Lưu quản sự nói:
- Nhưng hắn đằng nào mà chả phải ăn cơm?
Lưu Hổ nói:
- Vậy không cho ăn cơm.
Chính là mèo già hóa cáo, Lý trưởng thôn còn không hồ đồ, ánh mắt sáng lên:
- Ngươi nói là?
- Hắn muốn ăn cơm thì phải làm việc, trong thôn còn ai thuê nổi hắn. Nếu hắn đến làm việc cho ta thì còn không phải thỏa sức cho chúng ta hành hạ hắn sao?
Lưu quản sự nhìn vẻ mặt bội phục của cha con Lý thôn trưởng, trong lòng lấy làm đắc ý lắm. Dân dĩ thực vi thiên, lương thực không phải trên trời rơi xuống, mà là từ trong đất mọc ra, khống chế đại bộ phận ruộng đất chẳng khác nào nắm sinh mạng của dân chúng. Nếu như ba ngày không ăn cơm, hảo hán cũng đã biến thành con tôm mềm.
Lưu quản sự đã nghĩ kỹ đối sách, tốt nhất thì cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt hắn, chỉ cần chỉnh hắn một phen, xem thái độ của hắn làm sao, nếu như có thể làm việc cho ta thì cũng không tồi.
Lý Thanh Sơn tỉnh lại sau mộng, tất nhiên sẽ không biết họ tính toán những gì, chỉ thấy có một con hoẵng nằm ở trong sân, hắn cười hì hì, cũng không nói cám ơn với Thanh Ngưu. Thành thạo lột da cắt thịt con hoẵng kia, lần này hắn đã chuẩn bị ướp muối để ăn dần, dùng thịt hoẵng đã được ướp muối, miễn cho khi ăn không sẽ bị thối hỏng.
Làm xong những việc này, hắn lại đến bên con suối nhỏ rửa mặt mũi, bắt đầu chuẩn bị cho một ngày tu hành.
Liên tục trong khoảng thời gian vài ngày, trời chưa sáng hắn đã rời khỏi giường, mãi đến tận trời tối mới ngủ, hầu như không rời khỏi nhà một bước, hoàn toàn đoạn tuyệt cùng ngoại giới. Mỗi ngày hắn đều luyện đến mức sức cùng lực tận, nhưng cũng không thấy đến khổ cực và khô khan như mấy lần đầu nữa.
Hắn vì giấc mộng của mình mà nỗ lực, mỗi bước tiến lên phía trước, mỗi chút thăng tiến, giống như một thế giới mới đang mở ra trước mắt hắn.
Mười mấy ngày trôi qua, Lý Thanh Sơn vừa ăn xong một con hoẵng, Lý trưởng thôn đã chịu đựng không được. Những ngày qua lão không ngủ được một giấc nào an giấc, mỗi đêm lão phải để hai thằng con trai canh giữ ở bên giường, mới có thể miễn cưỡng ngủ một hồi. Lão lớn tuổi như thế, nào chịu được những ngày đày ải như thế này, chỉ cần thêm chút nữa là sẽ lâm vào một hồi bệnh nặng, vì vậy lão ta nhanh chóng đến chỗ Lưu quản sự để thương lượng.
Lưu quản sự cũng là đã chờ đến phát lo, mỗi ngày đều phái gia đinh đến bên ngoài nhà tranh Lý Thanh Sơn nhìn qua một lần, lần thứ nhất gia đinh báo lại, hiện tại Lý Thanh Sơn mỗi ngày đều nhậu nhẹt, hơn nữa còn luyện lên võ. Gã vốn không tin, mãi đến sau này nhiều tên gia đinh đều nói như vậy, lại tới sau đó nữa đã không dám phái người đi quan sát.
Lời tiên tri của bà cốt nói hắn bị yêu ma phụ thể lại trỗi dậy trong lòng bọn họ, bây giờ toàn thân Lý Thanh Sơn đã phủ lên người một tầng ánh sáng thần bí và khủng bố. Hơn nữa việc hắn chuyên cần luyện võ trong mấy ngày trong mắt nhiều người lại là chuẩn bị để sau này đi báo thù rửa hận.
Mắt thấy bộ dạng của Lý trưởng thôn gần như sắp phát khóc, Lưu quản sự nhíu chặt mày, quyết định:
- Mời hắn đến dự tiệc, nếu hắn dám đến thì coi như hắn cũng là hảo hán, nếu như không dám đến thì chính là tên giả vờ giả vịt.
Sau đó một tấm thiệp mời nhanh chóng được đưa đến tay Lý Thanh Sơn. Hắn mở cái thiệp hồng đang cầm ra, khiến hắn không khỏi có cảm giác mới mẻ. Ở trong cái thôn nhỏ này cho dù là hôn tang hay gả cưới thì đến quá nửa sẽ có người đến tận nhà gọi ngươi tới tham dự, một số ít nhà địa chủ mới dùng loại thiệp này.
Hắn trầm ngâm một hồi xem có nên đi hay không nên, nếu hắn đáp ứng thì chẳng khác gì tự mình chui đầu vào rọ, hắn tu luyện thần thông chỉ mới được mấy ngày, tuy có không ít thu hoạch nhưng dù sao song quyền vẫn khó địch tứ thủ.
Nhưng nếu không đi thì xem như những uy danh hắn vừa mới vất vả tạo lập được sẽ trôi theo dòng nước. Người bên ngoài sẽ lại rì rầm bàn tán, chỉ có một cái yến hội nho nhỏ mà hắn cũng không dám đi, hạ thấp tên tuổi hắn.
Nếu như sau này lâm vào thế yếu sẽ bị đả kích không dứt. Chiêu này của Lưu quản sự quản nhiên thâm độc, bức hắn đến tình thế tiến thoái lưỡng nan
Thanh Ngưu nói:
- Có đi không?
- Vừa lúc hôm nay chưa có gì ăn, người ta mời khách sao lại không đi cơ chứ! Quan Vân Trường còn dám mang theo đơn đao để đi phó hộ, lẽ nào ta lại sợ cái yến hội nho nhỏ trong thôn này sao?
Lý Thanh Sơn cười ha ha, trong lồng ngực hào khí đã sinh.
- Quan Vân Trường là người phương nào?
- Là một đại anh hùng ta đã được nghe qua.
Lý Thanh Sơn đứng dậy, hai tay dùng toàn lực tung ra một chiêu Ngưu Ma Đính Giác, đồng thời mở lớn miệng, mơ hồ có tiếng trâu rống “Ùm...ụm bò....ò...Ùm...ụm bò....ò” phát ra từ trong phế phủ của hắn. Cảnh tượng y như một con trâu nước to lớn đang khua đôi sừng chuẩn bị tử chiến với địch thủ.
Thanh Ngưu thoả mãn gật đầu, Lý Thanh Sơn vừa mới hiểu rõ Ngưu Ma Đại Lực quyền quả thực là tiến bộ thần tốc, nếu lúc này gặp phải nguy hiểm thì cần cẩn thận lẩn tránh, nếu không tuyệt đối sẽ bất lợi cho tu hành.
- Vừa vặn cùng người ta có chút ân oán nết như chưa chấm dứt hoàn toàn, ta vẫn chưa thực sự cảm thấy thoải mái, lần này coi như là một cơ hội.
Từ ngày Lý Thanh Sơn kết thúc ân oán với vợ chồng Lý Đại thì Ngưu Ma Đại Lực quyền quả nhiên tinh tiến không ít, chứng minh suy đoán của hắn cũng không phải là ảo giác.
Mùa hè sắp đi qua, nhưng ánh mặt trời vẫn chói chang như trước, trong đại viện Lưu quản sự, dưới bóng vài cây đu đã bày xong bàn tiệc.
Một đám tráng niên hán tử ngồi đầy vài bàn vuông, nhìn rượu thịt trên bàn mà cứ nuốt nước miếng, rượu ngon như vậy thì cũng chỉ có trong nhà Lưu quản sự mà thôi! Nhưng dựa vào sự giảo hoạt của người nông dân, bọn họ cũng biết bữa tiệc rượu này không phải dành cho không mình, Lưu quản sự cũng đã thông báo căn dặn rất nhiều điều từ trước.
Nói… nói cái gì mà ngã chén làm hiệu? Thật sự thì bọn họ cũng không hiểu lắm, chỉ biết dựa vào sắc mặt của Lưu quản sự để biết khi nào phải dùng nắm đấm.
Tuy không nguyện ý đối địch cùng Lý Thanh Sơn nhưng bọn chúng chỉ là giúp việc trong nhà Lưu quản sự, đối với miếng cơm manh áo của cha mẹ thì quả thật không dám đắc tội với gã. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao Lý Nhị Lang cũng chỉ mới mười lăm tuổi làm sao có thể địch lại nhiều người như vậy, vì thế có người dẫn đầu sẽ có người làm theo, bây giờ bàn đã đầy người.
Cho dù có chút không đành lòng, nhưng cũng không thể làm gì khác là khi đánh hắn sẽ nhẹ tay hơn, giữ ý một chút, sau đó khiến cho Lý Nhị lang cúi đầu nhận tội trước mặt Lưu quản sự.
Đám ve trên tán cây kêu mãi không thôi. Tất cả mọi người cũng chờ đã lâu có chút không kiên nhẫn được, nhìn rượu ngon đồ ăn ngon mà không thể ăn, đối với bọn họ đó quả là một thử thách rất lớn. Không có chuyện gì khác, bọn họ đành xì xào bàn tán:
- Đã gần đến giờ rồi, có lẽ hắn không dám tới đâu, chúng ta mau ăn đi.
- Nếu là ngươi, ngươi có sợ không? Không đến là đúng rồi, đến mới là kẻ ngu.
Lưu quản sự làm như không nghe thấy, chỉ khẽ cười, thầm nghĩ:
- Biết sợ là tốt rồi, hóa ra cũng chỉ là một tên tiểu tử choai choai.
- Đến rồi đến rồi!
Một người giúp việc tuổi còn trẻ đầu đầy mồ hôi, chạy sộc vào trong viện:
- Lý Nhị lang đến rồi!
Tất cả mọi người ở trong sân gần như lặng đi, lời chẩn bị nói ra giống như bị cái gì đó chặn lại. Ngay cả tiếng ve kêu trong nháy mắt cũng trở nên vang dội khắp sân.
Lý Thanh Sơn đứng ở trước cửa đại viện, trong lòng cũng cảm thấy rất căng thẳng, chuyện này tuy nói thì dễ nhưng làm thì lại quá khó. Đại viện Lưu gia được xây bằng gạch xanh đá trắng, miễn cưỡng có thể tính là đầm rồng hang cọp ở trong cái thôn nhỏ này, nếu không cẩn thận cũng có thể bỏ mạng ở trong đó.
Hắn dường như chẩn bị lui lại, đầu thì nhớ tới câu nói: “Quân tử mười năm báo thù chưa muộn”. Dựa vào tốc độ tiến bộ của hắn hiện nay, chỉ cần cho hắn thời gian một năm, không, phải là nửa năm thậm chí là ba tháng, hắn đã có thể luyện Đại Lực Ngưu Ma quyền thành ra được dáng dấp, thì đã không cần phải sợ bất cứ ai nữa.
Bỗng nhiên tinh thần hắn phấn chấn, hắn để tay lên ngực tự hỏi:
- Lý Thanh Sơn à Lý Thanh Sơn, lẽ nào những lời ngươi nói trước kia đúng là do mạnh miệng thôi sao? Đời này chỉ dám tìm những kẻ yếu hơn mình để nhe răng múa vuốt thôi sao? Thế thì cho dù ngươi có luyện thành cái thế thần thông kia thì cũng chỉ là cường giả trong đám nhu nhược mà thôi.
Đủ loại tâm lý biến hóa trong đầu hắn, chẳng qua khi nhớ tới công sức trước nay, Lý Thanh Sơn hít sau một hơi, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên kiên nghị, kiên quyết bước vào trong đại viện.