• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên sáng sớm dậy, Cổ Minh Đào được hay tin Bạch Diệp Quân đã hành động rồi. Mẫu thân đúng là nhanh chóng. Hoặc có thể nói, người của Bạch Diệp Quân luôn ở Mộc Qua Các này thông báo cho hắn. Không sao, nàng không tin hắn có thể nhẫn tâm hại nàng. Nhưng nàng không muốn thấy hắn bất lực như thế, trước đây hắn nhốt nàng ba năm trời, dẫu là bảo vệ nàng nhưng đó cũng là chặt đứt ánh sáng cùng tự do của nàng. Lúc đầu trở ra nàng tuy dựa vào thuật Phúc Hoạ Tương Sinh nhưng thiếu ánh sáng ba năm nàng vẫn yếu ớt vô cùng, mới phải dựa vào sự bảo hộ của hắn. Vậy mà nàng lại nói, hắn nên chết đi. Có thể do nàng không còn khống chế được Phúc Hoạ Tương Sinh từ lúc ấy nữa rồi, liệu hắn có hiểu cho nàng không ? Càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, nàng ôm đầu không chống đỡ được nữa liền ngã xuống, mấy chiếc ly trên bàn bị nàng xô đổ loảng xoảng. Sở Y vội vàng chạy vào hét lớn, gia đinh cùng nhau chạy vào, Âu Dương Lạc Nghiêm rất nhanh được hạ nhân bẩm báo cũng nhanh chóng đến.

Cổ Minh Đào nhất thời ngất đi, mọi người được phen rối loạn. Khi nàng tỉnh dậy đã thấy Sở Y cùng Âu Dương Tử Nghiêm ở bên cạnh lau nước mắt.

- Mẫu thân, ta không sao.

Nghe được tiếng này nàng ta mới yên tâm phần nào nhưng vẫn lời nói trách cứ bản thân.

- Tại ta không tốt, khi sinh con ra lại bị trúng độc nên thân thể con mới yếu như vậy, ta có lỗi với con.

Nàng ta lau nước mắt đau lòng, Cổ Minh Đào nhìn thấy cũng không thể không đau lòng theo.

- Mẫu thân, ta thực không sao. Người đừng tự trách mình như thế. Mỗi người sinh ra đều có một số mệnh của mình, ta không oán hận số mệnh này. Chỉ cần trả thù xong ta đưa người đi an dưỡng một đời.

- Đào Nhi, ta khuyên ngươi, đừng báo thù, có được không ?

Lời này vừa nói xong, khí tức trong người Cổ Minh Đào sôi trào, cuồn cuộn dâng cao, khiến nàng thổ một ngụm huyết. Sở Y hốt hoảng gọi "chủ tử" rồi luống cuống lau cho nàng.

- Mẫu thân, phụ thân ta đã chết như nào, cô mẫu ta đã chết như nào, tổ phụ của ta đã bị ám sát như thế nào, người bảo ta làm sao quên được đây ?

- Nhưng ta là lo cho con, con làm sao đối đầu với bọn chúng.

- Người vẫn còn lo lắng cho huynh muội tốt luôn muốn huỷ hoại người ư ? Người vẫn còn lo lắng cho kẻ thù lợi dụng tình cảm huynh đệ tốt của phụ thân ta mà ra tay sát hại ư ?

- Không, Đào Nhi - Âu Dương Tử Nghiêm vội vàng dùng sức ôm lấy bả vai nhi tử - Ta thực sự lo lắng cho con, nếu con xảy ra chuyện gì mẫu thân cũng không sống được.

Cổ Minh Đào kéo tay của nàng ta xuống vỗ nhẹ.

- Mẫu thân yên tâm, ta tự có tính toán.

Biết không thể khuyên được nàng, Âu Dương Tử Nghiêm thở dài nhìn khuôn mặt nhỏ bé của nhi tử thật lâu sau mới đứng dậy.

- Vậy con chú ý an dưỡng sức khoẻ, ta đi nấu thuốc cho con.

Nàng ta bước ra khỏi phòng với tâm trạng cực kì nặng nề. Cổ Minh Đào không nhìn thấy được, càng không thể hiểu được. Sở Y nhìn thấy chủ tử mình phun ra ngụm máu tiếp theo thì sợ đến không cả kêu thành lời. Cổ Minh Đào xua tay:

- Đừng la, ta không sao. Giúp ta lau dọn chỗ này.

Sở Y vừa khóc vừa dùng đôi tay run run lau chùi cho tiểu chủ tử.

- Ngươi khóc vì điều gì ?

- Nô tì thực sự lo lắng cho người.

- Có gì để lo lắng đâu. Phúc Hoạ Tương Sinh ta cũng hiểu rõ rồi. Ngày hắn để Tiểu Phan dạy tay thuật pháp này ta cũng đã hiểu rồi. Nếu không tự ta lớn mạnh không ai có thể bảo vệ được ta, ta không thể cứ mãi nhu nhược như vậy.

- Chủ tử, nô tì có cách hoá giải thuật pháp này, chỉ cần chủ tử dừng lại đúng lúc có thể kịp thời cứu vãn.

- Vậy đợi ta báo thù xong.

Sở Y định nói gì đó xong lại nuốt xuống, nàng không phải không hiểu, có khuyên thế nào Cổ Minh Đào cũng không thể dừng lại việc báo thù. Bởi vì những gì nàng ấy trải qua đều giống một cơn ác mộng khủng khiếp, thực sự tàn nhẫn với một thiếu nữ chưa đến tuổi trưởng thành. Nhưng cuộc sống có bao giờ hết tàn nhẫn đâu ? Không có bản lĩnh bị người ta đè lên đầu cũng là đáng, hiện tại chủ tử của nàng đã mạnh mẽ lên rồi, tại sao nàng lại luôn luôn sợ hãi đây ?

Ba ngày sau, Đường huynh đệ đến bẩm báo, Bạch Tước thực sự không chịu đựng được rồi, hắn chính là bị chất độc ngấm dần, đã giết vài vị hoàng tử rồi. Cổ Minh Đào trong lòng có chút chua xót nhưng vẫn thản nhiên nói.

- Ngươi đi canh chừng lúc nào hắn chuẩn bị giết một vị hoàng tử tiếp theo thì báo Bạch Diệp Quân đến ngăn chặn, phải tìm thật đông người tới, lấy được bằng chứng hắn lạm sát để văn võ bá quan có thể dùng tấu sớ đạp hắn xuống.

- Phía Đậu tướng quân cũng đã nhận được cầm chủ tử gửi tới, hiện đang âm thầm bồi dưỡng nhân thủ.

- Tốt, ngươi đi cho người vô tình thả vài tin tức của Bạch Tước cho Bạch Diệp Khánh. Đến lúc hắn phản loạn thì cho Đậu Cương Chung lập tức về triều phò tá Bạch Diệp Vỹ.

- Ta không hiểu tại sao phải phò tá phế thái tử như vậy ?

- Hắn không có ý muốn làm đế nhưng trên danh nghĩa hắn là thái tử, sau khi phò tá hắn lên làm đế rồi thì hắn muốn hay không làm đế thì lúc đó sẽ quyết định. Ta tin rằng nếu hắn không muốn làm đế thì sẽ sớm có ý chỉ Bạch Diệp Quân thôi.

Một tháng sau, binh biến.

Bạch Tước lúc đó đã hút linh khí của Thập hoàng tử Bạch Diệp Quang, Bạch Diệp Quân hoàn toàn không ngăn cản được phụ thân hắn, thành công mất đi một người đệ đệ nữa. Mà Bạch Diệp Khánh không chút thương xót hạ lệnh đem Bạch Tước bắt lại với lí do chữa trị cho phụ hoàng. Nhưng ai ngờ linh khí vừa hút xong Bạch Tước trở nên tàn bạo, bao nhiêu cẩm y vệ cũng bị hắn đánh chết tại chỗ không cách nào chống cự được.

- Sao chứ ? Các ngươi nghĩ ta ngồi trên long ỷ bao nhiêu năm ? Chừng đó có thể bắt giết ta dễ vậy ư ?

- Phụ hoàng, ta căn bản muốn đưa người về trị thương !

- Bạch Diệp Khánh, ngươi đừng tưởng ta không biết sau lưng ta ngươi làm những gì !

Bạch Tước gầm lên giống như một con thú dữ. Bạch Diệp Quân trong lòng thầm than một tiếng không ổn rồi nhưng không biết nên làm thế nào cho phải. Nếu đổi lại người hôm nay chết không phải Bạch Diệp Quang mà là hắn thì không biết Bạch Tước sẽ mạnh tới cỡ nào.

- Trước mắt các ngươi nhìn thấy ta tới thời kì yếu ớt bệnh tật, đến Âu Dương Kha cũng không đấu lại một chiêu. Hừ, các ngươi tưởng rằng ta như vậy mà có thể ngồi được ngôi vị đến nay ư ? Các ngươi tưởng rằng ta như vậy có thể đoạt được giang sơn từ Âu Dương gia đến nay ư ? Thật ngu xuẩn !

Đúng vậy, hắn không có bản lĩnh làm sao có thể ngồi được đế vị đến ngày hôm nay. Tất cả những gì hắn biểu hiện chẳng qua chỉ là mèo giấu vuốt, sói giấu nanh !

Nhưng hôm nay hắn đã phạm phải một sai lầm, là để cho mọi người biết hắn giết người vô tội, là giết con của mình để tăng linh lực. Hắn dường như cũng nhận ra điều đó, trong ánh mắt có chút ranh mãnh.

- Các ngươi tưởng giết ta có thể có được ngôi vị sao ? Quân Nhi ngươi không phải cũng đến vì nó ư ?

- Phụ hoàng, ngay cả nhi thần người cũng nghi ngờ sao ?

- Cổ Minh Đào hồi kinh được bao lâu rồi, được ngươi giấu giếm bảo bọc cẩn thận như vậy là sợ ta hay là phòng bị cho nàng ?

Bạch Diệp Quân ngẩn người, người kia là thiên tử, việc gì có thể qua mặt được hắn ?

- Phụ hoàng, nhi thần trước nay chưa từng có ý định hại người...

Bạch Tước xua xua tay, trên khuân mặt già nua nụ cười thêm phần sâu hơn.

- Giang sơn này ta xây dựng là muốn để cho ngươi.

Bạch Diệp Khánh quay đầu nhìn Bạch Diệp Quân, trong lòng hắn đã biết rõ từ lâu nhưng không ngờ Bạch Tước nay có thể thẳng thừng như vậy. Bạch Diệp Vỹ chẳng qua là một con rối trong mắt phụ tử này mà thôi, mà căn bản chính hắn cũng chẳng là cái thá gì trong cuộc.

- Ha, không ngờ phụ hoàng có thể thẳng thắn như vậy ! Nhưng nước xa có thể cứu được lửa gần sao ! Người đâu mau đem lão gia hoả này cùng tên Tam hoàng tử này nhốt vào Càn Khôn điện cho ta. Canh phòng cẩn mật không được để một bóng ma lọt vào !

Tất cả binh lính sớm bị hắn mua chuộc cùng xông lên, nhưng không ngờ Bạch Tước cùng Bạch Diệp Quân lại ngoan ngoãn chịu trói, không phản kháng nữa.

- Đem thi thể Bạch Diệp Quang vào hoàng lăng hạ táng hoàng tử.

Hạ nhân nhanh chóng đi làm việc, tất cả lại được sắp xếp đâu vào đấy, mọi chuyện đều ổn thoả theo cái cách Bạch Diệp Khánh cho là tốt nhất. Ngay cả Bạch Diệp Vỹ cũng bị giam tại Đông Cung phía bên kia điện, các hoàng tử công chúa khác cũng bị giam lỏng trong cung riêng. Kiều Thi Ngữ lúc này, là Nhị hoàng tử phi, nàng ta ra vào tất bật giúp phu quân của mình chu đáo thu dọn. Nàng ta tự cho rằng sau này bản thân chủ quản lục cung tất nhiên phải tốt đẹp. Ngoài ra nàng ta còn phân phó hạ nhân tốt chữa bệnh cho cẩm y vệ bị thương, chính mình cũng tới xem xem bọn họ. Bạch Diệp Khánh nhìn nàng ta trong lòng vẫn sinh ra chán ghét, chưa từng động lòng. Nếu không phải hắn chính là người chủ động đến tìm Phùng Lục Chi đưa phấn hoa Tây Tạng thì hiện giờ người nguy hiểm nhất chính là hắn. Phấn hoa Tây Tạng nàng ta dùng còn muốn độc chết hắn, mỗi tháng Phùng Lục Chi đưa thuốc giải đến cho nàng ta đều có nói qua với hắn. Nữ nhân này tâm địa chỉ muốn có hắn chưa từng muốn cứu hắn nên chưa từng đưa cho hắn thuốc giải, chính là tâm ý của nàng ta hắn chỉ muốn thử mà thôi.

Cũng không bao lâu, Cổ Minh Đào nhận được tin tức, cũng chỉ ậm ừ cho qua. Sở Y có chút khó hiểu hỏi nàng:

- Chủ tử, bước đến bước này tại sao người vẫn còn ung dung ?

- Ngươi tưởng Bạch Tước cùng Bạch Diệp Quân kia là ngốc tử hay sao ? Bọn hắn đưa tay chịu trói chẳng phải vì hết đường lui, mà chính là có đường đi. Âm thầm chờ đợi mới là quân tử ngàn năm, không tin ngươi cứ chờ đi.

- Dạ

- Phía bên kia ngươi cho người thông báo Đậu Cương Chung đợi một chút, ta muốn chờ thời cơ.

- Vâng thưa chủ tử.

Quả nhiên, ngoài mặt nói chữa trị cho Bạch Tước, Bạch Diệp Khánh tranh thủ thượng vị cùng các vị quan liêu ra dáng vẻ tìm kiếm Bạch Hồn Thảo. Mặt bên trong chuẩn bị quân đội đến lúc hành động. Hắn cũng không phải kẻ ngốc, Tam hoàng tử phi bên kia cùng hắn kết giao nhưng ảnh hưởng trực tiếp đến Tam hoàng tử Bạch Diệp Quân nàng ta cùng phủ thừa tướng cũng không để yên, mặt này giảm lỏng nàng tại Tam hoàng tử phủ, mặt khác đưa người tới thông báo một chút tin tức với nàng ta. Hơn nữa Bạch Tước là kẻ không thể xem thường, hắn đưa tay chịu trói không phải không có lí do.

Có vài vị quan trong triều biết rõ chân tướng nhưng không tìm được chứng cứ vạch trần Bạch Diệp Khánh hắn đoạt ngôi, nhưng nếu vạch trần thì Bạch Tước với sự tàn nhẫn của hắn đã bị bộc lộ ra còn có thể tiếp tục sao ? Ngay đến cả nhi tử ruột hắn cũng giết được, thập hoàng tử mới bao lớn chứ ? Bạch Diệp Quang có thể làm ra chuyện gì to tát chứ ? Như vậy người trong triều chia thành hai phe đối lập, một phe ủng hộ Thái tử Bạch Diệp Vỹ, một phe ủng hộ người đang chuyên quyền hiện tại Bạch Diệp Khánh.

Mà không còn phe nào ủng hộ Bạch Tước nữa.

"Nghe nói hắn lúc đó mượn danh của Cổ hậu mà trừ bao nhiêu gia chống đối hắn."

"Bạch Tước hắn làm bao nhiêu chuyện ác nhưng vì vị trí này mới miễn cưỡng thành hoàng đế tốt. Tất cả chỉ vì không muốn bị đạp xuống giống Âu Dương gia năm đó mà thôi."

"Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, các ngươi xem, ngay cả huynh đệ tốt cùng đánh với hắn năm đó coi như vào sinh ra tử như Cổ tướng quân cũng bị hắn giết chết."

"Hắn làm hoàng đế tốt chỉ là cái vỏ bọc thôi, thực chất còn chưa làm được gì cho dân chúng."

Mọi người ai ai cũng đều nghị luận, người ủng hộ Bạch Diệp Khánh ngày càng đông, đặc biệt là dân chúng. Tuy hắn chưa làm được gì to lớn nhưng với sự bất mãn đối Bạch Tước đủ để hắn có địa vị.

Nhưng sâu xa hơn có người sẽ nghĩ đến Đại Hạ đang ngấp nghé cái gì. Ngay cả Bạch Diệp Khánh cũng biết, vậy nên hắn mới thao túng chính thê mình thông qua Phùng Lục Chi, chỉ là nàng ta thông minh thế nào cũng không phát hiện hắn cùng tam hoàng tử phi có gì liên kết. Tự nàng ta lại nghĩ chính nàng ta mới là người thao túng hắn. Đúng là một vòng luẩn quẩn ngu ngốc. Hắn lại nghĩ đến Cổ Minh Đào khả dĩ cũng không làm gì được hắn, hắn có quân đội, nàng thì không. Có lẽ nàng sẽ muốn sống yên ổn, bởi vậy hắn đã bỏ qua nàng.

Chỉ có điều hắn không ngờ tới nhất, nàng cùng vài ám vệ thiếp thân dám lẻn vào trong Càn Khôn điện. Truy Ảnh Phong ngồi chờ Cổ Minh Đào trên mái hiên, thấy nàng đến không mấy ngạc nhiên:

- Cuối cùng ngươi cũng đến.

Cổ Minh Đào khó hiểu nhìn hắn, biết mình đánh không lại người dạy mình võ công, cùng lắm nàng dùng thuật pháp a ?

- Ta không đến ngăn cản ngươi, ta đến để thấy ngươi giết lão gia hoả đó.

Cổ Minh Đào lại lần nữa khó hiểu, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, nàng cũng không hỏi nữa, đi nhanh vào trong điện. Không hiểu Bạch Diệp Khánh nghĩ gì nhưng không thấy ai đến cản nàng, một mạch vào trong điện. Bạch Diệp Quân cùng Bạch Tước lúc này đang tỉ thí cờ.

- Ngươi đến rồi ?

Bạch Tước nhếch đôi lông mày lên nhưng vẫn không nhìn nàng, trong tay khẽ động quân cờ đen.

Bạch Diệp Quân lại nhìn về phía nàng khuôn mặt ủ rũ lại như cũ không nói điều gì.

- Quân Nhi, ngươi lại thua trẫm rồi, thế cờ này ngươi bày ra thế nào được, nhân tâm đúng là khó đoán mà !

Cũng không biết hắn nói thực hay hư nhưng Bạch Diệp Quân chỉ thở dài:

- Đó là do phụ hoàng có thế cờ hay mà thôi, nhi tử cần phải học hỏi nhiều lắm.

Cổ Minh Đào có chút không nhịn được.

- Ta không đến xem các ngươi bình cờ.

- Ta biết.

- Ngươi thực biết ?

- Biết thì thế nào ? Không biết càng là thế nào ?

Đúng là lão già chết tiệt, nói thật muốn tức ói máu.

- Ta chờ ngươi đến cũng lâu lắm rồi.

Cổ Minh Đào hơi sững sờ một chút. Lão già tự mình xưng "ta" vì biết bản thân chắc chắn sẽ không còn là hoàng thượng cao quý nữa, cho dù bất kể hình thức nào.

- Ta biết Truy Ảnh Phong có vấn đề nhưng cũng không biết có vấn đề ở đâu. Chỉ là ta đúng là muốn ngươi trở thành kiếm của ta, nhưng ta sai một chỗ, chính là không ngờ Truy Ảnh Phong lại là người của lão bà đó !

Nhắc đến lão bà, có lẽ là Âu Dương Tử Mạn.

Nói đến đó Truy Ảnh Phong nhảy từ trần nhà xuống cười ha ha hai tiếng.

- Lão già chết tiệt, ngươi hại gia môn ta lại còn muốn ta thành đao của ngươi hảo ? Muội muội ta cũng chỉ vì ngươi muốn giết Cổ tiểu thư mà muội ấy muốn bảo vệ mà chết đi.

Bạch Tước như cũ không ngoài ý muốn, hắn chính là đã biết nhưng vẫn thản nhiên hỏi:

- Ngươi từ lúc nào nhận ra ?

- Từ nhỏ ta đã nhận ra ngươi chính là kẻ thù của ta.

Vậy mà hắn có thể ẩn nhẫn dưới trướng của Bạch Tước bao năm ! Đúng là một người có gan lớn a ! Cổ Minh Đào thầm nhủ, chắc chắn như vậy là có chỉ thị của Âu Dương Tử Mạn rồi, nữ nhân kia đúng là tâm tư lớn không ngờ, mặt này giao hảo mặt kia muốn giết hắn. 

- Hóa ra ngươi hảo dạy võ công cho ta chỉ vì muốn ta cùng ngươi trả thù ?

- Ngươi không phải cũng hận hắn hay sao chứ ? Ta chính là muốn hảo cho người có thể dễ dàng giết hắn.

Nghe vậy Bạch Tước phá lên cười.

- Những người tuổi trẻ các ngươi thật cuồng vọng ! Ta năm đó lấy được giang sơn thế nào các ngươi quên rồi hay sao ? Bước đường bị ép ngày hôm nay ta cũng tính xong rồi, nào các ngươi tới đây !

Hắn nói thế nhưng vẫn lười nhác chưa chịu đứng dậy khỏi bàn cờ, Bạch Diệp Quân ngồi đối diện cả buổi chưa nói gì nhưng chỉ nhìn Cổ Minh Đào chằm chằm, ánh mắt có chút buồn bã, có chút thất vọng và cả thê lương.

Cổ Minh Đào không dám nhìn đến ánh mắt đó của hắn, đó là ánh mắt nàng không biết đối mặt làm sao, trong lòng sôi lên từng trận khó chịu. Vì thế nàng lôi Mộc Tước Cầm đeo phía sau lưng ra, gảy từng mảnh bay đến Bạch Tước, Bạch Diệp Quân nhìn thấy thân đàn quen thuộc nhưng rất nhanh nhẹn đứng dậy cầm kiếm của hắn chặn lại hất tung. 

Chỉ thấy Truy Ảnh Phong thanh âm không nhỏ phát ra: "Bạch Tử'.

Bạch Tước lại cười ha ha như người điên:

- Quân Nhi ván cờ này không cứu được, chơi lại ván khác thôi. Ai nha, ta thấy ngươi cũng nên để bọn hắn biết Bạch Tử kiếm của ngươi tốt như nào đi, những người cuồng vọng bấy lâu nay không được biết lại đến quấy rầy hoàng thất thể diện. Aii, các ngươi nhìn xem, kiếm pháp thật tốt bao nhiêu !

Truy Ảnh Phong lúc đó cầm kiếm lao lên phía trước lớn tiếng:

- Lão gia hỏa, ngươi đừng nhiều lời !

Bạch Tước cầm từng quân cờ trên bàn cờ đối hắn đáp trả từng chiêu gay gắt.

- Cuồng vọng ngu xuẩn ! Một tay ta rèn luyện ngươi, nào có thể bị ngươi đánh bại.

Tất nhiên ám vệ riêng của lão Bạch ấy lại đang đánh nhau cùng ám vệ của Cổ Minh Đào, bọn chúng không ngờ đến là ngang cơ như vậy.

Cổ Minh Đào nhìn thế giằng co tự thấy không tốt, đột nhiên đổi một khúc cầm khác. Lúc này Bạch Tước giật mình, Cổ Minh Đào đang gảy chính là hồn Mộc Tước. Hắn ném một quân cờ qua phía Cổ Minh Đào lại phân tâm bị Truy Ảnh Phong đâm một nhát kiếm qua vai. Cổ Minh Đào nhìn thấy quân cờ đang bay về phía mình rất nhanh gảy một hồn đàn đi ra đập vào quân cờ nổ tung. Trong lòng nàng thầm thán, thực lực của lão lớn như vậy sao ? Tùy tiện ném ra một quân cờ có thể va chạm tới hồn đàn nổ tung !

Thế nhưng thực lực tốt thì sao chứ ! Bạch Tước không ngăn được hồn đàn trong không gian không hình dáng không màu không vị truyền đến lỗ tai của hắn, hắn bắt đầu điên dại, cùng với bao ngày không được dùng tới thuốc. Tán Hồn Độc gần như lại phát tán, Bạch Diệp Quân bên này cả kinh muốn lao đến chống đỡ nhưng hắn không thể buông lỏng cảnh giác với Cổ Minh Đào vừa đàn hồn Mộc Tước vừa gảy ra dư quang đánh hắn. 

Bạch Tước gầm gừ lại thấy Truy Ảnh Phong tiến đến hắn tay không bẻ gãy kiếm và tung một chưởng mạnh gần như chí mạng vào bụng Truy Ảnh khiến hắn ta bị bay ra xa đập vào cột nhà đổ vỡ một trận.

- Ngu xuẩn ! 

Nói rồi hướng Cổ Minh Đào gào lên:

- Ngươi trả lại cầm cho ta !

- Cái gì cầm của ngươi ? Đây là cầm của cô mẫu ta, nàng bị ngươi hại chết ! Ngươi lại không biết vô sỉ đổ lỗi cho Cổ gia chúng ta, ngươi còn có mặt mũi đối với nàng ấy trên trời không ? Còn có mặt mũi đòi cầm của ngươi ? Không biết mất mặt là gì ?

Căn bản lời này cũng chẳng thấm vào hắn là bao ! Chỉ biết hắn cứ thế lao đến phía nàng ngày càng điên dại, nàng muốn tránh nhưng không thể tránh bên kia là hội bọn ám vệ đánh nhau gay gắt, bên này là Bạch Diệp Quân đang chống đỡ. Nàng lui phía sau vài bước nhưng không kịp lại dính một chưởng của Bạch Tước bay xuống nền dưới ngoài sảnh, thổ một ngụm huyết. Nhưng tay nàng vẫn tại cầm ôm khư khư.

- Đưa cầm cho ta !

- Ngươi đòi ? Ngươi lấy tư cách gì đòi cầm ? - Cổ Minh Đào vừa phun một ngụm máu vừa khó khăn lên tiếng - Ngươi lấy tư cách gì đòi cầm với ta ?

Lúc này Sở Y vừa thành công đạp một tên ám vệ ra nhanh chóng chạy tới đỡ chủ tử đứng dậy, chắn trước nàng.

- Ngươi hại cả nhà tan cửa nát nhà, nay mối thù này ta tính với ngươi.

Nói xong Sở Y liều mạng cầm kiếm đâm lên phía trước, phía sau Giang Y cũng nhanh chạy tới đỡ Cổ Minh Đào đang không đứng vững, tay kia ám khí dùng tới ném về phía Bạch Diệp Quân đang chạy lại bên này. Bạch Diệp Quân không vất vả để đỡ những ám khí này nhưng vừa dừng lại có tiếng nói quen thuộc vang lên giữa không trung khiến tất cả mọi người đồng thời dừng tay.

Âu Dương Tử Nghiêm. 

Lạc Hy.

Trưởng công chúa tiền triều.

Nàng không còn là nữ tử xinh đẹp xuất chúng tiên nữ hạ phàm ngày xưa nữa, mà đương là một nữ tử trên khuôn mặt khắc lên những khó khăn hơn mười năm nàng trải. Tuy nhiên, nhan sắc ấy đối với ai cũng không sánh được bằng. 

Bạch Tước vẫn giơ tay đánh Sở Y bay ra phía trước mới ngừng lại.

- Hừ, ngươi đến để làm gì ?

Dĩ nhiên lời này nói cho Âu Dương Tử Nghiêm nghe.

- Ta không đến vì Âu Dương gia, ta đến vì phu quân của ta. Ngươi hại chàng ấy thật khổ sở, hại gia đình chàng thê thảm tới mức nữ nhi của ta bơ vơ như vậy. Ngày hôm nay tính toán trên đầu ngươi.

- Người nữa đến ta cũng không ngại ! Ngươi tưởng ngươi công phu hảo dạng gì ?

- Trước nay chưa ai từng thấy ta xuất chiêu, đó là bởi vì ta thân công chúa một nước, bên người không có tùy tùng cũng có ám vệ. Nay ta sẽ để cho ngươi biết, một khi ta xuất chiêu chính là đem ngươi cùng bồi táng phu quân.

- Ngươi luôn miệng luôn miệng nói phu quân, nhưng chẳng phải hắn cũng chính là nguyên nhân khiến ngươi mất nhà mất nước hay sao ? Ngươi cũng nên hận hắn chứ ?

- Ngay từ đầu tiên hắn theo ta về thành ta đã biết hắn ắt có âm mưu, người như hắn không thể nào chịu theo một nữ tử ẩn nhẫn. Nhưng thấy Âu Dương Phỉ người kia cũng không thể giữ được nước làm lợi cho dân chúng, ta thà hai tay dâng lên cho hắn hoặc Bạch gia các ngươi để dân chúng hưởng phúc. Nhưng người như ngươi lại phụ sự kì vọng của tất cả người trong thiên hạ, bao gồm cả nàng ấy, vậy mà ngươi luôn miệng nhắc nàng ấy sao ? Ngươi tìm khắp thiên hạ, hễ là nữ tử có vài phần giống nàng ấy liền cho nhập cung làm phi tử, nhưng chẳng qua ngươi vẫn tại các nàng kia lợi dụng củng cố địa vị cùng tính toán lợi ích riêng. Ngay cả giết thần tử không hợp ý không ủng hộ ngươi cũng đổ lên tay của vị kia muội tử, ngươi nghĩ như vậy liệu nàng có càng hận ngươi ? 

Bạch Tước nghe những lời này coi như càng phát cuồng, hắn giật lấy Bạch Tử trong tay Bạch Diệp Quân lao lên phía Âu Dương Tử Nghiêm gào lớn:

- Đáng lẽ ra ngươi nên chết từ lúc đó rồi. 

Âu Dương Tử Nghiêm thế nhưng cười đến ngây người:

- Đúng vậy, đáng lẽ ra ta nên chết từ lúc đó rồi !

Cổ Minh Đào dường như ý thức được điều gì đó không đúng lần nữa gào to:

- Mẫu thân !

Âu Dương Tử Nghiêm vừa lùi vừa chống đỡ Bạch Tước căn bản chưa muốn đánh, Cổ Minh Đào lại đem Mộc Tước Cầm ra gảy hồn Mộc Tước. 

Lúc này Âu Dương Tử Nghiêm mới cười lớn:

- Ngươi xem, đàn của nàng tạo cũng là muốn bồi táng ngươi !

Bạch Tước ngày càng không khống chế được nữa, ra đòn ngày càng độc ác hơn nhưng Âu Dương Tử Nghiêm cũng không vừa, lợi dụng hắn phát điên với hồn Mộc Tước vờn hắn giống như mèo vờn chuột. Bạch Diệp Quân lúc này muốn trảo Cầm đem đi nhưng bị Sở Y cùng Giang Y ngăn cản. Hắn không hiểu tại sao hắn biết kết cục này lại vẫn giao cầm cho nàng, giờ phút này hắn cũng lại muốn cướp trở lại cũng khó khăn.

Hồn Mộc Tước ngày càng gắt gao, Cổ Minh Đào gảy lên một chiêu hồn đánh về phía bọn ám vệ của Bạch Tước khiến bọn chúng không kịp chống đỡ phun huyết, bọn ám vệ của nàng lúc này mới bắt đầu lao lên chiến tất nhiên đã được lợi hơn mấy phần. 

Truy Ảnh Phong lúc này mang theo thân thể toàn máu từ đại điện lết ra ngoài, hắn vẫn như cũ mang hận  ý sôi trào trong mắt, nháy đến muốn lao tới kia Bạch Tước đâm nhưng Bạch Diệp Quân bỗng nhiên từ chỗ bọn ám vệ đã ngã xuống nhặt một thanh kiếm xông tới chặn lại. Cổ Minh Đào thấy lợi thế gảy càng ác liệt hơn. 

Bạch Tước cầm Bạch Tử không đứng vững được nữa, đầu hắn đau như muốn nổ tung, lúc này hắn nhìn thấy Bạch Diệp Quân, trong đầu hắn vừa ra một ý nghĩ, đó là giết Bạch Diệp Quân, hút khí lực của hắn ta chắc chắn hắn sẽ mạnh hơn, sẽ chống đỡ được, càng sẽ giết được hết những tên phản tặc này, đúng vậy hắn sẽ đoạt lại được quyền thế từ Bạch Diệp Khánh nữa. Hắn sẽ giết hết bọn hoàng tử này của hắn rồi hắn sẽ trở lên mạnh biết chừng nào ! Hơn nữa sẽ càng không có ai chống đối hắn nữa. 

Vừa nghĩ vậy Bạch Tước lao lên chém một nhát vào sau lưng Bạch Diệp Quân không hề phòng bị, Truy Ảnh Phong nhanh tay đâm một nhát vào sườn Bạch Diệp Quân xuyên ra sau tới Bạch Tước. Bạch Diệp Quân mặt đỏ phun huyết vẫn đâm vào ngực Truy Ảnh Phong một nhát rồi dùng sức đạp hắn đi, Truy Ảnh Phong vừa bị thương nặng lại bị đâm mạng như vậy bay xuống chính thức ngất đi.

Bạch Diệp Quân một tay rút kiếm ở bên eo một tay dùng kiếm kia đang chật vật đỡ lấy kiếm đằng sau của phụ thân hắn.

Một màn này xảy ra Cổ Minh Đào triệt để hoảng hốt, Âu Dương Tử Nghiêm cũng không ngờ tới, Cổ Minh Đào gảy một chiêu hồn đánh bay Bạch Tước đi, nhưng vì hắn quá mạnh nên chỉ đánh được hắn lùi được vài bước còn Bạch Diệp Quân lại ngã quỵ xuống đất. Âu Dương Tử Nghiêm nhanh chóng tiến đến đâm vào ngực Bạch Tước.

- Ngươi nên chết đi !

Bạch Tước vừa lùi được mấy bước lại bị đâm, đôi con mắt hắn ngầu đỏ dùng sức đánh vào đầu Âu Dương Tử Nghiêm, Cổ Minh Đào bỏ đàn xông tới đỡ mẫu thân nàng. Lúc này Âu Dương Tử Nghiêm cũng đã ngất đi, trên đầu bắt đầu chảy huyết. Cổ Minh Đào ngay càng hoảng hốt, nước mắt lã chã:

- Mẫu thân, mẫu thân người mau tỉnh lại, tỉnh lại, chúng ta quay về, chúng ta không báo gì nữa, người quay về với ta, chúng ta quy ẩn, khắp nơi đi đâu cũng được, chúng ta bình yên ! Người mau tỉnh lại !

Cổ Minh Đào ôm lấy mẫu thân khóc lớn tiếng, không để ý đến Bạch Tước bên kia rút kiếm ở ngực ra chém về phía Mộc Tước Cầm. Hắn cười lớn:

- Mộc Tước hủy rồi, Mộc Tước đã hủy rồi, ha ha ha, ta xem các ngươi thế nào khống chế ta ?

Cổ Minh Đào mắt đục ngầu nhìn hắn đang đi về phía Bạch Diệp Quân kia vừa ngã xuống muốn chấm dứt chính đứa con hắn yêu thương nhất.

- Quân Nhi, đây không phải do ta, do tất cả bọn hắn ép ta giết ngươi, Quân Nhi, ngươi sẽ trở thành ta, ta sẽ trả thù cho con !

Sở Y vừa nhận lấy Âu Dương Tử Nghiêm từ tay chủ tử nhìn thấy Cổ Minh Đào đi lên nhặt bừa một thanh kiếm vừa khởi động thuật pháp Huyễn Kiếm thứ hai, thao túng tất cả hồn kiếm có mặt tại đó tập trung. Bạch Tước hắn không giỏi kiếm pháp nhưng trận pháp cùng thuật pháp hắn rất thông. Chỉ là Cổ Minh Đào biết nhưng vẫn muốn thử. 

- Ngươi không biết hậu quả của trận pháp này bại hay sao ?

- Vạn hồn kiếm xuyên thây, chết.

- Vậy ngươi cuồng vọng đem nó sử dụng với ta ư ? Ha ha ha, nếu ngươi lập tức rời đi ta sẽ tha cho ngươi.

- Ta đến đây sẽ không về !

Khởi động xong thuật pháp Cổ Minh Đào cảm thấy bản thân thật sự đau đớn như vạn kiếm xuyên, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, tụ hồn kiếm trên không trung. Bạch Tước đứng giữa tâm thuật pháp có chút hơi xem thường, hắn cũng dùng tay luyện hội nắm lấy hồn kiếm Cổ Minh Đào tụ. Hai bên như thế giằng co, rốt cục Cổ Minh Đào thổ huyết trước, Sở Y cùng Giang Y gọi một tiếng nhưng nàng không nghe thấy gì nữa. Ám vệ bên kia thành công giết hết đám người của Bạch Tước. Đường Lăng chăm chú nhìn nhưng cũng cảm thấy may mắn vì Bạch Tước chưa nhìn ra điểm yếu thuật pháp Cổ Minh Đào tạo. Kì thật Cổ Minh Đào không để yếu điểm tại giữa trận như mọi người, mà nàng để tại lòng bàn tay, điểm này rất ít người thấy nhưng cũng rất chí mạng, nếu bị đối thủ cận lực đâm vào thì nàng xong rồi. Nhưng Bạch Tước kia bị độc xâm chiếm cuối cùng cũng không chịu được nữa hất tung thuật pháp này lên khiến Cổ Minh Đào lùi ba bước. Hắn quay ra nhặt kiếm muốn đâm Bạch Diệp Quân chết đi. 

Cổ Minh Đào thấy vậy liền dùng hết sức lực đẩy tụ hồn kiếm về phía hắn. Bạch Tước quay lại nhưng không kịp tránh né hội đủ tụ hồn kiếm trên người, tất cả mạch máu vỡ, huyết bắn tứ tung. Ngã gục xuống đất.

Cổ Minh Đào vội quay ra phía sau, rốt cuộc có người giúp nàng, nếu không nàng cũng không đủ sức đẩy nhanh như thế. Ấy thế mà sau lưng nàng, không hề xuất hiện cái nào ảnh tử !

Rất nhanh sau đó Bạch Diệp Khánh đến, ngự lâm quân cùng tất cả thị vệ đến, hắn liếc nhìn Cổ Minh Đào khẽ nhếch miệng cười. Hóa ra là hắn.

- Vừa rồi đa tạ nhị biểu ca !

- Ồ ? Đa tạ ta cái gì ?

Cổ Minh Đào ngẩn người. Không phải hắn ? Vậy là ai ? Nàng đưa mắt nhìn Sở Y cùng Giang Y nhưng căn bản trên mặt hai nàng đều biểu lộ không biết chuyện gì.

- Đem những người này nhốt vào đại lao cho ta, phụ hoàng bị bọn chúng hại chết, chiếu cáo thiên hạ, hạ táng cho phụ hoàng.

Nói xong hắn lãnh khốc vô tình rời đi. Trong lòng hắn xuất hiện một tia vui mừng, cái gì hắn phòng thủ chứ ? Ngay cả một nha đầu cũng không chống đỡ được thì người kia đúng là đáng chết.

Thị vệ rất nhanh thu dọn hiện trường, đem Bạch Diệp Quân gọi thái y chữa trị, ấy thế nhưng bọn chúng cũng không thể bắt được Cổ Minh Đào cùng ám vệ. Tất cả đều đã rất nhanh biến mất, nhưng không bị ai đuổi theo. Ấy là Bạch Diệp Khánh âm thầm ra hiệu.

Sau khi trở về Cổ Minh Đào cuống cuồng cho người gọi đại y tới, nên gọi nhiều một chút thái y. Xong xuôi nàng mới phân phó người đi báo Lư Vị Phong bên kia không cần tới Đại Nam nữa, vì Bạch Tước đã được tiêu trừ.

Nhưng nàng không biết, hắn thật ra chưa chết.

Ba tháng sau Bạch Diệp Quân được phục hồi hoàn toàn, điều đầu tiên hắn làm là liên hệ với Bạch Diệp Vỹ, cùng những ám vệ kia thông báo chuẩn bị hành động với quân tướng thân cận của mình. Hắn lần này trở mình chính là muốn phò tá Bạch Diệp Vỹ, tránh để tranh chấp không đáng cùng Đại Hạ xảy ra. Nhưng thế cục đang ở chỗ tiến thoái lưỡng nan, đi nước nào cũng là đụng độ Đại Hạ, cùng lắm hắn sẽ đánh một trận thống khoái với Đại Hạ thôi ?

Bạch Diệp Quân ngoài ra còn được sự ủng hộ từ Thừa tướng và các phe của ông ta, còn nữa sự trợ giúp của Đậu Cương Chung thông qua Cổ Minh Đào công thành hoàng cung, Bạch Diệp Khánh không ngờ thời khắc mấu chốt quân đội chung của hắn cùng Đại Hạ mưu dùng chung lại không thể triệu hồi, thành công bị vây bắt. Bạch Diệp Khánh kia lại là người nào chứ, hắn đem Kiều Thi Ngữ chạy trốn cùng vài cận vệ và ám vệ đáng tin. Trong lòng không ngừng trách cứ cái kia hoàng tử nên nổi giận sang cả Kiều Thi Ngữ. Trướg nay Bạch Diệp Khánh chưa từng nổi giận với ai, hoặc có cũng chưa từng đối với nàng to tiếng như vậy, chính vì thế Kiều Thi Ngữ sinh lòng hoảng sợ, càng hoảng sợ nàng càng chán ghét phu quân của mình. Hiện tại còn phải trốn chạy về nước của nàng, thầm mắng hắn không có tiền đồ lớn hơn chút !

Đại Hạ cùng Đại Nam trở mặt thành thù. Khắp nơi truy nã phu thê Nhị hoàng tử.

Lúc này Bạch Diệp Quân phò tá Bạch Diệp Vỹ lên ngôi, chính mình quản lý các sự vụ thành mới tìm đến Cổ Minh Đào.

Nhưng lần nữa, Mộc Qua Các không còn bóng dáng nàng. Mà lần này một cái nô tì cũng không lưu lại.

Bạch Diệp Quân cuống cuồng đi tìm Đậu Cương Chung, nhưng căn bản hắn cũng không biết chút tin tức nào, cáo từ trở về doanh trại của mình tiếp tục trấn thủ.

Hiện tại Đại Nam đã vào đông. Không có tuyết nhưng thời tiết chính là lạnh đến thấu xương.

Một nam tử mang tử bào đứng giữa một trời hoa đỏ đang hé nụ.

Bóng hình ấy mà vạn phần cô đơn, vạn phần thê lương.

___________________________

Lão Hàn Tử ta cũng lâu lắm rồi mới một mạch viết một chương hoàn chỉnh như vậy, mong nhân gia các nhà thông cảm với lịch của ta a - Ta chính là bận quá ngủ cũng không còn yên giấc đây T.T

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK