Mục lục
[Dịch]Bách Biến Dạ Hành- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ một thời gian ngắn sau, tất cả mọi chuyện lại bình thường như thể chưa có gì từng xảy ra. Cả nhóm Vô Cực đang trên đường xuống núi bằng cách… đi bộ.

Đại Tượng đi trước, trên vai là Song Khả đang ngồi đung đưa chân. Vân Phi và Tiểu Thanh thì đi hai bên nhưng thỉnh thoảng cả hai lại quay đầu vào nhau mà cãi nhau chí chóe.

Minh Nguyệt và Tử Phong đi sau cùng, hai người lại ngược với cặp chó mèo đi trước, cả hai cứ lặng lẽ mà đi một cách im lìm, không ai lên tiếng nói một lời nào.

Tử Phong đang định hỏi gì đó, nhưng hắn lại gãi đầu giống như không biết mở miệng nói thế nào. Minh Nguyệt nhận ra điều này nên hỏi:

- Cậu có chuyện gì muốn nói sao?

- Có chuyện này tôi hơi thắc mắc - Tử Phong bình tĩnh đáp - Vừa rồi chứng kiến cảnh tỷ dùng Thôn Phệ hút tà khí từ đám Oán Linh kia… Có phải tỷ đã hút cả những nỗi đau lẫn oán niệm của chúng?

Minh Nguyệt hơi trầm mặc rồi gật đầu:

- Đúng vậy, và tôi cũng dùng chính những thứ đó để trả lại cho lão ta.

Tử Phong nhớ đến cảnh khi Minh Nguyệt hút tà khí và oán khí vào người, nàng đã nhíu mày và khuôn mặt chứa vài phần đau đớn. Minh Nguyệt nhắm mắt nên Tử Phong không biết được lúc đó nàng ra sao, nhưng cảnh tượng của lão già khiến Tử Phong không thể xem thường được.

- Trong khi hút những loại đó - Tử Phong nhìn vào mắt Minh Nguyệt rồi hỏi - Có phải Tỷ cũng nhận lấy những nỗi đau ấy?

Lần này Minh Nguyệt im lặng một lúc lâu, sau đó nàng mới khẽ gật đầu. Tử Phong bỗng cảm thấy rùng mình trước câu trả lời của Minh Nguyệt. Những nỗi đau ấy khi trả lại cho lão già đã khiến lão đau đớn la hét đến chết, cơ thể lão cũng phải băng hoại trước nó. Đó là nỗi đau đớn và thống khổ của 23 nạn nhân bị lão già tra tấn hành hạ đến cùng cực, khi chết đi mới thành những Oán Linh như vậy. Nhưng Minh Nguyệt lại hút chúng vào người mà còn cảm nhận được chúng thì thật khiến người khác lo lắng.

Như thể hiểu được những gì Tử Phong đang nghĩ, Minh Nguyệt liền cười nhẹ rồi nói:

- Cậu không cần quá lo lắng đến chuyện đó. Một nỗi đau khi lần đầu hứng chịu sẽ khiến bản thân không thể chịu đựng nổi, nhưng nỗi đau ấy càng dày vò và đeo đuổi suốt một thời gian dài thì bản thân cũng dần dần sẽ bị chai lỳ đi. Hay có thể nói là bản thân người đó đã không còn nỗi đau ấy ảnh hưởng đến nhiều nữa. Mặc dù nỗi đau ấy có lớn hơn trước, thì thời gian cũng sẽ khiến nó dần trở nên dịu bớt phần nào… Có lẽ tôi cũng thuộc loại chai lỳ trước nỗi đau của bản thân mình hay của người khác nên sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều đâu.

