Dao dạ phiếm thanh sắt,
Tây phong sinh thuý la.
Tân huỳnh thê ngọc lộ,
Tảo nhạn phất kim hà
Đã quá ba tuần hương, màn đêm tĩnh mịch. Người người đã chìm dần trong giấc ngủ say, chỉ có duy nhất một người không ngủ được. Kiều Thi Ngữ nàng nhỏ bé trong hoàng cung đất khách, nếu có thêm người ở đây nội ứng thì bớt được bao nhiêu phiền toái. Mạc Vũ nếu không phải vì chuyện Đại Hạ Chi Quốc mà gấp gáp trở về hẳn vẫn còn tại đây phù trợ nàng.
- Tiểu Ngọc !
Một thị nữ từ bên ngoài mau chóng tiến vào phủ phục dưới nền đất lạnh.
- Công chúa lại không ngủ được sao ?
- Tâm trạng ta bất ổn như vậy sao có thể yên giấc ? Ngươi đi liên hệ Tiểu Tuyết bảo nàng ta trở lại bên người tiện nhân kia.
- Nô tỳ tuân lệnh.
Tiểu Ngọc vừa đi đã có một bóng đen từ trên xà nhà bay xuống. Kiều Thi Ngữ không hề ngạc nhiên.
- Ngươi lại tới tìm ta có việc gì ?
- Tại sao chưa buông tha nàng ?
- Ta làm việc cần báo cáo với ngươi hay sao ?
- Việc của ngươi chỉ chờ một bước nữa đã thành, cần đến nàng nữa để làm gì ?
Kiều Thi Ngữ đứng dậy, từng bước nhẹ nhàng đến bàn trà.
- Ngươi đừng nói với ta rằng ngươi đã bị vẻ đẹp kia mê hoặc rồi ?
- Nàng vốn không có làm gì ngươi.
Kiều Thi Ngữ đang đưa chén ngọc lên, nghe thấy liền ném mạnh xuống đất.
- Tiện nhân đó có gì khiến các ngươi lo lắng đến thế ? Đúng, nàng ta không có làm gì ta, không có tội lỗi gì hết ! Tội lớn nhất của nàng ta chính là đã quá nhu nhược, tự khiến bản thân thành một quân cờ tròn méo để hết người này đến người kia tuỳ ý định đoạt. Ngươi thương nàng ta ? Ngươi có tư cách gì nói ngươi thương nàng ? Chẳng phải năm đó ngươi cũng coi nàng là một quân cờ hay sao ?
Bóng đen im lặng. Một lúc lâu sau mới thở dài.
- Cô cô, nàng đã không còn có ảnh hưởng đến ngươi nữa. Buông tha nàng đi.
- Dựa vào cái gì ?
Bóng đen không trả lời. Kiều Thi Ngữ nhếch môi cười.
- Dựa vào ngươi là hoàng tử phế vật của Đại Hạ ư ? Cầu xin ta cũng không có nổi một chút thành tâm a ?
- Vậy ta phải làm thế nào ?
Kiều Thi Ngữ nhẹ đốt sáng cây nến thơm. Ánh sáng nhỏ bé chiếu được lờ mờ sự vật. Gương mặt của hắn cũng sáng lên ủ rũ. Nàng ta liếc nhìn vụn vỡ bạch ngọc khẽ mỉm cười.
- Quỳ xuống cầu xin ta đi.
"Bóng đen" nhìn gương mặt nàng ta dưới ánh nến lập loè. Xinh đẹp nhưng tàn nhẫn, có được tất cả nhưng vẫn chỉ là một vật cầu thân giao hảo giữa hai nước.
- Nếu hắn biết được những gì ngươi làm, hắn sẽ thất vọng vì ngươi, cô cô.
"Bóng đen" không quỳ xuống mà vụt biến mất trong màn sương đêm lạnh lẽo.
Kiều Thi Ngữ tức đến run lên. Một tiểu tử nhỏ nhoi, một tên hoàng tử phế vật của mẫu quốc nàng, chỉ có thể làm một quân cờ trong tay nàng, lại dám không nghe lời nàng. Tại sao từ nhỏ đến lớn nàng đã là một công chúa kim chi ngọc điệp, thân phận tôn quý, là viên ngọc sáng của Kiều gia, không ai dám làm trái ý nàng, vậy mà nàng vẫn không có được hạnh phúc của bản thân ? Người nàng yêu lại không phải chân chính vì yêu mà lấy nàng ? Tất cả lại phải do nàng lao tâm khổ tứ giành lấy ? Mà tiện nhân kia xuất thân là nhi nữ của một công chúa bại quốc, lại có bao nhiêu người vì nàng ta tình nguyện moi tim ?
So với việc tổ chức đám cưới giao hảo hoà thân, ở bên nam nhân mình yêu nhưng lại không có được tình yêu của chàng, thì nàng thà có được tình yêu ấy mà không cần thân phận này. Sự tủi thân của nàng có ai thấu được ? Kiều Vũ Thanh hắn ta nếu không một mực bảo vệ tiểu tiện nhân kia thì cũng là lưỡi đao sắc của nàng tại Đại Nam Chi Quốc này. Ha ? Lưỡi đao ? Có điểm yếu ? Tốt lắm, nàng sẽ hảo hảo lợi dụng điểm yếu này của hắn !
Tờ mờ sáng Sở Y đã hớt hải gọi Cổ Minh Đào, nhưng bất luận thế nào cũng không tìm được nàng quanh Mộc Qua Các.
- Mộc Qua Các nhỏ bé như vậy chủ tử có thể đi đâu ?
Nàng vẫy tay gọi ám vệ nhưng cũng không thấy bóng dáng của ai. Là ám vệ đi theo Cổ Minh Đào hay là đã bị sát hại hết ?
Bạch Diệp Phong nghe tiếng ồn ào liền thức giấc. Phát hiện Cổ Minh Đào mất tích khiến hắn hoảng hốt vô cùng. Sau đó nghĩ tới những ngày gần đây nàng vô cùng khác thường cũng thấy lo sợ thêm.
- Phía sau Mộc Qua Các là một núi trúc lớn, ta không chắc nàng sẽ ở đó nhưng ta vẫn muốn đi tìm, các ngươi ở lại tìm thêm.
- Nô tỳ chỉ mong chủ tử đi đâu ám vệ Cổ Gia theo đó kịp thời bảo vệ.
Sở Y chân tâm lo lắng đến phát khóc. Giang Y thân thể chưa hồi phục nghe tới chủ tử mất tích vẫn xuống giường tự mình đi tìm. Mộc Qua Các được phen nhốn nháo, kẻ trên cây cao nhìn xuống nhếch khoé môi cười thoả mãn. Nàng ta chỉ là một quân cờ ngốc ngếch vẫn là nhờ các ngươi hảo hảo bảo bọc đến khi phát huy tác dụng !
Cổ Minh Đào vừa tỉnh lại đã thấy một tên tiểu phong lãng ở phía đối diện nhìn nàng chằm chằm. Hắn mặc một bộ hoa phục nhàn nhã màu xanh lam, nhìn đơn giản nhưng hút mắt. Khi nàng vừa tỉnh lại hắn liền tiến lại gần, nhìn càng chăm chú, chưa để nàng kịp ngồi dậy hắn đã đè nàng xuống cùng thanh kiếm kề trên cổ nàng.
Nam nhân đó nhìn nàng khinh bỉ nở nụ cười. Đến thời thế khó khăn như vậy tính mạng của nàng vốn không thể đảm bảo, nàng vẫn không sợ hãi, không chút kêu khóc hay cầu xin nào. Đúng là một nha đầu kì lạ.
- Tại sao không cầu xin ta ?
- Tại sao phải cầu xin ?
Ha ! Nha đầu chết tiệt này thật thú vị.
- Quanh đây mười dặm không có một người nào có thể kịp thời đến cứu ngươi, bổn thiếu gia muốn ăn thịt ngươi lúc nào ngươi cũng không biết được !
- Chẳng qua chỉ là chết thôi mà ?
Hắn nhướn đôi lông mày khe khẽ mỉm cười:
- Ngươi coi thường cái chết đến vậy sao ?
- Ta đang sống không thấy chết đi có chút nào khác.
Hắn chăm chú nhìn nàng, rõ ràng còn là một tiểu nữ hài, lại lạnh lùng như thế, khẩu khí lớn như thế, nếu không phải chủ nhân đã nói qua hắn cũng không ngờ tới những gì nàng đã trải qua. Nhưng hắn là ai chứ ? Tiểu nữ hài thì sao ? Chẳng qua chỉ là một con kiến dưới lưỡi kiếm của hắn.
- Thù hận của ngươi sâu vậy sao ?
- Ngươi biết ta có thù ?
- Là tiểu hài tử lại có thái độ như vậy không phải có thù xương máu thì cũng không thể có thêm lí do nào khác.
Hắn buông nàng ra, quay trở lại vị trí ngồi ban đầu. Cổ Minh Đào hơi trở mình ngồi dậy. Hắn tuy đe doạ tính mạng nàng nhưng đối xử với nàng cũng không tệ.
Nàng không mấy ngạc nhiên với suy đoán của hắn, chỉ gật đầu.
- Ngươi có muốn báo thù không ?
- Nếu là ngươi thì sao ?
- Tất nhiên là có. Thù tất báo, nếu không không thể thanh thản.
- Đúng vậy. Có thù đương nhiên phải báo, hơn nữa phải làm đối phương cảm nhận được mùi vị của ngươi đang cảm nhận.
Tay nàng đã nắm chặt lại thành quyền, móng tay ghim vào trong lòng bàn tay thật chắc chắn.
- Để ta giúp ngươi trả thù.
- Tại sao muốn giúp ta ?
- Vì ngươi giống ta. Lúc còn nhỏ ta đã mang mối thù diệt gia môn.
- Ta muốn tự mình xuống tay.
- Vậy để ta dạy ngươi.
- Điều kiện là gì ?
Hắn cười khẩy, nhóc con này, điều kiện cái gì ? Nếu không phải chủ nhân căn dặn, hắn tuyệt đối sẽ không dậy nàng, đối với nàng chỉ thấy không có can hệ.
- Sau này từ từ tính.
Lúc hắn nói cũng không có để ý lắm. Cũng bởi hắn thấy một tiểu hài tử, điều kiện gì với nàng ta ? Hắn bắt đầu dạy cho nàng, từ cách luyện khí điều khiển nội lực, sau đó dần dần dạy cho nàng những chiêu thức cơ bản nhất. Nàng đã từng được luyện qua một số chiêu thức cơ bản của phụ thân từ nhỏ nên học rất nhanh, lại có trợ giúp của linh lực Phúc Hoạ Tương Sinh có sẵn trong cơ thể nàng điều phối nên rất lợi thế. Hắn tuyệt nhiên cảm thấy nàng thông minh, càng truyền thụ càng thấy ham.
Qua mấy ngày nàng đã tới trình độ khiến hắn cảm thấy khâm phục. Nhân tài luyện kiếm lại là đệ tử bất đắc dĩ của hắn, tự thân cảm thấy sáng chói trong lòng ngập tràn vui mừng.
- Sao nhất định không gọi là sư phụ ?
- Đời này ta chỉ có duy nhất một sư phụ, ngươi truyền thụ cho ta, sau này nhất định sẽ hảo hảo trả ơn.
Ha ? Nữ tử này còn rạch ròi như vậy sao ! Thật thú vị !
- Bổn thiếu gia là Truy Phong.
- Một cái tên hay.
Nàng hờ hững với hắn như vậy sao ? Là ai đang mang ơn ai đây ???
- Vậy sao ngươi không hỏi tên ta ?
- Nếu ngươi không muốn nói chắc là có bí mật riêng của ngươi, ta không muốn làm phiền.
Nàng cũng không ngạc nhiên khi hắn biết tên nàng hay sao ?
- Ngươi cũng không muốn hỏi tại sao ta biết danh xưng của ngươi hay sao ?
- Bớt được một câu nói !
Nữ nhân này !!! Hắn thật sự tức tối, chưa từng có người nào nói với Truy Phong hắn những lời như vậy !
Cổ Minh Đào chăm chú luyện khí công rồi lại luyện kiếm, hờ hững với những lời hắn nói. Hiện tại thâm tâm nàng chỉ cần báo thù, đầu tiên sẽ tìm người truy sát Cổ gia trang ở Thanh Sơn Đào, sau đó là Bạch Đế đã hại chết phụ thân và cô mẫu của nàng. Nhưng nhắc đến báo thù Bạch Tước, nàng có chút phân tâm, phụ thân của Bạch Diệp Quân, Bạch Diệp Phong,.. Bọn họ cũng vô tội. Không ! Nhất là Bạch Diệp Quân, hắn ta tiếp tay phụ thân hắn. Nghĩ đến đây nàng rung động mạnh, tay cầm chuôi kiếm chặt hơn.
Phặt !
Thanh kiếm trên tay nàng không biết tại sao đã lao tới thân cây to đâm một cái phát ra tiếng kêu lớn.
- Khi luyện kiếm không được phân tâm.
- Ta không làm được.
- Không làm được vậy ngươi cũng sẽ không bao giờ luyện được kiếm !
Nữ hài tử rõ ràng tư chất rất tốt, chỉ điều nàng mang theo quá nhiều tâm tư, khi luyện kiếm khí bị phân tâm chẳng mấy chốc tự phát điên không khác tẩu hoả nhập ma của người luyện thuật nội lực chi tâm là mấy. Lúc ấy thực sự sẽ rất thảm.
Truy Phong để ý bên người nàng rõ ràng là có ám vệ, nhưng ám vệ tại sao không xuất hiện khi hắn có sát ý với nàng ?
Bên người nàng có nhiều bí mật khiến hắn cảm thấy tiểu cô nương này vô cùng thú vị. Chỉ là hắn không thể làm trái lời chủ nhân. Nhưng chủ nhân rốt cuộc muốn luyện nàng trở thành sát thủ là vì sao ?
Chiều tà, Truy Phong xách vò rượu cùng với thịt dê mới mua dưới chân núi về. Vừa đi hắn vừa nghĩ sẽ hảo hảo bồi bổ cho nàng học tập, ngày mai hắn sẽ dạy nàng bắn cung, luyện tâm tiêu. Hắn vừa về đến nơi tự nhiên cảm thấy có chút gì đó khác lạ ở ngay viện nhỏ này của hắn. Nhẹ nhàng dùng khinh công bay lên cao nhìn xuống, hắn thấy Cổ Minh Đào đang luyện nội công gì đó, mấy ám vệ của nàng bốn góc trên bốn đỉnh nhà âm thầm bảo vệ. Hắn bắt đầu lờ mờ nhận ra, thuật tâm nàng học là Phúc Hoạ Tương Sinh ! Thuật này ban đầu có lợi nhưng về sau phản phệ sẽ cực kì tàn khốc ! Tại sao nàng lại luyện thuật tâm độc như vậy ? Chẳng lẽ huyết thân nàng chính là độc huyết phải luyện độc thuật mới có thể luyện võ hay sao ?
Đứa trẻ mang trong mình độc huyết chính là do lúc sinh ra bị hãm hại bằng độc dược có ảnh hưởng đến người luyện công, tự mẫu thân tình nguyện phá bỏ nội lực của bản thân mới có thể giữ được tính mạng cả hai mẫu tử. Hắn hơi rùng mình. Từ thuở thiếu niên hắn đã tắm mình trong mùi máu tanh chưa từng rùng mình qua một lần, chưa từng thấy xót thương kẻ khác. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy rung động, xót thương cho một sinh mạng. Nàng chỉ là tiểu hài tử, lại phải trải qua nhiều chuyện như thế.
- Ngươi về rồi ?
Hắn hơi nghiêng người về phía trước nhảy từ cây xuống. Mỉm cười đưa tất cả vào tay nàng.
- Ta mới mua.
Cổ Minh Đào liếc nhìn hắn bằng ánh mắt kì dị cũng không buồn hỏi hắn sao nhìn trộm nàng tu luyện.
Truy Phong cũng không hỏi, nàng cũng không muốn nhắc. Ai cũng có bí mật của mình. Phía sau khuôn mặt hiển diện là sau lưng tất cả bao trùm những thứ con người ta không muốn cho đối phương biết, cũng không có ý định đem ra trưng bày. Nàng có thù hận của nàng, hắn có con đường của hắn đi.
Qua hai tháng luyện kiếm khí, một tháng luyện tiễn thuật, mười lăm ngày luyện công pháp nội lực, Truy Phong cảm thấy bản thân đã bất lực với đệ tử bất đắc dĩ này. Nàng quả thật học rất nhanh. Mặc dù luyện được là do hấp thụ của hỗ trợ thuật Hoạ Phúc Tương Sinh nhưng bản thân cũng phải có năng lực nhất định mới có thể nhanh chóng như vậy. Hắn nhẩm nhẩm tính toán, thời hạn chủ nhân cho hắn còn dư ba tháng nữa.
- Tiểu Đào Quả, sắp tới ta sẽ đi vắng vài ngày. Ở tiểu viện này chỉ có ta và ngươi, nếu ngươi cảm thấy chán nản thì có thể trở về nhà, bảy ngày nữa trở lại ta sẽ truyền thụ nốt.
- Được, thành giao. Bảy ngày nữa, giờ Tí ta sẽ đứng ở đây chờ ngươi.
- Hảo khí tốt lắm !
Nói rồi hắn biến mất không để lại dấu vết. Cổ Minh Đào ám hiệu gọi ám vệ của mình. Nàng luyện một lần nữa thuật pháp Tiểu Phan đã dạy nàng rồi mới trở về.
Ám vệ theo bên cạnh dạy nàng khinh công, vừa đi học, chẳng mấy chốc về tới Mộc Qua Các. Lúc đó những ám vệ đi cùng nàng mới bắt đầu biến mất. Trên đường đi bọn họ kể cho nàng những thông tin khá thú vị. Tỉ dụ như người của Tam hoàng tử phi đến ám sát nàng không dưới bảy lần nhưng đều thất bại, tỉ dụ như người của Bạch Đế đã đến thăm dò nàng, bọn họ chỉ là đang chờ thời cơ, chưa từng lộ thân phận. Quả nhiên đều là tâm phúc của Cổ lão trang chủ, rất chủ động, nhanh lẹ, không khiến chủ tử thất vọng bao giờ.
Bọn họ cảm ơn nàng đã bình an trong suốt thời gian qua, cảm ơn nàng vì nàng đã cho phép họ mỗi tháng đều có thể về với gia đình một lần. Trước khi bọn họ biến mất nàng đã thoả thuận, chỉ cần mười lăm người bọn họ dạy nàng mười lăm công pháp của mỗi người thành công, nàng sẽ tìm cách phá giải huyết thệ cho từng người để họ có thể tự do với gia đình.
Thấp thoáng bóng dáng Sở Y phía sau lùm cây, Cổ Minh Đào khẽ mỉm cười đi nhanh hơn một chút. Nàng ta đang quỳ giữa rừng cây Mộc Qua khóc lớn.
- Sở Y.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên, nàng ta nước mắt đầm đìa ngước lên nhìn không khỏi giật mình. Nàng ta vừa lê đầu gối nhanh về phía Cổ Minh Đào vừa khóc nức nở.
- Chủ tử, cuối cùng người cũng đã về ! Người đã đi đâu khiến chúng ta không thể tìm được !
Giang Y nghe thấy liền từ trong sảnh vọt chạy ra. Hai tiểu tỳ mỗi người một bên ôm chân Cổ Minh Đào, nàng không khỏi nghẹn lòng. Bọn họ đối với nàng giống như người thân vậy. Nàng tự hứa sau này sẽ tuyệt đối không để ai khi dễ họ, sẽ tuyệt đối đối xử thật tốt với họ. Giống như tỷ muội một nhà.
Giống như tỷ muội một nhà !
Bạch Diệp Phong cùng Bạch Diệp Quân chiều tà mới trở về, gia đinh trong nhà sớm định báo nhưng Cổ Minh Đào ngăn lại. Lúc này nhìn thấy nàng, cả hai đều sửng sốt nhưng cả hai thái độ đều là khác biệt.
Bạch Diệp Phong ôm chặt nàng run rẩy.
- Muội đã đi đâu vậy ?
Nàng không trả lời nhìn mỉm cười vỗ nhẹ vai hắn. Đôi mắt nàng dần dần chuyển sang Bạch Diệp Quân đứng đó.
- Trở về là tốt rồi.
Trong lòng bỗng chốc hoá băng sương.
Ngày trước nàng nói hắn nên chết đi. Bây giờ có thể khiến hắn vui vẻ khi nàng trở về hay sao ? Nàng tự cười khẩy với bản thân, trái tim như bị co thắt mạnh mẽ đến khó thở.
Đến ngày hẹn với Truy Phong, Cổ Minh Đào liền một mình đến tìm hắn. Chờ mãi đến chiều tà hắn mới xách hai bình rượu, một khúc thịt dê lớn trở về.
- Đã vài ngày không gặp ngươi trở nên yếu ớt từ khi nào vậy ?
Cổ Minh Đào không trả lời. Lúc trở về, vì phải để mọi người xung quanh không phát hiện ra sự thay đổi của nàng thì phải giấu khí tức mạnh mẽ đi.
Truy Phong đi một vòng quanh nàng dò xét.
- Sao ta cảm thấy y phục của ngươi lại diễm lệ hơn nhỉ ?
- Hôm nay ngươi cũng không mang theo ám vệ ?
Nàng không mấy bất ngờ với những câu hỏi của Truy Phong. Hắn biết nàng có ám vệ từ trước nhưng vẫn bắt cóc nàng, ám vệ lại không động thủ với hắn. Hẳn là có nguyên do sâu xa.
- Tiểu Đào Quả, hôm nay ta muốn dẫn ngươi tới một nơi.
- Nơi nào ?
- Coi kìa ! Tiểu cô nương như ngươi lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy chẳng thú vị chút nào !
Cổ Minh Đào không chấp hắn, mang miếng thịt dê hắn mua nóng hổi ra gặm.
- Ngươi không sợ ta bỏ độc dược ư ?
- Vậy chẳng phải uổng phí tâm huyết đào tạo ta sao ?
Nữ nhân nhanh miệng ! Hắn không chấp nàng. Chủ nhân nói muốn đem nàng tới chỗ người, vậy được, hắn đem nàng đi. Chủ nhân nuôi dưỡng hắn từ nhỏ, hắn mang ơn nàng ta, ý nguyện của nàng ta cũng sẽ là ý nguyện của hắn.
- Ta cho ngươi vài canh giờ về từ biệt nhị vị biểu ca của ngươi.
Cổ Minh Đào trợn tròn mắt nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị. Cái gì mà từ biệt ? Hắn muốn nàng đi đâu ?
- Đừng nhìn ta như vậy ? Có cần ta đem ngươi đi không ?
Trong lòng Cổ Minh Đào rõ ràng, hắn sớm có chủ ý từ trước khi gặp nàng. Hiện tại nàng cũng không còn điều gì để nuối tiếc ở lại kinh thành, chi bằng đi cùng hắn, biết đâu lại có thể giúp nàng. Dẫu sao hắn ta cũng đã dạy nàng, sẽ không làm hại nàng. Ít nhất là khi hắn chưa đạt được mục đích. Có qua có lại mới đúng là đạo lí nàng được truyền đạt từ nhỏ.
Truy Phong trong lòng đã biết suy nghĩ của nàng liền nhếch miệng cười. Hắn ta không để nàng kịp mở lời liền đem nàng dùng khinh công bay trở về Mộc Qua Các trong chốc lát đã đáp xuống sảnh trước. Đón chào bọn họ là những thanh kiếm chĩa tới. Truy Phong cũng không ngốc.
- Tiểu chủ tử của các ngươi đang ở trong tay ta. Cẩn thận chút tổn thương nàng !
Gia đinh liếc mắt nhìn nhau khó xử, Cổ Minh Đào gật nhẹ đầu bọn họ mới lui xuống. Cho dù Cổ Minh Đào thật sự không phải chủ tử của bọn họ nhưng chủ tử là muốn bảo vệ tiểu cô nương này.
Lúc này từ phía xa xuất hiện nam nhân y phục trắng muốt như hoa lan, giữa trung huyệt nhăn thành một vết, nét mặt viết chữ lo lắng đi nhanh tới phía Cổ Minh Đào.
- Truy Ảnh Phong sát thủ ! Quả nhiên là ngươi !
Truy Ảnh Phong sát thủ ?
Cổ Minh Đào liếc mắt nhìn Truy Phong khó hiểu, chỉ nhận được nụ cười đáp lại từ hắn.
- Hôm nay ta mang nàng ta tới để chào từ biệt các ngươi.
- Từ biệt ? Ngươi là có ý gì ? Mau buông nàng ra !
Truy Phong ném một miếng ngọc xuống đất rồi cười lớn dùng khinh công tài giỏi của hắn biến mất.
Tiếng thét lớn của Bạch Diệp Phong vang lên.
- Đuổi !
Cổ Minh Đào bị Truy Phong ôm chặt hơi khó chịu. Đối phương là Truy Ảnh Phong sát thủ mà nàng được nghe nói đến trước kia. Ngày trước lúc còn trong ngục tối, Tiểu Phan có kể lại, nàng ta có một ca ca, hiện đang là sát thủ của Bạch Đế, mang danh Truy Ảnh Phong. Nếu làm việc cho Bạch Đế vậy tại sao lại dạy nàng võ công ? Vậy hắn là đang đưa nàng đến chỗ Bạch Đế sao ? Tiểu Phan và Tiểu Phong lúc đó là trẻ mồ côi bị quân đội bắt được liền đem tách ra huấn luyện. Tiểu Phan thua cuộc huấn luyện suýt bị giết chết, Tiểu Phong thì lại được Bạch Đế lựa chọn. Từ lúc đó trở đi chưa từng được gặp lại ca ca. Vậy bây giờ nàng đã gặp được ca ca của nàng ta, nàng nên nói gì với hắn ?
Vừa suy nghĩ đến đó liền nghe trên không trung có tiếng mũi tên xé gió bay đến. Ban đầu là một, hai, ba tên, sau đó là mưa tên. Truy Phong tuy là lưỡi đao nhưng cũng là con người, hắn không tránh được hết nhưng vẫn không để nàng bị trúng tên. Cổ Minh Đào trong lòng sinh ra một cảm giác kì dị, đại loại rằng hắn ít nhất cũng sẽ không gây bất lợi gì cho nàng hoặc ảnh hưởng đến tính mạng của nàng. Hắn chỉ là được chủ nhân phân phối mà thôi. Chủ nhân của hắn ? Bạch Tước. Hay là người khác ?
- Ngươi không sao chứ ?
Cổ Minh Đào nhẹ giọng hỏi hắn. Truy Ảnh Phong giật mình, hắn lần đầu tiên được hỏi thăm liền không tránh khỏi cảm giác khó nuốt.
- Ngươi có biết cô nương tên là Tiểu Phan không ?
Truy Phong chấn động mạnh, toàn thân nhanh chóng rút lui khỏi mưa tên, không trả lời câu hỏi của nàng. Mãi đến khi thoát được vòng vây, hắn mới đem nàng vứt xuống bìa rừng. Chính hắn bị trúng hai mũi tên, một ở cánh tay phải, một ở vai phải. Hắn rút mạnh hai tên ra bẻ gãy.
- Ngươi lắm mồm như vậy sao ta có thể tập trung đây ?
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi biết Tiểu Phan không ?
Truy Phong thản nhiên:
- Không biết.
Hắn trắng trợn nói dối ! Nếu không biết thật tại sao trước đó tâm tư lại vặn vẹo như thế ?
- Ta chính là nhận ân huệ của nàng, nhưng lại không thể tìm thấy nàng để báo đáp, phải làm sao đây ? Haizz.
- Hừ con người ngươi thật lạ, chạy lung tung nhận ân huệ người này một chút, người kia một chút.
- Ta không phải muốn thế..
Cổ Minh Đào nhìn cánh tay hắn túa máu đen, đã xác thực hắn bị độc tiễn dính phải. Truy Phong thấy nàng nhìn chằm chằm cánh tay mình hắn cười khẩy một cái.
- Ngươi sợ ?
- Không sợ. Ta là lo ngươi đem ta vứt ở trong đây ngươi chết rồi ai đưa ta ra ?
Ám vệ của nàng đã bị Truy Phong đánh lạc hướng, ít nhất cũng phải vài ngày mới tìm tới được chỗ nàng. Hắn thật là lưu manh !
Sau khi sơ cứu vết thương, tự mình đắp thuốc xong xuôi Truy Phong đem Cổ Minh Đào biến mất một lần nữa. Nhưng lần này hắn đánh ngất nàng, cũng không có ai đuổi theo hắn nữa.
_________________
Tỉnh dậy Cổ Minh Đào thấy bản thân đang ở một khuê phòng sang trọng vô cùng, dụng cụ tất cả đều dát vàng, bọc ngọc phỉ thuý tinh tế. Tất cả gợi cho nàng nỗi nhớ về Cổ hoàng hậu ngày nào, nhất thời không nói được lên lời.
Trên sạp mỹ nhân bày rất nhiều trang sức quý hiếm. Kia là phượng hoàng trâm, này là hồ ly ngọc từ mễ châu tạc lên, còn có bộ vòng thuỷ tinh, hoa tai phỉ thuý đỏ, lại còn có ấn phượng hoàng,...
- Nàng là một tuyệt sắc mỹ nhân. Đáng tiếc mệnh bạc..
Giọng nói ấm đó vang lên giống như nguyền rủa, nhưng lại như kể chuyện. Cổ Minh Đào quay người lại, trước mặt nàng là hình dáng nam tử nàng hận hắn thấu xương. Bạch Tước. Người đã tước đoạt mạng sống của thân nhân nàng, giờ lại đổ cô cô mệnh bạc.
- Cô cô là do ngươi hại, làm sao nói nàng bạc mệnh ?
- Nếu không phải do nàng chịu ân phụ tử Mộc Nhi, không phải do nàng được Mộc Nhi ký thác, nàng đã được ở bên cạnh người nàng yêu thương. Nam nhân đó cũng vĩnh viễn không tranh đấu với ta, biên ải cũng không khổ cực. Nhưng thế thì đã làm sao ? Ta chính là muốn giữ lại ba phần nhan sắc của Mộc Nhi ngày đêm khắc nhớ.
- Ngươi điên rồi. Ngươi là một người bị điên !
Bạch Tước đập nát bình ngọc bên cạnh, thét lớn:
- Phải ! Ta chính là bị điên ! Từ lúc Mộc Nhi rời khỏi ta đã trở thành người điên rồi !
Cổ Minh Đào nhìn gương mặt đối diện thật sự thảm thương. Nhân sinh có thể vì người mình yêu thương mà hoá điên như vậy sao ? Đối với người khác, Bạch Tước là một đế vương tốt, một minh quân, nhưng có lẽ đối với Cổ gia hắn chỉ là một tên điên tình không hơn không kém. Mỗi một con người đều mang trên mình ít nhất vài khuôn mặt, đối diện với nghịch cảnh có thể giữ được duy nhất một khuân mặt hay sao ? Lại đối với kẻ điên cuồng khi yêu, không thể có được tấm tình si đó chẳng phải tất cả tấm mặt nạ cũng lộn xộn hết lên sao ? Tâm tình Bạch Tước vặn vẹo, hắn ngồi thụp xuống trông vô cực thảm thương. Cổ Minh Đào chưa bao giờ nghĩ một hoàng đế có thể trở nên như vậy.
- Ta không muốn ra tay với Kỷ Nhi, nhưng nàng ta không phải Mộc Nhi, trái tim của nàng ta đã thuộc về người khác. Bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội ta !
Con người thực sự có thể điên vì một người khác đến vậy. Cổ Thiên Kỷ vốn đã có thanh mai trúc mã, chỉ vì trả ơn với phụ tử Cổ Huyết Mộc mà phụ hắn ta. Cổ Huyết Mộc cho dù hận Bạch Tước cũng vẫn muốn tốt cho hắn, chỉ có thể để lại bên cạnh hắn một nữ nhân đủ thông minh để kiềm chế hắn. Cổ Thiên Kỷ lại quá sức thông minh. Nhưng sự thông minh của nàng ta đã khiến Bạch Tước dấy lên nghi kỵ. Bởi vì thanh mai trúc mã của của Cổ Thiên Kỷ, là địch nhân của Bạch Tước. Cổ Thiên Kỷ có năm phần nhan sắc tương tự Cổ Huyết Mộc. Hắn càng không thể chịu đựng được điều này. Từ sau khi Cổ Huyết Mộc tự vẫn hắn luôn nhìn Cổ Thiên Kỷ dưới ánh mắt đó, là thế thân, nhưng thế thân cũng không được phản bội hắn, không thể ở bên người khác !
Cổ Minh Đào có muốn hận cũng phải xót xa gương mặt một vị thiên tử vốn cao cao tại thượng kia lại dằn vặt trong sự đau đớn. Sai lầm ở chỗ, trước khi Cổ Thiên Kỷ mất đã từng thư từ qua lại với vị thanh mai trúc mã đó. Dẫu chỉ là một lần nhưng đó là sai lầm của nàng.
Đế vương, để đạt dược danh tiếng tốt, hắn vờn con mồi của mình qua lại khiến đối phương tưởng rằng đã qua mắt được hắn, nhưng là hắn đang theo dõi từng cử động của ngươi !
Đế vương, để có được giang sơn và mỹ nhân hắn chấp nhận đánh đổi tất cả, huynh đệ, bằng hữu, nhân thân. Hắn tham lam muốn tất cả phải nghe theo sự sắp đặt của mình. Hắn không muốn ai vượt quá tầm kiểm soát của hắn.
Nếu có người khiến hắn nghi ngờ hắn thà hi sinh người đó.
Nhưng Bạch Tước thì không.
Hắn là một vị đế vương bị khuất phục theo tình cảm. Hắn lựa chọn bị tâm tư chi phối. Hắn đáng lẽ không nên làm đế vương.
- Phụ thân của ngươi nếu không rơi vào tay ta thì ngươi hiện giờ cũng không còn được đứng đây hận ta đâu !
Cổ Minh Đào nghe lời nói liền sực tỉnh. Trước đây phụ thân nàng có một mình gặp Âu Dương Kha. Nếu như hắn ta ...
- Âu Dương Phỉ cực giỏi độc dược, Âu Dương Kha cũng sẽ am hiểu phần nhiều. Trong lúc giao chiến với hắn phụ thân ngươi đã dính một loại tà độc, rất khó khống chế. Nếu không hắn cũng sẽ không để Cổ Trác rời đi dễ dàng như thế.
- Ý ngươi phụ thân ta đã dính độc dược của Âu Dương Kha ?
- Độc dược đó có tên là Tán Hồn. Một khi bị phát tác sẽ trở thành huyết quỷ. Phụ thân ngươi chắc chắn không biết điều này. Nhưng ta đã từng giao chiến với Âu Dương Kha một lần trước đây.
Bạch Tước vừa nói vừa giơ bàn tay có một vết sẹo lồi rõ rệt trên đó có màu huyết đục.
- Kịch độc này không thể trừ.
- Vậy thì điều gì khiến ngươi giết phụ thân ta ?
- Nếu Tán Hồn Độc phát tác trở thành huyết quỷ, người hắn giết sẽ là ngươi đầu tiên. Huyết quỷ muốn dung nạp sức mạnh thì phải dung nạp năng lượng cùng huyết thống đầu tiên. Nhưng hiện tại ngươi chưa phát huy được tác dụng nên ta muốn ngươi phải sống, sau này khi ngươi đã hết tác dụng ta mới có thể vứt ngươi đi.
Bạch Tước lúc này thay đổi khí trạng, toàn thân rung động mà đứng dậy, khí sắc tốt hơn, trên môi hắn còn hoen một mẩu cười khẩy.
- Vậy nên ngươi yên tâm sống ngây ngốc như trước giờ đi. Đến lúc cần đến ngươi ta sẽ để ngươi hảo hảo sảng khoái. Tất nhiên chết cũng sẽ không đau đớn.
Nói rồi Bạch Tước xoay người bước đi. Cổ Minh Đào chưa kịp phản ứng chỉ cảm thấy bản thân cần làm điều gì đó liền dùng cây trâm bên cạnh lao đến. Nhưng Bạch Tước thế mà né nhanh thuận thế đánh cho nàng một chưởng mạnh bay đi.
- Ngươi cho rằng ta là ngốc hoàng đế sao ? Bao nhiêu năm nay danh tiếng tốt của ta cũng nhờ cô mẫu ngươi, vậy nên ta cũng nên hảo hảo bảo dưỡng một chút, cái gì cũng mượn tay nàng xử lí sạch sẽ. Hiện giờ ta cũng muốn xem xem là ai muốn đối nghịch với ta. Muốn ám sát ta ? Đâu có dễ dàng ! Ngươi nên nhớ năm đó ta lấy được vị trí này thế nào !
Đúng vậy, nếu hắn không có thực lực làm sao có thể có được vị trí đó ? Nếu hắn không giả vờ đóng kịch như vậy làm sao khiến ngươi mắc câu ? Cổ Minh Đào cười khẩy. Nàng đâu có tự chui đầu vào rọ. Là Truy Phong. Tại sao hắn lại đưa nàng tới nơi này ?
Hắn dạy nàng thuật pháp, võ công rồi đưa nàng tới đây ? Có ẩn tình gì ?
Bạch Tước đi rồi, cửa phòng chắc chắn đã bị khoá trái không thể chạy trốn. Nhưng mục đích của bọn chúng là gì ? Phát huy tác dụng ? Nàng có tác dụng gì mà bọn chúng muốn ? Phụ thân luôn giấu nàng điều gì ?
Hiện tại điều nàng cần làm chính là làm sao thoát khỏi căn phòng này, chỉ có như thế ám vệ mới tìm được nàng. Chỉ có như vậy nàng mới tiếp tục tu luyện võ công chờ ngày mạnh mẽ để trả thù. Dù gì đi nữa Bạch Đế cũng là người khiến nhân gia nàng tan nát. Nàng không cần biết hắn có lí do gì, thù này nàng nhất định phải báo !
Rầm !
Cửa sổ của khuê phòng bị đạp đổ. Một toán người mặc tử y xông vào, khói bụi mù mịt. Trước khi bị mất đi ý thức, Cổ Minh Đào tự hỏi. "Lại là chuyện gì nữa đây ?"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK