Mục lục
[Dịch] Cực Phẩm Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe tiếng gọi ầm ỷ nhiệt liệt, ta có chút khó khăn, dù sao ta cũng không phải là người làm chủ buổi diễn, muốn hát bao nhiêu là hát bấy nhiêu. Khi đang trù trừ, thanh âm người chủ trì truyền tới tai ta: “Xin mời bạn hát thêm một bài nữa đi, dù không phải nguyên sang cũng được.”

Ta nhìn lại hướng người chủ trì, thấy bên cạnh hai người, hiệu trưởng Chu Phóng đang mỉm cười nhìn ta, hướng ta gật đầu. Nếu đã được hiệu trưởng đồng ý, vậy ta cũng không úy kỵ cái gì nữa, bất quá trong lòng lại mắc cái nan đề, hát cái gì mới tốt đây? Trong trí nhớ tên các ca khúc lưu hành rất nhanh hiện lướt qua, trong một nhịp hô hấp, ta lôi ra một ca khúc khá tốt, lập tức cao giọng nói:

“Đa tạ các vị hậu ái –“ ta vừa nói ra, văn nghệ quán sôi trào lập tức bình lặng trở lại. Ta mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Nếu mọi người nhiệt tình như thế, ta cũng sẽ làm xấu một hồi, hát thêm một khúc, cái này cũng là ca khúc nguyên sang, gọi là ‘Chuột yêu gạo’! Hy vọng mọi người có thể thích!”

Người xem lập tức hoan hô hống lên.

“Hảo a! Lại là nguyên sang!”

“Nói vậy bài này cũng sẽ không kém sao!”

“Thật chờ mong nha!”

“Bất quá, gạo là cái gì vậy?”

“Ngốc, cái này cũng không biết! Đó là thức ăn thực vật phổ biến nhất trước cuộc chiến đại diệt tuyệt!”

....

Nhẹ nhàng gảy cầm huyền, ‘Chuột yêu gạo’ khúc dạo đầu vui vẻ nhẹ nhàng bắt đầu tấu lên, truyền khắp mọi ngõ ngách văn nghệ quán, tất cả mọi người dừng nói chuyện, lẳng lặng nhìn ta trên vũ đài. Khúc dạo vừa qua, ta khe khẽ bắt đầu ngâm xướng:

“Ta nghe giọng của người / Có một cảm giác đặc biệt / làm cho ta không ngừng tưởng nhớ / Ta nhớ kỹ có một người / Vĩnh viễn ở trong lòng ta / Lúc nào cũng chỉ nhớ đến người...”

Thâm tình một bên đàn bên hát, ta thân thể chậm rãi bay lên, trong ánh mắt nghi hoặc của người xem, chậm rãi hướng đến lãnh đạo ban phi tới. Lăng không phiêu phù cách mặt đất ba thước, ta thâm tình nhìn về phía trước bên dưới là Thủy Hương Vân, nhẹ nhàng hát:

“..Ta sẽ khẽ nói bên tai của người / Ta yêu người / Yêu mãi người / Tựa như chuột yêu gạo/ Mặc cho bất kể bao nhiêu mưa gió / Ta vẫn như cũ cùng bên người / Ta muốn người / Nghĩ đến người / Không kể gian khỏ thế nào / Chỉ cần làm cho người vui vẻ / Ta cái gì cũng đều nguyện ý / Yêu người như vậy....”

Trên màn ảnh lập thể, gương mặt Thủy Hương Vân thên thùng hiện lên cho mấy vạn người thấy nhất thanh nhị sở, ta thâm tình diễn xướng là cho nàng lập tức quên đi chua xót trước, bởi nàng biết, trước mắt bây giờ người ta yêu nàng nhất, cái đó là đủ rồi..... bản tính can đảm nàng đưa mắt hướng lên, thâm tình nhìn ta.

“Kháo! Ta nhớ ra rồi, tiểu tử này chính là tên nhất chiêu đánh bại Lục Tử Khiêm!” Lập tức có người kêu lên.

“Thật sự đa! Không nghĩ tới hắn vũ kỹ đã lợi hại, ngay cả ca hát cũng trâu bò như thế a!” Một người than thở.

“Xin hỏi vị huynh đài này, hai chữ trâu bò,nghĩa là thế nào?” Lập tức có người bên cạnh hỏi.

“Kháo, mọi người đều nói như vậy, ngươi hỏi ta ta hỏi ai?”

“Người so với người thật là tức chết người, người này tán gái chỉ nhấc một tay a! Cái này các MM dám chắc đối với hắn cam tâm mà chết!” Một người ghen ghét nói.

“Cái này gọi là tài tử phối giai nhân!”

“Không được, ta cũng thích Dương Đào, ta muốn cùng Thủy Hương Vân quyết đấu!” Một MM khủng long hét lớn.

Người xem bắt đầu nghị luận sôi nổi.

“Lão Đại chính là lão Đại! Ngay cả tán gái cũng làm lớn như vậy!” Hoàng Phủ Phi Long vẻ mặt sùng bái nhìn ta.

Nhìn nhau cả năm phút mới hát xong một đoạn, tiếp tục hát:

“Ta nghe giọng của người / Có một cảm giác đặc biệt / ....”

Bàn luận về ta chậm rãi an tĩnh trở lại, vài người còn lảm nhảm, một ít người trí nhớ tốt bắt đầu nhẹ giọng bắt đầu hát theo ta.

Lúc đang hát lại “..Ta sẽ khẽ nói bên tai của người / ...” ta lớn tiếng nói: “Mọi người cùng nhau hát có được không?”

“Hảo!” Rất nhiều người rống to.

“Ta yêu người / Yêu mãi người / Tựa như chuột yêu gạo .....”

Ta bắt đầu hát lại một câu, những người theo sau lục tục hát theo, về sau, cả ngàn vạn người đều theo tiết tấu bản nhạc lớn tiếng hòa khúc, người bình thường tính cách nội liễm cũng nhịn không được bắt đầu hừ hừ theo nhịp, cả văn nghệ quán phảng phất thành biển “Chuột yêu gạo” bởi vì ta mà bắt đầu điên cuồng, vốn là đang hòa xướng hưng phấn dâng cao Hoàng Phủ Phi Long tâm tình đột nhiên trầm xuống, hắn ánh mắt phức tạp nhìn ta trên vũ đài, trong đó có sùng bái, có ghen ghét, cũng có không cam lòng.

“Nếu không phải ta sinh ra ở Hoàng Phủ gia, ta có lẽ cũng có thể làm được cảnh tượng giống như lão Đại sao....” Hoàng Phủ Phi Long trong lòng lẩm bẩm, khóe miệng một tia khổ sở.

Ở bên kia, một trung niên nhân ánh mắt kinh dị nhìn cả văn nghệ quán bị ta điều động, thầm nghĩ:

“Tiểu tử này... Ta thật sự là có mắt không tròng mà!”

Cùng lúc đó, mấy người tập đoàn ngu nhạc tìm kiếm ngôi sao, cũng mang ánh mắt nóng rực nhìn ta chằm chằm trên vũ đài, tâm tư bắt đầu hoạt động.

Một khúc “Chuột yêu gạo” rôt cuộc cũng xong, khi âm phù cuối cùng kết thúc, cả văn nghệ quan phảng phất càng điên cuồng hơn, tiếng hét thật lớn làm cho người có công lực cao cường cũng có chút không chịu được. Cái cao trào này, lúc biến sắc mặt của Cao Mặc chấm dứt cũng không thể so sánh.

Ta trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, cứ như vậy tiến vào ba hạng đầu không phải rất dễ dàng sao! Thân người cong lại,vừa mới chuẩn bị bay khỏi vũ đài, lập tức có rất nhiều người lớn tiếng kêu:

“Hát một bài nữa! Hát một bài nữa!”

Ta sững sờ, còn muốn hát, vậy không phải ta biến thành chủ hội diễn sao? Không khỏi chuyển ánh mắt sang hướng người chủ trì bên kia. hai người chủ trì cũng rất khó khăn, hướng Chu Phóng bên cạnh hội ý một chút, thương lượng vài câu, liền hướng ta lắc đầu.

Ta thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ thanh âm phản đối bất mãn, tung bay đến hướng vị trí của lãnh đạo ban. Không nghĩ tới vừa xong bên kia, lại có cả đám fan hướng ta bên này bay tới, trong đó MM lại chiếm đa số.

“Dương Đào ta yêu ngươi!” Một MM kêu lên, rất là trực tiếp, bất quá tướng mạo cùng vóc người thật là không dám suy tưởng.

“Dương Đào ta yêu ngươi, tựa như chuột yêu gạo!”

Ngã, vị MM này thật là nhanh chóng áp dụng thực tiễn, khẩu hiệu sau 7000 năm thất truyền đã lại lưu hành.

“Dương Đào! Bỏ Thủy Hương Vân đi, cho ta làm nữ bằng hữu của anh đi!” Vị MM này tương đối ác khẩu.

“Đừng nghe nàng, Dương Đào, ta nguyện ý hai nữ một phu!” Lời vị MM này nói ra làm cho tất cả nam nhân đều đánh mạnh vào tim, hơn nữa MM này dáng người tư sắc đều lộng lẫy, làm cho bọn họ hận chính mình không giống như Dương Đào, cũng biết sáng tác ca khúc.

Ta thấy tình thế không ổn, lập tức quay đầu bay thẳng, chui vào trong nhóm cảnh vệ bao quanh người chủ trì. Do Chu Phóng dặn dò trước, ta dễ dàng lướt qua vòng bảo vệ. Chỗ này là địa phương dành riêng cho giáo sư của học viện xem, không chỉ rộng rãi, còn có chỗ nằm, đồ uống tận nơi.

Hùng Phách thấy ta đã đến, lập tức cười hì hì nói”

“Dương huynh đệ, hát rất hay a! Đúng là có tiềm chất làm minh tinh ca nhạc! Ngươi xem người ta đối với ngươi có nhiệt tình không?”

Ta đảo mắt trắng dã, còn không phải họa từ miệng ngươi mà ra sao?

08-09-2009, 05:39 PM

Cực Phẩm Chiến Thần

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK