Lãnh địa Yêu Tộc ở chiến trường viễn cổ.
Yêu thành ngày thường vốn không có gì biến động, đa phần sinh hoạt ở đây chia làm hai dạng người. Một nhóm có thực lực rất cao được cố thủ ở đây để bảo vệ Nhân Châu, còn lại đa số là những Yêu nhân có cảnh giới thấp vì những Yêu nhân có thực lực cao đều chia làm mười nhóm để bảo vệ mười tâm trận của đại trận phòng hộ rồi.
Tuy nhiên ngày hôm nay khắp Yêu thành đều nhận được nhiều tin chấn động truyền tới không ngớt. Đầu tiên là chuyện linh khí đã trở lại bình thường, đây chính là tin quan trọng nhất, bởi đó chính là dấu hiệu báo trước cho Yêu tộc đã lấy lại thực lực của mình, đủ sức đối đầu với Thiên Sứ và Thần Ma. Chuyện thứ hai còn khiến cả Yêu thành rung động cả về mặt tinh thần lẫn địa lý. Bởi ngay khoảng trống trước mặt Yêu thành bỗng thình lình xuất hiện một ngôi thành bằng đá trông vô cùng vững chãi, Thạch thành ấy vừa xuất hiện đã khiến toàn bộ Yêu nhân ở Yêu thành phải tròn mắt ngạc nhiên.
-☉----------☉----------☉-
- Nhìn kìa, có người trên không trung đang bay về Thập Nhị Điện.
- Đâu… đâu? À ồ… bay trên không trung thì không phải nhân vật tầm thường rồi, chắc là một đại nhân vật nào đó trong Thập Nhị Yêu.
- Hình như có ba người thì phải?
Dưới Yêu thành đang có vô số người to nhỏ lên tiếng khi thấy có vài bóng dáng từ Thạch thành vừa xuất hiện đang bay thẳng về trung tâm của Yêu thành là Thập Nhị Điện. Thập Nhị Điện chính là nơi tập trung của những nhân vật thiên tài của Thập Nhị Tộc, nơi đó chỉ có những người có thực lực nhất định mới có thể vào. Ba thân ảnh kia có thể thoải mái đi vào Thập Nhị Điện thì chỉ có thể là những nhân vật có địa vị rất lớn trong Yêu tộc ở chiến trường viễn cổ lần này.
Ba thân ảnh đang bay trên không trung là hai đứa bé Dương Tộc đầu trọc và một cô gái Dương Tộc đang đạp chân trên không tạo ra những đồ hình giúp cô ấy có thể lướt rất nhanh trên bầu trời. Phương pháp này chỉ những người có am hiểu về trọng lực thuật hoặc tạo ra những trận pháp hóa giải trọng lực mới làm được. Mà người thông thạo về trận pháp như vậy ở Yêu tộc trong chiến trường viễn cổ hiện tại chỉ có Ngân Tuệ mà thôi.
Ngân Tuệ và Song Khả chỉ thoáng một cái đã bay thẳng về Yêu thành và tiến vào Thập Nhị Điện. Vừa tới nơi, Ngân Tuệ ngước nhìn lên trên nóc của Thập Nhị Điện.
Trên đó dường như có một thân ảnh đang nằm ngủ trên đó. Đó là một nam tử vừa ngủ vừa chống tay lên đầu trông như đang nằm ngắm cảnh vậy. Tuy nhiên khi Ngân Tuệ vừa xuất hiện ở Thập Nhị Điện thì nam tử bỗng ngồi thẳng dậy, hắn vươn vai như ngái ngủ rồi nhảy từ trên nóc Thập Nhị Điện xuống dưới đất.
Đối diện với Ngân Tuệ là một nam tử tuấn mỹ với gương mặt tươi sáng, môi hơi nhọn, tóc ngắn ngủn mọc chỉa thẳng lên cao. Tên này ngoài mặc một bộ đồ lòe loẹt ra thì điều đặc biệt là hắn luôn nhắm mắt dù có thức hay ngủ đi chăng nữa.
- Ai… Tuệ tỷ vừa đi chơi một thời gian ngắn mà đã mất một cánh tay rồi sao? - Nam tử ấy gãi đầu nói - Ô! lại còn đem được Huyễn Mộng Dương về rồi này… Tuệ tỷ quả nhiên là lợi hại.
Song Khả chỉ yên lặng lơ lửng bên cạnh Ngân Tuệ, hai đứa nhóc cười hì hì nhìn tên đang lải nhải trước Ngân Tuệ không ngớt kia. Tên này trông có vài nét giống với cẩu tặc Vân Phi mà Song Khả biết, nhất là khoảng ăn nói lảm nhảm.
Nam tử đó đi lại gần bên Ngân Tuệ rồi vờ nói nhỏ cho Ngân Tuệ nghe:
- Địa Châu đâu rồi? Tuệ tỷ có thể đem ra cho tiểu đệ được chiêm ngưỡng một lần được không? Để môn chủ thu mất thì không còn cơ hội để mà ngắm nữa đâu… như vậy khiến tiểu đệ hối hận đến chết mất.
Ngân Tuệ liếc mắt nhìn qua tên nam tử luôn nhắm cặp mắt ấy rồi lạnh lùng nói:
- Địa Châu đang ở trung tâm của Thạch thành.
- Vậy tiểu đệ xung phong lãnh trách nhiệm hộ tống Địa Châu đem tới đây cho Tuệ tỷ… cáo từ.
Hắn vừa nói vừa đưa tay lên chào Ngân Tuệ như mừng rỡ lắm vậy. Tuy nhiên khi hắn chuẩn bị đi thì Ngân Tuệ đã cất giọng:
- Vũ Nhật, nhân tiện ngươi đem cả tên Hoàng Kim Ngưu đang nằm ở Thạch thành ấy về đây rồi chăm sóc hắn. Đây là nhiệm vụ của ta giao cho ngươi.
Tên nam tử tên Vũ Nhật nghe vậy thì hơi bất ngờ rồi cười cười nói:
- Tuệ tỷ cũng biết lo cho người khác rồi sao? Ha ha… Xin Tuệ tỷ yên tam, tiểu đệ nhất định sẽ hoàn thành sức mệnh cao cả này… Thân ái chào tạm biệt!
Vũ Nhật vừa kết thúc lời chào thì hắn đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa. Có thể nói hắn giống như dịch chuyển đi mất hút, hoặc là dùng một tốc độ không tưởng mà rời khỏi Thập Nhị Điện rồi.
Vũ Nhật vừa đi thì Ngân Tuệ và Song Khả cũng tiến vào Thập Nhị Điện.
Trên đường đi qua những hành lang bên trong Thập Nhị Điện. Song Khả liền bay sát bên cạnh Ngân Tuệ rồi lý nhí hỏi:
- Tỷ tỷ… tên nhắm mắt vừa rồi là ai thế? Hắn mang trong người năng lực rất mạnh, cả khí tức của hắn cũng tràn ngập năng lượng. Tốc độ nhanh đến mức đệ cũng không nắm bắt được.
Ngân Tuệ hơi nhếch mép cười trả lời:
- Hắn là Vũ Nhật, bản thể là Nhật Quang Kê. Trong đám Kê tộc ở chiến trường viễn cổ này thì hắn là người đứng đầu, còn so với đám ngu kia thì cũng tính là dạng nổi trội.
- Hắn mạnh bằng mẹ không?
- Ngươi vẫn còn gọi Minh Nguyệt là mẹ sao?
- Hì hì… đệ quen rồi! - Hai đứa nhóc đồng dạng đưa tay lên xoa xoa cái đầu trọc của nó mà cười.
Ngân Tuệ chỉ cười nhạt một xíu rồi trả lời:
- Nếu so với Tôn Viên, Yến Linh hay Tử Minh thì hắn không kém cạnh gì chúng. Còn đem hắn so với Minh Nguyệt… - Ngân Tuệ trầm ngâm rồi nói - Rất khó để so sánh, nơi đây là nhà của cô ta nên có thể nói ở đây cô ta là tối cao. Nhưng với điều kiện là cô ta phải khôi phục được thực lực của m Dương thú. Mà trong thời gian khôi phục đó thì chiến trường viễn cổ có thể đã kết thúc nên vấn đề nằm ở chỗ Minh Nguyệt sẽ khôi phục được bao nhiêu lực lượng trước khi bước vào trận chiến cuối cùng.
Song Khả cũng biết chút ít về chuyện của Minh Nguyệt qua những lời Ngân Tuệ từng kể cho hai đứa nên Song Khả cũng không hỏi thêm nữa. Nhưng hai đứa nhóc bỗng nhớ ra gì đó nên thấp giọng nói với Ngân Tuệ:
- À lúc nãy hắn còn nhắc tới môn chủ?
- Đúng vậy, Vũ Nhật là người của chúng ta - Ngân Tuệ gật đầu trả lời.
Song Khả nghe vậy thì cười hì hì rồi không hỏi gì nữa. Nếu Vũ Nhật là “người của chúng ta” thì Song Khả không cần bận tâm tới hắn nữa, dù sao cũng xem như người một nhà rồi. Song Khả cười hứng thú một lát rồi lại lặng lẽ bay bên cạnh Ngân Tuệ trên đường đi vào trung tâm của Thập Nhị Điện.
-☉-
Vừa đi được một khoảng, bỗng có hai thân ảnh từ xa lướt nhanh tới trước mặt Ngân Tuệ và Song Khả. Hai người vừa xuất hiện là hai cô bé song sinh giống hệt nhau tầm mười bốn mười lăm tuổi. Cả hai đều để tóc thắt bím hai bên và chỉ khác nhau ở màu tóc và quần áo. Một cô bé có mái tóc đỏ như lửa đang bốc cháy và một cô bé có mái tóc trắng và trong suốt như những sợi băng liên kết thành.
Đây chính là Lạc Ngân và Lạc Huyên, cặp Băng Hỏa Song Hồ của Hồ tộc.
- A... Tuệ tỷ - Lạc Ngân tóc đỏ vừa xuất hiện đã bất ngờ nhìn Ngân Tuệ rồi hỏi liên tục - Tỷ bị mất một tay rồi sao? Sao tỷ lại mất tích suốt một thời gian dài vậy? À mà chuyện gì đã xảy ra với tỷ thế? Rồi vụ rung động cả Yêu thành mới đây là do tỷ làm hả?
- Ngươi hỏi từng câu không được à? - Ngân Tuệ hờ hững ngắt lời Lạc Ngân.
- Vậy tỷ trả lời từng câu của muội đi - Lạc Ngân cười lém lỉnh nói.
- Không thích!
Ngân Tuệ chỉ lạnh nhạt đáp gọn một câu rồi không nói gì nữa khiến Lạc Ngân hậm hực nóng rần cả mặt, mái tóc bốc lửa ngùn ngụt của cô bé như muốn nổi lửa phun trào vậy. Nhưng cũng may là Lạc Ngân đã tiếp xúc qua với Ngân Tuệ nên cũng biết Ngân Tuệ tính tình thất thường, sáng nắng chiều mưa, tối âm u, có khi còn nổi bão bất chợt nên cũng không hỏi gì thêm về chuyện của Ngân Tuệ nữa kẻo Ngân Tuệ lại lên cơn.
Còn Lạc Huyền tóc trắng từ lúc xuất hiện vẫn lạnh lẽo như băng mà không nói câu nào. Cô bé chỉ nhìn chằm chằm hai tên nhóc Song Khả đang lơ lửng bên cạnh Ngân Tuệ. Nhìn được một lúc thì Lạc Huyên khẽ hỏi:
- Đây là hai tên lùn ở nhóm của Nguyệt tỷ phải không?
Song Khả nghe Lạc Huyên nhớ tới mình thì có vẻ hứng thú cười cười nói:
- Hì hì… đúng rồi, nhưng Song Khả không phải lùn, Song Khả còn bé nên chưa phát triển đầy đủ thôi.
Lạc Ngân tóc đỏ nghe Lạc Huyên nhắc tới Song Khả thì vội nhìn sang. Đúng là giống hệt với “hai tên lùn biến thái” trong trận đấu ở Hữu Phần mà Lạc Ngân đã đụng độ. Nguyên nhân cả nhóm Hồ Phiêu thua lúc đó thì công lớn cũng thuộc về hai tên lùn này.
- Ngươi mà còn bé á? - Lạc Ngân buồn bực vì lần đó rơi vào huyễn cảnh toàn cảnh tượng khiến cô bé xấu hổ, lại bị Song Khả khống chế nên hậm hực nói - Hai chúng ta chưa phát triển nghe còn được, còn lần đó hai ngươi rõ ràng đăng ký với cái tên gì mà… người lùn Bắc Châu nào đó thì phải?
Song Khả bỗng nở nụ cười ngây ngô nhưng mang vài nét giống với vẻ nham nhở của Vân Phi rồi chỉ tay về Lạc Ngân nói:
- Chưa phát triển mà ngực đã lớn tới chừng này á? Nhìn còn lớn hơn cả Tiểu Thanh tỷ tỷ nữa ấy?
- CÁI GÌ!!!
Lạc Ngân hét toáng lên. Cô bé bỗng nhớ tới cảnh tên cẩu tặc kia trên sàn đấu cũng từng dở trò trêu ghẹo mình như thế. Bây giờ hai đứa nhóc hỷ mũi còn chưa sạch này lại còn học trò “dâm dê” đó nên càng khiến Lạc Ngân “nổi lửa” hơn nữa.
Tuy nhiên thân người Lạc Ngân vừa hừng hừng bốc lửa thì bỗng tắt ngóm rồi ngã người về trước như ngủ gật.
- Chỉ ồn ào là giỏi - Ngân Tuệ vẩy tay khiến Lạc Ngân chìm vào ác mộng rồi hờ hững nói.
Lạc Huyên tóc trắng nhanh chóng đưa tay đỡ lấy Lạc Ngân dựa vào người mình. Cô bé tóc trắng ấy chỉ lạnh lùng im lặng như một tảng băng đứng nhìn Ngân Tuệ. Cô bé biết Ngân Tuệ chỉ khiến Lạc Ngân ngủ đi để tránh gây chuyện thôi, dù sao chuyện này cũng không có gì to tát.
- Hàm Hương rời khỏi đây lâu chưa?
Lạc Huyên nghe Ngân Tuệ hỏi vậy thì hơi bất ngờ rồi đáp:
- Tỷ ấy mất tích cũng gần một tháng rồi - Lạc Huyên hơi lo lắng nhìn Ngân Tuệ hỏi - Tuệ tỷ đã gặp tỷ ấy rồi sao? Tỷ ấy có gặp phải chuyện gì không? Tình hỉnh của tỷ ấy có tốt không.
Ngân Tuệ trông vẻ lo lắng của cô bé có gương mặt lạnh như băng này khiến lòng nàng nổi lên một cảm giác khó hiểu. Tuy nhiên Ngân Tuệ chỉ khẽ lắc đầu rồi nói:
- Ta vẫn chưa gặp lại Hàm Hương, nhưng hai ngươi đừng bận tâm lo lắng nhiều làm gì. Trong thời gian này Hàm Hương chắc chắn sẽ không gặp phải vấn đề nào nguy hiểm đâu. Hai ngươi có thể yên tâm, ta đảm bảo điều đó.
“Ta chỉ đảm bảo trong thời gian này thôi” Ngân Tuệ trả lời xong thì thầm nghĩ. Sau đó nàng cất bước đi qua cặp song hồ. Tuy nhiên vừa đi được vài bước thì Ngân Tuệ bỗng quay đầu lại hỏi:
- Trong Thập Nhị Điện còn có ai khác ngoài hai ngươi không?
Lạc Huyên gật đầu rồi nói:
- Có Tử Minh của Điểu tộc, Vũ Nhật của Kê tộc, Phàm Vũ và Ngọc Uyển của Xà tộc, Tề Hạo của Long tộc, Dã Trư của Trư tộc, Cát Tường và n Dư của Miêu tộc, Thành Đăng của Hổ tộc…
- Dừng - Ngân Tuệ bỗng ngắt lời nói - Vậy là đủ rồi, bọn chúng đang ở đâu?
- Bọn họ đang tụ tập ở đại sảnh để bàn luận chuyện gì đó?
- Vậy sao hai ngươi không tham gia?
Lạc Huyên hơi ngập ngừng rồi trả lời:
- Bọn muội là Đại Yêu, thực lực vẫn chưa đạt tới mức được bọn họ công nhận nên không tham gia được.
Ngân Tuệ nghe vậy thì nhếch mép cười khẩy rồi quay người lại đi về hướng đại sảnh. Nàng vừa đi vừa búng tay một cái khiến Lạc Ngân tóc đỏ đang chìm vào cơn ác mộng kia bỗng tỉnh giấc. Lạc Ngân tóc đỏ vừa tỉnh giấc thì đã nghe giọng của Ngân Tuệ vang lên:
- Hai ngươi đi theo ta vào đại sảnh, một lũ ngu lấy thực lực làm thước đo à? Được rồi… ta cũng là Đại Yêu đây khà khà.
Lạc Ngân vừa tỉnh lại nên không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cô bé chỉ biết bản thân mình vừa rơi một cơn ác mộng khủng khiếp khiến cô bé sợ xanh cả mặt. Lạc Ngân biết chuyện vừa rồi tất nhiên là do Ngân Tuệ hoặc Song Khả làm nên cô bé đã không còn dám “nổi lửa” lên nữa. Lạc Huyên khẽ thấp giọng giải thích cho Lạc Ngân hiểu một vài chuyện rồi cả hai rón rén đi theo Ngân Tuệ và Song Khả tiến về đại sảnh, nơi đang tập trung một phần của đám thiên tài Thập Nhị Yêu.