Bà cốt đưa tay chỉ vào không trung trước mặt, một đoàn khói đen đập tới, trong sương mù mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt dữ tợn và thống khổ.
Đây chính là đòn sát thủ của mụ, tên là "Quỷ Vụ", tập hợp toàn bộ âm khí và oán khí bị mụ ta thu gom, mà thường ngày thì được nhốt lại ở bên trong một cái hũ tro cốt, rồi chôn ở sâu trong lòng đất tiếp tục thu nạp âm khí, mãi đến lúc mấu chốt mới đem ra sử dụng. Hơn nữa này đám Quỷ Vụ này cũng không có trí tuệ, chỉ có oán hận nên rất khó khống chế, nếu không cẩn thận sẽ bị phản phệ ngay lập tức.
Hôm nay thấy khí thế của Lý Thanh Sơn quá hung hăng, mụ mới vội vã mở ra. Nhưng đám Quỷ Vụ này uy lực cũng bất phàm, sinh linh tầm thường bị đám Quỷ Vụ này chụp trúng sẽ ngay lập tức bất tỉnh nhân sự ngã lăn trên đất. Mà âm độc nhất chính là, đám Quỷ Vụ này và Quỷ Hồn vốn không có thực thể ở trạng thái hư vô, nên người bình thường căn bản không nhìn thấy chúng.
Nếu không phải Lý Thanh Sơn trải qua tu hành đôi mắt đã được cường hóa thì lần này sẽ gặp phải khó khăn rất lớn. Thành quả của việc khổ tu trong những ngày qua đã hiện ra, thân thể hắn nhanh chóng tách ra khỏi đám Quỷ Vụ, xông thẳng về phía bà cốt.
Bà cốt không ngờ Lý Thanh Sơn thế mà lại có thể thấy được Quỷ Vụ, trong lúc nhất thời trở nên hoảng hốt, nhanh chóng lay động một cái chuông đồng:
-Tiểu An Tiểu An! Mau ra đây cho bà nội, giết hắn đi!
Đứa bé được gọi là "Tiểu An" kia chỉ ngồi xổm ở trong góc, tỏ rõ vẻ thống khổ, ôm đầu không nhúc nhích.
Nói thì chậm nhưng chuyện lại xảy ra rất nhanh, Lý Thanh Sơn sử dụng chiêu "Ngưu Ma Đạp Địa", chân giẫm mạnh lên trên mặt đất, lưu lại chỗ đó một cái dấu chân thật sâu, bay người lên, chém xuống một đao.
Hàn quang hiện ra, máu tươi tung toé, ngay sau đó cánh tay bà cốt đang cầm chuông đồng gầy như chân gà đã bị Lý Thanh Sơn chém rụng.
Lý Thanh Sơn còn không kịp kiểm nghiệm thành quả của một đao kia, thì đã cảm thấy âm khí kéo tới từ phía sau. Đám Quỷ Vụ kia thế mà lại nghe thấy được hơi thở của người sống, giống như là dã thú ngửi được mùi máu tanh, bị oán hận điều khiển nhào tới.
Lý Thanh Sơn không dám dừng bước, chạy gấp về phía trước, nhưng rồi cảm thấy đám Quỷ Vụ kia lại không đuổi theo, mà nghe một trận tiếng kêu thảm thiết đau đớn từ phía sau truyền đến. Hắn xoay người lại chỉ thấy đám Quỷ Vụ kia đang phủ lấy khắp người bà cốt, từng cái từng cái mặt quỷ gặm nuốt cắn xé thân thể mụ ta.
Chuyện biến ảo như thế, ngay cả Lý Thanh Sơn cũng không ngờ tới.
Hóa ra khi bà cốt đang bị đau đớn hành hạ, thì đã mất đi quyền khống chế đám Quỷ Vụ, ngay lập tức đã bị phản phệ.
Oan có đầu, nợ có chủ.
Bà cốt này là người khởi xướng, cuối cùng gieo gió gặt bão, cả người giãy dụa, huyết nhục lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng khô héo.
Lý Thanh Sơn quan sát mà cảm thấy cực kì vui sướng, bật cười ha hả.
Vốn là trong lòng hắn cũng có một tia thương xót và đồng cảm, cuối cùng cũng bị hắn cưỡng chế, bởi vì hắn cảm thấy đáng thẹn. Đối mặt đứa trẻ vô tội chịu khổ nhiều năm như vậy, hắn nguyện dùng thơ văn để giải toả nỗi buồn, thậm chí rơi cả nước mắt. Còn đối với loại người không bằng súc sinh như mụ ta, thì hắn hoàn toàn vứt bỏ tia đồng cảm kia, ngửa mặt lên trời cười to.
Ngoài tường viện vốn có đầy người đang tụ tập, nhìn khắp nơi trong ngôi nhà, thôn dân tò mò, khiến cho ba tên lưu manh kia cũng không thể ngăn cản nổi, chỉ có thể mặc cho bọn họ làm như vậy, chỉ là bọn chúng vẫn chiếm cứ được chỗ quan sát tốt nhất.
Mắt thấy sau khi Lý Thanh Sơn bước vào trong nhà, thì bay người lên dùng một đao chặt đứt tay bà cốt, sau đó bà cốt ngã trên mặt đất rồi lập tức kêu rên có vẻ rất thống khổ, còn Lý Thanh Sơn lại cười như một kẻ điên, dọa mọi người sợ đến nỗi kinh hồn bạt vía.
Rất nhiều người đều bị dọa sợ đến mức té xuống khỏi bờ tường, ba tên lưu manh cũng run chân ngã ngay trên mặt đất, nhớ tới lúc trước chính mình còn từng cười nhạo chửi rủa hắn, nay cảm thấy cực kỳ hối hận, nhân vật như vậy không phải hạng người để bọn họ trêu chọc.
Lý Thanh Sơn chỉ thấy Quỷ Vụ dần dần tỏa đi khắp nơi, trong đó oán khí một khi được phóng thích sẽ tiêu biến ngay lập tức. Còn bà cốt thì thoi thóp nằm lăn trên mặt đất, hóa ra vẫn còn chưa chết, nhưng cách cái chết cũng không xa lắm. Chắc là mụ ta có tu luyện qua công pháp gì, mới có thể chống đỡ được.
Mụ duỗi cánh tay như chiếc chân gà còn lại chỉ về phía đứa bé đang ngồi trong góc, như là cầu xin lại có vẻ như đang oán hận, trong miệng hô:
-Tiểu An Tiểu An!
Ánh mắt của Tiểu An mờ mịt trộn lẫn sợ hãi nhìn mụ, Lý Thanh Sơn nói:
-Ta tiễn mụ một đoạn đường!
Thanh đao trong tay lập tức cắm xuống.
Khi Lưu quản sự và Lý trưởng thông nhận được tin tức tốc chạy tới đây thì chỉ kịp nhìn thấy cảnh này, còn không kịp hô lên mấy câu đại loại như "hạ thủ lưu tình”… thì bà cốt đã đi đời nhà ma. Bọn họ nhìn nhau, sau lưng mỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhớ tới mấy ngày hôm trước bà cốt còn ăn nói ngông cuồng, nói cái gì mà Lý Thanh Sơn không còn sống lâu nữa, thế mà hôm nay đã phải nộp mạng.
Bọn họ lại càng vui mừng vì ngày ấy không đè ép Lý Thanh Sơn quá mức, bằng không sẽ không biết xảy ra những chuyện gĩ nữa đây.
Đây là Lý Thanh Sơn lần thứ hai giết người, so với lần thứ nhất chỉ biết hoảng loạn ở trong bóng tối thì lần này là ban ngày ban mặt, hắn lại có vẻ cực kỳ trấn định, có thể nói là rất tiến bộ, ngay cả chính hắn cũng có chút giật mình, suy nghĩ nói:
- Lẽ nào khi ta tu luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền thì bị nó khơi gợi lên ma tính trong lòng, hay là nói, đây mới là diện mạo thật sự của ta?
Ở kiếp trước sống trong xã hội hiện đại điên đảo mê ly kia, không biết có bao nhiêu người tính tình không được bộc lộ hoàn toàn, chỉ có thể nước chảy bèo trôi, thuận theo thời thế mà sống. Đừng nói tới người ba mươi, bốn mươi tuổi coi như đã trưởng thành mà ngay cả đám thiếu niên thanh niên cũng không có nhiệt huyết và chí lớn, hắn cũng chỉ là một trong đám chúng sinh, cùng người thường cũng không có sự khác biệt gì.
Sau khi trải qua việc xuyên việt, trái lại đã khơi dậy huyết mạch hào hùng trong lồng ngực hắn, không chịu cả đời này lại phải làm kẻ tầm thường quá. Rồi lại bị cái thôn nhỏ này dưới chân núi này đè nén, miễn cưỡng sống khổ cực đã mười lăm năm, thời cơ rốt cục cũng đã đến, hào khí một khi đã được phóng thích, thật sự sẽ trở nên vô cùng điên cuồng, cũng không thể thu lại.
Lý Thanh Sơn thu lại nụ cười, quay đầu lại nói:
- Hai vị chớ hoảng sợ, lão tặc bà này là kẻ gieo gió thì gặt bão, có tội thì phải chịu, còn cần các ngươi bảo vệ lẽ phải.
Ngươi ban ngày ban mặt xông vào nhà giết người, còn muốn chúng ta bảo vệ lẽ phải sao? Nhưng những câu nói này hai người chỉ dám để ở trong lòng, tất nhiên sẽ không ai dại mà nói ra.
Bỗng nhiên đoàn người lao ra, chạy tới trước mặt Lý Thanh Sơn, bịch bịch bịch dập đầu ba cái, ngẩng đầu lên nói:
- Người là do ta giết, không quan hệ đến Nhị Lang! Lão yêu bà này hại ta cửa nát nhà tan, Tiểu Mao, cha thay các ngươi báo thù rồi!
Nói xong vừa khóc vừa cười, y chính là Lý Phú Quý, tảng đá lớn đặt ở truớc ngực y đã rất nhiều năm, đột nhiên được đẩy ra, thì cảm thấy dù cho chết cũng nhắm mắt.
Trong thôn không phải ai cũng biết những gì Lý Phú Quý gặp phải, người biết thì không khỏi trầm ngâm lặng lẽ.
Chỉ có Lưu quản sự lộ ra thần sắc lúng túng và sợ hãi, chính vì Lý Phú Quý gặp phải biến cố, nên y mới mượn rượu tiêu sầu bán nhà bán ruộng tốt cho gã, gã mới có thể thành "Lưu bán thôn", nếu là Lý Thanh Sơn hoài nghi gã cấu kết cùng bà cốt, thì chẳng phải là gay go sao?
Lý Thanh Sơn nói:
- Ai làm người nấy chịu, ta cần ngươi đến gánh trách nhiệm sao, xin mời đi theo ta!
Hắn bắt chuyện với ba tên lưu manh kia, rồi lại nói với mấy lão nhân có uy vọng trong thôn, cùng đi đến hậu viện của bà cốt.
Lý Thanh Sơn quay đầu lại nhìn về phía dưới mái hiên gật gật đầu. Những người khác men theo ánh mắt của hắn nhìn sang, nhưng cũng không thấy có vật gì. Tiểu An đang trốn ở trong bóng tối, chỉ vào một mảnh đất trống không.
Lý Thanh Sơn ra lệnh một tiếng, ba tên lưu manh bắt đầu đào đất. Bọn chúng ở dưới ánh mắt săm soi của Lý Thanh Sơn, từng tên từng tên đều liều mạng dùng toàn lực, không dám có chút lười biếng, không mất một lúc, đã móc ra một cái hố to, đào được một bộ hài cốt.
Lý Thanh Sơn nhặt cái bộ hài cốt kia đêm đi khâm liệm rồi lại quay đầu liếc mắt nhìn về phía dưới mái hiên một cái, ra lệnh:
- Tiếp tục đào!
Đó cũng không phải hài cốt của Tiểu An.
Được Tiểu An chỉ điểm, Lý Thanh Sơn lại sai người đào móc mấy chỗ khác, tiếp tục đào lên mấy cỗ hài cốt khác nhau. Trên mặt người chung quanh đều lộ ra vẻ hoảng sợ, trong hậu viện của bà cốt, sao lại chôn nhiều hài cốt như vậy, hơn nữa mỗi một bộ đều giống như hài cốt của trẻ con.
Lý Thanh Sơn cũng có chút giật mình, sắc mặt càng ngày càng trầm trọng, trong lòng biết đây là vật hy sinh để bà cốt tế luyện tà thuật, đám Quỷ Vụ tràn ngập oán khí kia mà hắn nhìn thấy, không phải chính là do những đứa trẻ bị chết mà ra sao? Chỉ hận là đã để lão tặc bà kia chết quá sảng khoái.
Lúc này, chỉ nghe "keng" một tiếng như là đụng phải món đồ gì đó, bọn họ cẩn thận từng li từng tí đào ra, thì lại nhặt được một cái lọ sứ, miệng được bịt kĩ càng.
Không đợi Lý Thanh Sơn ngăn cản, ba tên lưu manh kia đã mở ra lọ sứ, một ít đoàn hắc khí lao ra, tựa như sợ sệt khi ánh mặt trời, chui thẳng vào miệng mũi của một tên lưu manh.
Cả người tên lưu manh kia chấn động một cái rồi ngất xỉu ngã lăn trên mặt đất, không lâu sau đã không còn một tiếng động nào nữa.