Cổ Minh Đào khẽ rên lên, nàng vừa luyện xong bộ quyền gì đó được khắc trên từng viên gạch trong đá ngục. Nàng không nhìn thấy rõ nhưng theo cảm nhận mà sờ được đường nét mà tập theo. Đến hôm nay cuối cùng cũng đã thành thục. Không biết đã là thời gian nào rồi, cũng không biết bao lâu rồi nàng chưa từng được nhìn thấy ánh mặt trời.
Tiểu Phan phòng ngục bên cạnh vỗ tay chúc mừng nàng. Tiểu Phan là một người câm, nàng ta ở bên cạnh nàng đã từ ngày nàng vào nơi tối tăm này. Có gì nàng ta đều chia sẻ với nàng, tuy nàng ta bị câm nhưng nàng ta biết chữ, thường xuyên trao đổi với nàng bằng cách viết chữ lên tay nàng. Tiểu Phan còn rất biết lắng nghe và an ủi nàng.
Có Tiểu Phan ngày ngày làm bạn, có bộ quyền trên gạch để giải khuây, nàng không còn triền miên trong nỗi sợ hãi và buồn bã. Chỉ có khi con người trở nên mạnh mẽ, ít nhất là có thể bảo vệ bản thân, mới không sợ đối mặt với khó khăn.
Hôm nay khi nàng đang chia sẻ lại cho Tiểu Phan bộ võ quyền nàng vừa thành thục thì nghe tiếng ồn ào, một vài khí nóng từ đâu truyền tới rõ rệt. Tiếng ồn ào mỗi lúc một gần hơn. Nàng nghe loáng thoáng hình như là "cháy".
Cổ Minh Đào ngước mắt lên trời nói với Tiểu Phan:
- Ngươi có nghe thấy không ? Cuối cùng ta cũng sắp được gặp lại phụ mẫu ...
Vừa dứt lời có một tia lửa bùng lên sáng cả căn ngục tối tăm, nàng lúc này mới nhìn thấy gương mặt Tiểu Phan, nhìn rõ hơn những bộ xương trắng sắp mủn mục trong nhà ngục cùng vô số những đồ tra tấn dã man. Tiểu Phan ư ư vài tiếng rồi khoa chân múa tay hỏi Cổ Minh Đào phải làm thế nào bây giờ. Làm thế nào ? Hiện giờ chỉ còn cách ngồi chờ chết hoặc chờ được cứu. Tiểu Phan như hiểu được ánh mắt của nàng, nàng ta bò tới song sắt đưa cho nàng một mảnh ngọc cũ màu lam tím viết lên tay nàng vài chữ. Nhân định thắng thiên.
Nói rồi nàng ta mở cửa ngục rồi lao ra chắn ở trước cửa ngục của Cổ Minh Đào, Cổ Minh Đào vô cùng ngạc nhiên, hóa ra cửa ngục của Tiếu Phan không hề khóa, còn của nàng lại khóa rất kĩ. Nàng ta mỉm cười vẫy tay với Cổ Minh Đào rồi nhìn chằm chằm xuống chân nàng. Cổ Minh Đào không hiểu nhưng vì phía trước ngọn lửa đang dồn dập tới, nàng hoảng hốt hô lớn rồi nhanh chân đi tới.
- Tiểu Phan hãy vào trong đi, ngươi đừng chắn ở đó nữa !
Đúng lúc đó Tiểu Phan xoay chốt khóa Cổ Minh Đào liền thụt xuống, ngọn lửa thổi bùng thật lớn khiến nàng không thể nhìn lên. Cổ Minh Đào gào lớn:
- Tiểu Phan !!!
Nhưng nàng đã thụt xuống sâu thật sâu, dưới đáy là một hồ nước nhỏ đã cạn một nửa. Nàng ngã xuống vẫn có thể đứng lên, nước chỉ đến ngang bụng. Bình thường nàng rất sợ nước, nhưng vừa nghĩ đến cái chết của Tiểu Phan nàng liền không còn sợ hãi nữa, lùa nước mà đi lên một cách thẫn thờ. Vừa đi vừa suy nghĩ nàng không biết đã đến một cửa nào đó của cái hang này. Ánh sáng mạnh khiến nàng thấy chói lóa. Lâu như vậy rồi không nhìn thấy ánh sáng ? Bây giờ đã là bao giờ rồi ? Đây là nơi nào ?
Tỉnh dậy nàng thấy mình đang ở trong một ngôi nhà tranh nhỏ, bên cạnh không thấy bóng dáng ai cả. Cổ Minh Đào bước xuống giường đi ra ngoài. Xung quang nơi này là một rừng hoa mộc qua.
Sắc đỏ ngập trời, quả thực vô cùng lộng lẫy.
Nàng tiến tới cây mộc qua gần nhất, nhưng bàn chân trần vừa chạm tới nền đất có nắng liền hoa mắt mà té ngã.
Bỗng nàng cảm thấy bản thân được một hơi ấm truyền vào, một cơ thể vững chắc đỡ lấy. Đã bao lâu rồi nàng không cảm nhận được sự ấm áp thế này ?
- Vừa mới tỉnh lại đừng đi lung tung.
Giọng nói ấm áp này, sao lại nghe quen như vậy ?
Nàng ngẩng mặt lên, đối mắt với ánh mắt tuyệt đẹp đó. Tại sao lại là hắn ?
Hắn nâng cả người nàng dậy đặt lên giường. Nàng vùng vẫy, hắn giữ lại thật chặt.
- Đừng quấy.
Nàng nhìn hắn mỉm cười. Bạch Diệp Quân.
Hắn không để ý mà đút thuốc cho nàng, nàng cũng ngoan ngoãn uống hết chỗ thuốc đó mà không hỏi. Mặc dù có muôn vàn điều muốn nói nhưng nàng đều cất giấu trong lòng.
- Hai năm không gặp, ngươi vẫn như vậy.
Đã hai năm rồi ? Hai năm trong bóng tối ? Vậy hiện giờ nàng đang trông như thế nào ?
Nhưng nàng không muốn nói chuyện với hắn, một câu cũng không muốn.
Hắn nhẹ nhàng chải tóc cho nàng. Lúc này nàng mới phát hiện ra quần áo của mình cũng đã được thay đổi. Thấy nàng nhìn bộ y phục đỏ trên người, hắn mỉm cười:
- Ta phái người thay cho ngươi. Bộ y phục này rất hợp với ngươi.
Cổ Minh Đào cũng chỉ mỉm cười đáp lại rồi quay lưng lại ngủ tiếp.
Bạch Diệp Quân ngồi đó một lúc lâu rồi thở dài mà đứng dậy.
Ngày hôm sau khi Cổ Minh Đào đang ngắm nhìn những cánh hoa Mộc Qua thì một tiểu nô tỳ tới mang theo điểm tâm, một tiểu nô tỳ khác lại tới chải đầu cho nàng. Nàng ngồi yên lặng cho bọn họ chải đầu, thưởng thức điểm tâm được làm từ hoa mộc qua.
Bây giờ là mùa đông, thời tiết lạnh lẽo, điểm tâm ngọt, trà ấm, rất hợp.
Xong xuôi, bọn nô tỳ đưa chiếc gương đồng ra trước mặt Cổ Minh Đào, nàng hơi nhăn trán. Đây là ai ? Tại sao lại lạ như vậy ? Nàng hơi sửng sốt nhưng cũng chỉ nhíu mày gật đầu. Nàng thay đổi hình dạng rồi ư ? Tại sao Bạch Diệp Quân lại nói nàng vẫn như vậy ? Cổ Minh Đào nghĩ đến những người vì mình mà chết liền thở dài mà oán hận Bạch Diệp Quân.
Vài ngày sau khi nàng đi lại loanh quanh, tự mình đánh giá, không hề có ai trông giữ, nàng liền nảy ra ý định bỏ đi. Nghĩ là làm, nàng tay nâng vạt y phục dài lên và cất bước chạy đi.
Không ai đuổi theo.
Bạch Diệp Quân thực sự muốn để nàng đi ?
Dù không tin nhưng cuối cùng nàng cũng thấy bản thân được tự do, đành lòng nở một nụ cười. Quay lại rừng Mộc Qua, nàng nhìn thấy một thân ảnh nam nhân cô độc, một thân bạch y giữa một bầu trời hoa đỏ rực rỡ.
- Nàng thực sự muốn rời khỏi ta đến vậy sao ?
Cổ Minh Đào lúc này liền không nghĩ đến những chuyện đau khổ mà nàng đã từng trải qua. Chỉ cảm thấy nam nhân trước mặt rất đáng thương, vẻ mặt y hiện lên nỗi thống khổ vô cùng.
- Để ta bù đắp cho nàng được không ?
- Bù đắp ?
Bù đắp làm sao được đây ? Những tháng ngày đã qua nàng phải chịu khổ như vậy tại sao chỉ một câu bù đắp có thể cho qua hết ?
Nhưng nghĩ lại, nếu bám vào hắn nàng có thêm chút thông tin của Mạc Vũ, hoặc Bạch Diệp Phong, hoặc ít nhất của trưởng công chúa Đại Hạ Kiều Thi Ngữ kia. Nếu không thể tìm được người thân thì sẽ phải hỏi rõ mọi chuyện. Sau đó thì sao ? Sau đó thì sẽ thế nào ? Nàng sẽ làm gì tiếp theo ? Nàng vẫn chưa biết được, vẫn chưa thể nghĩ ra !
Bạch Diệp Quân gật đầu:
- Chỉ cần nàng chịu nói chuyện cùng ta, việc gì ta cũng đồng ý với nàng.
Cổ Minh Đào thấy vẻ mặt của hắn thật sự rất tang thương liền gật đầu nhẹ.
Hắn mỉm cười đi tới khoác lên người nàng áo choàng bào của mình, nhẹ nhàng đỡ nàng vào trong nhà.
Vào gian giữa nàng vô cùng không thể ngờ tới.
- Đào Nhi !
Bạch Diệp Phong.
Không phải y đã ...?
Thấy vẻ mặt vẽ cũng không ra chữ của Cổ Minh Đào, Bạch Diệp Phong liền cười cười nhìn Bạch Diệp Quân:
- Huynh chưa nói với muội ấy sao ? Đào Nhi ! Ta trở về với muội rồi đây ? Sao ? Không vui mừng ư ?
Cổ Minh Đào không thể tin được, Bạch Diệp Phong lại có thể cải tử hoàn sinh, đứng trước mặt nàng mà cười tươi như vậy.
- Hai năm qua vất vả cho muội !
- Ta...
- Nha đầu này ! Đúng là càng lớn càng xinh đẹp !
Bạch Diệp Quân khụ khụ vài tiếng, Bạch Diệp Phong mới ngồi xuống.
- Nào ! Chúng ta bàn chính sự !
- Chính sự ?
Cổ Minh Đào nghi hoặc nhìn Bạch Diệp Phong.
- Đại Hạ sắp tới sẽ liên hôn với chúng ta, người hoà hôn chính là Kiều Thi Ngữ trưởng công chúa.
Ha ? Cổ Minh Đào cảm thấy hứng thú.
- Vậy ai sẽ là người cưới nàng ?
- Nhị ca ta ! Bạch Diệp Khánh.
Bạch Diệp Quân nghiêm túc trả lời.
Cuối cùng thì ngươi cũng được như ý nguyện.
- Ta muốn gặp trưởng công chúa Đại Hạ.
Bạch Diệp Phong nhìn Cổ Minh Đào.
- Đương nhiên ta biết, vì nàng ta chính là Bùi Ngân !
Nàng ta xinh đẹp như một đoá hoa Kim Nương. Y phục nàng ta mặc chính là gấm hoa Tường Liên, màu xanh nhạt điểm vài sợi tơ hoa vàng óng ánh trông vô cùng cao quý. Nàng ta chính là Kiều Thi Ngữ, trưởng công chúa Đại Hạ, viên ngọc quý của Đại Hạ tiên đế, tiểu muội yêu thương của hoàng đế Đại Hạ hiện thời.
Cổ Minh Đào nhìn từ xa không cách nào tiếp cận được nàng ta. Đôi bàn tay không kiềm chế được nắm chặt lan can.
Theo lời Bạch Diệp Phong kể lại, ngày đó khi nàng cùng hắn bỏ trốn, vốn dĩ nàng ta không có một điểm kì lạ nào, mang đi chỉ vì lo thân thể của nàng suy nhược, không ngờ nàng ta chính là đã phản bội nàng. Dương tiểu thư cho dù xoá dấu vết thì vẫn không thể nào ngăn được bọn chúng đã đi trước một bước. Phùng gia đã có dã tâm tiêu diệt Dương gia nên lấy đà mà lật đổ Dương gia, ngày đó cả Dương gia đều bị thảm sát, Dương tiểu thư mất tích đến nay vẫn chưa tìm được dấu vết.
Bạch Diệp Quân khi phát hiện ra thì đã muộn, chỉ có thể tương kế tựu kế bắt nàng về, Bạch Diệp Phong chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch thôi, bởi vì Phùng gia chính là đã biết Bạch Diệp Phong còn sống.
Nhưng tại sao nàng ta lại phản bội nàng ?
- Mục đích của nàng ta chính là mẫu nghi thiên hạ.
Bạch Diệp Phong chầm chậm nói từ phía sau nàng.
- Làm sao huynh biết ?
- Thám tử của ta đi một chuyến về đã có một ít thu hoạch.
- Thu hoạch ?
- Ta được biết nàng ta là Nhị trưởng công chúa, từ nhỏ sinh ra đã là viên ngọc quý trong tay lão hoàng đế Kiều Mạt Vân, ngày đó Kiều Đằng Tử mang nàng ta tới Đại Nam để thăm dò chính sự, mà có thể đi con đường ngắn nhất chính là tiếp cận hoàng thất, làm một người thân cận ở bên. Mà trước khi Mạc Vũ cùng Bùi Ngân gặp muội thì bọn chúng đã điều tra xong thân phận của muội rồi.
- Mạc Vũ thực ra là ai ?
- Ta vẫn không tìm ra manh mối. Người này quả thật quá kì bí.
- Thái tử của chúng ta có biết điều gì không ?
- Đại ca không hợp tác với ta.
Nếu như thái tử đã ra tay thì việc một người bốc hơi không phải chuyện khó huống hồ chỉ là dấu vết.
Nhưng con người càng cẩn thận càng để lộ dấu vết. Cổ Minh Đào không tin nàng không tìm ra được nhược điểm của hắn.
Nam nhân từng hứa sẽ đưa nàng đi vạn dặm tuyết san.
Nam nhân từng chăm sóc nàng, bảo bọc nàng.
Có thể lúc đó thích khách xâm nhập Thanh Đào Sơn Trang chính là Kiều Thi Ngữ chủ mưu, cùng nhau ám sát Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, đặt nghi vấn lên Tứ hoàng tử. Nhưng âm mưu bất thành chăng ?
Khi đó còn nhỏ không thể biết được lòng người, bây giờ nàng phải học thấu hiểu nhân tâm, đối mặt với thực tại tàn khốc.
Mạc Vũ, ngươi là ai ?
____________________
Kiều Thi Ngữ đang nằm nghiêng, gối đầu lên tay trên sạp mỹ nhân. Hương hoa Tuyết Tùng nhẹ nhàng phảng phất, tỳ nữ thân cận của nàng ta nhanh nhẹn bóc quả cung kính bón cho nàng. Các tỳ nữ cùng thái giám khác đang phân phó nhau bài trí lại cung một cách cẩn thận mà nhẹ nhàng.
- Công chúa, tam hoàng tử phi cầu kiến.
Kiều Thi Ngữ nhướn đôi lông mày: "Ồ ?"
Nàng ta nhón một trái nho bỏ vào miệng.
- Mời nàng ta vào đi.
Phùng Lục Chi khoan thai bước vào, trên môi lộ ra tia đắc ý. Nàng ta nhẹ nhàng hành lễ rồi đưa ra một cái hũ tinh xảo màu hồng phấn.
Kiều Thi Ngữ nhướn thân thể xinh đẹp lên giơ tay ra hiệu cho cung tỳ lui ra ngoài. Đợi bọn họ rời đi rồi nàng ta mới đứng dậy nhìn chằm chằm Phùng Lục Chi chưa được miễn lễ kia.
- Độc này không thể trị một cách nhanh gọn hay sao ?
- Bởi vì người cũng đã sử dụng trong một thời gian dài, hiện tại cũng không ngừng sử dụng nên phải dùng thuốc theo từng tháng.
Kiều Thi Ngữ muốn dùng mọi cách độc ác nhất giết chết nữ nhân trước mặt, nhưng nàng ta đã nhịn xuống, Phùng Lục Chi là người nàng nên hảo hảo lợi dụng.
- Mục đích của ngươi và ta không khác nhau, tại sao ngươi lại giúp ta ?
Phùng Lục Chi mỉm cười tự giác đứng lên đặt nhẹ hũ thuốc giải xuống sạp mỹ nhân.
- Rất khác !
Kiều Thi Ngữ vẫn nhìn chằm chằm theo dõi từng hành động của nàng ta.
- Kiều Thi Ngữ người muốn chính là mẫu nghi thiên hạ, mà thứ ta cần chỉ là nữ nhân duy nhất của chàng mà thôi. Chỉ cần người không đụng tới ta, ta sẽ dốc sức bảo vệ chức vị mẫu nghi thiên hạ của người. Nhưng ta rất tò mò một chuyện...
Phùng Lục Chi nhẹ nhàng ngồi xuống sạp mỹ nhân.
- Tại sao không phải là người khác, mà lại là Nhị ca ?
Cùng là nữ nhân, khát vọng quyền lực tới đâu, cũng phải thua chữ tình. Cùng là một loại người, Phùng Lục Chi hiểu rất rõ Kiều Thi Ngữ.
- Chuyện này trong lòng ta tự có quyết định.
Phùng Lục Chi chớp chớp đôi mắt, ý cười nhạt hiện rõ ràng. Nàng chỉ không hiểu, nếu Kiều Thi Ngữ đã yêu Bạch Diệp Khánh như vậy, tại sao còn hạ độc y ?
- Nàng ta đã ra khỏi ngục rồi ?
Lời này là ám chỉ Cổ Minh Đào.
Kiều Thi Ngữ cười lớn một tràng.
- Ra rồi thì ra rồi, nàng ta có thể làm gì được ta ? Chỉ là một quân cờ trong tay người khác, cứ để mặc người ta tròn méo bóp nắn tuỳ tiện. Không cần phải nhắc tới.
Phùng Lục Chi ngưng nét cười trên mặt. Đúng là nàng ta có lợi dụng Cổ Minh Đào, nhưng đối với trượng phu nàng mà nói, hẳn là một tình cảm khác. Làm sao nàng không nhận ra ? Giác quan của nữ nhân vốn cực kỳ nhạy bén, khi quan tâm đến một người thì mức độ nhạy bén sẽ tăng gấp mười lần. Từ nhỏ Cổ Minh Đào đã do một tay Bạch Diệp Quân hắn nuôi nấng, sẽ chẳng dừng lại ở tình cảm sư môn, chẳng dừng lại ở tình cảm biểu huynh muội. Lại với Phùng Lục Chi mà xét, nàng ta chưa từng muốn một nữ nhân nào liên quan đến Bạch Diệp Quân, cho dù là nhân thân. Bởi vì chính Bạch Diệp Quân chưa từng cho Phùng Lục Chi một ánh mắt nào, nếu có cũng chỉ là chán ghét. Tại sao ? Tại sao nàng xinh đẹp vạn chủng, tài hoa như vậy mà chàng lại chán ghét nàng ?
- Công chúa, Nhị điện hạ tới thăm người !
Phùng Lục Chi thở dài cáo lui, nhưng vẫn không quên trao một nụ cười thân thiện cho Kiều Thi Ngữ. Mẫu nghi thiên hạ ? E là Đại Hạ ngươi có ý đồ ! Tình cảm của bản thân cũng đem ra đánh cược cũng có thể coi là có vài phần dũng khí. Phùng Lục Chi chỉ thở dài cho bản thân, nếu như Bạch Diệp Quân chịu cho nàng những cái nhìn dịu dàng, cho nàng thời gian ở bên cạnh, dù chỉ là giả tạo thôi, giống như Bạch Diệp Khánh đối với Kiều Thi Ngữ thôi cũng được, nàng cũng can tâm tình nguyện nhường chàng mười bước ! Nhưng không ! Hắn chưa từng cho nàng thời gian của hắn, chưa từng nhìn thẳng nàng một cách hiền hoà.
Nàng thua kém Kiều Thi Ngữ ở điểm nào ? Nàng thua kém Cổ Minh Đào ở điểm nào ? Tại sao nàng không thể có hạnh phúc của mình ?
Tại sao mỗi đêm nàng đều ôm nỗi niềm cô đơn ?
Tại sao mỗi ngày nàng đều phải suy tính những chuyện hại người khác ?
Nàng hận Cổ Minh Đào, bởi vì nữ nhân đó mà Bạch Diệp Quân dành không ít thời gian huấn luyện ám vệ, sắp xếp cung nhân âm thầm bảo vệ nàng ta. Bởi vì nữ nhân đó mà Bạch Diệp Quân không hối hận kháng chỉ Bạch Đế. Bởi vì nữ nhân đó Bạch Diệp Quân đã trách phạt nàng.
Nếu không phải vì lúc đó nàng nghĩ được kế sách toàn vẹn, vừa có thể khiến nữ nhân đó không nhìn thấy mặt trời, vừa lấy được lòng phu quân thì chỉ sợ bây giờ Bạch Diệp Quân cũng đã hưu thê.
Năm lần bảy lượt nàng muốn hại Cổ Minh Đào trong ngục thất, nhưng Bạch Diệp Quân lại phái Tiểu Phan tới để bảo vệ nàng ta. Tiểu Phan ngày đó tuy là giám sát nàng, nhưng dù sao cũng chỉ là một tỳ nữ bé nhỏ, nàng có thể lập mưu kế giết nàng ta là điều không khó. Ngày đó nàng phái Tiểu Phan tới thăm hỏi ca ca nàng là Phùng Hải, dăm ba lần đưa lễ vật tặng hắn, Phùng Hải cũng chẳng vừa, biết được tiểu muội bị người ta giam giữ cũng tương kế tựu kế. Tiểu Phan từ nhỏ học võ, là người đơn giản, lại bị Phùng huynh muội lập mưu. Phùng Hải là một diễn viên tuồng xuất sắc khi diễn trọn vai một tướng quân phải lòng một tỳ nữ, muốn hỏi nàng làm thê. Chính thê của hắn biết được liền giận dữ bắt Tiểu Phan. Lần đó Bạch Diệp Quân đang theo đuổi dấu vết của Cổ Minh Đào, làm sao đứng ra bảo vệ cho Tiểu Phan một tỳ nữ ? Phùng Lục Chi xót thương Tiểu Phan muốn giữ nàng lại xin tẩu tử chỉ khiến nàng ta vĩnh viễn không còn nói được sau đó đuổi nàng ta đến phòng giặt.
Không ngờ sau đó Bạch Diệp Quân lại mang Tiểu Phan đi, sau khi nàng phát hiện ra thì Cổ Minh Đào đã học xong bộ kiếm pháp mà Tiểu Phan khắc nơi tường ngục. Đó là thuật pháp của Hắc Bạch lão tướng quân, sư phụ của phụ thân Tiểu Phan. Bản thân Tiểu Phan đã thành thục thuật pháp này mới xin gia nhập đội ám vệ nữ của Tam hoàng tử. Từ một tiểu thư trở thành một tỳ nữ ẩn nhẫn, Tiểu Phan chưa hề hối hận, cũng chưa từng hận ai. Bởi vì nàng ta đem lòng yêu Bạch Diệp Quân, chỉ biết chàng muốn nàng ta làm gì, nàng ta cũng sẽ làm điều đó. Kể cả chết.
_________________________________
Từng phút giây, chỉ cô đơn ngập lối
Lời hứa xưa chúng ta nặng gánh vai
Vì trái tim còn rơi mất nhịp đập
Tỉnh thức trong mơ hồ ....
Lão Hàn: Ta mới đi công việc một thời gian dài về nha không phải ta lười T.T
Mộc Qua Các.
Sắc đỏ hoà quyện cùng ánh sáng vàng yếu ớt của mặt trời mùa đông.
Cổ Minh Đào vừa ăn xong một chùm nho đã thấy uể oải ngáp một cái, từ ngày trở lại tới giờ nàng đã suy nghĩ rất nhiều rồi lại suy nghĩ tới đường cụt. Suy nghĩ nhiều thật khiến con người mệt mỏi. Vừa trở mình quay vào gian trong liền thấy một giọng nói quen thuộc vang lên:"Chủ tử".
Sở Y ?
Nàng ta dáng vẻ vô cùng tiều tuỵ, rớt nước mắt, trên nét mặt vương nỗi vui mừng mà lại xót xa.
- Chủ tử ! Là ta không tốt, không thể chăm sóc người những ngày tháng đó.
Nàng cũng không biết phải nói sao, kéo tay Sở Y ngồi xuống bên cạnh dỗ dành rồi hỏi chuyện nàng ta. Hoá ra sau khi nàng bị bắt Sở Y và Giang Y bị lưu đày. Trong thời gian lưu đày các nàng có nghe đến chuyện của chủ tử mình qua lời những quản chế, cùng lắm chỉ là vài ba câu biểu luận.
Hoá ra Đan Điểu Vương bấy lâu chính là nữ nhân, Bạch Đế vô cùng khoan dung khi không những đặc xá nàng ra khỏi quân ngũ, lại không hề định tội nàng, cho nàng tự do. Bạch Diệp Quân Tam hoàng tử chính vì sớm biết chuyện này mà đem lòng thương thầm bấy lâu liền giam giữ nàng tại phủ riêng.
Ngày ngày Sở Y cùng Giang Y lao động khổ sai, quản chế còn mỉa mai các nàng rằng bị chủ tử bỏ rơi, Giang Y vì tranh cãi cùng bọn chúng liền bị đánh.
Nói đến đây Sở Y lau nước mắt.
- Nô tỳ biết rằng người ở Tam hoàng tử phủ cũng không được tốt, hận không thể sớm tối hầu hạ người.
Nàng chịu phúc ân của Cổ Gia, tất nhiên một lòng muốn báo đáp Cổ Gia, không hề có nửa điểm muốn chối bỏ.
- May mà ngày đó Tam điện hạ tới giải cứu chúng nô tỳ... Nô tỳ cùng với Giang Y mới may mắn được quay trở về bên người.
Cổ Minh Đào nhẹ nhàng cầm tay Sở Y, đôi môi hơi mím. Thật sự có rất nhiều chuyện muốn hỏi, đến miệng lại thôi, không phải không muốn nói, mà nàng biết rõ, tất cả những chuyện này có bàn tay của người ấy, mà nàng, không muốn chịu ân nhi tử của người đã sát hại phụ thân mình.
Chịu ân ?
Chẳng phải hắn đã ở bên chăm lo cho nàng từ khi nàng mới lọt lòng hay sao ? Chẳng phải hắn đã từng vì những trò nghịch ngợm của nàng mà chịu phạt thay ? Chẳng phải những lần nàng ốm lăn lóc vẫn là hắn chăm sóc nàng hay sao ? Tất cả quá khứ ấy giống như bị một lớp bụi phủi mờ mịt, tất cả đều không muốn rõ ràng. Nhưng hắn chính là nhi tử của kẻ đã giết phụ thân nàng. Đúng. Kẻ đã giết phụ thân nàng. Có thế nào nàng cũng không thể bỏ qua.
- Giang Y đâu ?
- Chủ tử, Giang Y nàng ấy... nàng ấy bị quản chế đánh, người đầy thương tích, chưa hoàn toàn khôi phục.
Cổ Minh Đào nhìn biểu cảm của Sở Y đoán được nàng ta có rất nhiều chuyện không nói.
- Vất vả cho mọi người rồi.
Thái độ của Cổ Minh Đào nhàn nhạt, Sở Y nhất thời không biết nói gì. Tiêu Nam, Tiêu Tuấn cùng các ma ma hiện thời cũng không rõ tung tích.
Chủ tử của nàng giống như một người khác, hoàn toàn khác sau hai năm qua. Nhưng điều đó không quan trọng, đối với nàng, chỉ cần nàng còn sống, nhất định sẽ đi theo chủ tử, nhất định sẽ chăm sóc chủ tử thật tốt.
Nghĩ đến đó nàng âm thầm nhờ ám vệ mà Cổ lão trang chủ để lại bên người chủ tử đi tìm những nô gia và ám vệ còn lại. Ngày đó nếu không phải hắn theo dõi nàng cùng Giang Y, thì cũng sẽ không gặp lại được chủ tử. Ám vệ của Cổ Gia có một thứ gọi là huyết thệ, một khi đã thề nguyền bảo vệ chủ tử thì phải một lòng đi theo, nếu chủ tử trước khi mất không bàn giao lại tính mạng họ cho chủ tử khác thì cũng sẽ chết. Cái chết này do huyết thệ bộc phát mang lại, không thể phá giải. Trong điển tịch của Tàng Thư Các Cổ Gia có ghi lại cách giải huyết thệ nhưng xác suất thành công chỉ ba phần.
May mắn nhờ những ám vệ Cổ Gia còn lại này mà nàng biết chủ tử vẫn còn sống để hi vọng tiếp tục đi tìm người. Những ám vệ này cũng không phải loại ngu ngốc chỉ biết chém giết, âm thầm điều tra âm thầm bảo vệ chủ tử, không phải lúc nguy hiểm nhất sẽ không xuất hiện, tránh phiền toái tới chủ tử.
________________
Trời xanh chi phận nữ nhân quốc sắc thiên hương, nam nhân trên đời đều trọng sắc nhưng người ta thích không thích ta vậy sắc đẹp này còn dùng để làm gì ?
Kiều Thi Ngữ thở dài, Bạch Diệp Khánh tuy là phu quân tương lai của nàng, chỉ cần qua một chút thời gian nữa nàng liền có thể chiếm hữu được rồi. Tại sao nàng vẫn thấy sao quá xa xôi ? Tại sao nàng đường đường là trưởng công chúa Đại Hạ, nam nhân si mê nàng không kiểm đếm, Bạch Diệp Khánh người này khi lạnh nhạt khi dịu dàng, khi gần lại quá xa xôi ? Người ngoài biết đến Bạch Diệp Khánh nhị điện hạ cùng Đại trưởng công chúa Đại Hạ lưỡng tình tương duyệt, song ái tương lân, ai đâu biết đôi bên chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Bạch Diệp Khánh, hắn ta còn đe doạ nàng, nếu nàng còn có ý đồ không tốt đối với nữ nhân đó thì cho dù đại khai sát giới hắn cũng có thể làm, Đại Hạ Chi Vương Đại Nam Chi Vương hắn đều không sợ hãi. Nữ nhân kia ? Nữ nhân đó có gì tốt ? Nàng có gì không tốt ? Bạch Diệp Khánh, mỗi lần tới thăm nàng chính là ngấm một lượng chất độc từ phấn hoa hồng Tây Tạng, từ từ thâm nhập, chỉ cần một ngày hắn không tới hắn sẽ phát điên. Ha ? Phát điên sao ? Cũng tốt, chỉ cần hắn không thể bỏ được nàng, cái gì cũng là tốt.
Nhưng nàng đã quá coi thường Tam hoàng tử phi nhỏ bé như Phùng Lục Chi. Mặc dù nàng năm lần bảy lượt cho người đi tìm kiếm thuốc giải chiếu theo giải dược mà nàng ta đưa đến, nhưng nhất định không có kết quả ! Rốt cục Phùng Lục Chi là muốn làm gì ?
- Ngữ Nhi.
Một tiếng gọi mềm ấm vang lên, bao nhiêu lo âu cùng phiền muộn trong lòng nàng bỗng hoà tan. Bạch Diệp Khánh hắn lại tới.
Nàng nhanh chóng không cần nô tỳ đỡ dậy tự muốn đích thân chạy tới đón hắn. Tiểu cô nương bước nhanh vội vã, chân bắt chéo chân vô ý ngã xuống, may mắn hắn đỡ được nàng. Khoảng cách gần như vậy, hành động ấm áp như vậy, nhưng Kiều Thi Ngữ nhìn ra trên mặt hắn là sự lãnh khốc vô cùng. Trong giây lát mặt đối mặt nàng bỗng nhiên hoảng sợ, nam nhân này thực sự đáng sợ.
"Tháng sau chúng ta đại hôn rồi" - Hắn thì thầm "Vậy mà ngươi vẫn luôn muốn hạ độc ta ư ?"
Kiều Thi Ngữ không phải ngu ngốc, mà Bạch Diệp Khánh cũng không phải dễ lừa. Nàng chợt vùng dậy lao vào lòng hắn.
- Chẳng phải là ta quá yêu ngươi hay sao ? Ta muốn ngươi ngày ngày tới chỗ ta, ngày ngày được nhìn thấy ngươi hay sao ?
Hay cho một câu nói yêu đầy thuốc độc. Phấn hoa Tây Tạng ? Đó là một dạng thuốc phiện, người đã từng dùng nó nhất định sẽ không thể ngưng, lâu dần thân thể thèm muốn dùng thêm nhiều hơn, tiều tuỵ vô cùng, giải dược chỉ có thể hạn chế cơ thể suy yếu không ngăn cản được ham muốn sử dụng, lâu dần người dùng sẽ bị u u mê mê, bất chấp tất cả để được sử dụng. Bạch Diệp Khánh nhẹ đưa một lọn tóc của nàng lên cao khẽ nhướn mày.
- Ngươi không biết Phùng Lục Chi từ đâu mà có hay sao ?
Đúng vậy, nàng vẫn luôn sử dụng phấn hoa Tây Tạng và giải dược nàng ta đưa tới nhưng chưa một lần tìm được chuẩn xác. Người mà nàng phái đi Tây Tạng chưa mang về một chút tin tức nào. Ban đầu nàng ta đưa tới chính là phấn hoa hồng dưỡng nhan, chủ đích là cho Cổ Minh Đào sử dụng. Thời gian đó nàng tuy biết tác dụng nhưng cũng muốn Nhị điện hạ không rời xa được liền chủ ý tiếp cận hắn bằng vạn vạn lí do. Cuối cùng Bạch Diệp Khánh vô tình lướt qua mái tóc mềm mại của nàng bị hít phải hương hoa Tây Tạng. Đối với người hít phải hương hoa này tác dụng cực yếu nên thường không thể phát giác, lâu ngày mới có tác dụng lớn. Hắn luôn nhẫn nhịn như vậy quả không dễ dàng gì.
- Trưởng công chúa, xin ngươi hãy cân nhắc hành động của mình.
Nói rồi hắn buông nàng ra, nhanh chóng rảo bước rời đi.
Trong Mộc Qua Các, Bạch Diệp Phong lật giở từng trang sách, lặng lẽ thưởng trà. Cổ Minh Đào dạo gần đây đều rảnh rỗi pha trà, học một chút luyện khí tức điều hoà nội lực. Hiện tại đang học khúc Nhược Thuỷ.
Thi như họa nhất thoa yên vũ mạn tẩy vụ như sa
Lạc lưu hà lưỡng địa vạn lý tâm niệm tư bạch phát
Phong tế liễu tà dương trầm oanh tổn nhu tràng vi quân quải
Khinh trần tiêm phi hoa hữu tẫn tàn cổ sát
(Dịch: Thơ như họa, mưa thấm ướt chiếc áo tơi, sương sa như lụa
Ráng chiều gợn, đôi miền vạn dặm, nhớ nhung đến bạc đầu.
Nhành liễu phất phơ, ánh tà dương, lòng yếu mềm đau đớn bởi vấn vương người
Bóng ai nhạt nhòa, hoa tan tác, ngôi miếu xưa hoang phế.)
Hắn im lặng mỉm cười nhìn nàng, khoảng thời gian hai năm đối với nàng quả thực cực khổ. Hai năm dài đằng đẵng nàng trong nơi tối tăm, thân thể tuy gầy yếu song, cũng bởi có Tiểu Phan, nàng học được Phúc Hoạ Tương Sinh thuật. Cơ thể dần dần điều hoá khí chất không còn yếu mềm như trước nữa. Phúc Hoạ Tương Sinh thuật không phải ai muốn học cũng có thể học, phải nhờ Văn Tinh Quang (ánh sáng của các sao) mới có thể từ từ khắc chế, nhưng nào chỉ có thế. Nếu luyện không thành liền sẽ bị Tinh Nguyệt phản phệ, trở nên điên cuồng tự cắn xé bản thân mà chết. Vì vậy mới gọi thuật này là Phúc Hoạ Tương Sinh, có lợi mà cũng hại. Lúc đầu Bạch Diệp Quân nhất quyết cũng không đồng ý điểm này, nhưng nếu không điều chế lại cơ thể nàng, nàng vĩnh viễn nhu nhược yếu mềm như vậy, thực sự sống sót khó khăn. Khi đó hắn trúng một mũi tên, nghĩ đến bảo vệ nàng không được chu toàn nhưng nàng vẫn phải được bình bình ổn ổn sống thật tốt. Đây là hạ sách. Hắn không biết nàng có hận hắn và tam ca hắn không. Nhưng nếu không phải có Tiểu Phan có lẽ hắn cũng không dám liều...
- Phong ca ca, muội đàn xong rồi.
Nha đầu này quả thật càng lớn càng khiến người ta động tâm. Hắn ngẩn người nhìn nàng.
- Phong ca ?
- Muội đang nghĩ gì vậy ?
- Ta ? Ta có nghĩ cuộc sống sau này sẽ làm thế nào ?
- Có ta ở đây, nhất định sẽ cho muội cuộc sống bình yên.
Cổ Minh Đào chỉ cười không nói. Nàng hiện tại đã mất toàn bộ người thân, hiện tại đã không có đường lui, không còn nhà để về. Nàng không có lấy một lí do để sống. Trừ một điều. Báo thù.
Từng người, từng người một.
Người mà nàng coi là hoàng cô phụ lại là nhân thủ ép cô mẫu nàng chết, giết phụ thân nàng trước mặt nàng. Tiểu thúc thúc ngày nào, biểu ca của nàng lại đồng mưu hại phụ thân nàng. Người bạn luôn chữa trị cho nàng, luôn đồng hành cùng nàng, khiến nàng yên lòng ở cạnh bên lại phản bội nàng. Tứ biểu ca người nói sẽ bảo vệ nàng lại đứng về phía Bạch Diệp Quân. Cũng phải thôi, họ là chung một dòng máu. Làm sao có thể vì ngoại nhân như nàng xung đột đây ?
Trong lòng càng sóng gió nàng càng mỉm cười sâu hơn. Nàng còn sống trên đời này, không phải vẫn luôn có Sở Y, Giang Y cùng những ám vệ kia sao ? Nếu nàng tuẫn tử vậy thì họ phải làm sao ? Huyết thệ đã quyết, không thể bỏ.
Đúng. Nàng phải sống, hơn nữa sống thật tốt, phụ thân nàng đã đánh đổi cho nàng, cô mẫu đã đánh đổi cho nàng. Ngay cả tổ phụ cũng đánh đổi cho nàng. Những ám vệ đánh đổi bằng huyết thệ. Nhiều nhân mạng như vậy, nàng lại có thể nhu nhược ư ?
Bạch Diệp Phong không hiểu được tâm trạng của nàng. Nếu ngay từ đầu hắn biết nàng là nữ nhân nhất định sẽ đem nàng đi, đem nàng tránh khỏi nơi tranh đoạt này, bỏ mặc tất cả, kể cả bảo vật Huyết Trân Châu, Khổng Tước Thuý.
- Chúng ta đi được không ?
- Đi ?
- Rời khỏi kinh thành, tới nơi nào muội muốn đi.
Cổ Minh Đào lắc đầu. Nàng không muốn rời đi, ít nhất là khi chưa thể trả thù. Nàng hận, trong lòng tràn đầy hận khí. Hận những người đã lừa dối nàng, hận những người đã dồn nàng vào con đường cùng.
- Ta không muốn đi. Ca đi đi.
Nói rồi liền cất bước trở về. Bạch Diệp Phong nhìn theo bóng lưng gầy nhỏ của nàng. Hắn bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiểu cô nương vừa mới chớm tuổi xuân xanh đã phải chôn vùi nơi thù hận. Hắn không muốn điều này xảy ra. Hắn muốn nàng sống một cuộc sống hạnh phúc, bảo vệ nàng như Cổ Hoàng Hậu giao phó. Nếu nàng đã quyết, nàng đi bước nào hắn đi bước đó.
- Tứ đệ nhìn gì ngẩn người vậy ?
Y cuối cùng cũng đến. Một thân hoa phục trắng tuyết, tinh tế nổi bật trên nền hoa đỏ của Mộc Qua Các.
- Nàng dạo gần đây vẫn luôn bướng bỉnh vậy sao ?
Bạch Diệp Phong gật đầu, trở lại chỗ ngồi, rót trà mà thở dài. Bạch Diệp Khánh mỉm cười ngồi đối diện hắn tự rót cho mình một chén, không mời mà uống.
- Các ngươi cho nàng luyện thuật Phúc Hoạ Tương Sinh, sau này sẽ phải hối hận.
Bạch Diệp Phong nhướn hàng lông mày có chút hiếu kì lại cũng có chút cảm thấy phiền phức.
- Ồ ? Nhị ca biết sao ?
Bạch Diệp Khánh cười xoà ra vẻ thần bí.
- Luyện cũng luyện rồi, không thể khắc chế. Nếu như sau này có chuyện không tốt với nàng thì tới tìm Âu Dương Tử Mạn.
Nói rồi Y rời đi, Bạch Diệp Phong xoa xoa thái dương. Âu Dương Tử Mạn ? Tìm nàng ta ? Chẳng lẽ liên quan đến miếng ngọc Âu Dương nữ nhân kia mang tới cho Cổ Minh Đào ? Nhưng Bạch Diệp Khánh làm sao có thể biết được viên ngọc đó ? Ngày đó chỉ có một mình hắn biết Âu Dương Tử Mạn tìm tới nàng. Hiện tại hắn sẽ ghi nhớ điểm này, Bạch Diệp Khánh chưa từng nhắc nhở hay khuyên nhủ ai điều gì. Chỉ cần là điều hắn muốn, hắn sẽ chủ động quyết định, nếu không liên quan đến hắn hắn sẽ chẳng cần để tâm. Hoặc khả là đặt bẫy hắn chưa từng để lại một nghi hoặc nào.
Một thân hắc bào dần dần tiến tới, hắn khẽ gật đầu với y, cuối cùng mọi chuyện cũng đã sắp xếp xong xuôi, vấn đề hiện tại chỉ là thời gian mà thôi.
- Nàng vẫn ổn chứ ?
Bạch Diệp Phong gật đầu, ánh mắt không khỏi có chút kì dị.
- Hiện tại chỗ đại ca có một chút khó khăn. - Bạch Diệp Quân nhướn đôi lông mày tuyệt đẹp - Tư Hoà quận chúa, thái tử phi đang làm loạn trong tẩm cung của Kiều Thi Ngữ.
Bạch Diệp Phong có chút kì quái:
- Tại sao ?
- Nghe nói vài ngày trước trên yến hội của Tô Phi, Tư Hoà vô tình để lộ bản thân đang mang thai. Kiều Thi Ngữ vui miệng nói một câu, Tô Phi trong lòng giận dữ nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra vui vẻ. Kiều Thi Ngữ ngay ngày sau đó liền mang đến tẩm cung của Tư Hoà một con mèo nói là quà nhận lỗi.
Bạch Diệp Phong thở dài.
- Nàng ta nào biết tiểu Hoà sợ mèo đâu !
Có thể không biết hay không nhưng đã khiến thái tử phi sảy thai, đó là việc vô cùng nghiêm trọng.
- Ta không muốn bây giờ động thủ.
- Hiện tại hành động sợ là quá sớm. Huynh mau nghĩ cách cứu nàng ta đi.
- Đệ không thể nghĩ giùm ta sao ?
Bạch Diệp Phong tiếu tiếu tựa phi tiếu liếc đôi mắt phượng nhìn về gian phòng phía xa xa, hàng lông mày nhếch lên có ý tứ. Cổ Minh Đào của hắn, vẫn là hắn nên đi dỗ dành.
Sáng sớm hôm sau khi Bạch Diệp Phong lồm cồm bò ra khỏi tấm chăn gấm ấm áp thì chợt nghe thấy tiếng cầm vang lên, tự dưng hơi khựng lại. Khúc cầm này hắn đã từng nghe ở đâu đó nhưng không thể phát hiện ra điểm nào kì lạ. Từ giai điệu đến cách phối âm không chê vào đâu được. Hắn tự nhủ thầm trong lòng, Đào Nhi cuối cùng cũng tự luyện thành thục khiến hắn cũng tự ngưỡng mộ, quả nhiên là ái nữ của Cổ Trác trong truyền thuyết.
Phù dung thủy diện thải thuyền hành ảnh do tại nhĩ khước bất hồi lai
Bị tuế nguyệt phúc cái nhĩ thuyết đích hoa khai quá khứ thành không bạch
Mộng tỉnh lai thị thùy tại song thai bả kết cục đả khai
Na bạc như thiền dực đích vị lai kinh bất khởi thùy lai sách
- Phong ca ca ? Huynh dậy rồi sao ?
Hắn đang ngẩn ngơ trở về thực tại có chút rung động.
- Là ta đánh thức huynh rồi ?
- Không phải, là ta tự muốn thức dậy.
Hắn phất nhẹ tay, tiểu đồng bên người vội vã chạy ra ngoài. Cổ Minh Đào vuốt nhẹ dây đàn, chầm chậm tiến đến bên cạnh rót trà cho hắn.
- Phong ca ca, hôm qua là ta sai rồi. Ta không nên tức giận với huynh.
Bạch Diệp Phong không biết nên khóc hay nên cười, suy cho cùng nàng vẫn chỉ là tiểu hài tử, tiểu hài tử thì không nên suy nghĩ quá sâu xa. Hắn xoa đầu nàng.
- Biết lỗi là tốt, đừng tuỳ ý làm bừa. Mọi chuyện đã có ta rồi.
Cổ Minh Đào gật gật mỉm cười.
- Ngoan, đợi tiểu Thanh Tử mua chút đồ ăn về chúng ta cùng ăn.
Nàng không nói gì chỉ lặng lẽ thưởng trà, mắt nhìn xa xăm. Nếu như nói trong các ca ca, nàng có lẽ tin tưởng nhất Bạch Diệp Phong, nhưng không hiểu tại sao Bạch Diệp Quân lại mang đến cho nàng một cảm giác ỷ lại, nếu có bao nhiêu chuyện xấu xảy ra, nhất định cũng không phải do hắn, cảm giác kì lạ đó khiến nàng không thể hiểu nổi, tự tức giận chính mình. Bởi nàng cho rằng nàng phải ghét hắn, phải hận hắn, phải muốn giết hắn cùng phụ vương và phi tử của hắn. Nhưng cho nàng gan trời nàng cũng không muốn động thủ, là nàng sợ, sợ hãi khi phải đối mặt với hắn, đối mặt với sự thật rằng hắn đồng mưu hại chết phụ thân nàng, đối mặt với sự thật rằng hắn cùng phi tử đồng mưu giam nàng trong ngục thất hai năm. Hai năm đó hắn biết điều gì ? Hắn cho rằng hắn biết được điều gì của nàng ? Nàng tự nhiên muốn nổi nóng, tự nhiên muốn tìm hắn hỏi hết mọi chuyện. Tại sao không giết nàng luôn từ lúc đó ?
Cổ Minh Đào dằn mạnh chén trà hoa trong tay, vài mảnh vỡ găm vào tay nàng.
- Tức giận chuyện gì vậy ?
Bạch Diệp Phong ngạc nhiên. Khắc trước nàng còn vui vẻ giống tiểu nhi tử, khắc sau nàng đã giống như biến thành một con người khác, lãnh đạm rồi tức giận.
- Đề ta lau vết thương cho muội.
Nàng rụt mạnh tay về, với sức lực chưa khôi phục hiện tại, nàng có chút chao đảo về phía sau. Khi vừa ngã xuống liền cảm nhận được một bàn tay vững chắc đỡ lấy bản thân. Hơi thở quen thuộc phả trên đỉnh đầu.
- Thúc ... - Chợt nhận ra không đúng, nàng vùng ra. - Buông ta ra, ngươi tới đây làm gì ?
Bạch Diệp Quân nhẹ nhàng buông nàng nhưng vẫn để lại bàn tay nhỏ bé vương một mớ huyết nhục của nàng lại tay mình, hắn dùng vạt áo cắt phăng cuốn bàn tay đó lại.
- Vết thương không sâu nhưng nàng cần cầm máu.
Nói rồi liền gọi Sở Y lại dẫn nàng về.
Lúc đó Sở Y vừa định chạy tới thì hắn đã đỡ được nàng. Hiện tại Sở Y vẫn còn đang bối rối tự trách thì hắn đã giải vây.
Nhưng biết chủ tử có chút rắc rối với vị tam hoàng tử này liền cũng hơi chần chừ đỡ lấy mà chưa rời đi.
- Nói đi ? Ngươi nói đi tại sao không giết ta lúc đó luôn ?
- Nàng nói gì ta nghe không hiểu.
- Tại sao phải để ta sống chịu đựng sự giày vò và loại sỉ nhục này ?
Bạch Diệp Quân hơi kinh động, nàng thay đổi từ lúc nào ? Liền từ tiểu hài tử hắn nắm trong tay trở thành một người hoàn toàn khác, không phải hắn muốn đối với nàng như vậy. Nhưng có thể nào nói ra ?
- Ta ... ta là vì muốn tốt cho nàng.
- Ta không cần lòng tốt ấy.
- ...
Nữ tử đó, thân hình gầy yếu, dưới tán cây mộc qua, mạnh mẽ nói với nam tử đối diện.
- Trái tim ta chết rồi, ngươi cũng nên chết đi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK