• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Một đầu phố bên ngoài trường Thất Trung là một nơi vô cùng béo bở.

Hàn Tam Cường phân tích.

- Béo bở hơn khu vực xe lửa sao?

Tần Lãng lắc đầu nói tiếp:

- Chắc là thứ khác.

- Nhất định tên này muốn buôn bán vật phẩm đồi trụy cho những nam sinh!

Hàn Tam Cường lại nói.

Tần Lãng vẫn lắc đầu:

- Không có khả năng, nếu thật sự là buôn bán vật phẩm đồi trụy thì học sinh không phải là lựa chọn tốt nhất. Khả năng tiêu dùng của bọn họ có hạn, hơn nữa một khi bị phát hiện sẽ bị ảnh hưởng vô cùng lớn.

Chỉ riêng dự đoán của Tần Lãng đã khiến Hàn Tam Cường bái phục, trong lòng Hàn Tam Cường thầm nghĩ:

- Dù sao Tần ca cũng là học sinh trung học, nhưng đầu óc lại thông minh hơn cả ta, sớm biết vậy thì năm đó học chữ nghĩa nhiều hơn một chút.

- Tần ca, anh cảm thấy Tần Côn hành động thế là vì cái gì chứ?

Hàn Tam Cường tiếp tục hỏi.

- Vấn đề này tôi sẽ đích thân đi điều tra.

Tần Lãng cười nhạt, nói tiếp:

- Đúng rồi, anh có gọi điện cho Trâu Điên chưa?

- Có.

Hàn Tam Cường nghi ngờ nói.

- Tần ca, anh muốn hỏi Trâu Điên sao? Hắn chắc chắn sẽ không nói cho anh biết đâu.

- Không thử thì làm sao biết chứ!

Tần Lãng cầm điện thoại của Hàn Tam Cường lên, bấm số điện thoại của Trâu Điên.

- Ta đánh chết ngươi Hàn Tam Cường ***.......

Điện thoại vừa kết nối, liền nghe tiếng Trâu Điên chửi ầm lên, tuy nhiên hắn đang chửi Hàn Tam Cường.

Chờ sau khi Trâu Điên mắng xong thì Tần Lãng mới nói:

- Trâu Điên! Ta là Tần Lãng.

Trâu Điên lập tức trầm mặt, ấn tượng của hắn về Tần Lãng rất sâu sắc, bởi vì nếu như không nhờ vào Tần Lãng thì hiện giờ hắn cũng không nằm trong bệnh viện.

- Tần Lãng à? Tao nhất định sẽ tìm mày báo thù!

Trâu Điên dùng giọng điệu căm hận nói.

- Tùy thích.

Tần Lãng khinh thường nói:

- Trâu Điên, tao muốn hỏi mày một vấn đề, tại sao Tang Côn lại muốn một đầu phố chợ bên ngoài trường Thất Trung?

- Tê dại, mày nghĩ rằng tao là đầu heo hả, tao sẽ nói cho mày biết....

Cách bởi một cái điện thoại, Trâu Điên vẫn rất phách lối.

- Trâu Điên, mày thật đúng là đầu heo mà, mày nói như vậy chẳng khác nào nói cho tao biết: mày biết rõ nguyên nhân!

Nói xong, Tần Lãng cúp điện thoại, ném điện thoại di động cho Hàn Tam Cường.

- Xem ra cái tên Trâu Điên này biết rõ nguyên nhân.

- Thế nhưng hắn sẽ không nói ra.

Hàn Tam Cường nói.

- Hắn nhất định phải nói!

Tần Lãng thản nhiên nói tiếp:

- Thứ bảy rồi, nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, Trâu Điên ở bệnh viện nào? Anh lập tức nói cho tôi biết, tôi sẽ đi tặng hắn một bó hoa.

Hàn Tam Cường vừa nghe, cũng đoán ra Tần Lãng muốn động thủ, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng không yên:

- Lần trước Trâu Điên bị anh đánh, chắc chắn sẽ tăng cường đề phòng, tôi xem...

- Nhưng mà cái loại người như Trâu Điên, dù mười tám người hay tám mươi người cũng không hề gì.

Tần Lãng mỉm cười.

- Nếu không thì chúng ta cùng đi?

Hàn Tam Cường sửng sờ, nhưng sau đó trong lòng hắn lại dâng lên luồng nhiệt huyết:

- Được! Tôi sẽ khiến cho hai tên Trâu Điên và Tang Côn biết, Hàn Tam Cường tôi cũng không phải loại người dễ chọc vào!

Nói xong, Hàn Tam Cường chợt uống một hớp rượu, bộ dáng có vẻ coi thường cái chết.

Nhưng Hàn dĩ nhiên Tam Cường không muốn chết, hắn tin tưởng vào thực lực của Tần Lãng.

Hai người rời khỏi cổng KTV, bảo vệ Mao ca đã đem năm trăm đồng thu được đưa cho Tần Lãng:

- Tần ca, đây là tiền xe của anh.

Tần Lãng biết chắc chắn tên tài xế taxi đó thường xuyên giở thủ đoạn xấu xa này để moi tiền khách, năm trăm đồng này vừa đúng dịp cho hắn một bài học.

- Mao Tử, sau này mắt của cậu phải sáng một chút!

Hàn Tam Cường hung hăng trừng mắt với Mao Tử, nhưng tối hôm nay hắn không có thời gian giáo huấn Mao Tử. Sau đó hắn cùng với Tần Lãng lên một chiếc xe hơi đi đến bệnh viện chỉnh hình ở thành phố Hạ Dương.

Hai mươi phút sau, xe hơi dừng lại ở trước một cửa hàng bán hoa cạnh bệnh viện, Tần Lãng mua hai bó hoa cúc được gói rất cẩn thận. Cậu cùng với Hàn Tam Cường mỗi người cầm một bó, cứ như vậy mà che mặt đi vào khu nội trú bệnh viện.

Hàn Tam Cường bắt đầu khẩn trương, một tay hắn đang cầm bó hoa, tay còn lại đặt vào áo dự định bất cứ khi nào cũng có thể rút dao ra.

- Cường ca, bình tĩnh một chút, chúng ta chẳng qua chỉ tới thăm bệnh.

Tần Lãng nói với Hàn Tam Cường.

Hàn Tam Cường cũng không biết Tần Lãng vì sao lại có thể bình tĩnh như thế, chẳng lẽ cậu ta không hề sợ hay khẩn trương chút nào sao?

Tần Lãng quả thực không hề khẩn trương chút nào cả, cậu còn cười hì hì làm quen với y tá ca trực ban, thuận lợi biết phòng bệnh của Trâu Điên. Sau đó cùng Hàn Tam Cường đi đến cầu thang tìm phòng bệnh của Trâu Điên.

Phòng bệnh của Trâu Điên ở lầu bốn, tên này cũng rất biết hưởng thụ, phòng bệnh vô cùng xa hoa, dành cho một người ở. Hơn nữa hắn còn phái hai người canh gác ở gần thang máy với cầu thang.

Mặc dù chỉ có hai người, thế nhưng muốn không có tiếng động đi vòng qua bọn hắn không hề dễ dàng. Hôm nay, phương tiện truyền thông phát triển như vậy, chỉ cần một cú điện thoại thì đối phương lập tức có thể gọi tới một đám trợ thủ.

Thế nhưng nếu đã đến đây rồi thì Hàn Tam Cường cũng không muốn không lấy được thứ gì mà rời khỏi. Hắn đang muốn bất chấp đi tới thì lập tức bị Tần Lãng kéo bờ vai lại:

- Để tôi đi.

Tần Lãng cầm bó hoa tươi đi tới, tên côn đồ tóc vàng thấy Tần Lãng thì cảnh giác bỏ tờ báo xuống. Sau đó đứng lên, đem toàn bộ sự chú ý đặt lên người Tần Lãng, Tần Lãng cũng không dừng bước, mà tiếp tục đi về phía trước. Tên côn đồ tóc vàng chìa tay giật lấy bó hoa, hắn muốn nhìn rõ mặt mũi của Tần Lãng. Đúng lúc này, Tần Lãng đưa tay, lập tức bịt miệng tên côn đồ tóc vàng, phấn mê tức khắc xông vào mũi.

Thuốc mê mà Tần Lãng dùng đương nhiên rất lợi hại, chỉ trong nháy mắt thì tên côn đồ tóc vàng đã ngất đi. Tần Lãng thuận thế đem hắn thả lại trên chiếc ghế, người không biết còn tưởng rằng tên côn đồ đang ngồi ngủ thiếp đi.

Thấy động tác của Tần Lãng lưu loát, nhanh nhẹn như mây trôi nước chảy, trong lòng Hàn Tam Cường không nhịn được mà kêu lên một tiếng: "Hay". Âm thầm nói:

- Tần ca quả không hổ là Tần ca, xuất thủ rất sạch sẽ gọn gàng, nhanh nhẹn, quả thực giống hệt như nhân viên đặc công siêu cấp.

Tần Lãng làm y như lần đầu, đem tên côn đồ canh gác ở cửa thang máy làm cho hôn mê bất tỉnh. Lúc này mới gật đầu với Hàn Tam Cường, đi vào phòng bệnh của Trâu Điên.

- Trâu Điên chó chết! Mày đúng là biết hưởng thụ đó chứ!

Hàn Tam Cường mắng Trâu Điên đang nằm trên giường bệnh một tiếng:

- Chắc mày không ngờ là tao sẽ đích thân đến tìm mày tính sổ phải không?

Trâu Điên xúi A Vũ bỏ một lượng lớn vitamin C vào trong đồ ăn thức uống của Hàn Tam Cường. Sau đó mời Hàn Tam Cường liên tục ăn hải sản, khiến Hàn Tam Cường trúng độc thạch tín, suýt nữa đã bỏ mạng, cho nên Hàn Tam Cường đương nhiên rất hận Trâu Điên. Tuy nhiên hiện tại Trâu Điên đã là tù nhân, Hàn Tam Cường đã suy nghĩ sẵn những phương pháp giày vò Trâu Điên.

- Ầm!

Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên khóa trái, một tên côn đồ chặn cửa lại. Cùng lúc đó, cửa phòng vệ sinh lại đột nhiên mở ra, mười mấy tên côn đồ, tay cầm đao bao vây Hàn Tam Cường cùng với Tần Lãng lại.

- Hàn Tam Cường, tao thật không ngờ mày sẽ đích thân đến đây!

Giọng nói của Trâu Điên vang lên, hắn là người cuối cùng từ phòng vệ sinh đi ra, trên ngực hắn quấn băng trắng rất dày, bởi vì lần trước xương sườn của hắn đã bị Tần Lãng đạp gảy hai cọng.

Hàn Tam Cường vừa nhìn tình huống trong phòng thì liền biết hắn và Tần Lãng đã rơi vào bẫy do Trâu Điên thiết kế.

Trâu Điên có phần đắc ý nói:

- Hàn Tam Cường, mày đúng là khờ. Cái bẫy này là tao chuẩn bị cho thằng nhóc Tần Lãng này, không ngờ mày lại ngốc như vậy, lại đi theo hắn tự chui đầu vào chỗ chết. Nhưng mà như thế cũng tốt, đem hai đứa chúng bây gải quyết cùng một lúc, giảm bớt phiền phức! Còn mày nữa Tần Lãng, mẹ nó! Mày thật sự cho rằng mày là Hoàng Phi Hồng à? Có chút công phu là giỏi lắm sao? Tao sẽ đem tình huống hay xảy ra trong phim ảnh ra dùng một chút, để hai đứa ngu xuẩn chúng mày biết thế nào là tính kế!

- Trâu Điên! Chúng tao tới là để tặng hoa cho mày.

Mặc dù rơi vào bẫy rập, nhưng không ngờ Tần Lãng vẫn bình tĩnh như thường, nói:

- Đây là hai bó hoa cúc trắng, xin mày hãy nhận cho.

- Mày điên à! Hoa cúc trắng có nghĩa là đưa người vào chỗ chết, giữ lại cho hai ngươi đi!

- Vèo!

Đằng kia, kẻ thế thân cho Trâu Điên đang nằm trên giường bệnh bỗng nhảy xuống đất, loan đao trong tay hung hăng bổ về phía lưng của Tần Lãng.

Tần Lãng đã sớm đề phòng "Hàng giả" nằm trên giường bệnh, nghe thấy tiếng gió cũng biết là thằng nhãi này đã ra tay. Ngay lúc đối phương nhảy vọt lên, Tần Lãng chợt xoay người, chân trước nhanh như tia chớp giơ lên đá một cước vào giữa bụng của tên kia.

- Phịch!

Người đánh lén lại bị Tần Lãng dùng một cước đá bay, hung hăng ngã chổng vó trên sàn nhà, sau đó đầu đập mạnh vào cạnh giường bệnh. Có cảm giác như xương cốt cả người tên "Hàng giả" đó đều đã rã rời, chỉ có nằm trên giường bệnh ***, ngay cả đao cũng không cầm vững được, rơi xuống sàn nhà.

- Thật là lợi hại!

Lần này, Hàn Tam Cường mới chứng kiến Tần Lãng xuất thủ thật sự, không ngờ Tần Lãng lại mạnh như vậy. Tùy tiện đá một cước đã có thể đá một kẻ lực lưỡng, nặng gần trăm ký bay đụng trần nhà. Thấy Tần Lãng lộ ra bản lĩnh như vậy, Hàn Tam Cường hiển nhiên càng thêm tin tưởng vào Tần Lãng. Mà bên này, người của Trâu Điên đã bị hành động của Tần Lãng làm cho chấn kinh, vậy mà không có ai dám chủ động tiến lên công kích cả.

- Giỏi lắm!

Trâu Điên cười gằn một tiếng, rồi nói tiếp:

- Tần Lãng, khó trách mày lại lớn lối như vậy, quả nhiên là có chút bản lĩnh! Nhưng mà mày lại chống đối với Trâu Điên tao, hôm nay mày chắc chắn phải chết! Không phải công phu của mày rất lợi hại sao? Mày với nó có thể chống đỡ được viên đạn này sao?

Nói xong, Trâu Điên bỗng nhiên rút từ sau lưng ra một cây súng lục màu đen.

Sắc mặt Hàn Tam Cường tức khắc đại biến, hắn đã nhìn ra được cây súng lục của Trâu Điên là hàng đã qua lắp ráp lại, hắn vội vàng nói:

- Trâu Điên! Mày điên rồi sao? Quy tắc trên giang hồ, không động đến súng đạn, mày, mẹ nó! Mày muốn mời cảnh sát đến sao?

- Ngu đần! Hàn Tam Cường, đây chính là nguyên nhân mà mày định trước phải bị chúng tao thâu tóm!

Trâu Điên nói tiếp:

- Tao ở chỗ này giết hai chúng bay, tùy tiện tìm hai tên đàn em gánh trách nhiệm, ngồi tù thay tao là được! Tao đã chuẩn bị xong tất cả, hai đứa đần động chúng mày còn tưởng là thời đại bây giờ có thể dùng nấm đấm để tranh đoạt địa bàn sao?

- Trâu Điên! Mày mới thật sự là đồ ngu xuẩn.... Hai bó hoa cúc trắng này có phải rất thơm hay không?

Tần Lãng cười nhạt.

Tần Lãng vừa dứt tiếng nói, Trâu Điên liền thấy tên đàn em đứng bên cạnh đã ngã xuống, tình trạng của hắn giống hệt như say rượu. Ngay sau đó, Trâu Điên cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, thân thể không tự chủ được mà co quắp ngã xuống đất.

- Tần ca, anh thật là lợi hại...

Trong lòng Hàn Tam Cường tràn đầy sự bái phục, nhưng không ngờ mình cũng ngã xuống đất.

Tần Lãng vội vàng đem một viên thuốc nhét vào trong miệng Hàn Tam Cường, cười nói;

- A Cường, anh không thể ngã xuống, còn việc chưa hoàn thành mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK