• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tham kiến Đại điện hạ, tứ điện hạ !

Cổ Minh Đào thấy Đại hoàng tử Bạch Diệp Vỹ cùng tứ hoàng tử Bạch Diệp Phong đang đứng chúc rượu cùng nhau liền bái kiến. Đại hoàng tử vẫn dáng vẻ lạnh lùng xa cách chỉ nhướng đôi lông mày nhìn Cổ Minh Đào rồi nói:

- Ồ ! Lại là ngươi à ?

- Đại ca biết tên tiểu tử này ư ?

- Ngày trước ta có gặp hắn ở hoa viên, ta thấy hắn cũng chỉ là một tên mặt trắng không biết quy củ, lại không biết hóa ra hắn là biểu đệ của chúng ta !

Bạch Diệp Vỹ nói đến đó liền bật cười khinh miệt. Bạch Diệp Phong nhìn một lượt Cổ Minh Đào dò xét. Một thân hình gầy gò, tóc vấn vội, y phục màu xám chạm hoa văn chìm không mấy nổi bật, phong thái ung dung nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến thần thái của một "công tử hoa" vô dụng, cũng không khỏi bật cười khinh thường:

- Biểu đệ ! Đệ được nhặt ở đâu vậy ? Tại sao lại có bộ dáng vô dụng như vậy ?

Cổ Minh Đào hơi nghẹn họng, đỏ mặt nói:

- Tứ biểu ca, thật quá khen !

Nói xong liền bỏ đi. Các vị công chúa lại vô cùng thích thú với Cổ Minh Đào, còn túm lại trêu chọc gương mặt ôn nhu xinh đẹp của Cổ Minh Đào. Thập công chúa Bạch Châu Lam tuổi xấp xỉ Cổ Minh Đào lại vô cùng hứng thú với đôi má bánh bao của nàng, không ngừng nhéo nhéo còn nói:

- Các hoàng tỷ xem, hắn xinh đẹp như vậy cũng may là nam nhi, nếu là nữ nhi, không phải xinh đẹp hơn chúng ta rồi sao ?

Cổ Minh Đào tỏ ra ngượng ngùng, trong lòng lại thập phần thích thú, các công chúa, quận chúa xung quanh cũng không ngừng phụ họa. Bích Tỷ Quận chúa còn nói sẽ nhất quyết đòi Hoàng hậu ban hôn cho Cổ Minh Đào. Những người ở đó đều biết ý này là Bích Tỷ Quận Chúa là đang nói đùa, liền phụ họa trêu chọc cùng nàng. Các thiên kim tiểu thư cũng nhất loạt tụm lại cùng hùa vui.

Thất hoàng tử Bạch Diệp Dạ vốn có hôn ước với Bích Tỷ Quận Chúa nghe nói trong lòng ngập tràn dư vị chán ghét. Là Bạch Đế tứ hôn nhưng hắn vốn đã chán ghét vị quận chúa này từ lâu, hôm nay nàng nói như vậy có tám phần là thử lòng hắn. Hắn chỉ mỉm cười đi đến vỗ vai Cổ Minh Đào châm chọc:

- Vậy cũng rất tốt, ta vốn định cự hôn, nay có biểu đệ tốt như vậy đã thay ta giải quyết mối hôn sự đau đầu này. Ta vô cùng cảm tạ. Sau này Bích Tỷ nhờ đệ chiếu cố.

Nói rồi hắn quay đầu bước đi. Nói như vậy trước mặt nhiều người, Bích Tỷ Quận Chúa tâm cao khí ngạo sao chịu được sự khuất nhục này ? Rất khó chịu trong lòng nhưng nàng vẫn nuốt trọn vào cổ họng vội lấy lí do uống quá chén rồi rời đi. Cổ Minh Đào nhất thời không biết nên làm thế nào, ánh mắt ngạc nhiên liếc nhìn về hai phía, nhăn nhăn trán.

- Cổ công tử yên tâm, họ chỉ là đang ghen thôi hay sao ? Chẳng phải càng cãi nhau càng yêu nhau hay sao ?

Mai Bình Quận Chúa có giao tình với Bích Tỷ Quận Chúa từ ngày còn nhỏ, nàng mở lời giải thích khiến chấm dứt mọi nghị luận, vô cùng hợp lí, không có điểm nào sai sót. Cổ Minh Đào nhận ra Mai Bình Quận Chúa là một người thông minh lanh lợi, gật gù cho đó là đúng liền không để ý nữa mời mọi người tiếp tục uống rượu. Ai có mặt ở đó cũng không có cơ hội đánh giá hai vị quận chúa này, nhất là Mai Bình, vừa có tài hoa lại xinh đẹp, hiền dịu, hòa thuận với mọi người, không hề tỏ ra chút kiêu căng ngạo mạn nào.

Bạch Diệp Quân đứng một góc khẽ nhếch miệng, ánh mắt tràn đầy tia trào phúng, như thể hắn đang xem một tuồng kịch vậy. Nhưng hắn không khỏi thắc mắc, tại sao Cổ Minh Đào lại nhập cung ? Tại sao còn phải vận y phục nam nhân ? Cổ hoàng hậu như vậy là có ý gì ?

- Tương Gia !

- Có thuộc hạ !

- Âm thầm theo dõi Cổ Minh Đào.

- Rõ, thưa điện hạ !

Yến tiệc tan, Bạch Diệp Khánh đúng là dẫn Cổ Minh Đào chạy đi:

- Khánh Nhi, chúng ta đi đâu đây ?

- Đi cúng bái kết nghĩa huynh đệ !

- Huynh thực là biểu ca ta mà ! Lại lừa dối ta ! Vô cùng không tốt !

Bạch Diệp Khánh chỉ cười hì hì:

- Ta chỉ muốn trêu chọc muội một chút !

Cổ Minh Đào không khỏi giật mình.

- Ta là nam nhân !

Bạch Diệp Khánh chỉ khẽ mỉm cười, vuốt gò má ửng hồng vì xấu hổ khi thân phận bị bại lộ của Cổ Minh Đào.

- Muội không cần giấu ta ! Ta nhìn ra muội chính là nữ nhân.

Cổ Minh Đào trong lòng có chút sợ hãi không nói lên lời.

- Muội không cần sợ hãi. Ta sẽ không để ai biết !

Nụ cười của hắn thật ấm áp. Cổ Minh Đào dường như thấy được nụ cười của Bạch Diệp Quân ngày trước. Không khỏi thở dài trong lòng.

- Không yên tâm ?

Cổ Minh Đào lắc lắc, đôi má phúng phính rung rung khiến Bạch Diệp Khánh rất cao hứng cắn má nàng. A ! Tên vô lại này ! Lại dám cắn má nàng ! Nhưng hắn giữ chặt nàng không thể nào vùng ra được, vừa hét lên một tiếng liền bị bắn bịt miệng. Đồ xấu xa ! Thập phần vô lại ! Hắn cắn một mảng lớn rõ đau đớn, dù không chảy máu nhưng má Cổ Minh Đào đỏ ửng lên khiến Bạch Diệp Khánh thích thú vô cùng. Cổ Minh Đào cũng không vừa, hắn vừa buông ra liền gặm một miếng cổ tay hắn. Hắn không la lớn, nàng lại thấy chưa đủ, dùng sức mạnh hơn, siết chặt răng hơn, hắn cũng không la ! Bỉ ổi thật ! Nàng cắn hắn đến khi thấy một dòng nhàn nhạt tanh tanh chảy ra. Máu !

- Ta chỉ muốn đánh dấu nhẹ một chút thôi muội liền làm ta tổn thương như vậy ! Muội xem ngày mai ta làm thế nào luyện kiếm đây ?

Bạch Diệp Quân trưng bộ mặt oan khuất của hắn ra trách cứ Cổ Minh Đào. Là do ai vô lại trước đây ? Nàng còn chưa trách hắn bắt cóc nàng từ đại điện ra đây, Sở Y và Giang Y sẽ khổ sở đi tìm nàng như nào ? Hắn lại không biết liêm sỉ trách cứ nàng ! À, lại còn nói đánh dấu.

- Đánh dấu gì cơ ?

- Sau này ta sẽ lấy muội !

Hắc hắc, hắn nổi khùng sao ? Lại nói muốn lấy nàng. Cổ Minh Đào than thầm trong lòng. Trời ạ ! Hôm nay ngày gì vậy sao ai cũng muốn cưới nàng ?

- Nhưng chúng ta là biểu huynh muội !

- Không cùng huyết thống !

Hắn cười nhẹ thập phần ấm áp ôn nhu. Gương mặt tuấn mỹ dưới ánh trăng khiến hắn đẹp hơn ba phần. Nhưng mà nàng là ai chứ ! Sao có thể tùy tiện mà rung động với mỹ mạo của hắn đây ! Vô sỉ thật !

- Muội không thích biểu ca !

- Nhưng ta thích muội.

Cổ Minh Đào hơi sững lại một chút. Tên này da mặt cũng dày thật, chắc đem làm mặt trống không tệ !

- Dù muội có ghét bỏ ta, ta vẫn cứ là thích muội !

Trong lòng Bạch Diệp Khánh biết rõ. Những lời này chính là vô cùng liêm sỉ. Bởi vì hắn đã không thật thích nàng, lại đem nàng ra đùa giỡn như vậy. Nếu Cổ Minh Đào biết được suy nghĩ của hắn, thì nàng sẽ định cho hắn chính xác là cặn bã nam !
_____________________________________

- Chủ tử ! Chủ tử đi đâu khiến chúng ta tìm mãi vậy ?

Sở Y lo lắng chất vấn nàng. Quả thực lo lắng cũng không sai, nếu nàng một lần nữa "bốc hơi", Cổ hoàng hậu sẽ đem thuộc hạ của Phong Hạ Các đánh chết ! Nhưng đi tìm mãi không tìm được, loanh quanh lo lắng đi lại ngoài sảnh một hồi thì thấy nàng trở về.

- À ! Có một tên vô lại !

Giang Y sửng sốt:

- Hắn ở đâu, chủ tử có biết không ? Nô tỳ sẽ cho người đánh hắn một trận !

Cổ Minh Đào lắc đầu tủm tỉm cười.

- Nhưng ta đuổi đi rồi ! Không cần lo lắng.

Sở Y và Giang Y giúp nàng cởi bỏ trang phục và tắm rửa. Cũng may nàng còn "nhỏ" nếu lớn lên sẽ phải dùng băng vải cuốn quanh ngực, chắc sẽ đau đớn khó chịu lắm ! Giang Y cũng đã từng than thở như vậy, khiến Cổ Minh Đào có chút bất an.

Tiêu Nam, Tiêu Tuấn là hai thủ vệ nhị đẳng được phân phó đến đi theo Cổ Minh Đào. Hai người này cũng đã được huấn luyện kĩ càng, Cổ hoàng hậu là muốn bảo vệ nàng kĩ hơn. Nhưng Cổ Minh Đào ngây thơ cho đó là thay hoàng hậu giám sát nàng. Cổ Minh Đào thường xuyên lừa hai tên ngốc đó để kéo Sở Y chạy đi khắp nơi.

Tên mặt dày Bạch Diệp Khánh đôi lúc vẫn đến Phong Hạ các trêu chọc Cổ Minh Đào. Hắn lấy đôi má phúng phính của Cổ Minh Đào làm thích thú không ngừng trêu qua vẹo lại. Đôi lúc hắn dẫn thêm vài vị hoàng tử đến cùng nàng náo nhiệt Phong Hạ các. Thập tam hoàng tử Bạch Diệp Khương và thập tứ hoàng tử Bạch Diệp Độ đều xấp xỉ tuổi Cổ Minh Đào, thấy Cổ Minh Đào dễ trêu chọc cũng rất cao hứng. Trong lòng Cổ Minh Đào thấy như vậy cũng thật vui vẻ. Nếu có ngày bọn họ không tới náo nhiệt một hồi như vậy nàng sẽ cảm thấy như thiếu dư vị cuộc sống, lại không tự chủ mà nghĩ đến Bạch Diệp Quân rồi mắng hắn lãnh khốc vô tình.

Một tháng sau, Hoàng thượng ban chiếu phong hầu Đan Điểu và tước vị Vương gia cho Cổ Minh Đào. Trên thực tế, chức vị này nhìn là thế nhưng Cổ Minh Đào không hề có thực quyền, lương bổng cũng không hề có, phải tự mình chân chính làm ra, tuy nhiên ở hiện tại, mọi vật dụng ban đầu Bạch Đế là chiếu cố Cổ Minh Đào mà ban thưởng xuống, mọi vật dụng khác từ sau sẽ do Cổ Minh Đào tự dựa vào sức lực bản thân. Thực ra các vương gia đều có lương bổng trừ Cổ Minh Đào hữu danh vô thực mà thôi.

Cổ hoàng hậu đích thân tới phân phó thuộc hạ chuyển đồ đạc và trang trí tân phòng cho Cổ Minh Đào. Tuy nhiên, có một điều nàng không thích lắm, đó mà từ khi chuyển nơi ở, Cổ Minh Đào không những bị quản giáo khắt khe hơn, mà còn "được" các vị tiên sinh đích thân đến dạy học. Sau này sẽ phải tham gia vào lớp học ở Quốc Tử Giám, nên ngay từ bây giờ nàng đã phải nhồi vào đầu rất nhiều kiến thức, không thể đi chơi ! Lại nghĩ vấn đề về ngân lượng khiến Cổ Minh Đào vô cùng đau đầu.

- Sở Y, ngươi nghĩ xem ta có thể làm thế nào để kiếm được ngân lượng đây ?

Hoàng đế cũng thật xấu xa, rõ ràng làm khó một đứa trẻ mới mười một tuổi ? Cổ Minh Đào thầm mắng hắn thật biết đem người khác ra làm trò đùa.

- Theo nô tỳ thấy, hiện tại chủ tử nên bắt đầu từ một tửu lâu nho nhỏ, hiện tại Đào Hoa Túy của Thanh Đào Sơn vốn đã thất truyền nhiều năm, kinh thành giả danh rất nhiều nhưng đều là hàng giả, không đúng vị thuần khiết của Thanh Đào Sơn.

Giang Y nghe vậy liền nói:

- Nhưng chúng ta cũng đâu có bí truyền Đào Hoa Túy ?

Sở Y cười rất tươi đầy thâm ý:

- Việc này không lo ! Không phải chủ tử là chất nhi của Hoàng hậu nương nương hay sao ?

Trước đây, Cổ Minh Đào cũng đã nghe kể tới, nàng cùng hoàng hậu đều là hậu nhân của Thanh Đào gia trang. Cổ Minh Đào từ nhỏ lại được nuôi dưỡng ở Tịnh Vân Sơn, chỉ biết trà nghệ, không biết Đào Hoa Túy, nhưng Cổ hoàng hậu có thể biết, điều này chắc chắn tới tám, chín phần. Nhưng để xin được phương pháp ủ rượu từ Cổ hoàng hâu thì nên làm thế nào đây ?

Chiều ngày hôm sau, Cổ Minh Đào tự tay pha chế một bình trà hoa đào, cố ý lấy sương sớm tạo vị thanh ngọt, lại phân phó hạ nhân làm thêm điểm tâm bánh hoa đào, chè sen đậu đỏ hoa đào bái kiến Cổ hoàng hậu.

Bình thường Cổ Minh Đào cũng thường xuyên làm điểm tâm cùng nhiều loại trà mang sang bồi Cổ hoàng hậu. Tuy những nguyên liệu nàng lấy không quý hiếm như trong hoàng thất nhưng những món nàng làm đều ngon hơn những món ăn làm từ nguyên liệu trong cung ba phần. Cổ hoàng hậu rất hài lòng, điều đó chứng tỏ Cổ Minh Đào là người rất có tâm ý, làm gì cũng cố ý để tâm hoàn thiện hết mức có thể. Mỗi lần hoàng hậu ban thưởng, đều là những thứ đồ trân quý, giá trị cùng lớn nhưng điều mà nàng muốn là thành ý của Cổ Minh Đào, nguyên liệu tầm thường, món ăn bình dân cũng được, chỉ cần người có thành ý thì những món đó đều đáng quý trọng.

- Hoàng hậu nương nương, hôm nay tiên sinh vừa dạy xong con liền chuẩn bị đến bồi chuyện cùng người luôn, con sợ người chờ con lâu sẽ thấy buồn !

Cổ hoàng hậu đặc cách cho Cổ Minh Đào khi không có người ngoài có thể bỏ qua hành lễ và quy củ, nhưng Cổ Minh Đào vẫn hành lễ và thực hiện quy củ nhất mực đầy đủ. Cổ hoàng hậu nhìn thấy quả thực rất vui.

- Vẫn là đứa nhỏ này quan tâm tới bổn cung ! - Cổ hoàng hậu cho Tiểu Tú cung nữ bên cạnh nàng nhận lấy điểm tâm rồi kéo tay Cổ Minh Đào ngồi xuống cạnh nàng. - Con vẫn phải thường xuyên qua đây bồi chuyện với bổn cung đấy ! Không có con quả thực bổn cung rất buồn chán !

- Người không chán ghét con quấy nhiễu người đã là may mắn cho con rồi.

Cổ hoàng hậu khẽ nhíu hàng lông mày lá liễu cười nói:

- Đứa nhỏ này, là bổn cung muốn con bồi chuyện cùng bổn cung. Hơn nữa mỗi lần con tới đều mang cho bổn cung nhiều món ăn mà bấy lâu nay bổn cung không được nếm rồi. Làm sao bổn cung lại chán ghét con !

- Cảm tạ hoàng hậu yêu thương.

Cổ Minh Đào hơi dựa vào vai Cổ hoàng hậu. Đối với Cổ Minh Đào mà nói, người này đối với người khác lạnh lùng như nào nàng không biết, nhưng đối với nàng lại thập phần chăm sóc, để ý, giống như một mẫu thân thực sự.

Cổ hoàng hậu là một người không thể làm mẹ, có Cổ Minh Đào quấn quít khiến nàng không thể không động lòng yêu thương. Chỉ sợ Cổ Minh Đào thực sự là nam nhi, thì đã sớm đem nàng bồi dưỡng thành người danh chính ngôn thuận tranh đoạt ngôi vị thái tử ! Trên đời không có nữ tử nào là không có tâm cơ, chỉ là nàng ta có đủ năng lực hay không mà thôi. Cổ hoàng hậu có đủ tâm cơ, đủ năng lực, nhưng nàng là người trọng tình nghĩa. Nàng vì Cổ gia, vì Cổ Huyết Mộc sớm tự uống thuốc Đoạn Sinh Nguyện để vĩnh viễn không sinh hài tử.

Cổ hoàng hậu không hối hận vì quyết định này, nhưng nàng vì quyết định đó mà có một sống nhạt nhẽo, không được hưởng tình mẫu tử chân thực. Tất cả tình cảm của một mẫu thân đối với hài tử của mình đều tuyệt đối dành cho Cổ Minh Đào. Cổ Minh Đào cũng không được cảm nhận tình mẫu tử từ khi mới lọt lòng, nên bao nhiêu tâm tư dành cho mẫu thân đều đặt lên Cổ hoàng hậu. Khách quan nhìn vào sẽ giống một đôi mẫu tử thực thụ.

- Hôm nay Đào Nhi có chuyện gì muốn nói cho bổn cung không ?

Cổ Minh Đào vẻ mặt ngây thơ cao hứng nói:

- Con đã nghĩ ra nên làm gì rồi, hoàng hậu người nghĩ xem, như vậy con sẽ chân chính kiếm được ngân lượng rồi !

Cổ hoàng hậu ngạc nhiên ồ lên một tiếng:

- Con có thể nói cho bổn cung không ?

- Hoàng hậu, người nếm thử những món con làm cho người trước đi !

Cổ hoàng hậu mỉm cười, cầm chén ngọc bảo lục đựng chè sen đậu đỏ hoa đào lên thưởng thức.

- Bổn cung nhớ ngày còn ở Thanh Đào Sơn, tổ phụ rất hay vì bổn cung mà tìm đậu đỏ làm món này. Thanh Đào Sơn không thiếu thứ gì lại thiếu đậu đỏ. Món này con làm khiến bổn cung hoài niệm những ngày tháng còn ở Thanh Đào gia trang.

Ý nói là Cổ Minh Đào làm rất đúng vị. Cổ Minh Đào đương nhiên rất mãn nguyện cười hì hì. Cổ hoàng hậu lại cầm lên một miếng bánh hoa đào. Vừa đưa vào miệng, miếng bánh liền tan ra dư vị để lại đều là một mùi hoa đào nồng nàn, nhưng vị ngọt lại dịu thanh, không hề ngọt đậm. Bánh hoa đào lại thưởng thức cùng trà hoa đào thơm mát, đúng là không gì bắt vị hơn được.

- Những món Đào Nhi làm, bổn cung đều hài lòng cả ! Tất cả đều có dư vị Đào hoa đặc trưng của Thanh Đào Sơn. Quả là không làm ta thất vọng ! Nếu ngay từ nhỏ con được bồi dưỡng ở Thanh Đào gia trang thì tốt biết nhường nào ...

Giọng Cổ hoàng hậu hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh nàng lấy lại khí độ.

- Đào Nhi là đang muốn nói, con muốn dựa vào hương vị đặc trưng của Thanh Đào Sơn đúng không ?

Cổ Minh Đào liền lập tức cười tươi, ý tứ đã rõ ràng, nàng quỳ xuống thật nhanh:

- Đúng là như vậy hoàng hậu nương nương ! Con muốn mở một Đào Hoa khách quán, mong được ân chuẩn !

- Điều này không có gì khó. Bổn cung lát nữa sẽ phân phó xuống !

Cổ hoàng hậu nhẹ đỡ Cổ Minh Đào nhưng nàng chưa nói xong cư nhiên chưa đứng dậy:

- Còn nữa, con muốn xin được người chỉ giáo phương pháp ủ Đào Hoa Túy !

Cổ hoàng hậu không ngạc nhiên về lời đề nghị này, chỉ bình tĩnh đỡ Cổ Minh Đào đứng dậy:

- Việc này không có gì khó cả. Tuy nhiên bổn cung ở trong hậu cung cũng đã nhiều năm, muốn Đào Hoa Túy đúng hương vị thì phải nắm chắc công thức trong tay. Bổn cung đã không nhớ rõ sẽ không ủ được đúng hương vị. Nhưng sổ sách của Thanh Đào Sơn có ghi chép đầy đủ. Có điều Thanh Đào Sơn sớm đã huyết tẩy.. - Cổ hoàng hậu thở dài một tiếng. - Bây giờ muốn có được sách ghi chép công thức, cần phải đến Thanh Đào Sơn một chuyến. Gần đây, bổn cung nhận được tin tức, một truyền nhân của Cổ gia hiện tại đang lưu lại và cố gắng khôi phục Thanh Đào gia trang. Người này nếu không nhầm thì bổn cung gọi một tiếng sư bá.

Quay lại nhìn Cổ Minh Đào đang chăm chú lắng nghe, Cổ hoàng hậu dịu dàng đặt tay lên vai nàng.

- Năm đó vị sư bá này của bổn cung là người bảo quản tàng thư các của Thanh Đào Sơn. Không một quyển nào không thuộc. Con nên đi một chuyến. Còn là thăm quê hương.

- Đào Nhi đã hiểu ! Con sẽ quay về chuẩn bị, ba ngày sau sẽ lên đường !

Cổ hoàng hậu gật đầu.

- Được ! Bổn cung sẽ sắp xếp người hộ tống và bảo vệ con !

Cổ Minh Đào dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ. Có thông minh tới đâu cũng không thể nhất thời đối kháng được với nguy hiểm ân oán giang hồ. Lần này Đan Điểu Hầu Vương xuất cung chỉ e gây sự chú ý lớn. Những kẻ đang suy lùng tung tích của Huyết Trân Châu cùng Khổng Tước Thúy sẽ tìm đến đầu tiên. Cổ hoàng hậu không thể tự ý xuất cung, nàng liền ôm đầu nghĩ cách chu toàn nhất có thể. Không sớm thì muộn, Cổ Minh Đào cũng nên tới vùng đất vốn là quê hương của mình, đó là điều không thể tránh khỏi. Sau này lớn lên sẽ có rất nhiều việc phải làm, chi bằng nhân cơ hội này nên đi một chuyến cũng không phải không được.

Sau này lớn lên sẽ có rất nhiều việc phải làm, chi bằng nhân cơ hội này nên đi một chuyến cũng không phải không được.

__________________________________________________

Âu Dương Kha nhìn thấy bóng dáng Cổ Trác như đã hẹn không khỏi lấy làm đắc ý.

- Dáng vẻ cao cao tại thượng, khí chất cao quý bất phàm cùng danh hiệu Thiên của ngươi ? Bao nhiêu lâu gìn giữ đều bẩn hết rồi sao ?

Cổ Trác hừ nhẹ không đáp. Chỉ lặng lẽ dò xét Âu Dương Kha.

Ngày hắn tuẫn tử nhảy xuống vực thẳm, chính Âu Dương Kha là người cứu hắn, bắt hắn quay về chăm sóc Cổ Minh Đào. Âu Dương Kha vốn cùng Âu Dương Kỳ về Trung Nguyên bồi tội, nhưng cuối cùng là hắn đẩy phụ thân hắn đi rồi trở về ẩn náu, nuôi dưỡng tâm phúc và quân đội. Mưa máu giang hồ vẫn chưa đến hồi kết, hắn còn muốn lấy lại bảo vật Âu Dương gia là Khổng Tước Thúy cùng Khổng Tiễn.

- Ngươi lưu giữ Khổng Tước Thúy chỉ làm bẩn thần tiễn mà thôi. Còn không mau bàn giao ?

- Ta sớm đã giao cho hoàng thất rồi !

- Ngươi dám ... ?

Cổ Trác ghé sát tai Âu Dương Kha cười khẩy. Âu Dương Kha cũng từ từ nhếch khóe môi cong lên. Thì ra là thế. Cổ Trác cũng thật tâm cơ ! Người như Cổ Trác, bảy phần là tâm cơ, ba phần là ngạo khí, một chữ Thiên hắn cũng chẳng xứng gì !

- Tiểu muội ta xưa kia bị ngươi hại chết, xong việc lớn này ta sẽ bắt ngươi đền tội !

Cổ Trác chỉ cười thầm trong lòng không nói. Chỉ mong Cổ Minh Đào không bị cuốn vào cuộc biến cố này.
__________________________________________________ __________________

aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !!!! Hàn tử đem đoản văn zô neeeeee

Âu Dương Tử Nghiêm và Cổ Huyết Mộc từng gặp gỡ rồi aaaaa

Có ai thắc mắc hai nàng sẽ gặp gỡ như nào không ???

Hai nàng đã từng gặp nhau, song không hết lời khen ngợi đối phương, lại còn nói nếu hai người là hai người khác giới liệu có phải đã kết hồng duyên rồi không ?

Cổ Trác: (thở dài) biểu tỷ, đây là nương tử định sẵn kiếp này của ta (==")

Cổ Huyết Mộc: Ta không can tâm Ộ.Ộ

Âu Dương Tử Nghiêm: Ta cũng không can tâm (-''-)



- Tiểu Đào Tử ! Ta xin phụ hoàng đi với đệ rồi !

Thanh niên vận thanh y màu bạch ngọc, gương mặt tuấn tú mang theo nét cười ấm áp. Ai cũng biết nhị hoàng tử luôn hiền hòa, thuần hậu như vậy, chưa từng thấy nổi giận bao giờ. Đối lập hoàn toàn với Tam hoàng tử luôn mang tư vị cao lãnh, luôn luôn xa cách với mọi người.

Sở Y nhún chân cúi thấp người:

- Chủ tử, toàn bộ đã chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng !

Cổ Minh Đào gật nhẹ, việc Bạch Diệp Khánh đi cùng nàng hay không cũng không quan trọng, chỉ là thêm một người đồng hành mà thôi. Nếu người đi cùng nàng là Bạch Diệp Quân thì ...

Cổ Minh Đào thở dài một hơi xoay người bước đi. Sáng sớm nay nàng đã thỉnh an Cổ hoàng hậu rồi mới đi, Cổ hoàng hậu ân cần dặn dò rồi bồi thêm vài ma ma bên cạnh mình để chăm sóc nàng chu toàn hơn.

Ra khỏi cửa cung điện nguy nga, Cổ Minh Đào hơi sửng sốt thấy một đoàn người đang đứng chờ sẵn. Người dẫn đầu mặc cẩm bào, cưỡi tuấn mã, có khí thái thanh cao, nhưng thập phần lãnh đạm, xa cách. Hắn không nhìn nàng, chỉ thấy hạ nhân báo một tiếng "Đan Điểu Vương đã tới" thì thét lớn một tiếng "Đi !". Rồi lập tức có người dẫn Cổ Minh Đào lên xe ngựa, Bạch Diệp Khánh trèo lên lưng ngựa của hắn. Đoàn người nhanh chóng xuất phát.

Cổ Minh Đào nghi hoặc trong lòng nhưng không nói ra. Chẳng lẽ Bạch Diệp Quân thực sự đi cùng ?

- Vương gia ! Đây là lương thực Tam điện hạ đã chuẩn bị sẵn cho ngài !

Tên nô tài này là người của Bạch Diệp Quân, hắn đưa một bọc lương thực lớn cho Cổ Minh Đào rồi đợi nàng phân phó mới dám xoay người bước đi. Cổ Minh Đào liếc nhìn hắn hỏi nhỏ:

- Tam điện hạ sẽ đưa ta đi hay sao ?

- Đúng vậy thưa vương gia !

Con người hắn cũng thật là lạ, đi cùng mà lại chẳng nói tiếng nào cho nàng. Từ ngày hắn rời Tịnh Vân Trang, sư phụ cũng đã nói Bạch Diệp Quân sẽ là một con người khác, hoàn toàn không phải Bạch Diệp Quân trên Tịnh Vân này nữa. Nhưng Cổ Minh Đào cũng không ngờ tới hắn lại là người lạnh lùng đến vậy, giống như Bạch Diệp Quân này và Bạch Diệp Quân khi đó là hai người không có quan hệ.

Đoàn người xuất phát từ lúc còn rất sớm, mà giờ đã là giữa trưa, dù đang là đầu xuân nhưng vẫn có chút oi bức khó chịu. Giang Y một bên ra sức quạt, Sở Y đỡ Cổ Minh Đào đang gục trên vai nàng ta. Khay đựng băng đã chuẩn bị từ trước đặt giữa xe đã tan hết một cách nhanh chóng. Bọn họ sợ Cổ Minh Đào còn nhỏ không chịu được thời tiết nóng nực nên trên đường đi luôn tìm kiếm nơi bán băng làm mát, nhưng ngoại thành thì đâu có được đầy đủ muốn gì được nấy như kinh thành ? Cổ Minh Đào từ khi cảm nhận được hơi nóng từ phía ngoài chỉ thấy khó chịu rồi dần dần mê man, nửa tỉnh nửa mê, mọi chuyện đều nhìn thấy nhưng lại không biết những chuyện đang xảy ra. Ngay cả chính mình đang đi đâu cũng không hề biết.

- Nhị điện hạ ! Nô tỳ thỉnh ngài qua xem chủ tử nô tỳ, chủ tử sắp không chịu được mất rồi !

Bạch Diệp Khánh nhíu nhíu hàng lông mày, vội xuống ngựa đưa cho nô tài bên cạnh dắt còn bản thân thật nhanh tới xem Cổ Minh Đào. Cũng may mắn trước khi đi hắn có mang theo Lưu thái y để đề phòng. Lưu thái y này y thuật cao minh, lại trung thành tuyệt đối, hắn rất yên tâm.

Đoàn người dừng lại tại trấn Sơn Hạnh, đợi hoàng hôn mới đi tiếp. Cổ Minh Đào cảm thấy trời đất như quay cuồng, tay chân đều run rẩy, ruột gan như muốn lộn hết ra ngoài. Thân thể nàng từ nhỏ vốn dĩ đã bị suy nhược, sư phụ luôn tìm cây thuốc điều dưỡng nhưng hoàn toàn vô lực. Chính vì lí do này nên việc luyện võ thập phần khó khăn, hiện tại mới chỉ luyện được một tầng công lực, gọi là cầm được Huyết Trân Châu và Khổng Tước Thúy, tới sử dụng còn rất vụng về. Nếu luyện được nội công, võ thuật ổn định thì chắc chắn Cổ Minh Đào sẽ không gặp phải trở ngại như thế này ! Các hạ nhân đi theo, người nào không có võ công thì chí ít cũng có sức khỏe, bất quá suy nhược hạ nhân đó chết cũng không ai để ý tới. Đằng này lại là một Đan Điểu vương ! Bọn họ không chăm sóc được nàng chỉ sợ khi trở về sẽ bị Cổ hoàng hậu trượng tễ, mà ngay cả nhị hoàng tử cũng sẽ không tha cho ai. Trên đời này, chuyện kẻ mạnh hiếp yếu là chuyện thường tình, dù Cổ Minh Đào bị bệnh không liên quan đến hạ nhân nhưng hạ nhân chết vì Cổ Minh Đào bị bệnh là chuyện thực tế xảy ra. Cổ Minh Đào tuy còn nhỏ, không hiểu được tại sao nhưng nàng đều không muốn những người hàng ngày chăm sóc nàng, bồi nàng vui chơi đều chịu chết, nên cố gắng gượng dậy, cười hì hì với Bạch Diệp Khánh. Bạch Diệp Quân đứng đó không xa, cách qua một mảnh rèm định vén lên bước vào lại buông xuống ngoảnh đầu đi ra. Cổ Minh Đào không nhìn thấy, chỉ biết cười cười an ủi Bạch Diệp Khánh cùng Giang Y vẫn đang hoảng sợ tới đầm đìa mô hôi.

Từ hôm đó trở đi, đoàn người đều là đi từ sáng sớm, trưa nghỉ, chiều mát đi, đêm nghỉ. Thành ra tới Thanh Đào Sơn vốn chỉ mất ba ngày lại thành năm ngày đường. Trên đường đi chỉ mình Bạch Diệp Khánh bỏ ngựa vào xe cùng Cổ Minh Đào với hai nô tì của nàng để tiện chăm sóc. Bạch Diệp Quân vẫn giữ nguyên thái độ xa cách, không hỏi thăm nàng một lần. Chỉ thấy hạ nhân dưới quyền hắn chăm chỉ đưa băng làm mát tới cho nàng.

- Chỉ là vài khối băng, ta thừa sức mang cho đệ. Hắn làm vậy là muốn cướp công của ta rồi !

Cổ Minh Đào nghe nói chỉ bật cười. Bạch Diệp Khánh này lúc nào cũng tỏ thái độ bất hòa với Bạch Diệp Quân.

- Tam biểu ca đã cho người mang tới rồi, chúng ta không nên uổng phí !

Thanh Đào Sơn quả thực khí hậu rất hợp với Cổ Minh Đào. Tuy cảnh vật hoang vu, xơ xác nhưng vẫn không thể che được dấu vết cường thịnh khi xưa. Thanh Đào Trang giờ đây là một khối đổ nát, những cây đào còn lại quanh đây đều khẳng khiu, gầy guộc, có những cây còn lại gốc vẫn mọc lên cành, quả nhiên là khí thế ! Nhìn qua Thanh Đào gia trang hoang tàn, tuy trận hỏa hoạn đã qua từ lâu nhưng vẫn để lại dấu vết không hề che đậy, thậm chí còn có mạng nhện chăng khắp nơi, bụi phủ toàn phần, không hề có dấu vết của sự sống. Một bóng dáng cũng không thấy.

- Ta nghĩ ở đây đã sớm không còn ai rồi ! Chúng ta đi chuyến này có lẽ uổng công !

Bạch Diệp Khánh thở dài ngao ngán.

Bạch Diệp Quân liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn rồi bước sâu vào bên trong. Tàng thư các của Thanh Đào Trang chẳng lẽ để cho người ngoài dễ tìm thấy hay sao ? Há chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này. Nếu không phải năm đó Cổ Trác chỉ giao cho Bạch Diệp Quân, hắn cũng không hề biết Tàng thư các ở sâu trong lòng đất. Nhưng đường vào ở đâu thì hoàn toàn không biết. Bạch Diệp Quân phân phó hạ nhân lục soát thật kĩ, nếu có dấu vết lạ thường thì liền bẩm báo.

Lúc này Cổ Minh Đào đang tách ra cùng Sở Y ra phía sau hậu viện. Quả nhiên ở hậu viện không hề có chút u ám nào, những cây hoa đào vẫn luôn tươi tốt. Cổ Minh Đào để ý, từ lúc bước vào hậu viện Sở Y luôn có gì đó bất thường, nàng vừa buông câu hỏi thì Bạch Diệp Khánh đã ở phía sau. Sở Y lúng túng nhìn khuôn mặt Bạch Diệp Khánh bất giác lạnh lùng. Hắn lạnh giọng khác hẳn thường ngày:

- Sở Y ! Thường ngày biểu đệ của ta đối xử với ngươi không tệ. Sao ngươi lại lén làm việc không minh bạch sau lưng biểu đệ ta ? Biểu đệ tuy còn trẻ người non dạ nhưng có các biểu ca như ta bên cạnh ngươi chẳng lẽ muốn hại biểu đệ hay sao ?

Sở Y hốt hoảng quỳ sụp xuống:

- Xin nhị điện hạ minh xét, nô tì không có ý hãm hại chủ tử !

- Vậy ngươi nói xem ngươi đang lén lút làm việc gì không minh bạch ?

- Nô tì ... nô tì không dám !

Bạch Diệp Khánh đột nhiên nổi giận:

- Ngươi còn không mau nói ra ?

Cổ Minh Đào nhìn thấy Bạch Diệp Khánh tỏ ra kì quái không khỏi giật mình. Như ý thức được ánh mắt Cổ Minh Đào rơi trên người mình, Bạch Diệp Khánh quay sang mỉm cười:

- Tiểu Đào Tử, đệ yên tâm, ta nhất định sẽ không để ai hãm hại đệ ! Có ta ở đây bảo vệ đệ !

Cổ Minh Đào nhìn thấy sự tình trước mắt liền cho là đúng cũng tỏ ra nghiêm nghị:

- Sở Y ! Nếu ngươi có điều gì khó nói có thể nói riêng với ta, ta chắc chắn sẽ không để ngươi chịu ủy khuất !

Sở Y lo sợ liếc nhìn Bạch Diệp Khánh:

- Việc này ...

- Không sao ! Đó là biểu ca của ta, là người thân của ta, không phải ngại ngùng !

Vốn dĩ Sở Y đã đuổi Giang Y ra ngoài để có cơ hội nói riêng với Cổ Minh Đào, nhưng không ngờ Bạch Diệp Khánh lại xuất hiện. Nếu nói ra chỉ sợ vạn nhất ...

- Thỉnh chủ tử trách phạt ! Nô tì tuyệt đối không có ý làm hại chủ tử, chuyện này hoàng hậu nương nương giao phó, chỉ được nói cho một mình chủ tử !

Khuôn mặt Bạch Diệp Khánh xuất hiện một tia khó coi nhưng lập tức hắn lấy lại thần sắc, sẵng giọng nói:

- Cho dù là chuyện gì ta tin Mẫu hậu không làm khó biểu đệ, ta là biểu ca hắn chẳng lẽ ta lại không có ý tốt cho hắn hay sao ? Ngươi nói như vậy là muốn vu hãm mẫu hậu ?

- Nô tì không dám ! - Sở Y hoảng hốt, việc đã đến nước này chẳng lẽ lại không nói ? Chuyện này hoàng hậu nương nương chỉ giao phó cho mình nàng, nếu lỡ Bạch Diệp Khánh không nghe khăng khăng cho rằng nàng làm hại Cổ Minh Đào, nàng bị giết cũng không sao, chỉ sợ Cổ Minh Đào không thể biết được tâm tư Cổ hoàng hậu. Sở Y ngước nhìn Cổ Minh Đào, đôi mắt to sáng, lấp lánh dưới ánh nắng là một làn thủy lưu xanh mát, vô cùng hồn nhiên. - Vậy nô tì tình nguyện thật lòng bẩm báo !

Cổ Minh Đào gật gật, mỉm cười tỏ ra cao hứng muốn lắng nghe. Trong lòng nàng luôn biết Sở Y chắc chắn không làm hại nàng.

- Phía sau cây đào cổ thụ kia có một cơ quan, trong cơ quan đó có một bông hoa đào là giả, chỉ cần nhấc hoa đào đó ra mật đạo vào tàng thư các sẽ mở. Trang chủ đang đợi chủ tử ở trong đó !

- Quả nhiên là như thế !

Bạch Diệp Khánh nhếch khóe môi, mắt ánh lên một tia kì dị khó nhận ra. Cổ Minh Đào nhẹ nhàng đỡ Sở Y đứng dậy:

- Sao không nói sớm cho ta ! Làm tổ phụ đợi lâu sẽ lo lắng !

Cổ Gia Khải là sư bá của Cổ Trác và Cổ Thiên Kỷ, là huynh trưởng của tổ phụ Cổ Minh Đào - Cổ Gia Đức. Cổ hoàng hậu có kể lại, từ khi Cổ Trác cùng nàng còn nhỏ, Cổ Gia Đức vì giao tranh Huyết Trân Châu mà mất đi, Cổ lão trang chủ quá đau lòng nên cũng mắc bệnh mà qua đời. Cổ gia từ đó một tay Cổ Gia Khải gánh vác, nhưng không hề xuất đầu lộ diện. Người nhìn thấy chỉ có Cổ Huyết Mộc - nữ nhi ruột thịt của ông cùng Cổ Trác, Cổ Thiên Kỷ và duy nhất một tâm phúc của ông ta. Năm đó xảy ra hỏa hoạn, Cổ Gia Khải cực lực kháng cự, quyết thà hi sinh để bao vệ Thanh Đào Trang, tâm phúc của ông ta liền liều đánh ngất chủ tử, đưa ông ta xuống Tàng thư các phân phó người chăm sóc rồi thay thế ông ta hi sinh. Người đời cho rằng Cổ Gia Khải đã chết, nhưng không ngờ người chết năm đó là Hữu Ưng cùng toàn bộ đệ tử Thanh Đào Sơn. Hữu Ưng trước khi chết đã kịp đưa nữ nhi của hắn giao phó cho Cổ hoàng hậu chiếu cố. Nữ nhi này chính là Hữu Sở.

Cổ Minh Đào cùng Bạch Diệp Khánh theo Sở Y xuống Tàng thư các. Cơ quan trùng trùng nhưng Sở Y đều nhanh nhẹn biết cách khống chế. Cuối cùng của mật đạo là một tòa không gian rộng lớn, không xa hoa nhưng thập phần tráng lệ, được phủ bằng sách ! Bỗng nhiên từ đâu phi tới một mũi tên. Rồi hai, ba, ... rồi một loạt mũi tên bắn ra tứ phía. Sở Y kịp kéo Cổ Minh Đào tìm nơi ẩn náu. Người của Bạch Diệp Khánh cũng kịp thời xông lên bảo vệ bọn họ.

- Tiểu Đào Tử, đệ không sao chứ ?

Cổ Minh Đào tuy hoảng sợ nhưng căn bản là cũng không có gì đáng lo ngại, lắc lắc đầu nhìn Bạch Diệp Khánh đang có ánh nhìn kì dị. Hắn định nói thêm gì đó đột nhiên một đội người áo trắng bịt mặt cầm đao kiếm từ đâu xông tới. Bọn chúng nhằm phía Cổ Minh Đào lao tới, Bạch Diệp Khánh nhanh chóng không nghĩ gì, vội vã chạy ra cùng người của hắn một loạt quyết chiến.

Đội quân áo trắng võ công vô cùng cao cường, rất nhanh lấy được thắng thế, ép sát người của Bạch Diệp Khánh vào một góc. Cổ Minh Đào cùng Sở Y muốn đứng lên chạy nhưng lại có ba người bạch y chạy nhanh tới khống chế. Lúc này Cổ Minh Đào có tia hoảng loạn nhìn Sở Y, nhưng Sở Y lại không hề sợ hãi, giống như biết trước đám bạch y nhân này sẽ không làm gì bọn họ. Cổ Minh Đào nửa cái mạng còn không nghĩ sẽ giữ được cũng không suy nghĩ nhiều, cho rằng Sở Y là đang ra mặt bảo vệ mình.

Trên tiền sảnh Thanh Đào gia trang, Bạch Diệp Quân vẫn luôn tìm kiếm không ngừng. Hạ nhân lại bẩm báo tới không thấy Đan Điểu Vương cùng Nhị hoàng tử. Bạch Diệp Quân thét lính đi tìm, mắt hắn đột nhiên nổi sát khí đùng đùng. Đám hạ nhân ngày một hỗn loạn hơn. Trời đã tối, lại đổ mưa lớn. Việc tìm kiếm ngày một khó khăn hơn.

Trong tình thế vạn phần nguy nan, đột nhiên có một tiếng cười lớn vọng lại, tàng thư các sáng bừng lên, đám bạch y nhân lùi về sau hai bước

Trong tình thế vạn phần nguy nan, đột nhiên có một tiếng cười lớn vọng lại, tàng thư các sáng bừng lên, đám bạch y nhân lùi về sau hai bước. Cổ Gia Khải. Ông ta một thân tử y, trên đầu búi một lọn tóc gài một nhành hoa đào. Nhưng nhìn lại rất thanh nhã, không hề kì dị.

Ánh mắt Bạch Diệp Khánh ánh lên tia sáng khó hiểu.

- Cổ trang chủ ?

Ông ta vẫy tay ra hiệu bạch y nhân lui. Rồi tiến tới gần hơn một chút.

- Là ta !

Cổ Gia Khải liếc nhìn Sở Y cùng Cổ Minh Đào. Sở Y quỳ xuống hành lễ một cách bình tĩnh.

- Bái kiến trang chủ đại nhân !

Cổ Gia Khải chỉ gật gật đầu, ánh mắt không hề rời khỏi Cổ Minh Đào.

- Ta cứ ngỡ Đào Nhi là nữ nhi !

Cổ Minh Đào có chút khó xử, hơi cúi người hành lễ:

- Đào Nhi thỉnh an tổ phụ !

Cổ Gia Khải lại phá lên cười.

- Hữu Sở ! Ta đã nói không được cho người lạ vào tàng thư các, ngươi quên rồi sao ?

Sở Y cúi thấp đầu hơn, trán đã chạm xuống nền nhà lạnh buốt:

- Nô tì xin nhận phạt !

Cổ Minh Đào vội bước lên một bước:

- Tổ phụ, việc này không trách nàng ấy, là do Đào Nhi tự ý quyết định !

"Ầm !" Cửa Tàng thư các sập xuống. Là Bạch Diệp Quân dẫn người tới. Cổ Gia Khải chỉ nhíu lông mày, không nói gì mà ra hiệu đám bạch y nhân không cần động thủ.

- Vị này chắc là Cổ trang chủ ! Tại hạ là đồ nhi của Cổ Trác tiên sinh ! Bái kiến Cổ trang chủ !

Ánh mắt Cổ Gia Khải có chút dò xét, lão cười khẩy một tiếng rồi quay lại phía Bạch Diệp Khánh:

- Còn vị công tử này là ?

- Tại hạ là Bạch Diệp Khánh !

- Ồ ? Hóa ra là nhị điện hạ !

Cổ Gia Khải vẫn mang khuôn mặt cười ngồi vào vị trí thượng tọa.

- Ta ở đây đợi Đào Nhi, ai ngờ nhị vị điện hạ vào Tàng thư các của ta nháo loạn một hồi. Các vị muốn ta làm thế nào đây ?

- Đã mạo phạm trang chủ rồi ! Ta căn bản chỉ lo cho biểu đệ vạn nhất xảy ra sơ sót ! - Bạch Diệp Khánh nhanh miệng nói.

- Hữu Sở, ngươi nói xem - Cổ Gia Khải chỉ tay vào Sở Y đang quỳ cạnh Cổ Minh Đào. - Quy định của Thanh Đào trang là như nào ?

- Hồi trang chủ ! Ngoại nhân tự ý xông vào Tàng thư các nhất định phải chết !

Cổ Minh Đào hoảng sợ:

- Tổ phụ ! Do Đào Nhi không hiểu quy tắc, người có trách trách Đào Nhi đi !

Cổ Gia Khải chỉ nhướng lông mày "hử" một tiếng. Bạch Diệp Quân tiến tới trước mặt ông ta quỳ xuống dâng lên một bức thư.

- Là Mẫu hậu ủy thác ta hộ tống biểu đệ !

Hạ nhân lấy thư từ tay Bạch Diệp Quân dâng lên Cổ Gia Khải. Ông ta đọc xong chỉ im lặng thở dài một tiếng rồi phân phó hạ nhân chuẩn bị phòng nghỉ cho mọi người.

_______________________________

Cổ Gia Khải rất nhanh gặp riêng Cổ Minh Đào. Thập phần ân cần hỏi han rồi chỉ lặng lẽ thở dài.

- Lần đầu ta thấy con, đã như thấy bóng dáng phụ thân con vậy ! Thực lòng ta rất nhớ bọn họ. Phụ thân con cùng các cô mẫu của con.

Cổ Minh Đào chỉ ngoan ngoãn ngồi im lắng nghe Cổ Gia Khải kể lại những chuyện đã xảy ra.

Khi Âu Dương Đế còn tại vị, Thanh Đào Sơn có một trận huyết chiến, sau đó rất nhanh được khôi phục. Cổ Gia Đức, tổ phụ ruột của Cổ Minh Đào đã hi sinh. Sau đó biết được cái chết của Cổ Gia Đức có liên quan tới Âu Dương Phỉ, Cổ Trác, Cổ Thiên Kỷ cùng Cổ Huyết Mộc quyết nhập cung để báo thù, mặc cho Cổ Gia Khải cản trở. Không may Cổ Huyết Mộc lại mất mạng khi đó còn đang mang thai, Cổ Thiên Kỷ vì quá đau lòng, tự uống thuốc thề với trời tuyệt sẽ không sinh hài tử, sau đó nàng giết Âu Dương Phỉ, phò tá Bạch Tước lên ngôi, được lập hậu vị. Nhưng sau khi Bạch Đế lên ngôi, Thanh Đào Sơn không may xảy ra hỏa hoạn lớn. Trong hỏa hoạn còn có một đội quân sát thủ quyết thanh tẩy Thanh Đào Sơn, cũng nhờ phụ thân của Sở Y cứu, Cổ Gia Khải mới còn sống tới hôm nay.

Trước lúc Cổ Minh Đào khởi hành, Cổ hoàng hậu đã cho người gửi thư sẵn cho Cổ Gia Khải. Trong bức thư đó cũng đã nói hết sự tình nàng giả nam trang, người nào hộ tống. Chỉ không ngờ Bạch Diệp Khánh không được nhắc tới trong bức thư nhưng lại xuất hiện với vai trò bảo hộ Cổ Minh Đào. Cổ Gia Khải chỉ âm thầm phân phó thêm ám vệ đặc biệt được huấn luyện kĩ càng từ Thanh Đào Sơn đến bảo vệ Cổ Minh Đào.

- Đào Nhi ! Tổ phụ có nghe cô mẫu con nhắc tới, về công thức ủ Đào Hoa Tuý của chúng ta ...

Cổ Gia Khải lời chưa nói xong thì "ầm" một tiếng lớn, một loạt đám hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, trong tay bọn chúng ai cũng lăm le hai thanh đao lớn, tất cả đều bịt kín mặt. Ngọn lửa loé lên rồi bùng sáng một màu đỏ rực toàn Tàng thư các, đồng thời tiếng hô "Giết" của tên cầm đầu vọng lên. Cố Gia Khải đẩy Cổ Minh Đào lui về phía sau, rút trường kiếm bên cạnh tiến lên phía trước. Thanh Đào Sơn ám vệ bạch y nhân cùng lúc lao ra sẵn sàng ngênh chiến.

Cổ Minh Đào hoảng hốt lùi ra sau ba bước rồi đột nhiên trời đất quay cuồng, mùi máu tanh nồng sộc thẳng lên mũi, khắp nơi trở lại thành một màu đen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK