Rốt cục thì Tàng gia cũng lộ vẻ khiếp sợ:
- Thần lực trời sinh!?
Nhưng sau đó lão lại lắc đầu:
- Quên mất là ngươi tu luyện ngoại gia ngạnh công, khí lực lớn một chút cũng không có thần kỳ gì!
- Bắn cung thì không chỉ cần khí lực lớn là đủ, cầm lấy!
Tàng gia gỡ cung săn từ trên lưng mình xuống, ném cho Lý Thanh Sơn.
- Đây là cung sừng trâu của Tàng gia, nặng chừng một thạch!
- Đây là Tàng gia cố ý muốn làm khó tên tiểu tử kia mà, kéo cung lại không đơn giản như ném quả tạ đá.
Một thạch là một trăm hai mươi cân, cung săn bình thường sẽ không quá tập trung vào uy lực mà đặt nặng vào sự tinh chuẩn cùng linh xảo, rất ít người có cây cung cứng như vậy. Cung quá cứng tất nhiên sẽ tăng cường uy lực, nhưng lại khiến cho người cầm cung khó nắm giữ, độ chính xác cùng tốc độ bắn tên sẽ bị giảm xuống rất nhiều.
Nếu gặp phải mãnh thú trong núi, tên thứ nhất mà bắn không trúng, chưa kịp bắn mũi thứ hai thì mãnh thú đã nhào lên rồi, như vậy chỉ còn một đường chết mà thôi. Nhưng những kẻ có gan cầm loại cung cứng này đều là những Thần xạ thủ, vào núi giết hổ báo cũng là chuyện đơn giản rồi.
Lý Thanh Sơn cầm lấy cung săn, đây là một cây cung được làm bằng gỗ thượng hạng, dùng da thú bao lại, sau đó lại quấn thêm tơ tằm, dây cung được lằm bằng gân bò. Nhìn qua thì có cảm giác rất nhẹ, nhưng cầm trong tay thì rất có lực.
Theo phương pháp mà Tàng gia vừa giảng qua, hắn trầm hông, kéo cung, gân cốt trên người cũng bị kéo căng ra.
Tàng gia kinh ngạc nhìn tư thế rất chuẩn xác của hắn. Lão vừa ngẫm lại lúc trước, hắn đứng một bên nghe giảng, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn lại có thể lĩnh hội được như người ta khổ công luyện tập ba tháng.
Học bắn cung, đầu tiên không sử dụng cung cứng, phải luyện tập từ cung mềm. Qua nhiều lần khổ luyện, từ từ điều chỉnh tư thế, sau đó mới dần dần tăng lên độ cứng của cung tên.
Tàng gia lại đem cung sừng trâu của mình cho Lý Thanh Sơn là định chỉnh hắn một chút. Cho dù ngươi khỏe như sâu thì sao, nếu bắn không chuẩn thì cũng bằng không. Nhưng mà biểu hiện của Lý Thanh Sơn làm cho lão kinh ngạc.
Cũng không phải là Lý Thanh Sơn có ngộ tính mạnh hơn những người khác, Ngưu Ma Đại Lực Quyền đã chỉ cho hắn phương pháp vận khí dùng lực cơ bản nhất. Cho dù là đao thương hay kiếm kích, chỉ cần nắm giữ được những điểm mấu chốt, hắn có thể nắm bắt rất nhanh.
Trên trán đã tràn đầy mồ hôi, Lý Thanh Sơn vẫn duy trì tư thế kéo cung. Quả thật là so với nâng tạ đá còn mất sức hơn, gân cốt da thịt trên người hắn đã có chút đau đớn.
“Đây cũng là phương pháp luyện khí lực rất tốt, bây giờ luyện quyền cũng rất mệt, nhưng nắm đấm chỉ vung vào không khí. Sau này nên mua thêm một cây cung thật cứng để dùng cho việc luyện khí lực, chắc sẽ tạo nên lợi ích lớn.”
- Tốt lắm! Nhắm vào mục tiêu, bắn một phát cho ta xem thử!
Tàng gia mở miệng nói.
Lý Thanh Sơn hạ cung xuống, nghỉ ngơi một chút, cầm lên một mũi tên. Hắn kéo cung một lần nữa, hướng về mục tiêu cách đó hơn năm mươi bước.
- Hạ trọng tâm, không nên gấp, nhìn kỹ mục tiêu!
Tàng gia đứng một bên chỉ điểm.
Lý Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào hồng tâm, đôi mắt hắn đột nhiên sáng lên, chẳng qua là giữa ban ngày nên không ai chú ý. Dưới sự tập trung chú ý của hắn, mục tiêu phía trước dường như to lên, không còn xa không thể chạm như lúc trước.
Trong truyền thuyết, Thần xạ thủ thời cổ đại tu luyện, thường đem con rận buộc trên đầu dây thừng, sau đó nhìn chằm chằm liên tục cả ngày lẫn đêm. Đến khi nào con rận kia dần dần to lên, lúc đầu thì bằng bánh xe, sau đó trở nên lớn như ngọn núi đứng ngay trước mắt, lúc này, người ta sẽ bắn ra mũi tên xuyên qua thân rận.
Lúc này, Lý Thanh Sơn cũng có cảm giác như vậy, hắn biết đây phần lớn là do công hiệu của nước mắt Thanh Ngưu, như nhanh như chậm, như xa như gần, thấm nhuần âm linh
- Trúng!!!
Linh cơ lóe lên, Lý Thanh Sơn buông tay. Mũi tên rời dây mà đi, lao nhanh về phía mục tiêu.
- Phốc!!!
Mũi tên ghim sâu vào bia gỗ, nhưng cũng không trúng hồng tâm mà ghim vào một bên, cũng may vẫn không bắn vào không khí!
Lý Thanh Sơn có chút ngượng ngùng:
- Mặc dù không trúng hồng tâm, nhưng cũng coi như là trúng mục tiêu.
Đám người xung quanh cũng hoảng sợ không nói gì. Lần đầu tiên bắn cung, lại dùng cung cứng nặng một thạch, bia ngắm xa hơn năm mươi bước. Cho dù là trong thôn trang luôn sống nhờ vào săn bắn, họ vẫn chưa thấy người nào làm được như vậy.
“Rốt cuộc thì kẻ này có lai lịch như thế nào?!”
Trên mặt Tàng gia miễn cưỡng duy trì trấn định:
- Sau này nên luyện tập nhiều là được rồi.
Là một tên thợ săn kỳ cựu, lão cũng hiểu rõ ràng là Lý Thanh Sơn lần đầu tiên bắn cung nên không thể tính toán được thế đi của mũi tên, lại thêm gió núi làm ảnh hưởng.
- Nhưng, ta cảm thấy cây cung còn không đủ cứng!
Bởi vì suy nghĩ “Kéo cung là luyện lực”, Lý Thanh Sơn muốn kiếm một cây cung cứng có thể phát huy hết khí lực của bản thân.
Tàng gia nghe vậy cũng không nói gì, cầm lấy cây cung trên tay Lý Thanh Sơn, ngắm về phía mục tiêu mà bắn, ánh mắt đục ngầu bổng nhiên trên nên sắc bén như ưng.
Tay phải của lão hoạt động liên tục. Ở nơi này, chỉ có Lý Thanh Sơn là có thể nhìn rõ, lão đã rút ra liên tục ba mũi tên.
- Phốc!!!
Ba mũi tên tạo thành một chùm, ghim đúng vào hồng tâm, âm thanh truyền vào trong tai lại chỉ có một tiếng.
Trong sân bắt đầu trở nên yên tĩnh, sau đó tiếng hoan hô khe ngợi liên tiếp phát ra.
- Liên Châu Tiễn!!!
Lý Thanh Sơn cũng biết đến thuật bắn cung này, kiếp trước đã đọc được ở trong sách. Chẳng qua hắn chỉ nghĩ là đó một trò đùa mà thôi.
Nhưng bây giờ lại được tận mắt nhìn thấy, hắn mới biết được đây là tuyệt kỹ giết người. Hắn cũng thầm nghĩ, trừ phi cận thân vật lộn, nếu không thì hắn cũng khó thoát khỏi thuật bắn cung như vậy. Nếu Tàng gia mai phục đánh lén, hắn phải chết là điều chắc chắn.
Tàng gia nhìn Lý Thanh Sơn mà không nói gì, nhưng hắn cũng hiểu được ý tứ của lão. Đã có thể sử dụng cung tên đến mức như vậy thì cần gì luyện lực mà kéo cung. Đối phương cũng không cần kéo cung cứng hơn mà phải lựa chọn loại cung hợp với mình nhất mà thôi. Hắn tiến lên, cung kính cúi người, thành tâm thành ý nói:
- Kính xin Tàng gia dạy thuật bắn cung cho ta!
- Sau này ngươi là một phần tử của Lặc Mã Trang, không cần ngươi cầu ta cũng sẽ tận tâm truyền thụ cho ngươi. Còn học được mấy phần thì phải dựa vào bản lãnh của ngươi rồi. Bất quá ta tin rằng, sau này, tài bắn cung của ngươi sẽ vượt qua ta!
Tàng gia cũng có chút thoải mái trong lòng, vẻ mặt cũng trở nên ôn hòa.
Lúc trước lão còn không thích Lý Thanh Sơn, nhưng khi Lý Thanh Sơn biểu hiện ta thiên phú cùng thực lực đã làm cho lão rung động. Cho nên lão cũng hạ thấp tư thái, tâm tình cũng có chút thay đổi, chấp nhận thân phận của Lý Thanh Sơn, hơn nữa còn rất tán thưởng hắn.
Sự đánh giá này làm cho mọi người kinh hãi, tài bắn cung của Tàng gia là người mạnh nhất trong trang. Cho dù là liệp đầu Hoàng Bệnh Hồ cũng do lão dạy bảo. Lão đánh giá như thế, có lẽ tất cả mọi người trong thôn đều cũng khiếp sợ.
Đám tiểu kia vốn luôn lộ vẻ bất thiện với hắn cũng đều xông tới, mỗi người một câu nói chuyện, mơ hồ toát ra vẻ thân cận. Đây không phải là nịnh nọt, với tuổi tác của bọn chúng, tâm tính luôn luôn sùng bái cường giả.
Có lẽ trong lòng bọn chúng còn có chút ghen tỵ cùng bài xích, nhưng cũng không còn dám can đảm mà khinh miệt hay khiêu khích. Không khí trong sân trở nên hòa hợp, Lý Thanh Sơn cũng hiểu được, muốn người khác chấp nhận mình không phải là dựa vào miệng lưỡi mà là phải có đủ thực lực.
Nếu hắn không có thực lực như vậy, dựa vào cách thức giao tiếp, muốn đạt được hiệu quả thì phải cần rất nhiều thời gian. Hơn nữa còn phải khom lưng mỉm cười, tâm lý của hắn cũng sẽ bị thay đổi.
Một mực tập luyện cho đến khuya, Lý Thanh Sơn đã có thể bắn phát nào trúng phát đó. Nhưng hắn cũng chỉ bắn được một mũi tên mà thôi, còn xa mới có thể tùy tâm mà phát như Tàng gia vậy. Hơn nữa, hắn cũng không thể bắn ra Liên Châu Tiễn. Tuy vậy, biểu hiện của hắn cũng đã làm cho người khác không thể tin rồi.
Tiếp sau đó mấy ngày, Lý Thanh Sơn đắm chìm trong việc học bắn cung, càng ngày tiễn thuật của hắn càng tinh tiến. Mặc dù hắn vẫn không bỏ qua Ngưu Ma Đại Lực quyền, nhưng tốc độ tiến bộ lại cực kỳ chậm chạp.
Cuối cùng, sau khi hắn nhịn được mấy ngày, Lý Thanh Sơn đã trở về nhà, cẩn thận mở ra vò rượu, mùi thuốc nồng đậm tràn đầy mũi. Hắn trực tiếp ôm lấy vò rượu, uống một ngụm lớn.