Hoàng Cung Đại Hạ.
- Tại sao Tiểu Ngữ lại chọn hắn ta ? Bạch Diệp Vỹ cùng Bạch Diệp Quân không phải tốt hơn hay sao ?
- Cô cô tâm cao khí ngạo, người chọn Bạch Diệp Khánh không hẳn không có lí do, hơn nữa trong hoàng cung Đại Nam hiện giờ chỉ có Bạch Diệp Khánh chưa lập chính phi.
- Trẫm nói con, mấy nữ nhân đó không phải rất dễ phế hay sao ? Hạnh phúc của Ngữ Nhi là quan trọng nhất.
Kiều Đằng Tử nhìn chằm chằm nhi tử của hắn trước mặt rồi phất tay.
Nếu Kiều Thi Ngữ đã chọn Bạch Diệp Khánh thì chỉ có một cách duy nhất, chính là đem Bạch Diệp Khánh lên ngôi vị hoàng đế.
Phía sau Kiều Đằng Tử bỗng xuất hiện một bóng đen cao gầy nhưng vô cùng nhanh nhẹn. Hắn ta điềm nhiên không thèm liếc mắt lấy một lần.
- Về rồi ?
- Thưa phụ vương, nhi tử về rồi.
- Mấy năm nay ở ngoài có tin tức gì ?
- Huyết Trân Châu - Khổng Tước Thuý quả thật ở trong tay Bạch Diệp Phong. Nhưng hắn chưa từng điều phục chúng hay tìm cách điều phục. Bạch Diệp Quân cũng không hề đả động đến Ngọc Cửu và Mộc Tước Cầm. Một điểm rất lạ nữa, Âu Dương Tử Mạn vẫn cao cao tại thượng là thái hậu La Mã, cách đây hai năm có đến tìm Cổ Minh Đào.
- Ngươi đưa cho ta những tin tức cũ rích ấy để làm gì ?
Kiều Đằng Tử tức giận đập nát chén ngọc trong tay.
- Chi bằng ta tự đem người của ta đi, đâu có cần ngươi đích thân tới ?
Bóng đen kia ngập ngừng hồi lâu rồi biến mất trong màn đêm đen tối. Kiều Đằng Tử thở dài ngao ngán.
Ngoài cửa chính điện có một đôi tai vừa lắng nghe được tất cả. Hơn nữa tất cả cuộc trò chuyện vừa rồi y đều đã nằm lòng từ lâu, chỉ mong muốn có chút thông tin mới mẻ, y mỉm cười lắc đầu đi về tẩm cung. Không biết nên vui hay buồn. Nàng hiện giờ ở đâu, như thế nào hắn cũng không hề hay biết. Chỉ mong nàng đợi được hắn, đợi được hắn đưa nàng đi ngắm vạn dặm tuyết san. Không hiểu sao mỗi lần nghĩ đến nữ tử đó hắn lại bật cười rồi lại tự rầu rĩ.
Đúng lúc này có một bóng trắng vụt qua, mũi tên găm một mẩu giấy nhỏ lướt qua mặt hắn. Nhìn cũng biết là tình báo hắn gửi đi sau hai năm cuối cùng cũng có tin tức. Hoá ra Bạch Diệp Quân vẫn luôn bảo hộ nàng. Hắn mừng rỡ, rồi lại tức giận, tức giận vì người bảo vệ nàng bấy lâu nay không phải hắn. Rồi hắn thấy bất lực về bản thân, hai tay vô thức siết chặt, mẩu giấy hắn cầm liền nát tan, tay kia cầm mũi tên cũng đã gãy thành hai mảnh.
Nếu không phải mấy năm nay kinh thành Đại Hạ xảy ra biến cố, hắn đã sớm đi tìm nàng, hắn đã sớm đưa nàng đi. Ngày trước hữu duyên gặp nàng, hắn chính là cũng tới Thanh Đào Sơn tìm kiếm chút tin tức của một nhân gia. Người này có thể đem tiếng đàn chữa bệnh cho mẫu thân hắn, tuy trong lòng khinh miệt loại đồn đại như vậy nhưng với hi vọng mong manh, hắn phải đi tìm. Thanh Đào Gia Trang vốn dĩ là một đống tro tàn, nhưng không hiểu tại sao lại lộ ra một vườn đào nhỏ sau hậu viện đổ nát. Hắn sai người đào ba tấc đất lên cũng phải tìm thấy người ở. Đang tìm kiếm hắn phát hiện cũng có một đoàn người đến, là người của hoàng cung Đại Nam. Sau bức vách hắn lấp ló là một tiểu nam nhân xinh đẹp, rõ ràng nàng ta là nữ nhân, ai có thể không nhận ra nhưng hắn nhận ra. Đích xác là nữ phẫn nam trang, hơn nữa cơ thể nàng còn vô cùng gầy yếu, giống như tiểu cô cô của hắn, luôn ngày ngày nữ phẫn nam trang.
Dưới ánh sáng mặt trời chói chang, khuôn mặt nàng lại càng trở lên sáng lạn, tuyệt mỹ. Giống như gương mặt này hắn đã từng gặp ở đâu, trong lòng hắn bỗng sôi lên một trận hiếu kì. Đây là nhân gia nhà ai ? Tại sao lại quen mắt đến vậy ? Nhìn nàng giống bức hoạ kiều nữ mà phụ vương treo trong thư phòng. Nhưng nữ nhân này lớn nhất cũng chỉ thập nhị, hắn chí ít cũng tầm tuổi nàng, chưa từng gặp qua, Đại Hạ Chi Vương ai cũng biết thập nhị năm qua Kiều Đằng Tử không giao du bên ngoài, hậu cung chỉ độc sủng hoàng hậu. Vậy nữ tử này chẳng lẽ mò tới Hoàng Cung Đại Hạ ư ? Với thân thể nhỏ bé cùng trận pháp bên ngoài thì nàng ta không thể nào. Trừ phi... Trừ phi ?? Chẳng lẽ phụ hoàng bên ngoài có nữ nhân khác ? Nhưng Đại Hạ Chi Vương có ai có thể ngăn cản được người nạp phi tử ? Có lẽ người giống người. Hắn tự vỗ nhẹ trán mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Vừa lúc đó hắn thấy nô tỳ thiếp thân bên cạnh nàng ta quỳ sụp xuống, rất nhanh sau đó có một nam tử từ phía sau bước tới. Hắn mỉm cười, nam tử này hắn nào có lạ, nhị vương điện hạ hắn đã từng điều tra qua. Nhị vương điện hạ bên ngoài thanh danh cực kỳ tốt, lại vô cùng nho nhã tuấn tú, đối với ai cũng dịu dàng không vì chức vị cùng tài trí mà cao ngạo. Ẩn đằng sau đó có lẽ là một con người khác mà không ai biết đến.
Hắn quay đầu bước đi, đem tất cả thủ hạ rời đến một tửu lâu nhỏ gần đó, cảm thấy có thể cùng nơi này lưu lại lâu dài thăm dò một chút liền bỏ ngân lượng mua đứt. Vừa sắp xếp được không lâu thì có thuộc hạ mật báo Thanh Đào Trang lại xảy ra biến cố. Không thể để hi vọng duy nhất của hắn bị cắt đứt, hắn ngay lập tức mang thuộc hạ tới cướp người. Trong lòng hắn lúc đó bỗng nghĩ tới nàng, cư nhiên muốn tìm thấy nàng trong đống đổ nát đó. Nhưng hắn không tìm thấy, người nào hắn muốn tìm hắn cũng không tìm thấy, kể cả Bạch Diệp Khánh ! Một toán người đuổi theo một toán người. Nhóm người phía trước thả một dây thừng kéo lê một người ở dưới đất, huyết nhục chảy xuống đỏ một dải dài thẳng đến bờ sông.
Tên cầm đầu cười lớn:
- Bạch Diệp Quân ngươi mau mang thần khí tới đây lão tôn sẽ đem biểu muội ngươi thả ra !
Không một tiếng đáp. Những tên đi cùng bắt đầu cười nhạo.
- Cái gì tam điện hạ ? Đến tiểu muội của mình cũng không thể bảo vệ.
- Ta thấy là hắn sợ ngươi rồi lão đại !
Nghe những tràng cười kia thật bẩn tai. Hắn liền vung tay nhẹ. Thủ hạ phía sau chính là từ trên không trung chém đầu tên cầm đầu. Bọn người còn lại sợ hãi thúc ngựa chạy đi.
- Công tử, người kia cứu hay không ?
Có thể để bọn loạn tặc đem ra uy hiếp tam hoàng tử Đại Nam ? Cứu !
Hắn từ trên cành cây cao nhảy xuống. Bọn loạn tặc vừa rồi, chính là đám thủ vệ hắn cùng người đó lựa chọn bồi dưỡng. Không sai. Chỉ cần nhìn phía sau gáy của tên cầm đầu vừa bị chặt đứt có kí hiệu riêng liền biết. Nực cười, tự ý sử dụng quân đội chung lại đem uy hiếp cả huynh đệ ruột của bản thân, hắn không ngờ người đó lại tâm tư ác độc như vậy. Bảo bội của tên cầm đầu vừa cầm trên tay có chút quen mắt, giống như là tinh ngọc được tạc thành, Tinh Ngọc Bội này vốn rất bình thường nhưng lại có kí hiệu Đại Hạ Chi Vương rất nhỏ. Quân đội hắn bồi dưỡng kia nhất định không thể có được.
Hắn chợt phát hiện khi nãy khi gọi Bạch Diệp Quân tên cầm đầu này có cầm Tinh Ngọc Bội giơ lên cao. Nếu là như vậy Bạch Diệp Quân là chủ nhân của miếng Tinh Ngọc Bội này ? Hắn ta thì có liên quan gì đến Hoàng Thất Đại Hạ ? Hoặc là .. ?
Hắn không muốn nghĩ nữa liền thu quân trở về, Kiều Thi Ngữ đi cùng với hắn vốn chẳng muốn quản, nhưng nàng ta thông minh thế nào lại không nhìn ra nha đầu kia có chỗ dùng đến. Màn kịch này không diễn không thông. Quả nhiên nhị vị điện hạ kia tìm tới. Nhưng hắn chưa từng có ý muốn hại nàng, chỉ đổi lấy một chút tin tức, cũng không gọi là quá đáng ? Hắn luôn tin tưởng mình là người đúng đắn, hắn làm điều gì cũng cẩn thận không sơ hở. Hắn luôn tin tưởng tự coi trọng bản thân tuyệt đối. Hắn cũng sẽ không ngờ rằng tương lai vì nàng hắn sẽ trở nên như thế nào. Hắn chỉ biết lúc đó và cả lúc này, hắn chỉ đang muốn lợi dụng nàng. Một chút cũng chỉ là lợi dụng nàng.
Nhưng hắn không hề biết, thời gian bên cạnh nàng tuy ngắn ngủi nhưng đã để hắn động tâm với nữ nhân nhỏ bé đó. Đưa nàng về tới Hoàng cung Thăng Long, hắn vẫn không nỡ rời xa nàng, tự quản bản thân rằng hắn chỉ là đang muốn thăm dò thêm một chút. Bạch Diệp Vỹ - Thái tử Đại Nam Chi Quốc chính là nhân gia đã trao đổi qua thư với hắn về vũ khí và quân đội, đôi khi là mối lương duyên hoà thân. Bạch Diệp Vỹ chưa từng thể hiện qua bản thân có chút tham vọng nào nhưng khiến hắn phải nể phục. Sự nể phục này khiến hắn muốn kết giao với Bạch Diệp Vỹ sâu càng thêm sâu. Nếu sau này hoà thân giao hảo giữa hai nước hắn chỉ cầu thân một mình nàng, hắn sẽ đổi lại cho nàng một vị trí chính phi, sẽ đem nàng trở thành nữ tử quý trọng nhất Đại Hạ.
Sau hai năm mất dấu nàng, cuối cùng hắn cũng tìm được tung tích của nàng, hắn sẽ đem nàng về hoàng cung Đại Hạ, sẽ đem nàng ra từng ngày từng giày vò nàng, để cho nàng biết được ngày đêm hình bóng nàng đã giày vò hắn thế nào !
_______________________________
Trở về hoàng cung, việc đầu tiên hắn làm chính là bái kiến Đại Hạ Hoàng Đế. Kiều Đằng Tử đang ở thư phòng chờ hắn. Nghe tiếng động từ phía sau có thể biết được, Kiều Đằng Tử thế nhưng lại vẫn chăm chú vào bức hoạ mỹ nhân trên tường cao.
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng !
- Miễn lễ, ngươi mau ngồi đi.
- Người lại thay bức hoạ rồi sao ?
- Đúng vậy, không ngờ nàng lại lúc nào cũng là mỹ nhân tuyệt sắc thế này.
So với bức hoạ trước đây, mỹ nhân trong hoạ đúng là có phần lớn tuổi hơn, trầm ngâm hơn, tĩnh lặng hơn, vẻ đẹp vẫn như vậy mà ba phần sắc sảo rung động hơn. Nhìn thấy bức hoạ này trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh Cổ Minh Đào. Năm phần, giống những năm phần !
- Ngươi cũng thấy nàng đẹp đúng không ?
- Nữ nhân đáng ngưỡng mộ như vậy không biết phụ hoàng tìm kiếm nàng ở đâu ?
Kiều Đẳng Tử thở dài, trở về chính toạ.
- Ta đã thấy nàng. Tìm được nàng. Nhưng không có được nàng.
- Nhi thần mạo muội hỏi người, nàng thực ra là ai ?
Bức hoạ đó, chính là hoạ mẫu nghi thiên hạ. Thần thái đó nhất định không phải nữ nhân tầm thường.
- Ta phái người đi, mỗi chu kì trăng đều phải mang về một bức chân dung của nàng. Nhưng hiện tại ta đã không còn được nhận nữa rồi...
Hắn vẫn không hiểu được nỗi lòng của phụ vương. Tâm tư đế vương lúc nào cũng khó lường như vậy, tâm tư của tấm tình si lại càng khó đoán hơn.
- Nàng đã bị người ta hại chết rồi.
Hiểu lập kinh lạc ngọc tao đầu,
Uyển tại hồ biên thập nhị lâu.
Hồn định ám thương lâu ngoại cảnh,
Hồ biên vô thuỷ bất tự lưu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK