-☉----------☉----------☉-
Tôn Viên dường như không bận tâm đến bí mật của Vân Phi, vì mỗi người có một cơ duyên khác nhau, hắn cũng chẳng phải loại tò mò muốn soi mói gì cả. Chẳng qua vừa rồi thấy Vân Phi lại tỏ ra kinh hãi đến như vậy nên mới tìm hiểu nguyên nhân.
- Như vậy tên Bạch Kỳ này có thể mang khả năng sao chép năng lực của kẻ khác - Tôn Viên lại nhìn về đống máu đang dần dần di động trên mặt đất - Ngay cả những thứ thái cổ gì đó trong người ngươi hắn cũng sao chép được.
- Nếu là vậy thì sẽ rất nguy hiểm - Vân Phi nghiêm trọng nói - Nếu lần đầu tiên dùng Huyết Cuồng mà không có ai giúp cho lý trí tỉnh táo lại thì bản thân sẽ bị điên loạn, biến thành một đại ma đầu bất tử tàn sát khắp nơi, càng giết chóc thì càng mạnh mẽ… rất nhanh sẽ trở thành một hung thần bất trị không có một chút ý thức nào. Sau này có thể dễ khống chế hơn nhưng cũng sẽ không tự kiểm soát được bản thân trong một thời gian ngắn.
Vân Phi trầm ngâm như thể nhớ về quá khứ. Huyết Cuồng vốn là một loại thiên phú của tộc Huyết Lang, nó có khả năng tăng tốc tuần hoàn lưu thông máu, kích thích toàn bộ sức mạnh của một Huyết Lang trong thời gian ngắn. Nhưng bởi vì Vân Phi có thêm máu của Thái Cổ Phượng Hoàng trong người nên khi dùng Huyết Cuồng thì hắn không khống chế được lực lượng, dẫn tới mất hết lý trí, không thể nhận thức được xung quanh. Nếu không gặp Minh Nguyệt, có lẽ hắn đã trở thành một kẻ cuồng sát không bao giờ tỉnh táo lại được.
Tôn Viên gật đầu như vẻ hiểu rõ việc này liền mở miệng nói:
- Loại huyết mạch thái cổ đó sẽ ăn mòn lý trí kẻ đang mang nó trong người, nó càng hấp thụ nhiều huyết tinh thì nó càng mạnh mẽ… Đến lúc đó thì đúng như ngươi nói, một hung thần bất tử sẽ được hình thành rất nhanh. Có vẻ ngươi được người giúp nên mới có thể an toàn đến nay, còn tên Bạch Kỳ này thì khó khăn rồi đây ha ha.
Vừa nói tới đó, toàn bộ máu thịt của Bạch Kỳ bị đánh tan xác đã hội tụ lại với nhau. Chỉ trong thoáng chốc, Bạch Kỳ với điệu bộ công tử bình thường đã hiện ra trước mặt Vân Phi và Tôn Viên.
- Kể từ nay, ngươi sẽ chỉ có thể mặc một bộ đồ này mà thôi - Vân Phi cười ha hả nhìn Bạch Kỳ như thể tìm được người cùng cảnh ngộ.
Bạch Kỳ còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh như không hiểu nổi những chuyện gì đã xảy ra. Hắn chỉ nhớ lang man là vừa rồi bị say đến ngất đi, rồi dường như có một giấc mơ nào đó mà hắn thấy chỉ toàn một màu đỏ máu, cuối cùng là mình giống như bị đánh tan xác.
- Ngồi xuống đi - Tôn Viên chỉ vào cái ghế trước mặt Bạch Kỳ ra hiệu.
Bạch Kỳ nhìn quanh đã thấy không còn người nữa ở trong này ngoài Tôn Viên và Vân Phi Bây giờ hắn không cần ra vẻ nam nhi trước mặt nữ nhân nên Bạch Kỳ vội hướng tới Tôn Viên cúi đầu nhận tội.
- Xin hầu ca tha mạng… tiểu đệ…
- Đã bảo ngồi xuống - Vân Phi ngồi một bên quát lên dữ tợn.
Bạch Kỳ nghe quát liền giật nảy mình một cái, hắn vội ngồi xuống ghế rồi im thin thít. Tôn Viên và Vân Phi thấy điệu bộ này thì ngửa cổ cười to.
Tôn Viên hướng con mắt trên trán nhìn về Bạch Kỳ khiến Bạch Kỳ sợ hãi. Trông con mắt giống như một viên ngọc bảy màu long lanh, nhưng nó như soi rọi từng ngóc ngách trong cơ thể của Bạch Kỳ.
- Ngươi là chi hệ nào trong Trư tộc? Mang thiên phú gì trong người? - Tôn Viên cất giọng hỏi có vẻ nghiêm trọng.
- Hầu ca, việc này… thật sự là tiểu đệ không biết gì cả, tiểu đệ chỉ biết mình là người của Trư tộc thôi - Bạch Kỳ lắp bắp trả lời.
- Đặt một tay lên bàn - Vân Phi ngồi một bên ra lệnh.
Bạch Kỳ nghe vậy liền làm theo, đặt ngay tay trái lên bàn không do dự. Nhưng vừa đặt lên, một thanh côn đỏ sẫm từ đâu vừa xuất hiện nháy mắt đã đập một phát cực mạnh lên tay của Bạch Kỳ.
“Rầm”... Lực côn được khống chế cực kỳ tinh chuẩn, đập lên bàn mà chỉ khiến tay của Bạch Kỳ vỡ nát, còn cái bàn thì còn nguyên.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...
Bạch Kỳ đau đớn gào lên một tiếng vang vọng, Bạch Kỳ sợ hãi vội quay người định đánh bài chuồn chạy mất. Nhưng vừa đứng lên thì Bạch Kỳ bỗng thấy thân thể cứng ngắt, một người có hình dạng long lanh nhiều màu như thể được tạo ra từ năng lượng, trông không rõ diện mạo nhưng trông có phần giống với Tôn Viên. Người năng lượng này đứng sau lưng Bạch Kỳ phát ra áp lực khủng khiếp ngay lập tức phát ra hào quang chế trụ Bạch Kỳ rồi đè hắn ngồi xuống ghế.
- Là pháp thân - Bạch Kỳ kinh hãi lắp bắp nói - Hầu ca thực sự có thể luyện ra pháp thân ở cảnh giới Bán Tiên…
- Ha ha ha… chuyện nhỏ thôi - Tôn Viên cười to, thân người ngồi trên cái đuôi chống ở sau, một tay cầm bổng nói - Thần thông của lão Tôn nếu đem ra hết, cũng đủ để dọa ngươi sợ vỡ mật rồi.
Bạch Kỳ sợ hãi, lần này thật sự gặp phải hiểm cảnh rồi. Vừa rồi tay bị đập nát, lại còn bị hai tên có sức mạnh cực lớn này chặn lại thì e là hắn không thoát nổi. Bạch Kỳ trong lòng run sợ, nhưng cũng thầm cầu mong Vô Diện sẽ đến cứu hắn như lời cô ta từng nói.
- Con heo chết nhát! Ngươi nhìn lại tay của ngươi đi - Vân Phi hờ hững nói.
Bạch Kỳ nghe vậy vội nhìn lại tay trái của mình, hắn vừa nhìn đã trố mắt kinh hãi hơn nữa. Vừa rồi mới bị đập nát, sao bây giờ lại nhìn bàn tay trông có vẻ nguyên xi lành lặn như chưa hề bị gì thế này. Ngay cả ống tay áo bị rách với dính máu cũng trở lại như cũ, Bạch Kỳ nhìn mà không thốt nên lời.
- Tao đã nói rồi mà… từ nay ngươi chỉ có một bộ đồ để mặc mà thôi - Vân Phi nhếch môi cười có vẻ hứng thú.
- Lão Tôn sẽ giải thích cho người sau, bây giờ thì trả lời câu hỏi của lão Tôn - Tôn Viên nhìn vào Bạch Kỳ, ba con mắt chăm chú như có thể biết Bạch Kỳ nói thật hay nói dối - Ngươi là ai? Xuất thân thế nào ở Trư tộc?
Bạch Kỳ đang ngạc nhiên trước chuyện vừa xảy ra, hắn nghĩ lại cảnh mơ bị đánh tan xác vừa rồi, chẳng lẽ lại là thật? Bạch Kỳ nghe Tôn Viên hỏi thì vội trả lời, mong là đem danh tiếng của cha hắn ra có thể khiến Tôn Viên và Vân Phi nể sợ phần nào.
- Tiểu đệ thật sự tên là Bạch Kỳ, là con của Đức Minh Tiên Quân.
- Đức Minh Tiên Quân là thằng nào? - Vân Phi cùng Tôn Viên đồng thanh hỏi.
Bạch Kỳ nghe vậy thì sửng sốt, chẳng lẽ hai tên này chưa nghe tới danh tiếng của vị đứng đầu Trư tộc, mà dù không biết thì nghe cái hiệu Tiên Quân cũng phải biết phần nào thân phận của người đó chứ.
- À… ý ngươi là con của một Tiên Quân chứ gì - Tôn Viên cười nói - Vậy chắc là có chức vị nào đó trong Trư tộc, cũng coi như hàng “con ông cháu cha” rồi ha ha… nhưng sao ngươi lại không có một kỹ năng chiến đấu nào?
Bạch Kỳ không ngờ con khỉ Tôn Viên này lại “giáng chức” của cha mình xuống như thế, nhưng cũng không trách mà cười khổ nói:
- Tiểu đệ vốn không có thiên phú, chân khí trong người lại không thể dùng để học được công pháp nào nên thay vì học chiến đấu… tiểu đệ đã học thứ khác.
- Thứ gì?
- Vẽ - Bạch Kỳ hào hứng trả lời, dường như hắn rất thích vẽ.
- Ha ha ha ha… - Vân Phi cười to nói - Mày giống thằng Kỳ Nhông ở giai đoạn chưa thức tỉnh được thiên phú, nhưng nó ít ra không đi học vẽ như mày ha ha ha…
Bạch Kỳ không biết Kỳ Nhông mà Vân Phi vừa nói là ai, hắn cũng không lấy lời này mà phiền lòng, nhờ rảnh rổi vẽ vời nên trình vẽ của hắn cực kỳ cao siêu, nhất là sở thích vẽ các thánh nữ động lòng người của Bạch Kỳ.
- Nếu vậy thì nay thiên phú của ngươi đã thức tỉnh mà ngươi không biết? - Tôn Viên hỏi.
- Tiểu đệ đã nghe cha nói là nó đã thức tỉnh, nhưng lại không biết nó là gì cả? - Bạch Kỳ lắc đầu - Chỉ dặn là sau khi vào chiến trường viễn cổ thì tháo găng tay ra, lúc đó sẽ biết.
Vân Phi cũng Tôn Viên nhìn nhau, thì ra là Bạch Kỳ chỉ vừa sử dụng thứ thiên phú kỳ lạ đó lần đầu thôi. Cả hai bây giờ rất tò mò với khả năng sao chép này của Bạch Kỳ, ngay cả Thái Cổ Phượng Hoàng cũng có thể sao chép, như vậy không biết những loại Thần Thú nghịch thiên khác thì sao?
Tôn Viên cười cười như nảy ra sáng kiến gì đó, hắn nhìn Bạch Kỳ rồi nói:
- Ngươi muốn biết thiên phú của ngươi có phải không - Tôn Viên đưa tay tới rồi nói - Vậy bắt tay với lão Tôn thử một lần rồi biết.
Tôn Viên cũng thử nghiệm xem liệu Bạch Kỳ có thể sao chép được khả năng của Tam Nhãn Linh Hầu, một trong những Linh Hầu trong truyền thuyết mà cả Hầu tộc còn chưa bao giờ nghe qua hay không?
Bạch Kỳ có vẻ rụt rè, nhưng cũng lấy bình tĩnh rồi bắt tay Tôn Viên. Ngay khi chạm vào Tôn Viên, thân thể Bạch Kỳ chợt cuồn cuộn biến đổi, mọi cấu trúc bên trong giống như hỗn loạn cực kỳ. Bạch Kỳ bỗng gào to điên cuồng, hắn vội đưa hai tay ôm lấy đầu đang đau nhức dữ dội. Một cơn đau khủng khiếp lan tràn khắp thân thể Bạch Kỳ như hàng ngàn vạn mũi kim đâm vào thân thể yếu nhược ấy.
Trong thoáng chốc, thân thể Bạch Kỳ bỗng bành trướng lên rất to, tay chân sưng vù lên, cả mặt mày cũng nở rộng. Bạch Kỳ hiện tại như quả bong bóng đang được bơm to, nó càng ngày càng lớn hơn.
“Bùm”... Bạch Kỳ một lần nữa nổ tan xác, máu thịt văng tung tóe khắp nơi. Vân Phi và Tôn Viên ngồi gần đó đã tạo ra một lớp chắn bằng chân khí che lại để không bị Bạch Kỳ nổ văng vào người.
- Thế nào? - Vân Phi bình tĩnh nói - Tên này có sao chép được năng lực của ngươi?
Tôn Viên trầm ngâm, con mắt trên tráng lại phát ra hào quang nhàn nhạt nhìn vào thân thể nát vụn của Bạch Kỳ. Nhìn qua một lượt, Tôn Viên mới nghiêng người ngồi lên cái đuôi của mình, tay gãi cằm liên tục nói:
- Lão Tôn nhìn ra rồi, thật không ngờ tên này có thể sao chép cả năng lực của Tam Nhãn Linh Hầu - Tôn Viên lộ vẻ hâm mộ nói - Nếu bình thường khi mang hai loại năng lực của hai tộc khác nhau sẽ bị bạo thể mà chết, và đúng là hắn đang bạo thể mà nổ tan xác như bây giờ. Dù là một kẻ biến dị mang hai thuộc tính cũng đã là nghịch thiên rồi, nhưng Bạch Kỳ này lại hoàn toàn có thể chứa hai loại sức mạnh trong người.
- Tên này vừa rồi đã sao chép khả năng của ta, loại huyết mạch có thể tái tạo bất tử và trung hòa mọi loại độc tố lẫn các nguy cơ gây hại cho cơ thể - Vân Phi tập trung vào đám máu của Bạch Kỳ đang dần dần hội tụ lại - Như vậy nhờ nó mà hắn sẽ có thể trung hòa khả năng của con khỉ nhà ngươi nên dù có bạo thể thì hắn vẫn hồi sinh lại và có được năng lực của ngươi.
Tôn Viên không bận tâm Vân Phi gọi thể nào, hắn chỉ cười một cái rồi nói:
- Vậy thì chẳng phải con heo này quá may mắn sao? Nếu như không sao chép năng lực của ngươi đầu tiên, mà một khi hắn sao chép hai loại năng lực khác hợp lại - Tôn Viên ánh mắt lóe hàn quang nhìn Bạch Kỳ đã tụ hợp lại thành hình như trước - Thì hắn sẽ bị bạo thể tan xác mà chết không thể nghi ngờ, lúc đó hắn không thể chết rồi lại được tái sinh giống như bây giờ… cái này phải gọi là may mắn, hay là vận mệnh?
Tôn Viên vừa nói tới đây thì dường như cảm nhận thấy điều gì đó, hắn lập tức ngước mặt nhìn lên trần nhà, con mắt thứ ba lóe sáng như đang thăm dò thứ gì đó ở trên cao. Nhưng dường như không có gì đáng ngờ, Tôn Viên lắc đầu cười nhạt như tỏ vẻ mình quá đa nghi rồi.
Vân Phi thì nhìn chằm chằm tên Bạch Kỳ vừa tụ lại hình dáng, trên trán hắn không ngờ lại mở ra một con mắt ngọc ngà bảy màu như Tôn Viên. Bạch Kỳ khuôn mặt đang vừa mừng vừa sợ, dường như qua con mắt trên trán vừa mới có của hắn, Bạch Kỳ đang nhận được một loại năng lực kỳ diệu nào đó.
-☉-
Trên không trung rất cao so với ngôi thành này, một thân ảnh lơ lửng giữa bầu trời trong suốt.
Áo bào bay nhẹ theo làn gió, mái tóc hai màu tung bay sau lưng, hình dáng bay trên bầu trời này là một nữ nhân.
Nữ nhân này có thân hình đẹp đẽ nhưng khuôn mặt lại trắng dã không có mắt mũi miệng, trông vô hồn và ghê sợ nhưng khuôn mặt đó đang cúi xuống nhìn vào nơi Vân Phi, Bạch Kỳ, và Tôn Viên đang ở.
Nữ nhân này không ai khác chính là Vô Diện.
Vô Diện không có biểu cảm nào, nàng vẫn chăm chú theo dõi mọi diễn biến bên dưới. Đến khi Tôn Viên nhắc đến là may mắn, hay là vận mệnh? Vô Diện mới khẽ cất giọng, giọng nói vang vang nhỏ nhẹ nhưng đầy ghê rợn:
“Vận mệnh ư? Khà khà… nó chỉ là một phần? Với ta… ta gọi nó là trò chơi số phận”
Khi giọng nói của Vô Diện kết thúc thì thân hình Vô Diện cũng tan dần rồi biến mất vô thanh vô tức trên bầu trời, giống hệt với dịch chuyển tức thời mà biến mất. Ngay lúc đó cũng là lúc Tôn Viên ngước đầu nhìn xuyên qua trần nhà như thể cảm nhận được gì đó, nhưng bóng dáng của Vô Diện giống như đã hoàn toàn tan biến khỏi thiên địa này nên Tôn Viên không thể nào tìm ra được một tung tích gì.