Nếu Lý Thanh Sơn biết được suy nghĩ hiện tại trong đầu y, nhất định sẽ khen y có con mắt tinh tường. Hắn đúng là đang tu luyện để trở thành một tiên thiên cao thủ, chỉ là ‘Ngưu Ma Đại Lực quyền’ cũng không được coi là luyện khí, mà hắn lại tu luyện trong thời gian quá ngắn, căn bản chưa thể hiện hết được thôi.
Tâm tư của hắn đã đắm chìm hoàn toàn trong thương pháp, hăng hái luyện tập. Cổ tay run lên, giũ ra bảy đóa thương hoa, tự như hoa tươi đang nở rộ, rực rỡ đến chói mắt, kích động không khí, tiếng oanh oanh vang dội khắp nơi.
Lý Thanh Sơn đột nhiên thu thương lại, cuồng phong dần tan biến, gân cốt trên người dần giãn ra:
- Thật sảng khoái!
Mặc dù hắn không được coi là cao thủ Thương đạo. Dù có ngộ tính tốt thế nào, pháp thuật ảo diệu thế nào đi nữa cũng khó có thể so sánh với cao thủ Thương đạo chân chính, đã nghiên cứu, luyện tập thương pháp hàng chục năm thậm chí cả đời.
Nhưng, cho dù là cao thủ Thương đạo thì cũng không phải là đối thủ của hắn. Chỉ cần binh khí va chạm, Bá Vương Thương một trăm bốn mươi hai cân công thêm sức mạnh của Ngưu Ma Lực, binh khí nào đụng phải cũng sẽ bay ra ngoài. Nhẹ nhất là vỡ, nặng thì xương cổ tay, cánh tay cũng có thể bị bẻ gãy.
Đây cũng là nguyên do vì sao hắn phải tìm một loại binh khí mạnh nhất, khi giao đấu, sức lực có thể tăng gấp mười lần.
Sau khi thử qua Đại Thương mới, Lý Thanh Sơn vẫn chưa hài lòng:
- Chưởng quầy, ta còn cần vài thứ nữa. Một bộ cung vũ, một bộ áo giáp, hình như ở đây các ngươi không bán.
Hắn đã quyết tâm phải phát huy hết ưu thế của mình. ‘Ngưu ma luyện bì’ của hắn tuy có thể chống đỡ được quyền cước của đại cao thủ, thậm chí là cả đao kiếm của người thường, nhưng sợ rằng không ngăn được binh khí của Tam lưu cao thủ, biết dùng nội lực. Binh khí cùn và sắc bén là hai chuyện khác hẳn nhau.
Bằng sức lực của hắn, có mặc thêm mấy chục cân thiết giáp cũng không nặng thêm là mấy, nhưng lại có thể gia tăng năng lực phòng vệ. Đến lúc đó nhảy vào giữa đám sơn tặc, sẽ không phải sợ đối phương nhiều người.
Chưởng quầy khổ sở nói:
- Đó đều là quân giới, không thể so sánh với binh khí bình thường này, không thể tùy tiện buôn bán, e là chỉ kho vũ khí trong thành mới có.
Thật ra đây không phải là nguyên nhân chính. Khách hàng ở đây đều là người trong giang hồ, thử hỏi có người nào hành tẩu giang hồ lại mang một bộ áo giáp cục mịch như vậy không? Hơn nữa ở trên giang hồ, người dùng cung vũ làm vũ khí lại càng ít hơn. Nếu không, thương gia luôn lấy lợi nhuận làm tiền đề nhưKim Qua quán này chỉ cần kiếm được tiền thì có cái gì không dám bán.
Lý Thanh Sơn vuốt cằm:
- Được rồi. Vậy xin cáo từ, khi khác sẽ ghé qua.
Chưởng quầy vội nói:
- Khoan khoan, không biết cao tính đại danh của thiếu hiệp? Hình như trước đây ta chưa từng gặp mặt?
- Ta tên là Lý Thanh Sơn. Đây là lần đầu tiên ta đến Khánh Dương thành, tất nhiên là ngươi chưa từng gặp.
- Là Hổ Hạ Sơn – Lý Thanh Sơn!
Chưởng quầy kinh ngạc. Nhân vật gây ra huyên náo mấy ngày gần đây, sao có thể không biết.
Lý Thanh Sơn nhíu mày, quyết tâm phải sửa lại cái ngoại hiệu này mới được. Sau đó, hắn đến Trù Đoạn trang mua một bộ y phục thượng hạng, rồi đến quán trọ tốt nhất trong thành, thuê một gian phòng.
Lý Thanh Sơn rửa mặt, thay y trang sau đó mới đi ra. Lý Long cũng khen một tiếng ‘Tốt”.
Hắn mặc một bộ y phục võ sĩ màu xanh, eo quấn thêm một miếng da hổ làm tôn lên dáng người, rất anh vũ. Mà việc này cũng không hẳn là nhờ vào y phục. Hắn đã trải qua chém giết cùng tu luyện khổ cực, khí thế bừng bừng, như một thanh bảo kiếm đang dần được mài sắc.
Sắc mặt màu đồng cổ, dù không phải là quá tuấn mỹ nhưng góc cạnh lại rất rõ ràng, tựa như tượng khắc. Toàn thân toát ra vẻ kiêu hãnh, có chút giống với ngoại hiệu ‘Mãnh Hổ Hạ Sơn’ của hắn, uy phong lẫm liệt, không tha thức cho bất kỳ kẻ nào có ý xúc phạm.
Lúc này, có hai tên nha dịch tìm tới cửa, nhìn thấy Lý Thanh Sơn vội vàng hành lễ, ánh mắt thậm chí còn không dám nhìn hắn, khác hẳn với vẻ mặt luôn phách lối với dân thường:
- Thỉnh Lý thiếu hiệp, Huyện lệnh đại nhân cho mời. Xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong.
Lý Thanh Sơn sững sờ một chút. Không biết Huyện lệnh cho gọi mình để làm gì, chẳng lẽ định thưởng mình đã có công giết sơn tặc? Hắn lập tức đáp ứng. Nếu là Huyện lệnh thì phải có trách nhiệm trừ hại cho dân, biết đâu có thể phái thêm cho mình mấy trợ thủ. Vậy thì càng nắm chắc phần thắng.
Sau khi nhờ Lý Long trông coi Bá Vương Thương, Lý Thanh Sơn theo nha dịch đi tới trước nha môn. Một thân ảnh mập mạp chạy ra đón, cầm tay Lý Thanh Sơn, lấm lét quan sát trên dưới trái phải, giống như đang thầm ngưỡng mộ.
Lý Thanh Sơn không được tự nhiên, rút tay ra:
- Đại nhân tìm ta có chuyện gì?
- Tiểu ân công quên ta rồi ư. Hôm đó trên núi, con cọp…
Lý Thanh Sơn đột nhiên nhớ ra:
- Thì ra là ngài!
- Bổn quan là Diệp Đại Xuyên, tìm tiểu ân công đã lâu. Mời vào, mời vào!
Diệp Đại Xuyên mời Lý Thanh Sơn vào phòng khách phía sau nha môn, sau đó bỗng thay đổi sắc mặt:
- Ngươi sao còn không mau trốn đi, lại còn rảnh rỗi dạo chơi ở trong thành này?!
Lý Thanh Sơn nói:
- Sao ta lại phải trốn?
Sư gia đáp:
- Ngươi thật không biết tốt xấu sao? Người của Hắc Phong trại đang lùng tìm ngươi khắp nơi. Ngươi không mau trốn đi, còn xuất đầu lộ diện ở Khánh Dương thành này. Ngày mai sẽ có người tìm đến tận cửa, đòi lấy mạng của ngươi.
Vừa nói chuyện, vừa giả bộ đem ngân lượng nhét vào tay hắn:
- Bên ngoài đã chuyện bị ngựa tốt, ngươi hãy chạy tới Hà phủ, trên đường chớ có dừng lại. Trong này còn có một phong thư, ngươi mang đến nha môn Tri phủ, giao cho Tri phủ đại nhân…. Ai ui!
Diệp Đại Xuyên đạp sư gia một cước:
- Đến lượt ta nói…. Ta đã bảo muội muội của ta là ái thiếp của Tri phủ đại nhân, cho ngươi một cuộc sống giàu sang, an nhàn. Người của Hắc Phong trại dù có lợi hại đến đâu cũng không thể đuổi kịp.
Lão ta lại thở dài, nói:
- Ta vốn muốn thu nhận ngươi là bổ đầu, trở thành một cánh tay đắc lực của bổn quan. Nhưng bây giờ ngươi lại gặp rắc rối như vậy, bổn quan có mời nhưng viện binh một mực không tới. Có lẽ là giữa đường gặp trở ngại, mà nơi đây lại ở quá xa.
Sư gia thầm nghĩ: ‘Tri phủ đại nhân còn hận không thể giết chết ngươi, sao có thể phái người cho ngươi được.’
Lý Thanh Sơn vốn cảm thấy buồn cười. Diệp Đại Xuyên lùn lùn mập mập, mặc bộ quan bào màu hồng, cực kỳ giống bộ dáng của mấy tên cẩu quan trong tiểu thuyết. Loại nhân vật này, tốt thì chỉ là loại bù nhìn bất lực, xấu thì chỉ biết ức hiếp dân lành.
Nhưng thấy lão ta vội vàng lo việc chạy trốn cho hắn, trong lòng cũng lấy làm cảm đông, đứng lên. Lão ta có thể là tiểu nhân bỉ ổi, nhưng cũng là người biết tri ân báo đáp.
Khi xuống núi, hắn chỉ suy tính làm sao để có thể nhổ tận gốc bọn sơn tặc Hắc Phong trại, chém tận giết tuyệt, rồi còn đi trả mối nhục với Thiếu chủ Long Môn phái, tâm ý đều hiện lên trên mặt, đằng đằng sát khí. Cứ như vậy một thời gian, tính hung tàn đã che lấp mất bản tính thực sự của hắn.
Nhưng, Lý Long chỉ vì là đồng hương mà giúp đỡ hắn, Diệp Đại Xuyên lại khẩn thiết đền ơn cứu mạng, mà hai người này cũng không phải là chính nhân quân tử gì cả, đều chỉ là người bình thường như bao người khác. Nhưng cũng chính những người này đã cho hắn thấy, con người không chỉ có mặt ác mà còn có những mặt tốt đẹp.
Lý Thanh Sơn chắp tay nói:
- Đa tạ mỹ ý của Diệp đại nhân. Không cần gọi ta là ân công, cứ gọi Thanh Sơn là được rồi. Nhưng, lần này ta trở lại cũng không phải để chạy trốn!
- Không trốn?
Diệp Đại Xuyên nổi giận nói:
- Tiểu tử ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng. Lão tử đã để cho ngươi vào nha môn, có biết bao nguy hiểm ngươi biết không hả?
Sư gia cũng khuyên nhủ:
- Đúng vậy, ngươi mau chạy trốn đi!
Lý Thanh Sơn cười nói:
- Ta có thoát được thì Ngọa Ngưu thôn cũng không thoát được. Mà Diệp đại nhân liệu có thoát được không? Tại hạ dám ở lại đây, chắc chắn cũng phải có vài phần tự tin.
Hắn mở bao ngân lượng ra, nhìn mấy đĩnh bạc trong đó, thuận tay bóp một cái.
Diệp Đại xuyên cùng sư gia trợn tròn hai mắt, nhìn đĩnh bạc nát vụn, từ trong tay Lý Thanh Sơn rơi ra. Bọn họ không phải là người rong giang hồ, nhìn thấy loại võ nghệ như vậy, nhất thời lại đánh giá Lý Thanh Sơn cao hơn một bậc.
Diệp Đại Xuyên do dự nói:
- Bằng võ nghệ như vậy, chỉ cần ở trong Khánh Dương thành, có lẽ sẽ bình an vô sự. Ta sẽ cho ngươi một chức vụ. Bọn Hắc Phong trại kia chắc không dám vào trong thành gây rối.
Trong lòng lão ta rất muốn Lý Thanh Sơn có thể ở lại. Đến lúc đó, đám nhân sĩ võ lâm dám coi thường, lão sẽ sai lý Thanh Sơn đánh bọn chúng, muốn bao nhiêu bạc thì có bấy nhiêu.
Lý Thanh Sơn nói:
- Đại nhân muốn cho ta là nhận chức bộ đầu?
- Đúng đúng đúng!
Diệp Đại Xuyên mặt mày hớn hở, bắt đầu ảo tưởng mang theo Lý Thanh Sơn, hoành hành bá đạo, oai phong lẫm liệt.
Lý Thanh Sơn nói:
- Vậy khính xin đại nhân triệu tập binh mã, mở kho vũ khí, ta sẽ tiến đánh Hắc Phong trại. Vì đại nhân, lùng giết bọn gây họa cho Khánh Dương thành.