Tử Phong nhìn Minh Nguyệt đang khẽ cười kia, nàng ít cười là vì những chuyện này chăng? Có phải nàng luôn mang vẻ lạnh nhạt cũng vì những đau đớn mà nàng đã nhận lấy và trải qua? Có lẽ không phải vậy, nhưng Minh Nguyệt vừa nói như trên cũng chứng tỏ nàng không muốn bận tâm đến chúng vì nàng đã chịu qua nhiều lần đau đớn như vậy rồi nên có thêm vài lần nữa cũng chỉ khiến nàng “nhói” thêm một cơn thôi. Tuy nhiên Tử Phong vẫn không muốn hiểu, đau đớn là đau đớn, thống khổ là thống khổ, sao có thể vì chịu đựng nhiều mà chai lỳ được. Hắn chưa trải qua nên không hiểu nó, nhưng ít nhất hiện tại hắn cũng không đồng tình cái vụ chai lỳ gì đó mà Minh Nguyệt nói tới.

Minh Nguyệt biết Tử Phong đang nghĩ gì, nàng không giải thích mà chỉ cười nói:

- Cảm ơn cậu đã quan tâm, nhưng tôi không sao đâu… Thật đấy!

Nhìn nụ cười của Minh Nguyệt đúng là rất động lòng. Tử Phong đành chôn chặt những điều muốn nói. Hai người lại tiếp tục im lặng đi từng bước trên hành trình rời khỏi Vũ Tư Sơn.

-☉-

Tử Phong trước khi xuống núi mới biết đến một truyền thống của nhóm Vô Cực từ trước đến nay không hề thay đổi, đó là đi bộ. Thảo nào lúc trước hắn có nghe mọi người nói qua việc cả nhóm từng sử dụng Phi Thuyền hay Pháp Bảo phi hành này nọ, nhưng rốt cuộc lại bán hết để đi bộ, bởi đó là sở thích nên dần trở thành thói quen rồi.

Ngoài ra đi bộ còn được chiêm ngưỡng cảnh vật thiên nhiên đẹp đẽ, hòa mình vào xung quanh, thi thoảng còn gặp vài chuyện thú vị nữa. Cho nên đối với một nhóm lang thang như Vô Cực lại là một truyền thống không tồi.

- À ha… - Vân Phi đang đi thì tự dưng à lên một tiếng rồi gãi cằm nói - Trước khi rời khỏi đây tự dưng lòng tao bâng khuâng khác lạ, tức cảnh sinh tình nên tao vừa sáng tác ra một bài ca bất hủ để kỷ niệm những ngày chán ngắt ở Vũ Tư sơn vì một con Kỳ Nhông… Bài hát này mang tên…

Vừa định nói ra tên của bài hát mà Vân Phi vừa nảy ra trong đầu, nhưng Vân Phi còn chưa kịp nói tiếng nào thì Song Khả đã thét lớn:

- OAAAAAAAAA - Song Khả ngồi vắt vẻo trên vai Đại Tượng khóc vang rồi lớn tiếng nói - Không được hát… Không được hát.

Song Khả vừa bị hành hạ bởi giọng ca của Vân Phi cách đây không lâu, hai đứa chưa kịp trả thù thì nghe Vân Phi tức cảnh sinh tỉnh nổi máu nghệ sĩ nên phản đối ngay lập tức. Hai đứa nhóc mắt liền sáng lên nhàn nhạt nhìn chằm chằm Vân Phi, ngay lập tức đưa tên cẩu tặc ấy vào Huyễn Thuật trước khi Vân Phi nói tiếng nào.

- AAAAAAA… hai thằng điên, tao đang đặt tên bài hát cứ có hát đâu mà tụi bay lại… Á Á Á - Vân Phi thét tới đó thì bỗng dưng phèo bọt mép rồi ngã về trước nằm co giật một hồi như gặp phải cảnh tượng gì khủng khiếp lắm vậy.

Đại Tượng cười khan rồi đưa một tay lượm tên cẩu tặc đang nằm trên đất co giật liên hồi rồi thong thả đi như không có chuyện gì xảy ra. Tiểu Thanh đi một bên che miệng cười không ngớt, Song Khả thì quyết tâm trả đũa nên vẫn tiếp tục khống chế ảo cảnh trong Huyễn Thuật khiến Vân Phi đau khổ bất tận.

Minh Nguyệt và Tử Phong đi đằng sau cũng khẽ cười, đúng là đi bộ thì có nhiều cái thú vị thật.

-☉-

Làng Vũ Tư.

Sau khi lão già Thần Tiên hứa sẽ tiêu diệt Yêu Quái ở Vũ Tư Sơn, dân làng ai ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Tất cả mọi người đều tự do thoải mái trở lại sinh hoạt như trước. Tuy chưa dám mò lên Vũ Tư Sơn nhưng bây giờ mọi người có thể đi lại trong làng mà không phải nơm nớp lo sợ Yêu Quái xuất hiện nữa.

Cách đây không lâu, dân làng bỗng cảm thấy một trận lạnh lẽo chết chóc từ Vũ Tư Sơn truyền xuống. Mọi người đều biết là vị Thần Tiên và con Yêu Quái ấy đang đánh nhau. Sau khi không khí lạnh ấy tan mất, cả làng đều mừng rỡ vì đó là dấu hiệu chứng tỏ Yêu Quái đã bị tiêu diệt.

Hiện tại cả làng đang ăn mừng hớn hở sau nửa năm trời sống trong sợ hãi. Trưởng làng là một ông lão đứng tuổi, miệng ca tụng không ngớt công đức của vị Thần Tiên kia. Bên dưới là đám dân làng đang hào hứng ăn uống.

Đang vui tươi nhộn nhịp như thế, bỗng có một gã thanh niên hớt hơ hớt hải chạy tới, miệng sợ hãi nói không thành lời:

- Yêu… Yêu… Yêu… Qu… ái… tới.

Lời nói lấp lửng của tên thanh niên ấy không át lại được tiếng reo hò ăn mừng của đám dân làng. Tên thanh niên không biết nói thế nào để đánh động dân làng thì một người khác rất nhanh cũng chạy tới nơi này. Đây là một người trung niên, tuy gã đang sợ hãi nhưng vẫn gào lên:

- YÊU QUÁI TỚI… BÀ CON MAU TRỐN NHANH ĐI… YÊU QUÁI TÌM TỚI ĐÂY BÁO THÙ RỒI.

Đám dân làng nghe thấy vậy liền nít bặt, sau đó người trung niên mới nói ra việc trọng yếu: Có vài người, trong đó có gã đã nhìn thấy một toán Yêu Quái hình người đang đi về hướng của làng Vũ Tư.

Nghe thấy thế, toàn bộ dân làng mặt cắt không còn giọt máu, ai nấy cũng nhanh chân lao người mà bỏ chạy. Ấy thế mà người nào cũng chạy về nhà của mình, đóng chặt cửa, cài chốt như thể làm như vậy thì Yêu Quái không làm hại tới họ vậy.

Dân làng chạy nháo nhác, người già trẻ con đều theo thân nhân mà chạy về nhà. Riêng có một đứa bé khoảng tầm 3,4 tuổi vẫn đứng yên ngơ ngác nhìn xung quanh, nó quá nhỏ để hiểu việc gì đang xảy ra, hay nó không biết tại sao mọi người lại phải chạy như vậy. Nhưng nhìn thấy dân làng chạy nên nó cũng quay người chạy đi.

Đứa bé không biết nó nên chạy đi đâu vì khắp nơi là bụi mù. Hai chân nhỏ bé ấy chạy được vài bước thì nó bất ngờ vấp phải một vật lạ nằm trên đường rồi té ngã. Đầu gối của đứa bé bị kéo lê rồi rách một đường, máu chảy ra khiến nó đau đớn nằm ôm lấy chân mà khóc.

Vào lúc đó, khi quang cảnh xung quanh đã vắng lặng, ai cũng đã chạy về nhà người nấy mà trốn thu lu trong một góc. Chỉ còn lại một đứa bé nằm khóc bên vệ đường. Đứa bé đang khóc ấy chợt nhận ra có người đang tiến lại gần mình, nó ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về trước.

Đó là một người con gái tóc đen đeo một chiếc khăn che mặt, chỉ lộ ra một cặp mắt đen láy sâu thẳm. Bên cạnh cô gái ấy còn có vài người nữa, trong đó có một người rất to lớn trên vai có hai đứa bé khác, tay cầm một người như thể người chết, một người tóc tím, và một cô gái mặc áo khoác trùm đầu.

Minh Nguyệt khi ra ngoài đều đeo chiếc khăn che mặt và biến mái tóc lẫn màu mắt thành màu đen. Minh Nguyệt vừa đi vào làng thì nhìn thấy một đứa bé bị ngã nên liền tiến tới nơi đó. Nàng trông rõ đứa bé ấy, đó là một bé gái còn nhỏ, chỉ tầm 3,4 tuổi thôi. Nhưng bé gái ấy lại có một mái tóc bạch kim óng mượt giống với màu tóc trắng trong hình dạng biến thân thành bạch sắc của nàng.

- Tiểu muội muội, ngươi bị đau ở đâu? - Minh Nguyệt ngồi xuống trước bé gái, nàng khẽ hỏi.

Bé gái không trả lời, nhưng nó cũng lấy tay đang che vết thương ở đầu gối ra như thể nói cho Minh Nguyệt biết nơi nó bị đau.

Vết thương chảy máu đỏ thẫm cả bàn chân nhỏ của bé gái. Nhưng bé gái khi nhìn thấy Minh Nguyệt và mọi người thì lại nhịn cơn đau, miệng mấp máy nhưng không muốn khóc, nó cổ tỏ ra vẻ mạnh mẽ khi đối mặt với người lạ.

- Nếu đau đớn thì ngươi hãy cứ khóc đi, kiềm nén là điều không tốt lắm đâu.

Minh Nguyệt khẽ đưa một tay tới đầu gối của cô bé. Mái tóc Minh Nguyệt bỗng chuyển từ màu đen thành một màu trắng tinh khiết có phần giống với mái tóc của cô bé. Bàn tay Minh Nguyệt hiện lên một đốm bạch khí, bạch khí ấy khi chạm vào vết thương kia liền khiến nó biến mất trong nháy mắt, kể cả vết máu chảy loang lổ cũng không còn.

Cô bé kinh ngạc nhìn mọi chuyện kỳ lạ ấy, ánh mắt nó mở to hết cỡ nhìn Minh Nguyệt rồi lại nhìn vết thương đã không còn tồn tại kia nữa. Cảm giác đau đớn mất đi, thay vào đó là một sự dễ chịu thư thái chưa từng có tràn ngập trong lòng cô bé.

Cô bé tuy không hiểu gì nhưng nó biết người này vừa chữa thương cho nó. Cô bé vội thò tay vào túi áo, bàn tay nhỏ nhắn lấy ra một bông hoa đã được nó hái cách đây không lâu. Tuy bông hoa hơi ủ rũ héo úa nhưng cô bé vẫn đưa nó cho Minh Nguyệt:

- Tặng… Tặng tỷ - Cô bé ngập ngừng nói - Cảm ơn.

Minh Nguyệt khẽ cười sau lớp khăn che mặt, nhưng ánh mắt của nàng nhìn cô bé cũng khiến cô bé ấy biết được nàng đang vui.

- Cảm ơn tiểu muội muội! - Minh Nguyệt nhận lấy bông hoa ấy rồi khẽ hỏi - Ngươi tên gì?

- Con tên Tiểu Tà - Cô bé không còn sợ sệt nữa mà có phần tự nhiên hơn trả lời.

- Tiểu Tà? - Minh Nguyệt nhắc lại cái tên, nàng định hỏi thêm gì đó thì cô bé đã nói tiếp.

- Vì con mang mái tóc kỳ lạ, mọi người trong làng đều cho là con quái dị nên đặt tên con là Tiểu Tà - Cô bé có phần buồn buồn kể lại - Bố mẹ con chết cũng vì con… mọi người gọi con là… Quái Vật.

Song Khả ngồi trên vai Đại Tượng nghe có từ “Quái Vật” nên hai mắt sáng rực như thể tìm được gì đó mới lạ. Đại Tượng vội vỗ nhẹ hai đứa rồi nói thầm với Song Khả là không phải Quái Vật như Tử Phong đâu mà ham.

- Vậy ngươi có phải là Quái Vật không?

- Không - Tiểu Tà lắc lắc cái đầu bé nhỏ.

- Đúng rồi, nếu ngươi không phải là Quái Vật thì việc gì phải quan tâm tới những lời người khác nói.

- Nhưng mọi người…

- Bản thân ta là ai chỉ có chính ta mới tự nhận biết được. Người trong làng cho rằng ngươi là Quái Vật cũng đâu thể khiến ngươi trở thành Quái Vật. Ta không phải là những gì họ nhìn thấy từ bề ngoài của ta, mà hãy để bản thân ta tự biểu lộ những gì mà ta thực sự là - Minh Nguyệt vuốt mái tóc bạch kim của cô bé rồi nói - Nếu ngươi không phải là Quái Vật, vậy thì ngươi hãy để cho họ thấy con người thật sự của ngươi, đừng sống trong cái bóng mà họ đã gán vào cho ngươi.

Tiểu Tà tuổi còn nhỏ, tuy không hiểu hết những lời Minh Nguyệt nói, nhưng từng lời của Minh Nguyệt đều được Tiểu Tà ghi sâu vào tận đáy lòng. Tiểu Tà khuôn mặt có phần phấn chấn, lập tức gật đầu:

- Vâng - Tiểu Tà nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Minh Nguyệt, sau đó nhìn mọi người xung quanh rồi khẽ hỏi - Tỷ tỷ là ai vậy?

Minh Nguyệt chưa trả lời, nhưng có giọng của Vân Phi vừa tỉnh dậy đã nói lớn:

- Yêu Quái… Bọn này là Yêu Quái đấy.

Tiểu Tà nghe Vân Phi gào khiến cô bé giật cả mình. Nhưng nghe nhắc tới Yêu Quái, Tiểu Tà liền nhìn về Minh Nguyệt hỏi:

- Tại sao mọi người trong làng lại sợ Yêu Quái - Tiểu Tà thấy cả làng đều chạy vào nhà khóa cửa vì nghe có Yêu Quái tới nên hỏi.

- Con người thường hay sợ những điều họ không hiểu rõ. Những thứ họ không hiểu rõ thì hoặc là sẽ trở thành một nỗi sợ ám ảnh họ khiến họ trốn tránh, hai là biến thành những điều khiến họ sùng bái. Thay vì đối mặt hay tìm hiểu nỗi sợ, con người thường lựa chọn giải pháp trốn tránh hay sẽ đưa nó trở thành một khái niệm linh thiêng mà họ mong muốn được với tới.

- Như Thần Tiên ạ? - Tiểu Tà liền nhắc đến Thần Tiên vì nhớ đến cả làng hôm nay vui vẻ đến vậy vì họ đang sùng bái một vị Thần Tiên.

- Ừm… là Thần Tiên và... Yêu Quái - Minh Nguyệt gật đầu - Cả hai không khác gì nhau ngoài tên gọi, cái khác nhau chính là bản chất.

- Sau này con sẽ trở thành một Yêu Quái - Tiểu Tà hào hứng nói khi biết được người vừa cứu mình là Yêu Quái, và Tiểu Tà cũng muốn trở thành một người như vậy thay vì là Quái Vật như dân làng vẫn gọi hay chỉ là một Thần Tiên mang danh để dân làng phải tôn thờ trong khi họ không biết Thần Tiên đó như thế nào.

Cả đám Vô Cực đều cười tươi trước câu nói ngây thơ này của một đứa trẻ. Chỉ có Vân Phi là ủng hộ:

- Đúng rồi, nhóc con có lý tưởng lớn đấy… Đại Yêu Quái ta đây ủng hộ ngươi ha ha ha.

Minh Nguyệt nhìn Tiểu Tà lần cuối rồi đứng lên, nàng không bận tâm Tiểu Tà muốn trở thành ai, nàng cười nói:

- Tất cả chỉ là tên gọi, ngươi thực sự muốn trở thành ai thì chỉ có ngươi mới biết. Nhưng đừng lấy một ai đó làm một bức bình phong để ngươi hướng tới việc trở thành một người giống như họ, mà ngươi hãy là chính ngươi.

Minh Nguyệt cùng mọi người chào Tiểu Tà rồi quay người về một hướng đi mất. Sỡ dĩ Minh Nguyệt nói những lời như vừa rồi với Tiểu Tà vì nàng cảm thấy ở Tiểu Tà có vài phần giống với nàng lúc bé, đều là những tiểu Quái Vật.

Tử Phong cũng nhìn qua cô bé Tiểu Tà ấy, hắn khẽ cười cổ vũ cho giấc mơ làm Yêu Quái của Tiểu Tà rồi cùng mọi người rời khỏi đây.

Đi tới giữa làng, Minh Nguyệt vung tay lên, tức thì đám tà khí trong từng ngôi nhà ở Làng Vũ Tư bị nàng hút lấy. Tà khí này sinh ra từ trận chiến lúc trước, nó lan xuống đây nên nếu để một khoảng thời gian thì người trong làng ắt sẽ mang bệnh.

Minh Nguyệt sau khi hút hết tà khí cũng không xảy ra ảnh hưởng gì đến bản thân, vì đó chỉ là một số lượng rất nhỏ so với khả năng của nàng. Minh Nguyệt tay cầm bông hoa do Tiểu Tà tặng, nàng bình thản cùng mọi người rời khỏi làng Vũ Tư.

Song Khả nhìn thấy Minh Nguyệt được Tiểu Tà tặng hoa, nên hai đứa nhóc liền nảy ra một sáng kiến để tặng lại cho Tiểu Tà.

Ánh mắt Song Khả sáng lên vẻ nhàn nhạt nhìn về cô bé đang dõi theo nhóm Vô Cực ở xa. Huyễn Thuật của Song Khả rất dễ dàng khiến cho một bé gái bình thường dính phải.

Tiểu Tà đang nhìn theo đám Yêu Quái ấy rời đi thì chợt thấy khung cảnh xung quanh có điều khác lạ. Ngôi làng đang bình thường bỗng có ánh sáng nhiều màu phát ra. Sau đó từ dưới đất, những bông hoa đủ màu sắc cứ thế mọc lên khắp chốn. Cả ngôi làng trong phút chốc liền biến thành một rừng hoa thơm ngát với cảnh sắc vô cùng lung linh huyền ảo.

Cánh đồng hoa đẹp đẽ ấy không ai ở ngôi làng này chứng kiến ngoài Tiểu Tà vì nó là do Huyễn Thuật của Song Khả tạo nên dành riêng cho cô bé. Trao đi một bông hoa đã héo, nhận lấy cả một rừng hoa tươi thơm ngát, với một bé gái nhỏ tuổi như vậy đã là một chuyện ấn tượng sâu sắc được in sâu trong lòng Tiểu Tà. Một đóa hoa đã nở ở Làng Vũ Tư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK