Mục lục
[Dịch]Bách Biến Dạ Hành- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-☉----------☉----------☉-

Nếu nói nơi nào có cảnh sắc đẹp đẽ nhất, phong cảnh lung linh huyền ảo đầy sắc màu rực rỡ và có phần gần gũi với thiên nhiên nhất ở chiến trường viễn cổ thì đó chỉ có thể là Thần Thụ Giới. Bởi lẽ chiến trường viễn cổ là nơi từng xảy ra không biết bao nhiêu cuộc đại chiến nên khung cảnh nơi đây đã trở nên hoang tàn vắng vẻ. Mặc dù một số nơi vẫn có những rừng cây rậm rạp hay những đồi núi hùng vĩ thì chiến trường viễn cổ vẫn mang trong mình một không khí ảm đạm, khô khốc và điêu tàn qua thời gian.

Thần Thụ Giới chính là “căn nhà” có cửa vào mà không có cửa ra. Một nơi dù nằm ngay chiến trường viễn cổ nhưng không một ai có thể đi vào trừ khi có người ở Thần Thụ Giới đưa tới (trừ Vô Diện).

Thần Thụ Giới do chính Thần Thụ dùng bản nguyên sinh mệnh của mình để tạo ra, lấy bản thể Thần Thụ làm gốc và sinh cơ của một Tiên Đế để hóa thành thì có thể nói Thần Thụ Giới giống như là thân thể của Thần Thụ vậy. Và những tinh linh sinh ra từ Thần Thụ Giới lại tựa như những đứa con của ngài.

Một trong những “đứa con” được sinh ra từ sinh mệnh lực của Thần Thụ Giới từ nhiều năm trước đã mất tích… Và bây giờ, nó đã trở về ngôi nhà mà nó từng thuộc về.

-☉-

Trung tâm của Thần Thụ Giới chính là cây đại thụ khổng lồ cao đến mức không nhìn thấy ngọn ở đâu, chỉ có thể trông thấy những tán cây mở rộng trải dài khắp chốn ở Thần Thụ Giới. Những tán cây ấy che chắn và tỏa ra sinh mệnh lực nhu hòa khiến cho toàn bộ những tinh linh ở Thần Thụ Giới đều cảm thấy sinh cơ tràn đầy trong nội thể.

Nhưng hôm nay là một ngày rất đặc biệt, bởi trong luồng sinh cơ từ những tán cây đại thụ ấy phát ra đang ẩn chứa một loại năng lượng kỳ lạ. Đó chính là lực lượng mà linh khí ở Thần Thụ Giới đã mất đi, và cũng chính vì nó mà linh khí khắp chiến trường viễn cổ đã bất ổn suốt một thời gian dài.

Bên dưới gốc cây đại thụ khổng lồ, một ông lão có khuôn mặt hiền lành phúc hậu với mái tóc rối bù trên đầu mang một màu xanh nhàn nhạt, chòm râu ở cằm vừa rậm vừa dài tới tận ngực. Thân người lão trông gầy gò nhưng không có vẻ yếu ớt mà tựa như một cây tre thẳng đuột tràn đầy sức sống mãnh liệt. Lão có làn da sần sùi như vỏ cây, quanh người là những dây leo nhỏ phát ra quang mang nhàn nhàn màu xanh lá. Lão già này hay được tinh linh ở đây gọi là Thần Thụ, người đã tạo ra Thần Thụ Giới, và là vị Tiên Đế duy nhất đang tồn tại ở Ringel.

Đằng sau Thần Thụ chính là cây đại thụ khổng lồ che kín cả bầu trời, đó chính là bản thể của Thần Thụ, và trước mắt Thần Thụ là một cô gái vừa tỉnh lại từ một cơn hôn mê sâu.

Cô gái ấy không ai khác chính là Minh Nguyệt. Tuy nhiên Minh Nguyệt lại đang quỳ gối trước người Thần Thụ. Nàng cúi đầu sát đất, trán chạm vào cả mặt cỏ xanh mướt ở dưới, và trên những cọng cỏ ấy còn lưu lại cả nhưng giọt nước long lanh như sương mai. Chỉ có điều, nhưng giọt nước ấy không phải là sương, mà nó là nước mắt của Minh Nguyệt rơi xuống mà tạo thành.

Minh Nguyệt đang khóc, đúng vậy, từ khi tỉnh thì nàng đã bật khóc mà quỳ gối trước Thần Thụ và một mực không đứng dậy rất lâu rồi.

Minh Nguyệt chưa bao giờ khóc trước một ai cả, dù lúc bé nàng từng rời bỏ Hàm Hương ra đi thì nàng cũng quay lưng mà che đi những giọt nước mắt của nàng. Dù sau này đồng hành cùng mọi người trong nhóm thì có đau đớn hay gặp những chuyện đau lòng đến đâu nàng cũng chỉ chôn chặt trong lòng mà không hề biểu hiện ra ngoài hay rơi một giọt nước mắt. Nhưng bây giờ nàng lại không thể ngăn nó được nữa, những giọt nước mắt và tiếng nấc nghẹn ngào của Minh Nguyệt khẽ vang lên trong khung cảnh yên bình này.

Thần Thụ bước tới trước, ông khẽ đưa hai tay nâng Minh Nguyệt đang quỳ gối từ dưới đất đứng lên. Mặc dù với năng lực của Thần Thụ thì chỉ cần vung tay là có thể làm được những việc này, nhưng Thần Thụ vẫn xem Minh Nguyệt như những tinh linh được sinh ra từ Thần Thụ Giới này, đều là những đứa con của ông cả.

Minh Nguyệt dù không muốn đứng lên nhưng nàng không thể chống lại lực lượng của Thần Thụ nên thân thể nàng vẫn tự động được Thần Thụ đỡ dậy.

Đối diện với Thần Thụ vẫn là khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Minh Nguyệt, chỉ là khuôn mặt thường ngày vẫn lạnh tanh ấy của nàng lại đang chìm trong nước mắt. Đặc biệt là Minh Nguyệt hiện tại đang trong bộ dạng tóc trắng, cả ánh mắt, chân mày và sắc thái của nàng cũng hiền lành nhu thuận trong bộ dáng trắng xóa từ trang phục cho tới màu tóc.

Nhìn vẻ ngoài của Minh Nguyệt rất giống với lúc nàng đổi thành dạng tóc trắng khi làm nhiệm vụ lúc trước, tuy nhiên có một nét gì đó khác lạ đang ẩn hiện từ khí tức của nàng.

Thần Thụ nhìn Minh Nguyệt với ánh mắt của một người cha hiền từ, nhưng ông khẽ lắc đầu rồi nói:

- Lần ngươi bỏ đi cách đây mười nghìn năm chỉ là một cô bé tinh linh vì hiếu kỳ mà rời khỏi Thần Thụ Giới. Khi ngươi lén lúc rời đi ta mặc dù biết nhưng lại không ngăn cản, nhưng ngờ đâu sự việc đó lại tạo ra cơ sự như ngày hôm nay… nghiệp duyên do ngươi tạo ra quả thật rất nặng - Thần Thụ khẽ thở dài rồi quay lưng đi về một hướng, ông vừa đi vừa nói tiếp - Ngươi là do m Dương nhị khí sinh ra, tính cân bằng luôn phải được xác lập trong ngươi. Nhưng khi ngươi tiếp xúc với tư tưởng oán hận lẫn tiêu cực của chiến trường viễn cổ… ngươi đã thay đổi.

Minh Nguyệt hơi cúi đầu đi theo sau Thần Thụ. Nàng theo sau Thần Thụ nhưng lại không nói lời nào, có lẽ nàng đã nhớ ra phần nào quá khứ, và nàng đang hồi tưởng đến những việc đã xảy ra trước đây.

Nàng cũng giống như Mộc Xa, đều là tinh linh sinh ra từ sinh mệnh lực của Thần Thụ Giới kết hợp với lực lượng kết tinh của chiến trường viễn cổ mà hóa sinh ra. Tuy nhiên Mộc Xa là mộc thuộc tính, còn Minh Nguyệt là m Dương nhị khí. Có thể nói những tinh linh như nàng chính là con đường tiến hóa khác hẳn với các tộc khác ở Ringel, sinh ra và mãi mãi trường tồn bất diệt cùng với chiến trường viễn cổ. Có thể nói những tinh linh ở Thần Thụ giới có thân phận gần giống với Thần thú do thiên địa hóa sinh ra vậy.

Minh Nguyệt lúc đó hay được đám tinh linh khác gọi là m Dương tỷ vì nàng là tinh linh đầu tiên xuất hiện, có thể nói là chị cả của đám tinh linh ấy. Cũng giống như những tinh linh khác, Minh Nguyệt cũng có thể ra khỏi Thần Thụ Giới và đi khắp nơi ở chiến trường viễn cổ.

Tuy nhiên hơn mười nghìn năm trước, cuộc chiến tranh đoạt quyền chưởng quản Ringel lại một lần nữa xuất hiện. Minh Nguyệt vì tò mò nên đã lẻn ra ngoài, và lúc đó giống như Thần Thụ đã nói, sự cân bằng trong Minh Nguyệt đã bị phá vỡ.

Những oán khí tạp niệm từ suy nghĩ của những kẻ tham gia cuộc chiến đó cùng với không khí tranh đoạt đã khiến “phần đen tối” trong người Minh Nguyệt nổi dậy. Minh Nguyệt lúc đó đã bị phần tà của chính mình kiểm soát, trở thành nỗi kinh hoàng của cuộc chiến tranh đoạt mười nghìn năm trước với cái tên khiến bao nhiêu người phải kinh hãi: m Dương thú.

Gọi nàng bằng một từ thú bởi lúc đó nàng như một con quái vật điên cuồng máu lạnh, nàng tàn sát tất cả những kẻ tham gia cuộc chiến ấy, từ Thiên Sứ cho tới Thần Ma, và cả Yêu tộc cũng không tránh khỏi.

Cả ba thế lực đó dù liên kết lại nhưng vẫn không thể chống lại Minh Nguyệt, kết quả là toàn bộ những nhân vật tham gia chiến trường viễn cổ lần đó đều bị giết sạch.

Minh Nguyệt lúc đó đã là m Dương Thú, nàng đã không còn một ý niệm nào khác ngoài nhất niệm: hủy diệt tất cả.

Minh Nguyệt sau khi ra tay tàn sát thì nàng vẫn không dừng lại ở đó mà đã phá toái hư không, tự cưỡng chế mở ra cánh cổng dẫn vào chiến trường viễn cổ để đi ra ngoài. Bởi mục đích của nàng không chỉ dừng lại ở tàn sát, mà nàng muốn hủy diệt cả Ringel.

Tuy nhiên may mắn là lúc đó thực lực của nàng vẫn còn rất yếu, nơi nàng xuất hiện chính là lục địa Thiên Tước sau này, và khi đó nàng cũng đã bị Ngũ Quang Tước diệt trừ.

Sự kiện từng khiến lục địa Thiên Tước suýt đứng trên bờ diệt vong chính là nguyên nhân từ m Dương thú, là từ Minh Nguyệt mà ra. Và những truyền thuyết về câu nói của m Dương thú trước khi chết vẫn còn truyền tụng, nó sẽ trở lại, và ngày nó trở lại thì lục địa Thiên Tước sẽ bị nó xóa sổ.

Nhưng tại sao m Dương Thú đó lại có thể tái sinh thành Minh Nguyệt giống với chuyện “cây bị chặt mất ngọn thì còn gốc” như cuộc trao đổi của Mộc Xa và Tử Phong? Và nàng lại còn xuất hiện với bản thể là Long tộc, lại còn là Lưỡng Nghi Long? Tại sao phải hơn mười nghìn năm thì Minh Nguyệt mới xuất hiện? Và… tại sao nàng lại xuất hiện ở rừng U Linh cùng với một chiếc khăn có thể che dấu khí tức m Dương trên người nàng?

- Ngươi hiện tại đã không có một tia chân khí nào trong người, toàn bộ năng lực của ngươi đã được ta dùng bí pháp để trả lại với thiên địa nơi này. Có thể nói ngươi sẽ phải tu luyện lại từ đầu.

Thần Thụ nói đến đây thì đứng yên lặng, ông chần chừ giây lát rồi nói:

- Đáng lẽ việc mất đi lực lượng này sẽ khiến ngươi không còn tồn tại nữa. Cho dù ngươi có là Lưỡng Nghi Long thì kết quả vẫn chỉ có một, nhưng… ngươi vẫn đứng ở đây là vì một nguyên nhân khác, ngươi có biết tại sao không?

Minh Nguyệt ánh mắt hơi nhắm lại, nước mắt nàng lăn đều trên gò mà trắng hồng, nàng nghẹn ngào cất giọng:

- Con biết!

- Vậy…

Thần Thụ gật đầu, ông đinh nói gì đó thì Minh Nguyệt lại khẽ lên tiếng:

- Con xin ngài… đừng nói gì với hắn về chuyện này, tuy con không nhớ rõ mọi chuyện, nhưng con biết… đó là tội lỗi do con gây ra, con có lỗi với hắn, với cô ấy, với tất cả mọi người. Con sẽ tự mình trả giá.

- Tất nhiên ta sẽ không nói, đây là duyên nghiệp của các ngươi - Thần Thụ trầm ngâm - Nhưng ngươi cũng đừng tự trách mình, mọi chuyện thật sự không như ngươi nghĩ đâu, ngươi thật ra vẫn là ngươi… chỉ là...

Thần Thụ nói tới đây thì khẽ thở dài rồi hướng ánh mắt nhìn về khoảng không trước mặt một cách xa xăm như không muốn nhắc tới chuyện này nữa. Còn Minh Nguyệt thì đưa tay lên tự lau đi dòng nước mắt, nàng đang đau lòng? đang buồn khổ? đang hối hận? Nàng đang cảm thấy bản thân mình không biết phải đối mặt với hắn như thế nào khi gặp lại, liệu có thể giống như khoảng thời gian như nàng và hắn đã trải qua cùng với mọi người hơn một năm qua hay không? Liệu nàng có thể lạnh lùng như một đại tỷ âm thầm nhìn hắn từ xa? Hay trở thành một con người khác với những gì mà hắn đã tiếp xúc bấy lâu này?

-☉-

Lại nhắc đến Hàm Hương, sau khi nàng rời khỏi vùng biển lửa đang phong ấn Huyền Cơ thì nàng đã hướng tới lãnh địa Thiên Sứ để tìm kiếm thông tin về Tử Phong và Minh Nguyệt.

Lãnh địa Thiên Sứ cũng bình thường như những vùng đất khác ở chiến trường viễn cổ. Nơi này chỉ khác biệt ở chỗ nó khá gần một biển lửa nóng bóng trải dài vô cùng tận, và nó có một tòa thành tráng lệ uy nghi hơn xa so với Thạch thành của Thần Ma và Yêu thành của Yêu tộc.

Tòa thành trung tâm của Thiên Sứ nhất tộc có tên gọi là Thiên Thành.

Thiên Thành là một ngôi thành rộng lớn được xây dựng bằng vàng và các loại hợp kim chắc chắn nhưng lại long lanh sáng bóng đầy mỹ lệ. Vẻ đẹp ấy đều nhờ những Thiên Sứ ở đây xây dựng nên cả. Nguyên nhân xây dựng một ngôi thành hoành tráng tới mức đó ở một nơi dành cho chiến trường như thế này cũng rất đơn giản, bởi Thiên Sứ nhất tộc rất yêu cái đẹp.

Người của Thiên Sứ nhất tộc đa phần đều giống nhau, đều có mái tóc màu bạch kim, ăn mặc lúc nào cũng sáng bóng, và nhất là ai cũng đẹp. Dù xấu thì chỉ cần phấn đấu làm đẹp thì có thể nói, Thiên Sứ nhất tộc không có người mang vẻ xấu xí, chỉ có kẻ không biết biến cái xấu thành cái đẹp mà thôi.

Tại quảng trường trung tâm của Thiên Thành. Một nơi rộng rãi thoáng đãng được lát bằng những viên gạch màu bạc sáng bóng và xung quanh là những kiến trúc điêu khắc đẹp đẽ. Những tượng đài phun nước lung linh, hay đơn giản như cây cỏ được trưng bày xung quanh quảng trường khiến nơi này giống như một nơi tham quan vậy, mặc dù Thiên Thành chẳng bao giờ đón khách từ tộc khác tới tham quan.

Quảng trường vẫn có đông người qua lại, đa phần trong đó là những Thiên Sứ cấp 6, tương đương với Bán Tiên ở Yêu tộc. Địa vị của Thiên Sứ cấp 6 ở chiến trường viễn cổ tương đối cao, bởi đây là chiến lực cao nhất trong các cuộc chiến rồi, vì vậy nên Thiên Sứ cấp 6 mới có thể thoái mái mà đi ngắm cảnh trong lúc chiến tranh như thế này được.

Trên một con đường lát những viên đá bằng bạc sáng bóng, có một Thiên Sứ trẻ tuổi nhàn nhã đi trên đó. Thiên Sứ này là một cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp, nàng có một nét quyến rũ khiến ai nhìn thấy cũng mê đắm. Thiên Sứ này mặc một bộ trang phục màu trắng tinh khôi, trên đầu cài một cái cái vòng giống như vương miện loại nhỏ đính một viên ngọc. Đây là biểu thị cho một Thiên Sứ cấp 6 sơ cấp.

Điều đặc biệt của Thiên Sứ này là nàng có nét rất giống với Hàm Hương, hay có thể nói Thiên Sứ này chính là Hàm Hương đã dùng Bát Cửu Huyền Công biến hóa giả dạng mà thành.

Với khả năng biến hóa của Bát Cửu Huyền Công và khả năng nhận biết được khí tức của Thiên Sứ bằng tử nhãn. Hàm Hương có thể dễ dàng mô phỏng mà cải trang thành một Thiên Sứ cấp 6 sơ cấp, dù sao thì nàng cũng là một Bán Tiên sơ cấp.

Hàm Hương tới Thiên thành đã một ngày, nhưng nàng cũng chỉ vừa đặt chân tới quảng trường này mới đây thôi. Trước đây nàng đoán Tử Phong và Minh Nguyệt có thể sẽ tìm đến vùng biển lửa được nhắc trong khối kim loại kia, nhưng sau khi biết nếu không có khối kim loại trong tay thì không ai có thể đi vào biển lửa ấy nên nàng đành bỏ qua và tới Thiên Thành. Hàm Hương không biết phải tìm hiểu thông tin về Minh Nguyệt hay Tử Phong bằng cách nào ở Thiên Thành này. Nàng chỉ dự cảm trong lòng là có thể biết được điều gì đó về họ ở đây nên nàng mới chờ đợi tại Thiên Thành. Và trong khi chờ đợi thì Hàm Hương đã đi khắp Thiên Thành để có thể hiểu thêm về Thiên Sứ nhất tộc.

-☉-

Đi được một đoạn, bất chợt Hàm Hương bất ngờ sửng sốt, ánh mắt nàng như không thể tin nổi nhìn về một hướng.

Hàm Hương vừa nhìn thấy nó thì nàng đã vội chạy nhanh về hướng ấy. Nơi nàng hướng tới là nơi đặt những bức tượng Thiên Sứ rất đẹp, trông bức tượng nào cũng tỏa ra khí thế của những cường giả hàng đầu cả. Đặc biệt là những bức tượng này trông vô cùng giống với người thật từ màu sắc, trang phục cho tới từng sợi tóc, với người thường thì không thể phân biệt được đâu là tượng, đâu là người cả.

Ở đây có hơn mười bức tượng, nhưng Hàm Hương lại nhìn chăm chăm về một bức tượng với ánh mắt không thể tin nổi.

- Nguyệt tỷ… đây là Nguyệt tỷ mà… chuyện gì thế này?

Hàm Hương vô cùng ngạc nhiên nhìn bức tượng trước mặt, nó hoàn toàn giống Minh Nguyệt như đúc, từ mái tóc trắng dài, đôi mắt, gương mặt, và cả nét đẹp mỹ lệ đó, nó chính là Minh Nguyệt trong hình hài tóc trắng. Nếu có khác thì chỉ khác ở chỗ bức tượng này có một đôi cánh Thiên Sứ ở sau lưng thôi.

Trong lúc Hàm Hương đang bần thần nhìn bức tượng thì có một Thiên Sức khác cũng đi về hướng này. Người hướng tới đây là một nam Thiên Sứ tuấn mỹ, hắn cũng là Thiên Sứ cấp 6 như Hàm Hương.

Nhìn thấy Hàm Hương chăm chú nhìn bức tượng như vậy nên tên Thiên Sứ ấy bước tới rồi khẽ lên tiếng:

- Cô cũng hâm mộ cô ấy sao?

Hàm Hương nghe sau lưng có tiếng người nên vội trấn tĩnh rồi khẽ cười nói:

- Đúng vậy, tuy ta chỉ biết một vài chuyện về cô ấy, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ khiến ta xem cô ấy là một mục tiêu để phấn đấu.

Hàm Hương tuy không biết gì về thân phận của bức tượng này, nhưng nàng đang cố tìm cách moi thông tin về nó từ tên Thiên Sứ kia. Nhìn bức tượng giống với Minh Nguyệt được đặt ở trung tâm quảng trường này thì có thể dễ dàng biết được bức tượng ấy đại biểu cho một nhân vật không tầm thường chút nào.

Tên Thiên Sứ kia nghe vậy thì có vẻ hào hứng nói:

- Truyền kỳ về cô ấy đúng là khiến chúng ta ngưỡng mộ. Titania, xứng đáng là người đứng đầu trong Thập Thiên hiện tại. Ta cũng xem cô ấy là thần tượng, chỉ tiếc là ta chưa có cơ hội gặp Titania lần nào.

Hàm Hương nghe tới đây thì trong lòng chấn động. Nàng chợt hiểu ra hơn mười bức tượng ở đây đại biểu cho thân phận nào. Đây là những nhân vật mạnh nhất trong thế hệ hiện tại của Thiên Sứ nhất tộc với biệt danh là Thập Thiên, có thể nói là sánh ngang với Thất Quỷ của Thần Ma và thiên tài Thập Nhị Yêu của Yêu tộc.

Mười Thiên Sứ được gọi là Thập Thiên này tương truyền là những Thiên Sứ nhận được truyền thừa của mười vị Thánh Sứ thời thượng cổ, hoặc có thể họ là mười Thánh Sứ chuyển thế sau khi chết cũng không biết chừng. Chỉ biết hiện tại Thập Thiên thế hệ này là mười người mạnh nhất của mười gia tộc Thánh Sứ ở Thiên Sứ nhất tộc mà thôi. Và bức tượng trông giống hệt Minh Nguyệt này lại là đại diện cho một trong những Thiên Sứ của Thập Thiên thế hệ này với cái tên là Titania.

Chẳng lẽ trong Thập Thiên, Titania lại có ngoại hình giống hệt với Minh Nguyệt hay sao? Hàm Hương rất muốn hỏi rõ điều này nhưng nàng lại biết nếu tỏ ra tò mò với những thông tin mà đa phần Thiên Sứ nào cũng biết thì nàng có khả năng bị phát hiện là người của Yêu tộc giả dạng nên chỉ có thể từ từ tìm hiểu.

- Nghe nói Titania còn có một cái tên khác?

Hàm Hương mạo hiểm hỏi một câu, nàng thật sự đang rất bối rối trước sự việc này. Nàng không tin Minh Nguyệt mà nàng quen từ bé lại có liên hệ nào tới Titania, một Thiên Sứ trong Thập Thiên cả. Nhất là Minh Nguyệt có bản thể là Long nhân, còn Titania kia rõ ràng là Thiên Sứ.

- Ừm… chuyện này cũng ít ai biết, Titania hay tự gọi mình bằng một cái tên khác… Tuyết Như - Tên Thiên Sứ kia nói đến đây thì khẽ cười - Cái tên nghe thật quái lạ, không giống với Thiên Sứ nhất tộc chúng ta gì cả, Titania Tuyết Như… ha ha ha, nhưng ngẫm lại thấy cũng hay đó chứ. Với một người đứng đầu Thập Thiên như cô ấy thì ai dám chê cái tên này?

Tuyết Như? Hàm Hương tuy ngoài mặt cười cười với tên Thiên Sứ kia, nhưng trong lòng nàng lại chứa muôn vàn câu hỏi khó hiểu. Tại sao Titania kia lại tự gọi mình là Tuyết Như, cô ta có liên quan gì tới Minh Nguyệt không? Chuyện này… rốt cuộc là sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK