Mục lục
[Dịch] Cực Phẩm Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc sáng ngày thứ hai khi Hoàng Phủ Phi Long rời giường, thấy ta vẫn còn đeo nhãn kính TT, nhất thời lấy làm kinh hãi, mơ mơ màng màng nghi hoặc nói: “Lão Đại, ngươi tối hôm qua không ngủ?”

Ta cười nhạt, nói: “Tới tu vi của ta rồi, cả đêm không ngủ cũng không có gì.”

Lời nói là thật, đối với công lực của ta đến bước này so với người thường, ngủ hay không cũng không khác mấy. Bất quá ta cũng sẽ không giống mấy tên vũ si cả ngày điên cuồng luyện công, ngủ đối với ta mà nói là thời gian để ngủ cũng là theo thói quen.

Một đêm bận rộn, “Man hoang ký” đệ nhất bộ đã soạn gần xong, tối nay là có thể hoàn chỉnh. Ma ta định đem đệ nhị bộ soạn xong rồi giao cùng lúc, bởi vì ta nhớ nỹ, khi đệ nhất bộ “Man hoang ký” danh tiếng qua đi, đệ nhị bộ ra trong lúc đang tràn ngập loại YY tràn lan, hoan nghênh đã xa không bằng quyển một, dù tự thân sách cũng không kém, ảnh hưởng lớn nhất do hai quyển sách phát hành thời gian cách nhau quá dài. Cho nên, vì tránh loại tình huống này, ta quyết dịnh hợp cả hai lại thành một bộ, thống xưng “Man hoang ký”, quên đi chia quyển, đại khái tổng cộng hai phần là ba trăm vạn chữ.

Nhìn lại thời gian, ta thấy đã tám giờ ba mươi, ta hỏi: “Phi Long, hôm nay lúc nào đi học?”

“Tám giờ a - ” Hoàng Phủ Phi Long thanh âm vang lên đưa tay chỉ, rồi giống như bị kim châm vào mông từ trên giường nhảy dựng lên, một bên sưu một cái mặc quần áo vào, một bên cười nói so với khóc còn khó coi hơn: “Thảm rồi, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, biểu tỷ ta dám chắc sẽ phạt nặng!”

Thật ra ta không lo lắng lắm, hạ nhãn kính xuống hỏi: “Biểu tỷ ngươi? Là người nào?”

Hoàng Phủ Phi Long kéo ta ra ngoài ký túc xá, vừa chạy vừa nói: “Chính là chủ giáo ban chúng ta a, ngươi hẳn là đã gặp qua rồi mà!”

Đang chạy vội ta trừng mắt, Tiêu Mi xinh đẹp và thành thục tình cảm kia có thể là thân thích với Hoàng Phủ Phi Long? Trông như thế này thì có thể nghĩ thế nào chăng nữa hai người lại có thể cùng một họ được a!

Phảng phất như biết trong lòng ta nghĩ cái gì, đang vội vàng Hoàng Phủ Phi Long ngượng ngùng nhìn ta cười nói: “Kỳ thật ta khi còn bé cũng rất đáng yêu.”

Từ bên này chạy đến giáo học lâu ít nhất mất hai mươi phút, ta thấy xung quanh vắng lặng không người, lặng lẽ truyền âm nói: “Ta mang ngươi bay qua đó thôi!”

Không đợi Hoàng Phủ Phi Long trả lời, dưới chân đã cách mặt đất mấy phân, kéo hắn rời khỏi mặt đất bay nhanh tới trước. Trong nháy mắt bay ra ngoài hai ba trăm thước, Hoàng Phủ Phi Long mới kịp phát ra tiếng la hoảng sợ gần chết: “Không nên!”

Ta còn chưa rõ vì sao Hoàng Phủ Phi Long lại có vẻ mặt này, liền có một âm thanh hùng hậu giống như tạc lôi: “Hắc! Hảo tiểu tử! Có can đảm! Có thể dám ở khu vực bổn đại gia quản lý bay loạn, xuống ngay cho ta!”

Một tiếng trầm muộn từ trận gió phía sau truyền đến, ta mỉm cười, loại trình độ công kích này ta còn không để vào mắt, phảng phất nhớ tới thế kỷ hai mươi mốt trong hội thi thời cao trung, hình ảnh khi đó ta anh dũng đột phá một hàng rào đệ tử chặn đường, nắm chặt Hoàng Phủ Phi Long, thân thể chợt gia tốc, trong nháy mắt đi ra ngoài ngàn thước, hơn nữa tốc độ không ngừng tăng nhanh hơn, chỉ trong chốc lát đem công kích người đó bỏ lại xa phía sau, ta mơ hồ nghe tiếng hét kinh hãi từ phía sau truyền đến, sau đó là tiếng rống giận: “Hai tên tiểu tử lãnh đạo ban, ta nhớ kỹ các ngươi! Đừng để ta gặp lần nữa!”

Ta thấy Hoàng Phủ Phi Long bên cạnh mang một bộ mặt khó coi, nghi hoặc hỏi: “Ngươi như thế nào lại mang bộ dáng này, không phải đã chạy thoát rồi sao?”

Hoàng Phủ Phi Long dở khóc dở cười nói: “Lão Đại, lúc nãy chúng ta đã đắc tội với Hùng Phách, sau này cuộc sống sẽ không còn tốt nữa.”

Ta không ngừng kéo Hoàng Phủ Phi Long, nghe được “Hùng Phách” hai chữ, liền nhớ tới “Phong Vân” đấu “Hùng Phách”, trong lòng vừa động, chúng ta không phải giống Phong Vân đi ra sao, cũng không sai, ngoài miệng hỏi: “Hùng Phách là ai? Làm cho ngươi là người Hoàng Phủ gia lại kiêng kỵ như thế?”

Hoàng Phủ Phi Long vẻ mặt uể oải, giải thích:

“Chu Phóng ngươi biết không? Chính là lão hiệu trưởng Ngũ Đạo học viện, Hùng Phách này chính là con hắn, bất quá đã bốn mươi tuổi rồi, một thân tu vi đã đạt đến địa giai hạ phẩm. Hắn nguyên lai cũng là đệ tử Ngũ Đạo học viện, sau lại vì tính tình hỏa bạo, đánh người tàn phế, bị Chu Phóng đặt hắn chịu kỷ luật quản lý trong Ngũ Đạo học viện ba mươi năm, một bụng nhân khí không có chỗ xuất, liền tìm đệ tử chúng ta phát tiết, không đụng tới hắn thì hoàn hảo, một khi chọc tới hắn, vì hắn giải buồn sẽ biến chúng ta thành đồ chơi, kết quả cuối cùng cơ bản sẽ bị hắn hành hạ sống không bằng chết, cho dù là Lục Tử Khiêm, tại học viện cũng không dám đắc tội với Hùng Phách, thấy mặt còn phải kêu một tiếng Hùng ca.”

“Chúng ta đắc tội hắn chỗ nào?”

“Không tuân thủ kỷ luật học viện chính là đắc tội với hắn. Cho nên, mặc dù tại học viện chúng ta không ít phú quý hiển hách, nhưng giáo phong trong thập đại học viện nằm ở hạng ba cũng là nguyên nhân này.”

Ta lắc đầu, Ngũ Đạo học viện nay thật sự là một đống hỗn loạn, thứ người nào cũng có, nói: “Dù sao cũng đã phạm rồi, chúng ta hay nhanh lên một chút tới phòng học đi.”

Một đường bay thẳng, rất nhanh đã tới giáo học lâu, Hoàng Phủ Phi Long dẫn dường, đi tới phòng học của lãnh đạo ban. Trên cửa chờ một chút, cửa kim chúc tự động mở ra, bá, năm mươi đạo ánh mắt tụ tập tại trên người ta cùng Hoàng Phủ Phi Long. Ánh mắt ta đảo qua, phát hiện ngoại trừ Thủy Hương Vân mặt lộ vẻ lo lắng, đại bộ phận những người khác vẻ mặt đều có chút hả hê. Đứng ở trên bục giảng kim chúc đang phiêu phù là Tiêu Mi quay đầu nhìn ta cùng Hoàng Phủ Phi Long, miệng lộ ra một tia tươi cười, trong nháy mắt biến mất, sắc mặt nghiêm túc, nói: “Chuyện gì xảy ra?”

Hoàng Phủ Phi Long tựa hồ rất sợ biểu tỷ này của hắn, khóe miệng co quắp, miễn cưỡng lộ ra một vẻ mặt trông như cười giải thích, trả lời: “Không, không có ý tứ, ngủ dậy trễ.”

Người trong phòng học đều thấp giọng cười rộ lên, cười nhạo nhìn Hoàng Phủ Phi Long. Tiêu Mi nhìn Hoàng Phủ Phi Long một chút nở nụ cười, ta cảm giác Hoàng Phủ Phi Long thân thể mạnh run run một chút. Thấy ánh mắt Tiêu Mi chuyển sang phía ta, ta bình tĩnh nói: “Ta cũng vậy, ngủ dậy trễ.”

Tiêu Mi ý cười càng thịnh, nhìn Hoàng Phủ Phi Long nói:

“Tốt, tốt lắm. Hoàng Phủ đồng học, ta nhớ kỹ học kỳ trước ta lần đầu dạy ngươi “Sách lược lãnh đạo” cũng tới trễ, học kỳ trước nữa dạy “Đối chiến tâm lý học”, lúc đó ngươi cũng đến trễ sao? Hoàng Phủ đồng học, có đôi khi ta thật sự rất nghi hoặc, ngươi có đúng hay không cùng sư phụ ta cố đối kháng đây?”

Hoàng Phủ Phi Long cười không bằng khóc nhìn Tiêu Mi: “Biểu, Tiêu sư phụ, ta nhìn thế nào giống như vậy?”

Tiêu Mi bất vi sở động, tươi cười không đổi nói: “Bây cần phải làm gì, không cần ta nhắc lại nữa chứ?”

Hoàng Phủ Phi Long sắc mặt thảm biến, cười khan nói: “Ta tự nhiên hiểu được ý tứ của sư phụ, chỉ là Dương Đào hắn mới đến học viện, lúc nào đi học ta cũng quên nói cho hắn biết, cho nên, hắn đến trễ là do lỗi của ta, cho nên có thể miễn cho hắn bi xử phạt không?”

Tiêu Mi liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Nói rất có lý, nói lại ta cũng có lỗi, quên gọi người thông tri cho ngươi, đã như vậy, Dương đồng học cũng không cần chịu phạt nữa, Hoàng Phủ đồng học, ngươi đi đi.”

“Không cần.” ta bình tĩnh nói: “Nếu cùng nhau đến trễ, tự nhiên là muốn cùng nhau chịu phạt, Phi Long, chúng ta cùng đi.”

Hoàng Phủ Phi Long nhìn ta chằm chằm hai giây, vốn vẻ mặt khó coi liền đứng lên, cười nói: “Thật là ***, ta còn chưa có một lần chịu phạt mà cao hứng như vậy! Hảo! Lão Đại, chúng ta đi!”

Tiêu Mi thì kinh ngạc, Thủy Hương Vân lo lắng, trong ánh mắt các đồng học khác thì đồng tình hoặc hiếu kỳ, ta cùng Hoàng Phủ Phi Long đi ra phòng học.

30-08-2009, 12:05 PM

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK