Tỉnh dậy Cổ Minh Đào vẫn thấy đầu đau như muốn nổ tung, mùi máu vẫn vương vấn quanh người nàng, bên cạnh có tiếng sụt sùi khe khẽ, lại có tiếng nói âm ấm.
- Nàng sẽ rất nhanh tỉnh lại thôi !
Từ từ mở mắt, không gian không rõ ràng dần dần được khôi phục rõ nét. Cổ Minh Đào ý thức được mình đang nằm trong một căn phòng lạ lẫm, mùi máu hòa quyện với mùi đàn hương xộc lên hăng hắc. Bên cạnh là Sở Y và Giang Y đang âu sầu ảo não, phía sau không xa là một nam tử lạ mặt. Một thân hắn cẩm y, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, toàn thân có toả ra ánh hào quang như thể người này xuất thân hoàng tộc, thấy nàng mở mắt hắn khẽ "a" lên. Sở Y cùng Giang Y vội vàng bước nhanh lên trước.
- Chủ tử thấy sao rồi ?
- Chủ tử, người dọa chúng nô tỳ sợ chết mất!
Cổ Minh Đào không trả lời, đầu nàng vẫn cảm giác nặng trịch, khẽ hỏi:
- Ta đang ở đâu ?
Cẩm y nam tử mỉm cười nhè nhẹ:
- Chúng ta đang ở Vạn Hoa Lầu, trấn Cao Sơn. Cách Thanh Đào Sơn năm dặm về phía Bắc.
Đôi mắt hắn lấp lánh, sống mũi cao thẳng, từng đường nét tạc một vẻ tinh khôi hoàn hảo, khiến cho người nhìn không khỏi bị mê hoặc.
- Tại sao ta lại ở đây ?
Giang Y nấc nhẹ giọng vẫn còn vương lệ:
- Chủ tử bị thích khách bắt cóc, bọn chúng đem chủ tử dìm xuống sông Nhược Hà. Vị công tử đây cứu được người liền đưa người đi chữa trị !
Cổ Minh Đào thấy hơi tức ngực, muốn vùng dậy nhưng không thể.
Sở Y mắt đỏ hoe nhìn nàng.
- Thanh Đào Sơn bất ngờ bị thích khách xâm nhập, nô tì nghe tiếng đao kiếm liền xông vào nhưng không thấy chủ tử, lại bị một đao sau lưng. Nhờ có Giang Y cùng Tiêu Nam lén nhặt cái mạng nhỏ này của nô tì mà chúng nô tì còn có thể sống sót đi tìm người !
Giang Y lại tiếp lời, nói giọng mũi:
- Tiêu Tuấn bị phế một cánh tay, Tiêu Nam vì đỡ kiếm thay nô tỳ cũng bị thương rất nặng, hiện họ đang điều phục ở gian nhà dưới !
Cổ Minh Đào cố gắng gượng dậy nhưng bất lực. Nhận thấy phía hông phải đau nhức vô cùng, khẽ di chuyển tay chạm tới lại đồng thời thấy một trận đau đớn lan truyền từ cánh tay lên đến đỉnh đầu. Nàng khẽ rên lên một tiếng. Tại sao nàng không thể nhớ được điều gì ? Thân thể sao lại đau đớn thế ? Tổ phụ cùng Bạch Diệp Quân, Bạch Diệp Khánh ra sao rồi ?
- Đừng động đậy ! Nàng bị thương không nhẹ !
Giọng nói của vị công tử này ân cần ấm áp hơn Bạch Diệp Khánh những năm phần, khiến Cổ Minh Đào cảm thấy bản thân lưu luyến tiếng nói ấy. Giang Y lấy khăn ấm lau vầng trán đang toát mồ hôi của nàng khẽ hỏi:
- Lúc chủ tử bị thích khách đưa đi, người có nhớ được điều gì không ?
Cổ Minh Đào dùng sức khẽ lắc. Sở Y thở dài một tiếng.
- Lúc chúng nô tì tìm thấy chủ tử, ám vệ đi cùng chúng nô tì cũng bị thương không ít. Lại phải giao đấu với bọn chúng,.. - Sở Y hơi ngập ngừng - Chúng nô tì có tội ! Đã không bảo vệ được chủ tử ! Xin chủ tử trách phạt ! - Nói xong Sở Y cùng Giang Y quỳ xuống, dập đầu xuống đất.
- Được rồi, được rồi ! Những chuyện đó giải quyết sau đi, còn không mau lui xuống sắc thuốc cho chủ tử các ngươi ?
Ngữ khí của hắn đối với hạ nhân lại lạnh lùng mà nghiêm nghị. Hắn hướng nàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng rồi nâng nhẹ nàng dựa lên người hắn. Cổ Minh Đào khẽ cựa, nhưng lực tay của hắn rất lớn không thể cự tuyệt hắn, đành để mặc hắn làm gối dựa. Hơi thở của hắn đều đều, mùi hương trên người hắn dịu nhẹ lướt qua cánh mũi nàng khiến nàng như ngưng đọng. Bất giác không thể nhúc nhích.
- Ta là Mạc Vũ. Còn nàng ?
- Ta là Cổ Minh Đào.
Mạc Vũ vẫn chỉ cười nhẹ, vuốt tóc nàng. Hắn đương nhiên đã hỏi Sở Y Giang Y thân thế của nàng, nhưng hẳn là bọn họ không nói thật. Khi Mạc Vũ cứu nàng thì nàng đang trong tình trạng bị dìm xuống nước, cực kì thê thảm.
Giang Y bưng một bát thuốc tới cắt đứt giọng nói của Mạc Vũ đang kể cho Cổ Minh Đào nghe hắn cứu nàng ra sao. Hắn đón lấy bát thuốc, phủi tay ra hiệu cho Giang Y ra ngoài rồi đích thân bón thuốc cho nàng, bộ dạng thập phần ân cần. Sau mỗi thìa thuốc, hắn nhẹ nhàng đưa vào miệng nàng một đại táo. Sau đó lấy ống tay áo thêu vàng của hắn lau miệng cho nàng. Cổ Minh Đào có chút cảm động, không khỏi ngước lên nhìn hắn. Hắn cười:
- Ngủ chút đi !
Cổ Minh Đào khẽ lắc đầu, lại thấy cơn đau truyền đến muốn tê dại.
- Ta đã nói ngủ đi rồi mà.
- Ta mới ngủ rồi sao ngủ được nữa đây ?
Mạc Vũ nghĩ ngợi một chút sau đó gật gật.
- Vậy hiện thời nàng muốn làm gì ?
Cổ Minh Đào thở dài.
- Ta là lo cho tổ phụ và hai biểu ca.
Cổ Gia Khải đẩy nàng ra sau rồi lao lên trước nghênh chiến, không biết liệu có bị thương không. Bạch Diệp Khánh, Bạch Diệp Quân lúc đó không biết đang ở đâu, liệu có bị thích khách làm hại không ? Cổ Minh Đào đương nhiên lo lắng. Chuyến đi này chưa kịp hỏi bí quyết Đào Hoa Tuý lại bị thương. Nàng lại nghĩ ngợi một chút, thương thế này do đâu mà có ? Trước khi kịp biết chuyện gì xảy ra nàng đã bị đánh ngất rồi cơ mà ? Hơn nữa Mạc Vũ nói cứu được nàng trong khi nàng đang bị dìm xuống nước sông Nhược Hà ? Vậy do đâu mà lại bị thương ?
Màn đêm buông xuống, Cổ Minh Đào vẫn trằn trọc mãi không thế chợp mắt (lão tử ta đây cũng là như vậy T_T). Nàng luôn nghĩ về biến cố, lo lắng cho tổ phụ, lo lắng cho Bạch Diệp Khánh cùng Bạch Diệp Quân, rồi lại nghĩ đến vết thương của mình. Rồi lại nghĩ đến Mạc Vũ. Nhưng dòng suy nghĩ chợt tắt, có tiếng chân người hướng tới cửa phòng. Cổ Minh Đào tuy cơ thể yếu ớt từ nhỏ nhưng đổi lại được thính giác vô cùng tốt, sư phụ nói người luyện võ công mới có thể có được thính giác tốt như vậy nhưng Cổ Minh Đào tuy luyện không được lại tự có được một lợi thế như vậy khiến nàng rất thích thú.
- Là ai ?
- Ta !
Giọng nói quen thuộc này...
- Ta là đi tìm ngươi !
- ...
- Những ngày qua ta đều lo lắng đi tìm ngươi !
Hắn vẫn đứng ngoài hiên, chần chừ không bước vào.
- Vậy làm sao biểu ca tìm tới được đây ?
- Ám vệ của Thanh Đào Sơn một số còn sống đã âm thầm bảo vệ ngươi, Tiêu Nam lấy ngọc bội của ngươi phân phó vài ám vệ đi tìm ta báo tin.
Cổ Minh Đào không đáp lại nữa. Hoá ra ám vệ mà tổ phụ phái bảo vệ nàng vẫn còn.
- Đào Nhi ! Cổ trang chủ ..
Cổ Minh Đào nghe tới đây hơi giật mình, run rẩy hỏi:
- Tổ phụ ta làm sao ?
- Cổ trang chủ đã mất rồi.
Cổ Minh Đào nhất thời uất nghẹn. Bạch Diệp Quân không thấy nàng nói gì nữa chỉ thở dài:
- Nghỉ ngơi cho tốt. Đợi thương thế của ngươi hồi phục, chúng ta hồi cung.
Cổ Minh Đào vẫn không trả lời, trong lòng nàng vẫn là hình dáng của Cổ Gia Khải. Tuy không sâu đậm nhưng vô cùng rõ nét. Tổ phụ là người đầu tiên vì nàng mà đẩy nàng ra sau bảo vệ nàng. Lại không tiếc mình phái những ám vệ thân cận nhất đến bên nàng. Thổn thức đến khi trời bắt đầu chuyển sáng mới nghe bước chân Bạch Diệp Quân nặng nề rời đi.
Mùi máu lại xộc lên tanh nồng, ngọn lửa một lần nữa vụt lên sáng rực rỡ. Hai bên đánh nhau tới ta sống ngươi chết thật sự ác tới cùng cực. Rõ ràng bạch y quân đang chiếm lợi thế, đột nhiên nước ở đâu tràn tới, nhấn chìm cơ thế yếu ớt của nàng. Cổ Minh Đào cố gắng dãy dụa nhưng vô ích, nước tràn vào mũi vào miệng không thể thở được. Từ nhỏ Cổ Minh Đào vẫn luôn sợ nhất là nước, không dám tập bơi, vậy mà giờ đây phải vùng vẫy trong nước. Tiếng đao kiếm va vào nhau vẫn rõ rệt như vậy nhưng nước tràn vào mắt không thể nhìn thấy. Sau đó là thứ chất lỏng tanh ngọt xộc lên mũi và cổ họng. Bọn chúng không dìm nàng xuống nước nữa mà dìm xuống máu ư ? Toàn thân đau nhức không thể nhúc nhích không thể kháng cự được nữa. Nàng mơ hồ cảm giác như mình sắp chết.
- Đào Nhi ?
Mở mắt ra Cổ Minh Đào thở dốc, quanh người nóng bức khó chịu. Là Mạc Vũ đang lau mồ hôi trên trán cho nàng.
- Nàng mơ thấy gì sao ?
Mi tâm Mạc Vũ hơi trùng xuống. Sở Y cùng Giang Y đều lo lắng đứng bên giường. Phía xa xa là hai bóng hình quen thuộc. Bạch Diệp Quân cùng Bạch Diệp Khánh.
- Muội tỉnh rồi ? - Bạch Diệp Khánh lao nhanh về phía trước, bộ dạng không được tự nhiên - Ta thật sự rất lo lắng !
- Biểu ca..
Cổ Minh Đào hết nhìn Mạc Vũ lại nhìn Bạch Diệp Khánh, tất nhiên có để ý tới thân hình gầy gò khuất lấp phía sau. Y mặc đồ xanh lục bích, gương mặt trắng sáng nhưng thập phần lạnh lẽo xa cách. Từ đầu đến cuối cũng không hé miệng nói nửa lời.
- Đại phu nói vết thương trên người chủ tử là do bị móc móc vào da thịt. Nếu không kịp thời chữa trị chỉ e bị thối rữa ...
- Yên tâm ! Ta sẽ cho người điều trị cẩn thận cho nàng.
Giọng nói của Mạc Vũ vang lên chắc nịch.
- Tổ phụ ...
Bạch Diệp Khánh định nói gì đó lại thôi, nét lo lắng vương trên khuôn mặt tuấn tú khẽ thở dài, lắc đầu. Lúc này Bạch Diệp Quân mới đứng dậy nhàn nhạt nói:
- Ta cho người mai táng Cổ trang chủ, cũng phái người đi điều tra đám thích khách kia có thể biết chân tướng kẻ đứng sau !
Mạc Vũ khẽ cười bón thuốc cho Cổ Minh Đào.
- Nàng chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt. Những chuyện thế này không tới phiên nàng lo lắng.
Bạch Diệp Quân bước đi, tới cửa thì dừng, vọng lại:
- Tất nhiên Mạc công tử đây cũng điều tra.
Nói xong rồi đi thẳng. Bạch Diệp Khánh chậc lưỡi một tiếng.
- Cái tên này thật là, người ta dù gì cũng là ân nhân của Đào Nhi !
Mạc Vũ vẫn giữ nét cười bình tĩnh không nói, lặng lẽ bón thuốc và chăm sóc Cổ Minh Đào đang khẽ run lên.
- Đa tạ Mạc công tử !
Mạc Vũ nhướn mày, nụ cười vẫn không tắt.
- Nàng không cần nói lời này. Muốn cảm tạ ta chi bằng nàng trả ta bằng hành động đi ?
- Được thôi ! - Cổ Minh Đào gắng mỉm cười lại - Mạc công tử muốn ta đền đáp người như nào ?
Mạc Vũ rất cao hứng nói:
- Đợi nàng khỏi ta sẽ ra điều kiện với nàng. Nàng chưa hồi phục sao ta dám bắt nàng bồi ơn với ta ? Lúc đó các biểu ca của nàng không phải sẽ tống giam ta hay sao !
Nhờ có Mạc Vũ ngày ngày chăm sóc, ở bên trêu chọc, Cổ Minh Đào phần nào đỡ thấy đau đớn, thương thế cũng mau chóng hồi phục. Dù vậy vẫn không thể khiến nàng bớt những cơn ác mộng ngày một rõ rệt quấn lấy trí não nàng.
Để phục hồi hoàn toàn Cổ Minh Đào đã dưỡng thương tại Cao Sơn trong năm tháng.
Hiện tại đã được ba tháng.
Bạch Diệp Khánh sớm đã cho người báo tin tới kinh thành Thăng Long. Còn Bạch Diệp Quân ngày đêm cùng huyện quan Cao Sơn tra xét dò tìm manh mối. Những thích khách còn sống bị bắt sau khi tra khảo nhất loạt đều nói do Bạch Diệp Phong là chủ tử. Nhưng Bạch Diệp Quân lại không nghĩ tứ đệ của hắn có lá gan này. Bạch Diệp Phong tuy phóng túng, có phần tùy hứng làm bừa nhưng tuyệt đối không sát phạt Thanh Đào Sơn vô tội. Nếu chỉ vì đuổi giết Bạch Diệp Quân tranh giành ngôi vị thái tử thì càng tuyệt đối không !
- Tam đệ, vật chứng trên hiện trường đều để lại là người của tứ đệ. Đệ tin hay không Phong Nhi làm ra kết quả này ?
- Tất nhiên ta không tin. Thanh Đào Sơn và Diệp Phong không hề can hệ.
- Chẳng lẽ trong chuyện này còn có uẩn khúc ? Ta mặc kệ có uẩn khúc gì ! Chỉ cần Đào Nhi được bình an hồi phục. Ai động đến Đào Nhi ta nhất định sẽ cho hắn trả giá đắt !
Bạch Diệp Khánh giận dữ đập bàn rồi bước nhanh ra ngoài. Bạch Diệp Quân đưa ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo của mình gán vào người vừa rời đi. Bạch Diệp Phong không có lí do hãm hại Thanh Đào Sơn, trừ phi ...
- Biểu ca !
Là Cổ Minh Đào.
- Vết thương chưa hồi phục tới đây làm gì ?
Một thân thể vốn dĩ đã yếu ớt, nay lại càng thêm vài phần mỏng manh. Thời tiết hiện tại sắp cuối thu nhưng nàng chỉ mặc một y phục mỏng, khoác hờ một tấm choàng.
- Muội nghe nói là Tứ biểu ca ?
Bạch Diệp Quân nhíu mày không hiểu nhưng vẫn lạnh lùng đáp:
- Phải.
- Đây là chứng cứ giả ! Muội chắc chắn. Tam biểu ca, muội tin tứ biểu ca không làm chuyện này.
- Phải hay không chỉ do ngươi tin mà giải quyết được vậy thì trên đời này có lẽ không cần bộ luật !
Cổ Minh Đào hơi sững người nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ mặt, buông tay đang vịn Sở Y nàng phất tay ra hiệu hạ nhân trong phòng rời đi. Bạch Diệp Quân không mảy may phản ứng, để mặc Cổ Minh Đào tiến gần bàn giấy.
- Khi biết được bản thân mình sẽ sống trong cung, muội đã nghĩ. Không biết lúc gặp lại huynh có nhận ra muội không ? Không biết lúc đó chúng ta sẽ xưng hô như nào ? Liệu rằng chúng ta có thể như lúc trước nô đùa vui vẻ được không. Nhưng muội gặp lại người, muội lại thấy đó vốn không phải Diệp Quân mà muội biết !
Hắn vẫn không chút dao động, không tỏ thái độ bất thường cũng không nói gì. Cổ Minh Đào giơ ra một mảnh ngọc bội treo trên dây chỉ đỏ.
- Khi Mạc Vũ cứu muội đã nhặt được mảnh ngọc này trên xác chết của một thích khách giữ muội.
Lúc này khuôn mặt đẹp như ngọc tạc của Bạch Diệp Quân mới thoáng hiện lên một tia khác thường. Hắn cười khẩy:
- Ngươi tin sao ?
Đương nhiên là không. Cả đời này ai bảo hắn tàn nhẫn, ngoan độc, lãnh khốc thế nào cũng được, nhưng bảo rằng hắn là người hại nàng, nàng nhất định sẽ không bao giờ tin ! Tuyệt đối không một chút nào tin !
- Không tin.
- Vậy ngươi đưa nó trước mặt ta để làm gì ?
Ngọc bội này từ ngày rời Tịnh Vân Trang hắn chưa từng đeo lên người. Ngoài nàng và cữu cữu hắn ra, không ai biết mảnh ngọc trong suốt này là đồ vật của Tịnh Vân Trang.
- Muội chỉ muốn tới để nhắc huynh cẩn thận...
- Ngươi mau về dưỡng thương đi.
Hắn phẩy tay rồi bước qua nàng. Mùi hương trên vạt áo hắn vô tình phả vào sống mũi nàng.
- Huynh bị thương ư ?
- Không !
Hắn hơi khựng lại nhưng không hề do dự đáp.
- Còn nữa. Đó vốn dĩ là của ngươi, khi trước mẫu thân ngươi đưa cho ta nhờ ta chăm sóc ngươi, nhưng bây giờ không cần nữa nên ngươi giữ nó đi.
Nói rồi hắn liền bỏ đi. Trong lòng Cổ Minh Đào hơi trùng xuống, nàng cảm thấy thân thể như không chống đỡ được khụy xuống. Máu bên hông cứ thế tuôn ra thấm ướt áo choàng rộng bên ngoài. Mạc Vũ cùng Giang Y vội bước nhanh vào đỡ nàng. Cổ Minh Đào không khóc, thẫn thờ nhìn mảnh ngọc trong tay, nó vốn dĩ không màu nay đã nhuốm máu.
- Để ta đưa nàng trở về.
Giọng nói của Mạc Vũ nhẹ nhàng thổi vào tai nàng. Lúc này nàng mới nhìn lên mắt hắn. Cổ họng khô khốc không thể nói gì đành gật nhẹ. Hắn cảm thấy trong lòng xót xa, nhẹ nhàng bế nàng ra ngoài rồi phân phó Giang Y đi tìm đại phu đến.
Trở về phòng, Sở Y nhanh chóng lau vết thương cho Cổ Minh Đào, giúp nàng thay y phục.
- Thân thể của ngươi như nào rồi ?
- Tạ chủ tử quan tâm, nô tỳ đã khỏe lên nhiều rồi.
Sở Y rất vui mừng khi được Cổ Minh Đào hỏi tới. Dù nàng có cực khổ tới đâu mà có được chủ tử quan tâm như vậy cũng là vô cùng mãn nguyện.
Đại phu này là một vị nữ tử, được Mạc Vũ đặc biệt mời tới thăm bệnh cho Cổ Minh Đào, sau khi xem xét vết thương cho Cổ Minh Đào xong không khỏi ngạc nhiên nói:
- Không thể ! Nhất định không thể ! Vết thương này nhiều nhất ba tháng có thể khỏi vậy tại sao tới giờ gần năm tháng rồi vẫn còn chảy nhiều máu như vậy ?
Mạc Vũ lo lắng tột độ, bất chấp bản thân thất thố nắm chặt cổ tay nữ y:
- Ngươi mau tìm cách giúp nàng bình phục !
- Ta e vết thương của nàng có người động tay !
Sở Y cùng Giang Y thoáng sầm mặt, bọn họ là lo lắng tiểu nhân. Thay thuốc, lau người cùng thay y phục cho Cổ Minh Đào dĩ nhiên chỉ có hai người. Có người cố ý động tay tới thì chỉ có hai người các nàng bị nghi ngờ đầu tiên, rõ ràng là có người đang muốn gạt bỏ các nàng khỏi Cổ Minh Đào, đồng thời làm hại Cổ Minh Đào sức cùng lực kiệt mà chết.
Quả nhiên những lời của Bùi đại phu nói, Bạch Diệp Khánh đều nghe rõ liền sai người bắt Sở Y và Giang Y thẩm tra.
Giang Y cơ thể đã một màu huyết nhục, Sở Y vì bị đánh vào vết thương cũ, miệng vết thương bật ra vô cùng đau đớn, nàng chỉ run rẩy không còn sức lực để mở lời.
- Ngoài hai người các ngươi ra còn ai có cơ hội xuống tay với biểu muội của ta ? Chỉ hai người các ngươi lau rửa vết thương cùng đắp thuốc cho biểu muội hàng ngày, còn ai có thể đụng tay đây ?
- Chúng nô tỳ vô tội ! Xin điện hạ minh xét.
Tiếng roi lại vang lên một hồi.
- Đã muốn định tội thì lí do nào mà chẳng được ! Nô tỳ tuy rằng không theo chủ tử từ nhỏ nhưng phụ thân của nô tỳ cũng một lòng với Thanh Đào Sơn không phản, nô tỳ lại được hoàng hậu nương nương thu dưỡng, ân trọng như núi quyết không thể phản bội chủ tử !
- Ngươi nói không hại Đào Nhi, vậy ngươi có cách nào chứng minh sự trong sạch của mình ?
Bạch Diệp Khánh vô cùng tức giận, cướp lấy cây roi trong tay hạ nhân tự mình đánh.
- Dừng tay !
Bạch Diệp Khánh ngạc nhiên, không ngờ Cổ Minh Đào đã tỉnh dậy, lại tự mình tìm đến. Đương nhiên phía sau nàng là Mạc Vũ.
- Đào Nhi ! Thương thế của muội chưa khỏi, muội đi lại nhiều như vậy, muội muốn ta lo lắng tới chết hay sao ?
- Biểu ca ! Muội biết ! Nhưng muội cũng biết Sở Y và Giang Y vô tội ..
Bạch Diệp Khánh không khỏi nhíu mày, ngước nhìn Cổ Minh Đào, lại bắt gặp nụ cười nhạt của Mạc Vũ, một cơn giận dữ bùng lên nhưng bị hắn nén lại.
- Muội có biết ta lo lắng cho muội thế nào không ?
- Muội biết ! Nhưng mà muội thực sự tin bọn họ. Nếu bọn họ đối với muội phản bội, âu cũng là do muội tự thân chuốc lấy, tự bản thân muội lựa chọn. Biểu ca, tha cho bọn họ đi !
Giọng nói yếu ớt mà tha thiết, hắn có chút day dứt trong lòng. Mạc Vũ kế bên không kìm được mà nói:
- Nhị điện hạ ! Đào Nhi đã mở lời, điện hạ cũng không nên hẹp hòi với nàng ?
Bạch Diệp Khánh có chút chần chừ nhưng sau đó hắn gật đầu, sai hạ nhân thả người.
Vị nữ đại phu đồng thời cũng chữa trị cho Sở Y cùng Giang Y. Bọn họ nhanh chóng phục hồi. Trong thời gian Sở Y, Giang Y điều trị bệnh, nữ đại phu tự tay chăm sóc thay y phục cho Cổ Minh Đào.
- Cổ cô nương nói đúng. Sở Y và Giang Y không hề phản bội nàng.
Mạc Vũ khó hiểu hỏi lại:
- Bùi cô nương nói như vậy là có ý gì ?
Bùi đại phu khẽ mỉm cười ra vẻ bí ấn. Hóa ra người ta không động tay trên thuốc đắp của nàng. Mà động tay từ y phục. Độc dược trên y phục tuy cách một lớp thuốc mới đến vết thương nhưng cũng xâm nhập được một phần, dược thấm dần vào vết thương khiến vết thương không thể khôi phục mà còn rách lớn hơn. Máu vì thế vẫn chảy đầm đìa. E rằng nếu tiếp tục như vậy, Cổ Minh Đào vì mất nhiều máu mà cơ thể suy nhược rồi dần dần mất đi ý thức mà vong mạng ! Người đứng sau quả thật vô cùng ngoan độc ! Nhưng tại sao hắn nhất định phải ra tay với một tiểu cô nương mới mười một tuổi là Cổ Minh Đào đây ? Có thể hung thủ đứng sau vụ thích khách ở Thanh Đào Sơn có liên quan khá mật thiết với việc Cổ Minh Đào bị hạ độc dược.
_______________________________________________________________
- Đúng như nương nương dự đoán, Đan Điểu Vương đích xác là nử tử !
Phùng Lục Chi khẽ mỉm cười. Quả nhiên là nữ tử năm đó theo hắn xuống núi. Không ngờ Bạch Đế lại có ý đưa nàng ta vào Tam hoàng tử phủ đệ.
- Ngươi nói xem ? Đan Điểu này chỗ dựa là Cổ hoàng hậu ?
- Bẩm nương nương, đúng là như vậy !
- Bổn cung biết rồi. Ngươi lui ra đi.
Nét mặt xinh đẹp thoáng vương một tia đắc ý. Bạch Diệp Quân a Bạch Diệp Quân, cho dù chàng có đi tới đâu cũng sống chết bảo vệ tiểu nha đầu đó ư ?
Sáng sớm đã thấy Mạc Vũ đem thuốc tới, lại sai hạ nhân mang một bộ y phục mới thay cho Cổ Minh Đào. Bùi đại phu đích thân lau rửa vết thương cùng thay y phục cho nàng.
- Cổ cô nương, hôm nay phiền cô gắng gượng thân thể giúp chúng ta xem một màn kịch này !
Cổ Minh Đào không hiểu nhưng nhìn khuân mặt tuấn tú của Mạc Vũ có một tia cười kì lạ mà ấm áp, song vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Không biết là kịch gì nhưng chắc hẳn có liên quan đến nàng. Mạc Vũ chắc chắn sẽ không làm hại nàng. Hắn tuy ngoại nhân, thân phận bất định, nhưng trên người hắn toát lên một khí chất, khiến cho người nhìn thấy lập tức nhận định hắn không phải người xấu. Khí chất cao quý bất phàm cùng nụ cười ấm áp khiến người đối diện thập phần yên tâm, Cổ Minh Đào vốn chỉ thấy qua ở sư phụ. Hoặc có thể vì người này đã chăm sóc nàng gần nửa năm qua, hoặc có thể đối với nàng, hắn đặc biệt như vậy. Nhưng loại tình cảm này không giống như cảm xúc mà nàng đối diện với Bạch Diệp Quân. Nói như nào đi chăng nữa, thanh niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi này đối với hắn nàng có vài phần si tâm, cư nhiên nhìn thấy hắn dù hắn làm gì nàng cũng cảm thấy yên tâm.
Hôm nay hắn một thân mộc y, giản dị nhưng không hề che khuất thần thái hào hoa, tỏa sáng vốn có. Bạch Diệp Quân một thân y phục trắng muốt cũng không kém nổi bật. Bạch Diệp Khánh lại vận ngọc y không khoác trường bào, thập phần nho nhã, phóng khoáng. Ai nhìn vào cũng không khỏi thốt lên đây quả là một dàn mỹ nam a ! Bùi đại phu thường ngày vận lục y nhàn nhạt không mấy nổi bật, tuy là nữ tử nhưng vốn dĩ nàng lại thích giả nam trang, cũng không giấu giếm mà bộc lộ ra ngoài, nay vận hồng y cũng không kém phần thanh tú. Sở Y cùng Giang Y bị thương nhưng vẫn tham dự. Tất cả mọi người từ chủ tử tới hạ nhân đều bị triệu tập tới đại sảnh. Vạn Hoa Lầu vốn là gia sản của Mạc Vũ, ngày thường vô cùng đông khách, hắn lại vì ngày hôm nay giải quyết đại sự, sẵn sàng đã cho đóng cửa nghỉ một ngày.
- Bùi cô nương, Mạc công tử, không biết hôm nay hai vị mời bổn quan tới đây là có chuyện gì ?
Đương nhiên huyện quan Cao Sơn cũng được mời tới. Coi như ngoại nhân làm chứng, thể dụ nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử ở đây tranh đấu, không thể không nể mặt ngoại nhân mà giữ thể diện hoàng thất. Mạc Vũ cười mà như không nhẹ nhàng đáp:
- Như mọi người cũng biết, vết thương của Đào Nhi không khỏi là do có người hãm hại. Tại hạ chỉ muốn thay nàng xin nhị vị điện hạ cùng đại nhân một lời công đạo !
Bạch Diệp Khánh nhếch môi:
- Không phải ta đã tra ra tâm phúc của biểu muội gây ra hay sao ?
- Nhị điện hạ có chứng cứ xác thực không ?
Bùi đại phu lên tiếng thăm dò thái độ của hắn. Khuôn mặt hắn bắt đầu có vẻ mất tự nhiên. Nàng lại tiếp tục:
- Ta đã sai nha đầu bên cạnh thăm dò một chút. Trên thuốc và băng cuốn thay cho Cổ cô nương đều không có gì khả nghi. Ta vốn dĩ nghi ngờ chuyện nàng ngày càng nặng thêm cách đây một tháng. Tuy rằng y thuật của ta không phải danh xưng bậc nhất nhưng không thể một vết thương như thế nửa năm rồi vẫn xuất huyết !
Huyện quan Cao Sơn nhướng mày khẽ nhìn Bạch Diệp Quân vẫn đang bất động ở đó nhàn nhạt hỏi:
- Ồ ? Vậy Bùi cô nương đã tra được điều gì rồi ?
- Đại nhân không cần nóng vội. - Bùi đại phu thoáng cười nhẹ, ra hiệu cho hai nha đầu bên người dâng lên một khay y phục. - Ta sai người thăm dò một chút, tất nhiên cũng đã thăm dò qua Sở Y Giang Y các nàng hoàn toàn trong sạch. Thứ nhiễm bẩn chính là trên y phục.
- Ý Bùi cô nương chính là có người hạ dược trên y phục của Đào Nhi ?
- Đúng vậy. Ta đã kiểm tra, đây là Nhuyễn Tán Hương.
Lập tức sắc mặt mỗi người trong phòng đều biến đổi.
- Tuy cách một lớp vải băng bó trên người, nhưng nếu liều lượng lớn, thời gian lâu dần thẩm thấu qua khe vải, thẩm qua người nàng tác động nhỏ với thời gian dài chắc chắn sẽ khiến nàng không những không khỏi mà huyết nhục ngày một lớn rồi mất dần máu mà chết.
- Kẻ này tâm can thật thâm độc !
- Vậy xin hỏi Bùi cô nương đã tra được hung thủ là ai chưa ?
Bùi đại phu lắc lắc nhưng ra hiệu cho hạ nhân. Một khắc sau thấy một nô tì bị lôi đến, mặt mày xám ngắt, tóc tai xộc xệch, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Giang Y nhận ra nàng ta ngay lập tức, run rẩy không kìm được bật dậy chỉ tay vào mặt nàng ta:
- Đây chính là nha đầu chuẩn bị y phục của chủ tử ! Chính nàng thường xuyên đưa y phục cho nô tì !
Nha hoàn đang quỳ dưới đất kia không ngừng run rẩy, lo sợ ngày một lớn hơn.
- Đúng .. đúng là như thế .. nhưng nô tì không hại chủ tử .. nô tì không làm..
Bùi đại phu lắc đầu thở dài.
- Yên Nhi bên người ta đã bắt tận tay ngươi, ngươi vẫn còn một mực chối cãi ?
Bạch Diệp Khánh nổi giận đùng đùng, mỗi lần hắn tức giận, khuôn mặt nổi lên gân xanh thập phần đáng sợ, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt bình tĩnh, phong lưu, nho nhã ngày bình thường. Hắn đập mạnh bàn, hất chén trà trên bàn xuống, đứng bật dậy.
- Quỳ lên !
Nha hoàn kia run ngày một rõ rệt hơn, mồ hôi đầm đìa.
- Ta nói ngươi quỳ lên !
Cả căn phòng chìm trong trạng thái tĩnh lặng và căng thẳng.
- Nhanh ?
Nha hoàn kia sợ hãi quỳ dập đầu liên tục, khóc nói:
- Điện hạ tha cho nô tì ! Nô tì sẽ thành thật khai báo !
Huyện quan Cao Sơn thấy nhị hoàng tử tức giận như vậy, trong lòng liền biết vị trí của Cổ Minh Đào đối với hắn là cực cao, không khỏi có chút muốn nịnh nọt.
- Nói ? Ai sai ngươi đi hại Cổ cô nương ?
Sở Y có chút tức giận nhưng vẫn minh bạch hỏi:
- Ngươi từ đâu đến lại muốn mưu hại chủ tử ta ? Nô tì theo chủ tử chỉ còn ta và Giang Y cùng một số thủ vệ, ám vệ. Ngươi lúc nào đã tới đây muốn hãm hại chủ tử ta ?
Giang Y bên cạnh cũng gật đầu nói:
- Ta e nàng ta là bị mua chuộc - Nói rồi nàng cũng quỳ xuống dập đầu trước nhị vị hoàng tử kia. - Mong nhị vị điện hạ minh xét, trả cho chủ tử nô tì một lời công đạo, chủ tử nô tì đã bị trấn động như vậy lại bị hãm hại. Người ngày ngày chỉ lo khuê phòng lại không ngờ có kẻ rắp tâm muốn ám hại chủ tử !
Bạch Diệp Khánh thái dương giật giật, lạnh giọng:
- Ngươi yên tâm, Đào Nhi là biểu muội của ta, nhất định ta sẽ không tha cho kẻ nào hãm hại muội ấy.
Cổ Minh Đào thấy một màn này không khỏi toát một trận mồ hôi. Máu đã được cầm nhất thời không chảy ra nữa nhưng đầu óc quay cuồng cơ hồ như muốn ngất. Mạc Vũ đứng bên cạnh lo lắng lau mồ hôi cho nàng, lại chầm chậm bón thuốc cho nàng.
- Sương Thu vốn là nha hoàn giặt đồ ở Vạn Hoa lầu này. - Mọi người kinh sợ nhìn về hướng phát ra giọng nói trầm tĩnh đó. - Nhưng ta cũng không ngờ người đưa y phục cho Đào Nhi là Sương Thu. Cũng không ngờ nàng ta lại bị mua chuộc.
- Ồ ? Là nha hoàn của Mạc công tử sao ?
Lời nói này có ý là, ngươi là chủ tử của Sương Thu, chính ngươi đã hại Cổ Minh Đào.
- Sương Thu là do ta mua về. Nhưng ta không hề sai nàng đưa y phục cho Đào Nhi, cũng tuyệt đối không hề hãm hại Đào Nhi.
- Mạc công tử có chứng cứ không ?
Mạc Vũ cười khẩy.
- Ban đầu là ta sai Tiểu Tuyết sắp xếp y phục cho Đào Nhi, không hiểu sao hiện giờ lại đổi thành Sương Thu. Hơn nữa tại sao ta lại muốn ám hại Đào Nhi ? - Nói đến đây hắn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, đôi gò má bỗng ửng hồng.- Ta muốn hại nàng sao ta lại cứu nàng ? Còn mời Bùi đại phu đây tới chữa trị cho nàng cùng nha hoàn, thủ vệ của nàng ? Há chẳng phải ta lại tự tát vào mặt mình hay sao ?
Điều này Cổ Minh Đào hiểu rất rõ. Nếu Mạc Vũ muốn hại nàng, chỉ cần không cứu nữa, mặc nàng sống sống chết chết với y đều không quan tâm ! Đâu cần nửa năm bỏ công chăm sóc nàng, hơn nữa còn đòi nàng mau khỏi bồi ơn với hắn ? Không nhịn được mà nói ra lời trong lòng:
- Ta tin Mạc công tử !
Bạch Diệp Quân thấy một màn này liền rung động, ánh mắt Cổ Minh Đào cùng Mạc Vũ chạm nhau chưa hề rời đi. Hắn không tức giận cũng không tỏ rõ thái độ. Nhàn nhạt:
- Vậy Sương Thu kia là do ai sai ngươi đi hãm hại Đào Nhi ?
Sương Thu toát mồ hôi lạnh, cắn răng run rẩy:
- Nô tì... nô tì... là do Tứ điện hạ ... sai bảo ..
Bạch Diệp Quân cười lạnh. Lại nhất loạt đổ lên đầu Bạch Diệp Phong ! Chắc chắn phía sau có người giở trò.
- Người đâu ! Giải nàng ta vào lao ngục, tới thượng kinh sẽ tra xét !
Thiếu niên thanh y hướng hồng y cô nương khẽ cúi đầu.
- Ngày hôm nay phải đa tạ Bùi đại phu đã vất vả rồi !
- Mạc công tử không cần khách sáo ! Ta vốn dĩ cũng muốn vì bản thân nói cho rõ ràng y thuật của ta không cao minh nhưng nhất định không thể tổn thương thêm nàng !
Bùi đại phu tuy nói vậy, ánh mắt lại đặt lên người Bạch Diệp Khánh. Mạc Vũ khẽ mỉm cười. E rằng tâm tư của nàng ta là muốn được đối phương chú ý tới. Từ ngày Bạch Diệp Khánh tới Vạn Hoa Lầu, thái độ cao cao tại thượng của Bùi Ngân cũng là khác hẳn. Nhưng Mạc Vũ nào có ý muốn giúp đỡ nàng ta ? Bởi Bạch Diệp Khánh đã sớm cố ý hướng hắn nói y nhất kiến chung tình với Cổ Minh Đào, Bùi Ngân là hoàn toàn không có cơ hội. Mạc Vũ vẫn giữ nguyên nét cười dịu dàng đỡ Cổ Minh Đào đi nghỉ, còn không quên phân phó hạ nhân tìm chút điểm tâm cho nàng, sợ nàng ngày ngày dùng cháo gây đến chán ngán.
Cổ Minh Đào đương nhiên nghe thấy lập tức phấn chấn, quên mất chuyện có người muốn hại mình mà cực kì cao hứng không hề chợp mắt chút nào thức đợi điểm tâm. Kì thực nàng đã sớm mệt lả, đợi được một lúc đã ngủ mất. Đêm nào nàng cũng không ngủ được bởi chợp mắt thì ác mộng lại tới. Cảnh chiến binh đao, lửa rồi nước, mùi máu tanh nồng vẫn xộc lên rõ rệt như vừa mới hôm qua. Hiện thời Mạc Vũ đang bên cạnh vuốt tóc nàng khiến nàng đi vào giấc ngủ dễ dàng hơn.
- Ngươi có biết vì sao nàng lại bị thương đến cỡ này không ?
Sở Y khúm núm:
- Nô tì lúc đó bản thân bị thương cơ hồ chỉ thấy được đám thích khách đó móc một chiếc câu sắt lớn vào sườn chủ tử rồi treo trên lưng ngựa mà chạy. Mãi tới khi chúng nô tì đuổi tới thì hắn kéo lê câu sắt này thả xuống nước.
Giang Y đứng cạnh đó lại bắt đầu khóc không ngớt.
- Chủ tử không hề kết oán với ai, không ngờ lại có người hại chủ tử tàn nhẫn như thế ! Chủ tử còn nhỏ như vậy, làm sao chịu nổi đau đớn thế chứ !
- Lúc công tử cứu được chủ tử, như công tử cũng đã thấy bọn chúng đối xử tàn nhẫn với chủ tử thế nào ! - Sở Y có rớt nước mắt nhưng giọng nói là phẫn hận không thể bùng phát. - Cánh tay chủ tử còn bị thương do bị kéo lê trên đá. Trên đùi nàng quả thực còn có nhiều vết trầy và bầm tím. Cũng may có Bùi đại phu giúp đỡ, chân tay chủ tử cũng đã khôi phục.
Mạc Vũ không ngừng thở dài. Lúc hắn cứu được nàng thì nàng toàn thân ướt sũng, một mảng huyết nhục bao trùm. Ai ngờ trước đó bọn chúng còn hành hạ nàng tới vậy ! Thật khiến người ta căm phẫn ! Một tiểu cô nương mười một tuổi như vậy chịu làm sao ! Đám thích khách đó gặp quân của hắn liền chạy chối chết. Bọn chúng biết thân phận của hắn ư ? Không thể nào ! Thủ hạ theo hắn đến đây đều do hắn ở bên ngoài bồi dưỡng, ngoại trừ một người còn lại không ai biết. Trừ đám thích khách này là do người đó phái đến. Nhưng người đó ...
Nghĩ đến đây hắn bật đứng dậy, lại thấy ống tay áo bị níu lại.
- Đừng đi...
Khuôn mặt Cổ Minh Đào không biết lúc nào trở nên hồng hào, đôi mắt vẫn nhắm lại, miệng vẫn thì thầm:
- Đừng đi.. ta sợ..
Hắn không đành lòng mà ngồi xuống, nán lại xoa lưng nhỏ bé của nàng.
- Ta ở đây. Sẽ không đi.
- Ta sợ ...
- Ta ở đây, ta ở đây. Đừng sợ !
Nàng ôm lấy cánh tay hắn, ôm thật chặt chỉ sợ buông lơi một chút hắn sẽ đi mất. Giống như thế ác mộng sẽ lại ập tới, nàng sẽ lại phải tiếp tục sợ hãi.
Sở Y và Giang Y thấy vậy bèn lui xuống. Người đi giặt đồ người đi sắc thuốc. Lần này hai người bọn họ tự chia nhau làm không để người ngoài có cơ hội đụng tay đụng chân.
- Dẫu hơi mệt một chút nhưng chủ tử được bình an, chúng ta như vậy cũng là đáng !
Sở Y thấy Giang Y vui vẻ vậy cũng thấy trong lòng phấn chấn.
- Chúng ta phải tự mình để mắt từng chút một. Sự an toàn của chủ tử phải gắn với bản thân. Ta dù có chết cũng nhất định không bán đứng chủ tử.
- Phụ thân ngươi khi xưa cũng nghĩa khí như vậy đối với Cổ trang chủ, xem ngươi cũng thật là giống phụ thân ! Ta tuy là nghĩa nữ nhưng cũng nhất định sẽ giống phụ thân !
Giang Y ngày đó là cô nhi của một thôn tộc bị diệt thôn, được Hữu Ưng cứu về nhận làm nghĩa nữ. Đối với Giang Y mà nói, Hữu Ưng cùng Hữu Sở chính là hai người thân duy nhất trên đời. Ngày đó Hữu Ưng gửi nữ nhi của mình tới làm tâm phúc của Cổ hoàng hậu tất nhiên cũng sẽ gửi gắm cả nghĩa nữ. Sau này Cổ hoàng hậu muốn hai nàng ở bên Cổ Minh Đào là cố ý muốn bồi dưỡng thế hệ thứ 80 duy nhất của Cổ gia. Người Cổ gia có thể không cần tinh thông y thuật, trà đạo, ủ rượu nhưng nhất định phải tinh thông văn võ, đặc biệt phải bảo vệ được dòng máu Cổ gia để chế ngự Huyết Trân Châu. Một khi Huyết Trân Châu rơi vào tay kẻ hiểm ác, giang hồ sẽ tàn sát vô số, muốn chế ngự được nó chỉ có thể dùng máu của Cổ gia. Hơn thế nữa người của Cổ gia phải tinh thông cầm thuật. Lợi thế của Cổ gia nằm ở Cầm nghệ.
Sau đó ba tháng, Bạch Diệp Quân cùng Bạch Diệp Khánh lên đường trở về kinh thành Thăng Long. Mạc Vũ đã hứa sẽ chăm sóc Cổ Minh Đào và đưa nàng trở về bình an ngay khi hồi phục. Dẫu không đành lòng nhưng Bạch Diệp Khánh thấy Cổ Minh Đào có vẻ rất thích ở lại nên đành rời đi. Đối với Bạch Diệp Quân thì coi như hắn cắt được một phiền não.
Trời tháng mười một âm lịch, Đại Nam là nước không có tuyết nhưng mùa đông phía bắc cũng vô cùng lạnh lẽo. Cổ Minh Đào từ nhỏ sống trên núi cao cũng đã quen với thời tiết lạnh, Mạc Vũ lại càng không vấn đề gì. Chỉ có Bùi đại phu xuất thân từ vùng trung du quanh năm ít khi phải chịu lạnh. Gần đây thương thế của Cổ Minh Đào cũng đã khôi phục nhanh chóng, không còn lo ngại. Bùi đại phu chắc chắn với Cổ Minh Đào rằng sẽ không còn vết sẹo nào trên người nàng, điều này Cổ Minh Đào hoàn toàn yên tâm.
Vạn Hoa Lầu là một tửu lâu vô cùng có tiếng, khách nhân thập phương qua lại, quang cảnh cực kì đông vui náo nhiệt. Cao Sơn còn có nhiều món ăn ngon khiến Cổ Minh Đào rất cao hứng muốn đón tết ở đây. Nhưng nghĩ tới Cổ hoàng hậu trong cung sẽ chờ nàng nên đành nén lại trong lòng, thì thầm với Sở Y mua hết chỗ đồ ngon này mang về cùng hoàng hậu thưởng thức.
Mạc Vũ thấy Cổ Minh Đào "bận rộn" như vậy liền đi cùng nàng, lại hào phóng tặng nàng thêm hai nô tì thân cận là Tiểu Tuyết cùng Tiểu Ngọc. Sở Y và Giang Y là nha hoàn nhất đẳng từ trước nên Tiểu Tuyết cùng Tiểu Ngọc là nha hoàn nhị đẳng. Biết rằng chủ tử coi trọng vị tiểu cô nương này nên bọn họ vô cùng chu đáo, một chút cũng không dám sơ sót đối với tiểu chủ tử.
- Ta chưa từng được thấy tuyết.
Mạc Vũ nhìn Cổ Minh Đào bé nhỏ đang ngắm nhìn một mảng trời xanh mà than thở không khỏi bật cười. Đã hồi phục được phần nào nhưng nàng vẫn gầy yếu, một thân hoa phục màu vàng nhạt, vốn sẽ là vô cùng nổi bật, nàng mặc vào lại vô cùng rộng lớn, nhìn thập phần yếu ớt mỏng manh. Hắn muốn ôm trọn nữ tử này vào lòng để bảo bọc, để chăm sóc, nhưng thân phận của hắn là không thể ...
- Đợi ta.
Cổ Minh Đào không hiểu nhìn Mạc Vũ ánh mắt xa xăm.
- Đợi ta, ta sẽ đưa nàng đi ngắm núi tuyết.
Cổ Minh Đào nhanh chóng nở nụ cười gật gật đầu. Giọng nói của hắn lúc nào cũng khiến nàng được thoải mái, hiện tại lại nói muốn đưa nàng đi ngắm núi tuyết. Mặc kệ đợi tới bao giờ, hắn là người coi trọng những lời đã nói ra nhất định sẽ làm được, Cổ Minh Đào nghĩ đến đó lại cười vô cùng tự nhiên. Nàng lại không nhìn ra ánh mắt xót xa sâu thẳm của hắn, chỉ thấy nam tử đó cũng nhìn mình cười thập phần ấm áp.
- Ngày trước ta nói muốn nàng bồi ơn, nàng còn nhớ không ?
- Nhớ ! Đương nhiên còn nhớ ! Huynh là người ta mang ơn, tất nhiên ta sẽ trả ơn, chỉ cần trong phạm vi của ta, ta sẽ bồi ơn với huynh !
Cổ Minh Đào đã chuyển đổi cách gọi từ "Mạc công tử" thành "huynh", đương nhiên tỏ rõ sự thân cận. Từ lần nàng nhất quyết ôm tay hắn ngủ, không cho hắn đi, hắn liền để mặc nàng ôm cánh tay mình, còn hắn ngồi đó, ngắm từng đường nét trên khuôn mặt nàng. Từng đường từng nét như chạm khắc vào trong tim hắn, thành một tượng đài vững chắc.
- Ta chỉ cần nàng đợi ta. - Hắn dừng lại như muốn nhìn thái độ Cổ Minh Đào. - Đợi ta tới đón nàng đi.
- Chỉ là đợi. Đâu có khó gì đâu ! Ta đợi huynh.
Cổ Minh Đào ngây thơ đương nhiên sẽ không hiểu hàm ý của hắn. Gương mặt tuyệt đẹp của nàng khiến hắn cảm thấy như trái tim bị bóp nghẹt, bóp thật chặt rồi bị vò nát trong phút chốc.
- Giờ ta sẽ đưa nàng trở về !
- Huynh có muốn ở lại Thăng Long với ta không ?
Như sợ hắn sẽ nói không, Cổ Minh Đào vội níu tay áo:
- Ta sẽ sắp xếp cho huynh, nếu huynh không muốn ở trong cung ta sẽ tìm trọ cho huynh ! Thăng Long phồn hoa hơn Cao Sơn rất nhiều, lại có rất nhiều đồ ngon a ...
Hắn đương nhiên không thể cự tuyệt Cổ Minh Đào đáng yêu, nhưng hắn còn có việc phải làm, đành tỏ vẻ đau khổ lắc lắc:
- Đào Nhi, ta còn rất nhiều việc quan trọng..
Thấy Cổ Minh Đào buông tay áo hắn ra, chu mỏ lên ngao ngán thở dài. Hắn liền bổ sung:
- Nhưng ta sẽ rất nhanh trở lại tìm nàng, nàng muốn ở Thăng Long ta sẽ ở Thăng Long cùng nàng. Nàng muốn ngao du thiên hạ ta sẽ đi cùng nàng, ta còn phải tìm nàng bắt nàng bồi ơn đi ngắm vạn dặm tuyết sơn cùng ta mà ..
Nghe đến đó Cổ Minh Đào gật đầu cười khẽ. Ngày hôm sau bọn họ lên đường đưa nàng trở về kinh thành. Mạc Vũ tất nhiên đi cùng nàng mới thấy yên tâm. Tự hứa sau khi đưa nàng trở về hắn sẽ đi ngay.
__________
Vừa bước xuống xe ngựa, một dải lụa trắng va vào tầm nhìn của Cổ Minh Đào khiến nàng từ ngạc nhiên chuyển sang sợ hãi. Rồi từ sợ hãi đã biến thành đau thương.
Đại Nam đang để đại tang.
Chiếu theo quốc tang dành cho mẫu nghi thiên hạ.
Hoàng hậu qua đời.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK