đinh bốn phía đều chạy không còn một mống. Tiếng hổ gầm vừa vang, đám người lao động dưới tầng chót của xã hội vẫn rất nhạy bén cảnh giác.
Cổ nhân đã nói “Có tật giật mình”, dân chúng bình dân ở thời đại này, vẫn rất sợ cọp, hổ dữ ăn thịt người là chuyện bình thường.
- Sư gia thật là trung thành, không cô phụ tấm lòng ưu ái của bản quan!
Tên mập cảm động nói.
Sư gia theo bản năng nói:
- Đa tạ đại nhân khích lệ, dù tiểu nhân có tan xương nát thịt, cũng sẽ hết mình.
Trong lòng lão lại mắng to: “Con bà nó, ta… ta nhấc chân không nổi!”
- Ngươi gắng gượng, ta đi tìm viện binh!
Tên mập cực kỳ nhạy bén chui ra khỏi kiệu, cướp đường mà chạy.
Sư gia ôm chân tên mập khóc lóc:
- Đại nhân, đừng bỏ tiểu nhân a!
Nhìn thấy cục thịt béo này, mãnh hổ sáng mắt lên, đang muốn nhào tới, lỗ tay đột nhiên nhếch lên, nó lui lại nhìn vào trong rừng.
Trong rừng sâu, cỏ cây lay động, hoa lá đón gió, thanh thế khác rất nhiều so với cách mà mãnh hổ xuất hiện.
- Đó, đó là cái gì vậy?
Sư gia lẩm bẩm nói.
Một thân ảnh lao ra khỏi rừng, là một thiếu niên, khuôn mặt trẻ tuổi không được coi là tuấn tú, nhưng với thần thái phóng túng, hạ xuống trên sơn đạo, hắn nhe răng cười một tiếng:
- Thật khó mà có được con mồi ngon thế này!
Hình như mãnh hổ biết kẻ vừa đến khó đối phó, giương nanh múa vuốt thị uy một phen mà không ăn thua. Nó lên gầm lên một tiếng rồi nhào lên.
Lý Thanh Sơn ổn định cước bộ, hai tay tóm lấy hai cái hổ trảo, một cái miệng cọp gần ngay trước mắt, gió tanh đập vào mặt. Hắn trầm giọng hét lớn, chân khí tuôn ra, hai tay phát lực, một tay ôm lấy con hổ nặng mấy trăm cân ném trên mặt đất, sau đó hắn nhào tới, cưỡi lên lưng nó.
Hắn chưa từng đánh nhau với cọp, chỉ nhìn qua Võ Tòng đánh hổ trong truyện Thủy Hử, hắn liền học theo mà níu lấy lưng hổ, tay còn lại đánh loạn xuống.
Mãnh hổ bị đau điên cuồng gầm thét, nó mãnh liệt cong thân, Lý Thanh Sơn bị đẩy ra, thầm nghĩ: “Thực tế so với truyện thì khác nhiều lắm.”
Chân khí trong cơ thê ép xuống, hắn vững vàng rơi trên mặt đất, cẩn thận ứng phó tình huống tiếp theo.
Nhưng mãnh hổ chỉ nhìn hắn một cái liền xoay thân chạy trốn.
Tên mập cùng với sư gia kinh ngạc ngẩn người nhìn một màn này, một lúc sau mới hoàn hồn mà vui mừng không thôi.
- Thiếu hiệp, tráng sĩ, bản quan là huyện lệnh huyện Khánh Dương, ngươi đã đuổi con cọp này đi, bản quan sẽ có trọng thưởng.
Lý Thanh Sơn lại không thèm nhìn bọn hắn, hét lên một tiếng:
- Mày trốn chỗ nào!
Hắn bước nhanh như sao xẹt, túm lấy đuôi cọp, nhưng đuôi cọp thật trơn, không dễ túm lấy.
Lý Thanh Sơn sao chịu bỏ qua con mồi ngon trước mắt, hắn mạnh mẽ đuổi theo.
Rất lâu sau, tên mập cùng sư gia mới có thể phục hồi phản ứng, hai mặt nhìn nhau không nói gì.
Mùa thu săn thú kết thúc, Lặc Mã trang vui mừng một mảnh.
Lý Thanh Sơn cũng đã trở về trang, trên người hắn có thêm rất nhiều vết thương, nhìn qua có chút chật vật, nhưng tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh sợ, không phải sợ vì những vết thương này mà bởi vì con mồi trên vai hắn.
Một con cọp trưởng thành bị hắn vác trên vai.
Tại trong núi, hắn đuổi theo con hổ này một ngày một đêm, dựa vào Ngưu Ma Đại Lực quyền mới có thể giúp hắn kiên trì được, nếu không có Tiểu An trợ giúp truy tung vào ban đêm, thiếu chút nữa hắn đã mất dấu vết rồi.
Đối mặt với chúa sơn lâm này, Tiểu An cũng không có cách nào tiếp cận, mãnh hổ có uy nghiêm trời sinh có thể áp chế Âm quỷ, thậm chí có hổ tinh đã thanh tinh, sau khi ăn thịt người liền có thể bắt lấy linh hồn tạo thành Ma cọp vồ làm tùy tùng.
(Ma cọp vồ là một loại quỷ mà con người khi bị hổ ăn thịt, linh hồn liền bị chuyển thành quỷ phục vụ cho con hổ đó)
Đám trẻ con chạy nhảy xung quanh Lý Thanh Sơn, trong mắt đều lộ ra sùng bái mãnh liệt.
Hoàng Bệnh Hổ tự mình ra ngoài nghênh đón, sau đó phán cho hắn là người mạnh nhất, trong trang không có ai dám không phục. Đối với con cọp, không chỉ riêng người bình thường mà những kẻ làm thợ săn như bọn họ cũng cực kỳ sợ hãi, cung săn bình thường không thể bắn chết, còn làm cho hung tính của nó bạo phát, dùng lấy đao săn sống mái một mình với nó càng là đường chết mà thôi.
Lý Thanh Sơn giết được cọp, tự nhiên có uy phong như cọp.
- Ta cũng không thứ gì đáng giá, chỉ có cây cung Liệt Thạch này, vậy lấy nó làm phần thưởng cho lần săn thú này đi!
Hoàng Bệnh Hổ đột nhiên túm lấy cây cung sau lưng nói.
- Cung Liệt Thạch!