Mục lục
[Dịch]Bách Biến Dạ Hành- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Yêu Cốc.

Sau ba tháng kể từ ngày Minh Nguyệt rời đi, Tử Phong ngày đêm trải qua khổ luyện với sự dẫn dắt “tận tình” của mọi người trong nhóm. Nhờ khoảng thời gian đó mà thực lực của hắn ngày càng tăng tiến, nhất là nền tảng cơ bản. Bởi nó chính là thứ Tử Phong còn kém nếu không dựa vào Thiên Phú. Ngoài ra chuyện tình cảm anh em, bạn bè với cả nhóm còn thân thiết đến mức, hắn đã xem họ là một gia đình.

Vân Phi mặc dù không tinh thông đao pháp nhưng vẫn đủ để dạy Tử Phong tất cả những gì mà hắn biết. Công Pháp về đao là thứ Vân Phi không hề thiếu trong đống “kho báu” mà hắn chôm chỉa được. Vậy nên những loại thích hợp với Tử Phong, Vân Phi đều đem ra bán với giá “hữu nghị tình anh em” cho Tử Phong học tập.

Tiểu Thanh ngoài truyền thụ Phân Tâm Thuật cho Tử Phong ra, nàng còn đưa thêm cho hắn một số bộ pháp và kỹ năng thích hợp với đao cùng với thuật Phân Thân mà Tử Phong đang luyện. Việc này rất thích hợp cho Tử Phong khi Bát Cửu Huyền Công của hắn đang dần tiến vào cảnh giới “sơ cấp”.

Song Khả tuy ham vui nhưng đích thực là bậc thầy về Tâm Năng. Dù hai đứa nhóc không biết dạy thế nào, nhưng “hành hạ” Tử Phong cũng đủ để hắn tăng tiến về Tâm Năng và biết cách sử dụng chúng hiệu quả lại vô cùng tốt. Nhờ vậy mà Tử Phong đã kích phát được “thần thức”, khả năng quan sát mọi thứ trong một phạm vi bằng Tâm Năng mà hắn bây giờ mới có, trong khi lẽ ra ai cũng có khi đạt tới cảnh giới Đại Yêu. Nguyên nhân cũng vì hắn vừa sinh ra đã thăng cấp quá nhanh, trong quá trình đó hắn chỉ chuyên tâm vào chuyện đại hội nên không biết đến thần thức là gì.

Riêng Đại Tượng lại là người không thể dạy gì cho Tử Phong vì những môn Đại Tượng biết, Tử Phong đều có “thù” với nó cả. Ngay cả chế tạo Pháp Bảo, Tử Phong vừa bắt đầu thực hành thì vô cùng tốt đẹp giống với Luyện Đan hay Trận Pháp. Nhưng tới bước cuối cùng hắn đều gặp phải tình trạng hoặc là bốc cháy, không thì cũng nổ tung phá tan hết thành phẩm. Vậy nên cuối cùng Đại Tượng chỉ còn cách truyền một thứ mà Tử Phong không thể có thù với nó được, đó là tri thức.

Tử Phong qua quãng thời gian học tập những tri thức với Đại Tượng về các vấn đề tu luyện, các loại hình thái tồn tại ở Lục Địa, các chủng tộc, thế lực phân bố và ảnh hưởng đến Lục Địa như thế nào, cùng với rất nhiều các khái niệm lẫn những thông tin hữu ích khác. Nhờ vậy Tử Phong đã không còn thắc mắc hết thứ này đến thứ khác mỗi khi nói chuyện với mọi người, bởi đống thắc mắc đó đã được Đại Tượng đào tạo suốt ba tháng ròng rã.

-☉-

Vào một ngày nọ, trong buổi luyện tập thường ngày với Vân Phi.

Tiếng vũ khí va chạm với nhau nảy lửa và tiếng cười của Vân Phi như thể đang vô cùng hào hứng. Tử Phong và Vân Phi hai tay hai đao đang chém vào nhau, chợt Vân Phi dùng lực đẩy văng Tử Phong ra sau một đoạn rồi nói:

- Kỳ Nhông, như thế này thật không còn thú vị gì nữa, ngày nào cũng vung vung chém chém chả có tí cảm giác nào cả - Vân Phi chỉ đao về Tử Phong cười nói - Hay là tao với mày đánh cược một cái gì đấy quý giá để có thêm động lực mà luyện tập chứ, mày thấy thế nào?

- Được thôi - Tử Phong lập tức đồng ý, dù sao không có động lực vẫn cảm thấy luyện tập kiểu này có phần hơi vô vị - Mày muốn thế nào?

- Chỉ cần đả thương được tao, nhưng mày không được dùng Huyền Thuật thời gian. Trong vòng 10 phút mà mày chém vào người tao được một nhát thì mày thắng, ngược lại mày không chém trúng thì mày thua. Thế nào? Quá dễ có phải không?

Không dùng Huyền Thuật? Chuyện này có vẻ khó với Tử Phong, bởi sức mạnh và tốc độ của hắn phụ thuộc rất nhiều vào nó. Bây giờ chỉ sử dụng những thứ đã học bấy lâu nay để đả thương một Vân Phi đang có lợi thế về kinh nghiệm lẫn năng lực quả thực là hơi khó.

- … - Tử Phong suy nghĩ giây lát rồi gật đầu nói - Được, tao chấp nhận. Mày cược thứ gì?

- Mày biết tao thích gì mà? - Vân Phi cười nham nhở.

Tử Phong đương nhiên biết Vân Phi thích gì, nhưng Tử Phong bây giờ phải nói là nghèo kiết xác. Hắn lại còn mang trên người món nợ lớn với Vân Phi nữa nên tài sản hiện tại của hắn chỉ có cây Thanh Thiên Đao do Minh Nguyệt tặng mà thôi. Như vậy không còn thứ gì giá trị để đem ra cược cả, tuy nhiên Tử Phong không ngu tới mức đem Thanh Thiên Đao ra mà đặt cược, hàng được người đẹp tặng mà.

- Tao lấy toàn bộ số nợ của tao ra đặt cược, nếu thua thì tăng lên gấp hai… nếu tao thắng, thì coi như tao hết nợ - Tử Phong không chần chừ nói, ngoài món nợ ra thì hắn chẳng có gì giá trị để đem cược cả.

“Thằng này điên rồi” Vân Phi nghe mà mắt lóe sáng, hơn một trăm nghìn Linh Thạch hạ phẩm mà Tử Phong nói ra cứ như vài cục lẻ tẻ ấy. Vân Phi cười thầm Tử Phong không biết tính toán, câu nói quen thuộc trong lòng Vân Phi bất giác gào to “phát tài con mẹ nó rồi ha ha ha…” nhưng bề ngoài thì tỏ vẻ đắn đo, miệng Vân Phi con mang tí khích lệ cùng cổ vũ:

- Được… ha ha tao cũng muốn xóa nợ cho mày lắm, nhưng nếu nợ có tăng lên thì không trách tao được à. Có trách thì trách mày chưa đủ trình để chạm vào anh mày thôi.

Vân Phi đưa đao tới miệng rồi liếm lưỡi đao cười một cách khiêu khích. Tử Phong tay phải nắm chặt Thanh Thiên Đao, thầm vận lực khiến Thanh Thiên Đao phát ra Chân Khí ba động ẩn hiện.

Thanh Thiên Đao màu xanh lục bất chợt lóe sáng, Tử Phong trong tích tắc liền bước chân tới trước rồi xoay đao một đường chém mạnh vào khoảng không trước mặt.

Hư Không Trảm - Vân Phi cười to trước chiêu thức của Tử Phong, một chân hắn bước ra sau, tay cầm đao huơ tới trước, người nghiêng qua một bên rồi nói - Dùng chiêu của tao dạy mà đem ra áp dụng thì muốn chạm vào cọng lông của anh mày coi bộ khó đó ha ha ha.

Vết đao Tử Phong chém vào khoảng không trước mắt liền hình thành một lưỡi đao khí màu xanh mờ ảo bay thẳng tới Vân Phi như một hình bán nguyệt. Nhưng Vân Phi vừa vẩy đao tới trước thì làn đao khí ấy liền bị Vân Phi đánh lệch hướng, bay sượt qua người Vân Phi khi hắn vừa vặn nghiêng qua một bên. Đúng là trông có vẻ chênh lệch thực lực thật.

Tử Phong khi vừa chém một đao cũng không ngừng lại, thân người lướt tới trước bất ngờ. Vân Phi vừa tránh được một đao khí, thấy Tử Phong lướt tới nên cũng không đứng im mà hứng đòn. Dù sao Vân Phi cũng không ngu tới mức đứng yên cho Tử Phong đánh trong 10 phút mà không làm gì. Vân Phi đặt ra điều kiện như vậy nghe có vẻ hợp lý, nhưng nếu Vân Phi cũng có thể ra tay đánh lại, chỉ cần hạ gục Tử Phong thì Vân Phi sẽ nghiễm nhiên chiến thắng trước thời hạn.

Tử Phong vừa lao tới, phát hiện bên kia Vân Phi bỗng hóa thành Lang Nhân với Chân Khí đỏ máu cuồn cuộn quanh người liền biết hắn có ý muốn hạ mình. Từ Phong tất nhiên đã đoán ra lỗ hổng của trò cược này, nhưng hắn vẫn chấp nhận nó vì hắn tin vào thực lực của mình nhất định sẽ chém trúng Vân Phi mà không cần dùng tới Huyền Thuật.

Tử Phong ngay lúc đó cũng hóa thành trạng thái Long Nhân, vảy bao bọc, mắt long sọc, cặp cánh hiện ra liền vút một cái bay thẳng lên trời.

Vân Phi chợt cảm thấy như bị lừa, hay nói đúng hơn là tự mình gài bẫy mình. Tử Phong hóa thành Long Nhân có thể bay được, như vậy tên Kỳ Nhông này cũng không dùng Huyền Thuật nên không phạm luật. Nếu Tử Phong bay luôn đi đâu đó rồi 10 phút sau quay lại chẳng phải hắn sẽ chiến thắng và xóa nợ hay sao.

Vân Phi thoáng nghĩ vậy liền ngửa cổ lên trời chuẩn bị chửi một trận, nhưng vừa nhìn lên chợt thấy một loạt đao khí hình bán nguyệt màu xanh đang ầm ầm đổ xuống thì lập tức múa đao chống đỡ.

Tử Phong chém ra một loạt “Hư Không Trảm”, sau đó bất chợt lao người thẳng xuống dưới cùng với Thanh Thiên Đao đang trên đà bổ xuống dưới. Bay nhanh đằng sau loạt đao khí, Tử Phong hét lớn:

- Cuồng Long Trảm Cẩu -

Vân Phi bên dưới đang đánh tan vài loạt đao khí. Hư Không Trảm bị lệch hướng lao về mặt đất khiến khói bụi mịt mù. Vân Phi đúng lúc đó chợt nghe Tử Phong hét tên một chiêu quái lạ. Đang bất ngờ thì bóng dáng Tử Phong đã bay thẳng xuống trước đầu Vân Phi, kèm theo là một lưỡi đao màu xanh sắc bén sắp bổ vào đầu hắn.

Vân Phi hơi ngạc nhiên trước tình huống này, nhưng hắn không tỏ ra yếu thế. Vân Phi cực nhanh liền quét đao qua chém trúng vào nhát bổ của Tử Phong. Sau đó Vân Phi xoay người né theo ngược với hướng mà Tử Phong bổ xuống khiến Tử Phong chém hụt.

Vân Phi vừa xoay người vừa vung chân trên ngoảng không đá vào bụng của Tử Phong, miệng hét lớn:

- Cuồng Cẩu Đạp Long -

Tử Phong đang trên đà lao xuống nên không kịp né, chỉ kịp co chân lên đỡ.

“BỘP” Hai chân của hai người đá vào nhau, một cơn đau nhói lên từ cổ chân Tử Phong lan ra sau đó nhanh chóng dịu đi mất. Tử Phong mượn lực từ cú va chạm của cả hai, xoay thân bay ra sau một khoảng rồi chuẩn bị bay lên trên.

Vân Phi không đợi cho Tử Phong kiếm cơ hội để bay lên. Ngay lúc Tử Phong bay ra xa sau cú va chạm, Vân Phi liền cực nhanh lao theo.

Vân Phi như một tàn ảnh đỏ máu, thân hình vận dụng toàn bộ thực lực lao tới để tránh việc Tử Phong lợi dụng cơ hội mà chuồn mất.

Tử Phong vừa bay ra sau đã thấy trước mắt một tàn ảnh cực nhanh lao tới, cán đao của Vân Phi trong tích tắc đã chém mạnh vào ngực Tử Phong.

“Bốp”... Tử Phong bị nhát chém bằng cán đao cực mạnh, dù có Bát Cửu Huyền Công hộ thể cùng với lớp vảy dày chống đỡ cũng bị Vân Phi đánh bay thêm một khoảng dài.

Không dừng lại ở đó Vân Phi còn lao theo chém bồi thêm vài phát quyết tâm cho Tử Phong gục luôn để số nợ được nhân hai.

Tử Phong liên tục ăn đòn, trong nháy mắt đã bị Vân Phi đánh trọng thương không cục cựa được nữa. Thân hình ngã ra đất, một tay cầm Đao, một tay ôm ngực.

Vân Phi cười khà khà đi tới, định ra đòn kết liễu cho Tử Phong gục luôn thì chợt long tóc nhảy dựng lên. Vân Phi có cảm ứng cực kỳ linh mẫn, hắn nhận ra có một thứ gì đó đang từ đằng sau đánh tới.

Từ sau lưng Vân Phi, một Tử Phong từ đâu rất nhanh áp sát Vân Phi. Long Trảo vận lực tập trung tạo ra một đoàn tinh vân màu tím đậm, Tử Phong rất nhanh muốn đấm vào người Vân Phi bằng đòn này.

Vân Phi nhờ cảm giác linh mẫn mà phát hiện được Tử Phong đánh lén, lòng cũng thầm khâm phục Tử Phong. Vân Phi đã đoán ra Tử Phong chính là dùng thuật Phân Thân để che mắt hắn. Thì ra từ đầu Tử Phong bay lên cao rồi chém một loạt Hư Không Trảm từ trên không để khiến Vân Phi không nhìn ra được Tử Phong đang làm gì bên trên. Lúc đó Tử Phong có lẽ đã phân phân ra làm hai, đưa cho phân thân cầm Thanh Thiên Đao để khiến Vân Phi bị đánh lừa mà tập trung vào nó. Còn bản tôn Tử Phong thì chờ Vân Phi tập kích phân thân mà ra tay đánh lén.

Vân Phi cười thầm, tạm khen ngợi Tử Phong biết suy tính, tuy nhiên như thế vẫn chưa đủ.

- HA HA… Được.

Vân Phi cười to một tiếng rồi bất chợt vận Chân Khí toàn thân, rất nhanh liền xoay người chém một nhát cực nhanh ra đằng sau.

Tử Phong không ngờ Vân Phi lại phát hiện ra trò đánh lén này nhanh đến như vậy, khi sắp tiếp cận thì cán đao của Vân Phi đã vỗ thẳng vào mặt Tử Phong.

Cốp… Tử Phong bị đánh một phát cực mạnh, Long Trảo vồ hụt người Vân Phi, thân hình lảo đảo rồi bỗng nhiên nổ bang một cái thành một cọng tóc màu tím.

“Cái gì?” Vân Phi thất kinh, ngay lập tức phát hiện tên Kỳ Nhông đánh lén này mới là phân thân. Như vậy tên cầm Thanh Thiên Đao từ đầu tới giờ vốn là bản tôn. Không ngờ Tử Phong lại đi trước Vân Phi một bước tính, dùng thủ đoạn thật thật giả giả này để lừa Vân Phi.

Vừa nhận ra điều đó, Vân Phi muốn chạy nhanh ra khỏi chỗ này vì hắn đang xoay lưng về Tử Phong, tay vừa ra đòn nên không thể ngay lập tức xoay trở lại được. Tuy nhiên đúng lúc đấy Vân Phi bỗng cảm thấy điều khác thường, hắn dường như cảm nhận được cơ thể mình dường như bị mắc kẹt ở một nơi chật hẹp, rất khó để xoay trở. Vân Phi cũng cảm nhận hành động của mình dường như bị thứ gì đó áp chế khiến di chuyển cũng chậm lại đôi chút.

“XOẸT…” Không kịp phản ứng, Vân Phi chỉ cảm thấy một nhát đao vừa chém vào lưng mình khiến máu chảy ướt cả lưng.

Vân Phi biết mình đã thua, nhưng thực sự rất kinh ngạc về việc lại thua như thế này. Vân Phi từ từ xoay người lại đằng sau, vết chém sau lưng Vân Phi được hắn vận Chân Khí hồi phục khiến máu tự dưng chảy ngược vào trong, vết đao kéo dài ở sau lưng bỗng liền lại từ từ rồi biến mất.

Khi nhìn thấy rõ tên ra tay chém mình đúng là Tử Phong đang cầm Thanh Thiên Đao, miệng tên kỳ nhông ấy còn cười nói:

- Hết nợ.

- Bà mẹ mày thằng Kỳ Nhông lắm trò này - Vân Phi cười khổ nhưng cũng không cãi lại được kết quả đã định - Thôi thì hết nợ, thôi bây giờ cược thêm một vụ nữa đi, tao bắt đầu có hứng thú rồi đấy.

Tử Phong cười thầm, có muốn cược cũng đợi thêm một khoảng thời gian nữa đã, với lại bây giờ không có của cải gì trong người, cược lại mắc công sinh thêm nợ. Trò vừa rồi lừa Vân Phi được một lần, chứ dùng thêm thì chắc chắn không được rồi.

- Nếu chập nhận để tao dùng Huyền Thuật thì được - Tử Phong ra vẻ suy tính nói - Như thế nâng lên thành tao chém mười nhát thì thắng.

- Mày tính khôn thế - Vân Phi cười mỉa mai, để Tử Phong dùng Huyền Thuật thời gian tới cực hạn, không cẩn thận có thể bị chém cả trăm nhát chứ đừng nói là mười.

Nhưng chợt nhớ đến cảnh vừa rồi, Vân Phi liền nói:

- Mày dùng thứ gì lại có thể khiến tao dường như bị mắc kẹt trong môi trường mà con di chuyển chậm hơn so với trước?

- Có chuyện đó à?

Tử Phong gãi cằm suy nghĩ. Hắn nhớ lúc đó hắn không dùng lực lượng nào khác nữa mà. Như vậy chẳng lẽ liên quan tới viên ngọc của Khương Ngọc mà hắn nuốt vào người. Từ lúc nó nằm trong người tới nay vẫn không có dị trạng gì khác lạ, vừa rồi Tử Phong cũng không cảm nhận được phản ứng gì từ nó mà? Nhưng nghe Vân Phi nói thế thì có vẻ có liên quan gì đó đến nó.

Tử Phong đang định nói thêm gì đó, bất ngờ từ đằng xa chạy tới bốn thân ảnh. Đúng là Đại Tượng, Tiểu Thanh, cùng với hai đứa nhóc Song Khả. Thì ra cả bốn người ở xa nghe kinh động mạnh ở hướng này, tưởng đâu hai ông tướng gặp phải Yêu Thú mạnh mẽ nên cả đám kéo nhau đến xem sao. Không ngờ lại gặp cảnh Tử Phong và Vân Phi giao thủ như vừa rồi nên cũng đã chứng kiến cảnh Vân Phi bị chém.

Tiểu Thanh cười cười đi qua Vân Phi sau đó lại gần Tử Phong rồi vỗ vai hắn nói:

- Được lắm, được lắm, không hổ danh là đệ tử của ta, tạo ra phân thân như thế thật là lợi hại - Tiểu Thanh đưa ngón tay cái, mặt cười tươi rói nói - Lợi hại ha ha ha.

- Thanh muội quá khen - Tử Phong vỗ vỗ đầu Tiểu Thanh một cách nhẹ nhàng rồi cười to, hắn biết cô nàng này không thích bị kêu là “tỷ” vì nghe có vẻ già, lại còn thích vuốt đầu như mèo.

Vân Phi mắt bỗng lóe hung quang, nhìn cảnh ấy mà lòng chợt nổi cơn bực bội khó hiểu, tuy nhiên chỉ lẳng lặng lén liếc nhìn Tử Phong và Tiểu Thanh đang cười nói bên kia.

Đại Tượng đi qua Vân Phi, dường như cố ý huých người Vân Phi một cái rồi cất giọng nói nhỏ vào tai Vân Phi:

- Mày ghen à… ồ hồ hồ hồ...

Quả thực giọng ồm ồm của Đại Tượng mà đi nói nhỏ cho ai đó thì khác nào nói cho cả làng cùng nghe. Tử Phong và Tiểu Thanh đứng đằng xa như thế còn nghe được nên cả hai chợt quay đầu nhìn qua Vân Phi.

- MÁ… - Vân Phi không biết nói gì hơn chỉ há hốc miệng thốt được một từ rồi không nói gì được nữa, bị tên đầu trâu dồn tới cảnh không ngờ tới.

Song Khả như thể không biết gì, mà đúng là hai đứa này không biết gì nên tò mò hỏi:

- Cẩu tặc không được vuốt đầu… nên ghen với Tiểu Thanh tỷ tỷ.

Tiểu Thanh nghe vậy liền che miệng cười lớn tiếng. Cả đám ai cũng cười vang, trừ Vân Phi lại bỗng nhiên thành nhân vật làm trò cười trước đám chuyên kiếm chuyện này. Tiểu Thanh nhìn thấy cảnh này của Vân Phi, tuy miệng cười nhưng cũng chợt cảm thấy lòng ấm áp.

Vân Phi trợn mắt, miệng đang muốn chửi to gì đó thì ngay lập tức nghiêm mặt ngước nhìn lên không trung. Cả nhóm thấy vậy cũng nhìn lên, một khắc ngắn ngủi sau bỗng có một đường độn quang bay thẳng về hướng này. Đường độn quang đó lóe lên một cái rồi hạ xuống ngay nơi mọi người đang tụ họp một cánh nhẹ nhàng.

Thân ảnh vừa hạ nhanh xuống một cánh bất ngờ là một cô gái mặc trường bào trắng xóa. Thân hình nàng mềm mại ẩn hiện sau những lớp lụa trắng, khuôn mặt mỹ lệ dịu hiền, mái tóc trắng dài tới ngang lưng, cặp mắt với con ngươi màu trắng trông đồng điệu với cả một màu trắng tinh khiết khắp người nàng.

Cô gái vừa xuất hiện khiến mọi người ngạc nhiên rồi chuyển thành vẻ vui mừng, nhưng cô gái bỗng đưa tay lên miệng, nàng phun ra một búng máu rồi đổ gục khụy người xuống.

- Nguyệt tỷ.

Tất cả mọi người đồng thanh cực kỳ lo lắng gọi lớn, nhưng Tử Phong dùng Huyền Thuật nhanh lao vút tới rồi đỡ lấy thân hình Minh Nguyệt đang sắp ngã. Tử Phong đang cực kỳ lo lắng, sau ba tháng đi ra ngoài làm nhiệm vụ, Minh Nguyệt bỗng dưng trở về trong tình trạng này. Trước khi đi nàng còn đeo khăn che mặt, dùng bộ dạng tóc đen để hành động như mọi lần. Nhưng tại sao khi trở về lại bị trọng thương? Máu của nàng lại còn thấm đỏ cả một vạt áo đến như vậy? Điểu gì đã xảy ra?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK