- Liệp đầu, không thể được!
Những tên thợ săn khác vội vàng khuyên can.
Trong lòng Lý Thanh Sơn cũng kinh ngạc, tự nhiên muốn đem cây cung luôn mang theo bên mình cho mình, chuyện này không đơn giản là một cây cung mà thôi, hắn liền cự tuyệt nói:
- Liệp đầu, quân tử không đoạt đồ tốt của người khác, phần thưởng này ta không dám nhận, huynh hãy coi như là ta nói chơi đi!
Hoàng Bệnh Hổ khẽ khom người, kể lể nói:
- Cây Liệt Thạch cung này đã theo ta nhiều năm, dùng rất thuận tay, cũng giúp ta tạo nên chút danh tiếng trong giang hồ! Bây giờ, thời gian của ta không còn nhiều lắm, cần phải chọn một vị chủ nhân tốt cho nó.
- Nghe nói cậu chê cung của Tàng gia quá nhẹ, cây Liệt Thạch cung này là thiết thai cung, lực cung chừng ba thạch, người luyện võ bình thường không cách nào sử dụng, được rồi, không nên lề mề.
Hoàng Bệnh Hổ đưa Liệt Thạch cung cho Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn khom người cầm lấy, một cảm giác nặng trịch truyền đến tay. Hắn nhớ lại ngày đó Hoàng Bệnh Hổ đứng trên mỏm đá, giết người như giết chó.
Đúng vậy, cây cung này không thích hợp để săn bắn mà thích hợp với giết người trên chiến trường, là lợi khí giết người.
Ngón tay móc lấy dây cung, trong đó có lẫn từng tia kim khí, người bình thường phải đeo nhẫn mới có thể sử dụng, nhưng hắn dựa vào Ngưu Ma Luyện Bì nên cũng không thèm để ý.
Hoàng Bệnh Hổ có ý gửi gắm, mặc dù không nói rõ, nhưng những người ở đây đều có thể nhìn ra, không ai nói lời nào nữa. Không phải là chỉ vì uy thế của Hoàng Bệnh Hổ, Lý Thanh Sơn đã chứng minh thực lực cho bọn hắn thấy.
Không cần hắn có năng lực làm thống soái hay không, cũng không cần biết là đám thôn dân có phục tùng hay không, phục tùng cường giả là bản năng của con người, giống như trong bầy sói vậy, Lặc Mã Trang là một bầy sói, mà Hoàng Bệnh Hổ muốn Lý Thanh Sơn thay y trở thành Lang vương.
Chuyện này, y cũng suy nghĩ thật lâu mới quyết định. Xưa nay, Lặc Mã trang không được quan phủ chấp nhận, lại kết tử thù với Sâm Vương trang, nhìn qua thì uy phong đó, nhưng thực ra nguy cơ tứ phía, rất khó có người nào có thể giải quyết thế cục này, chỉ có Lý Thanh Sơn mới có thể làm được.
Lý Thanh Sơn cầm lấy Liệt Thạch cung, hắn cảm giác giống như nằm mơ, mấy tháng trước, hắn vẫn còn là con trâu hèn mọn, không ai thèm nhìn.
Mấy tháng sau, hắn lại có cơ hội trở thành Liệp đầu thanh danh hiển hách của Lặc Mã trang, nhưng hắn không tiếp nhận nói:
- Liệp đầu, cây cung này thì ta nhận, cảm ơn huynh đã ưu ái, nhưng thật ra lần này ta đến là để từ biệt.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều cảm thấy Lý Thanh Sơn không biết điều. Mặc dù Hoàng Bệnh Hổ hiểu được tiềm lực cùng thực lực của Lý Thanh Sơn, nhưng bị cự tuyệt trước mặt nhiều người như vậy, y cũng cực kỳ khó chịu.
- Nhưng ta cũng không lấy không.
Lý Thanh Sơn đi vào phòng, lấy ra một chai rượu nhỏ, giao cho Hoàng Bệnh Hổ, nói:
- Đây là rượu thuốc do sư phụ ta lưu lại, có lẽ nó có thể chữa lành bệnh của huynh.
- Cậu... Cậu nói thật không?
Trong vấn đề sinh tử, Hoàng Bệnh Hổ cũng có chút kích động, những người khác đều sôi trào.
Lý Thanh Sơn mỉm cười nói:
- Thử một lần xem!
Đây là linh tửu được ngâm từ Linh sâm, mặc dù hắn không tinh thông y thuật, nhưng với bệnh tình của Hoàng Bệnh Hổ, hắn cũng biết một hai, từ nhỏ luyện võ đã làm cho y tiêu hao hết bổn nguyên, chỉ dựa vào nội lực chống đỡ.
Loại bệnh này, bất kỳ thánh thủ y đạo nào cũng khó mà chữa trị, đây là do Tiên Thiên không toàn vẹn, dù nhân sâm hay linh chi cũng không thể thay thế bồi bổ lại được. Nhưng Linh sâm lại có một luồng Tiên Thiên chi khí, có thể cứu được tính mạng của y.
Hoàng Bệnh Hổ uống một ngụm Linh tửu vào bụng, sau đó ngồi xuống vận công. Chỉ trong chốc lát, trên đầu y đã toát ra từng tia khí trắng, khuôn mặt luôn xắm ngoắt đã trở nên hồng nhuận, sau một lúc lâu y mới mở mắt.
- Liệp đầu, ngươi cảm thấy thế nào?
Đám thợ săn hấp tấp hỏi thăm.
Hoàng Bệnh Hổ khó tin vuốt ngực, nói:
- Ta cảm giác tốt hơn rồi.
Y chỉ nói tốt hơn, thật ra thì tốt đến mức trước nay chưa từng có, phảng phất giống như trở lại thời còn trẻ vậy.
Một trận hoan hô vang lên, rất nhiều tên thợ săn đều chảy nước mắt. Nguyên bản có nhiều người vẫn còn địch ý với Lý Thanh Sơn, bây giờ cũng đã thay đổi thái độ, bước tới nắm tay hắn rối rít cảm ơn, cảm kích vô cùng.
Lý Thanh Sơn giơ giơ Liệt Thạch cung nói:
- Cây cung này, ta từ chối thì bất kính rồi.
Hoàng Bệnh Hổ bỗng nhiên sợ hãi biến sắc:
- Cái này... Thanh Sơn... Có thể dùng tiền đổi lại không...?
Tìm được đường sống trong chỗ chết, y không nỡ bỏ “Lão Tiểu Nhị’ này của y.
- Đừng mơ!
Lý Thanh Sơn quả quyết cự tuyệt nói:
- Nam nhi trong núi, lời đã nói ra liền giống như ngọn núi vậy, không thể hối cải.
- Vậy cũng tốt!
Hoàng Bệnh Hổ lộ vẻ đau khổ làm cho đám người xung quanh cười rộ lên, bọn họ khó mà thấy được bộ dáng như vậy của Liệp đầu.
- Thanh Sơn, lần này đi, còn có trở lại không?
- Ta còn phải về Ngọa Ngưu Thôn nhìn một chút, nơi đó còn vài thứ chưa thu xếp ổn thỏa, hơn nữa còn phải tìm một nơi yên tĩnh tu luyện võ nghệ, xem có thể đột phá hay không.
Mấy ngày liên tục dùng Linh tửu để uống, Lý Thanh Sơn đã cảm giác được mình đã chạm đến cánh cửa đột phá Ngưu Ma Đại Lực quyền, chuẩn bị tìm nơi yên tĩnh tu luyện, sau khi luyện được một Ngưu lực thì không cần trốn ở nơi núi rừng nữa, có thể đi ra ngoài nhìn thế giới một chút.
Hắn nhớ được ngày hôm qua cứu được tên mập kia, hình như là huyện lệnh huyện Khánh Dương. Hắn muốn thực hiện ước hẹn với Tiểu An, mặc dù không biết hướng Nam mà Tiểu An đã chỉ có xa lắm không, nhưng cũng phải bước ra một bước đầu tiên.
- Lại sắp đột phá?
Hoàng Bệnh Hổ đã sớm cảm giác được, Lý Thanh Sơn ngày hôm nay khác rất nhiều so với mấy ngày trước đó, giống như thay đổi một người vậy, tinh khí thần cả người đều khắc hẳn, loại tốc độ tiến bộ này, thật là kinh thế hãi tục.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã nói là sắp chuẩn bị đột phá. Y không khỏi nhớ lại lúc trước Lý Thanh Sơn đã từng nói, hắn muốn trở thành một cao thủ Tiên Thiên, khi đó y chỉ mỉm cười một cái. Hiện tại đột nhiên y cảm giác được, nói không chừng hắn có thể bước đến một bước này.
- Nhưng mà đống con mồi của cậu?
Thu hoạch mấy ngày nay của Lý Thanh Sơn cơ hồ đã gần bằng với công sức của cả thôn.
- Những thứ đó ta không cần, chỉ muốn cốt hổ trên mình con cọp kia! Còn nữa, ta muốn nhờ huynh thu thập một ít cốt hổ để ngâm một ít rượu thuốc, ta sẽ dùng theo giá thị trường mà mua lại.
Hắn muốn đuổi theo không tha con hổ kia không chỉ là vì kiếm chút mặt mũi trong trang. Mà vì Thanh Ngưu nói cho hắn biết, đợi đến khi luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền được một Ngưu lực liền có thể bắt đầu tập luyện Hồ Ma Luyện Cốt quyền, phải sử dụng một loại rượu thuốc khác, mà một dược tài quan trọng nhất, cũng giống như là nhân sâm vậy, đó là cốt hổ.
Thợ săn cùng cọp là tử địch của nhau, thợ săn đơn độc đều sợ hãi mãnh hổ, nhưng khi con cọp phá quá ác, thì mọi người sẽ tập trung ở quy mô lớn mà lục soát núi, bố trí nhiều bẫy rập, dù dã thú có hung mãnh đến mấy vẫn không thể thắng được con người. Trong Lặc Mã trang cũng tích cóp không ít cốt hổ.
Hoàng Bệnh Hổ nói:
- Cũng là phương thuốc mà sư phụ cậu lưu lại?
- Đúng vậy!
- Chẳng lẽ chỉ có cậu hào phóng, còn nam nhi Lặc Mã trang ta hẹp hòi sao? Ta sẽ giúp cậu ngâm rượu thuốc, nhưng cậu có thể cho ta và mọi người nhìn qua hai phương thuốc kia một chút không?
Hoàng Bệnh Hổ đã lặng lẽ dùng thử qua phương thuốc của Lý Thanh Sơn rồi, đúng là có hiệu quả hơn nhiều so với rượu thuốc trong thôn, hơn nữa những tài liệu trong đó không cần phải đi mua ở ngoài, từ trong trang bọn họ có thể lấy ra đầy đủ. Nếu dùng để bồi dưỡng đệ tử, chỉ cần qua một thời gian ngắn, thực lực Lặc Mã trang sẽ được nâng lên một bước.
Lý Thanh Sơn không quan tâm lắm, hai phương thuốc kia chỉ là thứ dùng vượt qua giai đoạn đầu, không phải là đồ quý hiếm gì, giao cho người khác cũng không sao, hơn nữa còn giảm đi phiền toái tự mình chế thuốc, coi như là hai bên đều có lợi.
Hắn liền đem phương thuốc giao cho Hoàng Bệnh Hổ, sau đó mang Liệt Thạch cung, kéo theo Thanh Ngưu, chậm rãi rời đi.
Cho đến khi thân ảnh của Lý Thanh Sơn biến mất trước sơn đạo, Tàng gia nhỏ giọng nói với Hoàng Bệnh Hổ:
- Liệp đầu, lúc nãy sao không giữ hắn lại! Tám phần là Linh sâm kia đang ở trên người hắn, rượu mà ngươi uống, hơn phân nửa là được ngâm từ Linh sâm, mà nửa Linh sâm kia thì nằm trong hồ lô bên hông hắn.
Lý Thanh Sơn chẳng bao giờ nói về Linh sâm, nhưng ở trong mắt thợ săn lão luyện, đã lộ ra nhiều dấu vết. Mà có vài thứ, đồi với kẻ đã đi lại trong giang hồ như Hoàng Bệnh Hổ, chỉ cần nhìn đã hiểu rất rõ ràng.
Hoàng Bệnh Hổ nhìn về sơn đạo phía trước, trầm mặc hồi lâu rồi quay đầu nói:
- Dù sao chúng ta cũng không giống với những tên hái sâm kia, không phải sao?
- Đúng vậy, Liệp đầu!