• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ò ó o~~~~

Gà trống hát một khúc chào ngày mới.

Vừa nghe thấy tiếng gà gáy lần thứ nhất thì Tần Lãng đã phản xạ có điều kiện bật người từ trên giường dậy, như mũi tên vọt khỏi dây cung, chuẩn bị bắt đầu học một môn bắt buộc nào đó.

- Đèn đóm canh ba, gà gáy canh năm, chính là lúc đàn ông luyện công.

Đây chính là lời răn dạy của lão độc vật. Bất kể gió mưa bão táp, sương mù, tuyết rơi thì lão độc vật luôn bắt Tần Lãng phải rời giường luyện công vào lúc gà cất tiếng gáy đầu tiên. Nếu không lão độc vật sẽ bắt rắn độc, bò cạp bỏ vào chăn của Tần Lãng.

Mặc dù hiện tại đang ở Hạ Dương, nhưng Tần Lãng cũng không định lười biếng, nhanh chóng rửa mặt, sau đó chạy bộ đến núi nhỏ phía sau Thất Trung.

Đây là bởi vì Tần Lãng muốn chọn lựa một nơi luyện công cho riêng mình. Hôm qua, lúc cậu mới đến, cậu cũng đã chọn được chỗ tốt rồi.

Tần Lãng hết sức chăm chú, bắt đầu luyện Phục Long Thung.

Lão độc vật đã từng nói qua, Vũ Nhân Cảnh chia làm cửu trọng, nhất trọng luyện sức lực thân thể, nhị trọng là Đả Thung. Đả Thung chính là đứng tấn, là giai đoạn nền tảng mà những võ giả chân chính đều phải trải qua.

Nói đến Phục Long Thung này cũng vô cùng thần kỳ. Ba năm trước đây, lúc Tần Lãng vừa mới luyện tập, đứng đến nỗi toàn thân đều bị đau, hơn nữa còn thường bị lão độc vật mắng chửi. Hôm nay, càng đứng càng cảm thấy thoải mái, càng đứng càng cảm thấy khỏe mạnh hơn. Đứng tấn ba năm, Tần Lãng càng lĩnh hội sâu sắc hơn về thứ gọi là Thung Pháp này. Hơn nữa, có một lần lão độc vật lỡ miệng nói, lúc đó Tần Lãng mới biết Phục Long Thung này cũng không phải là công phu của lão độc vật, mà là công phu mà lão trộm được từ Phật Tông.

Lúc này, Tần Lãng đang đứng trên đỉnh núi, cậu cảm giác bản thân mình giống như là một gốc cây tùng già cõi, rễ bám xuống đất vô cùng kiên cố. Mặc cho mưa sa bão táp đều có thể đứng sừng sừng bất động.

Dần dần, Tần Lãng bắt đầu hiểu được hai chữ "Phục Long" này ẩn chứa hàm ý gì.

Cột sống của mỗi người đều có hai mươi bốn đốt kéo dài từ xương cổ đến thắt lưng, tựa như là một con rồng to lớn đang ngủ đông ở trong cơ thể. Chính bởi vì sự tồn tại của con rồng to lớn này mà con người mới có thể chân đạp đất, đầu đội trời. Nhưng mà chữ "Phục" trong "Phục Long" cũng không mang ý nghĩa ngủ đông mà mang ý nghĩa đầu hàng. Thông thường, thời điểm tu hành chỉ có thể thuần phục được một con đại long mới có thể chân chính làm được đầu đội trời chân đạp đất, lúc xuất thủ cũng là lúc "Không lên tiếng thì thôi chứ lên tiếng thì ai nấy đều phải kinh ngạc, không bay thì thôi hễ bay là bay tận trời cao".

Muốn thắng người khác, trước tiên phải thắng được bản thân mình đã.

Nếu đã lấy Phục Long Thung làm võ học dùng để luyện tập Đả Thung, đương nhiên không đơn giản chỉ đứng vững vàng như vậy, hơn nữa còn phải "thuần phục" sức lực toàn thân, thậm chí còn phải "Thuần phục" ở trong ý niệm nữa. Phải khiến cho sức lực toàn thân cùng với ý niệm cùng tụ tập ở bên trong đại long trên sống lưng, đội trời chân đạp đất, nhờ sự giúp đỡ của thiên địa mà rèn luyện sức lực cùng với ý chí của bản thân.

Mà Mã Bộ Thung Pháp bình thường chắc chắn không có bát đại tinh thâm, không thể nào tôi luyện sức lực cùng với ý chí trên mọi mặt như vậy.

- Quả nhiên lợi hại!

Sau khi đột ngột thông suốt, Tần Lãng chợt thốt ra bốn chữ để đánh giá Phục Long Thung này. Xem ra tuy rằng lão độc vật bại hoại, nhưng cho cậu võ học căn cơ Thung Pháp, quả nhiên là số một!

Ba năm khổ tu không bằng giác ngộ trong một buổi sáng. Tuy nhiên, nếu không có ba năm cực nhọc luyện thung đó thì không thể nào đổi được một buổi sáng giác ngộ thế này.

Tần Lãng biết, cậu đã đạt đến Vũ Nhân Cảnh - nhị trọng "Đả Thung" đỉnh phong rồi. Kế tiếp, cần phải bước vào tam trọng, luyện tập chiêu thức, học cùng với lĩnh ngộ các loại chiêu thức võ công.

Sau khi Tần Lãng biết tác dụng thần kỳ của Phục Long Thung cũng không có mừng rỡ như điên, mà là bắt đầu hành phục sự vui sướng trong lòng, tiếp tục lấy tư thế Phục Long Thung đứng vững vàng trên đỉnh núi tựa như một cây tùng già trên sườn núi, tắm ánh sáng chiếu rọi từ những ngôi sao, nghênh đón ánh nắng ban mai sắp chiếu đến.

.....

Ánh nắng ban mai vừa xuất hiện, tiếng chim hót vang vọng khắp bốn phía.

Bỗng nhiên Tần Lãng cảm giác được có mấy lá thông rơi trên đỉnh đầu, nhánh tùng phía trên phát sinh một trận lay động kịch liệt, những chú chim nhỏ trong ổ chim trên cành cây cũng kinh sợ, bắt đầu la hét, bay lên, dường như chúng đang vô cùng hoảng sợ.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con Thái Hoa Xà dài hơn hai thước đang quấn vòng quanh một nhánh cây tùng, toàn thân con rắn to lớn màu vàng nổi lên lốm đốm như bông cải, đầu nó hình tam giác, vừa nhìn đã biết là rắn độc!

Con rắn to lớn này mới vừa đánh cướp một tổ chim, hơn nữa còn đem một con chim non vừa mới nở nuốt sống, hai con chim lớn chỉ có thể không ngừng thầm thì to nhỏ kêu gọi, nhưng không cách nào đuổi được con rắn to lớn này đi.

Mạnh hiếp yếu, đây chính là quy luật của tự nhiên rồi.

Sau khi con rắn to lớn này ăn xong chim non thì nghênh ngang rời khỏi tổ chim, bò dọc theo thân cây xuống, dường như định bụng đánh cướp một tổ chim khác.

Thái Hoa Xà còn được gọi là Hoa Nguyên Mâu Đầu Phúc Xà, tên này chẳng những có độc tính rất mạnh, mà khẩu vị của nó cũng rất tốt, thuộc loại rắn ăn tạp, không cần biết cái gì là ếch nhái, cóc, chuột, chim tước, trứng chim, v..v.v.. nó đều có thể ăn, thậm chí dưới tình huống thiếu hụt đồ ăn, chúng còn có thể nuốt cả đồng loại. Bởi vì loại rắn này có răng rất chắt, nên chúng có thể sinh trưởng rất nhanh ở những nơi rừng núi có thức ăn phong phú, thậm chí nó còn có thể so sánh với loài trăn nữa.

Lúc con Thái Hoa Xà này bò từ trên cây xuống, nó rõ ràng nhìn thấy sự tồn tại của Tần Lãng. Nhưng dường như nó ỷ vào thân hình to lớn dài mấy thước của mình là biểu hiện như không để Tần Lãng vào mắt, nó rất thản nhiên bò dọc thân cây xuống đất.

Vèo!

Đúng vào lúc này, một đạo hồng quang xẹt qua trước mặt Tần Lãng, nhanh như chớp bám vào thân cây tùng, ngăn cản lối đi của Thái Hoa Xà.

Điều khiến cho Tần Lãng không ngờ chính là vật ngăn cản lối đi của Thái Hoa Xà chính là một con bọ ngựa màu đỏ như máu!

Con bọ ngựa màu đỏ này dài chừng 10cm, xem tầm vóc bên ngoài rất đặc thù, hẳn là thuộc loại bọ ngựa Trung Hoa. Thế nhưng màu sắc của bọ ngựa trung hoa là màu xanh lá cây hoặc là màu nâu tối. Đó chính là màu sắc bảo vệ của nó, giảm thiểu được sự công kích của người khác. Mà Tần Lãng cũng chưa từng thấy qua loại bọ ngựa màu đỏ như máu tinh khiết này. Bởi vì tuy rằng nó có màu đỏ nhưng rất dễ dàng trở thành đối tượng công kích của các loài chim, trừ khi...

Nhưng màu đỏ trên người con bọ ngựa màu máu này cũng không phải là màu sắc tự vệ, mà là màu sắc cảnh báo!

Ví như thân thể một vài rắn độc có độc tính rất mạnh hay là độc trùng, đều có màu sắc cực kỳ nổi bật. Đây chính là ngầm cảnh báo cho những loài khác:

- Trên người lão tử có kịch độc, chớ chọc tới lão tử! Bằng không thì gặp thần độc thần, gặp phật độc phật!

Hơn nữa xem dáng điệu của con bọ ngựa này thật sự có chút hung hăng phách lối! Con bọ ngựa màu máu này đứng cách đầu rắn khoảng hơn 10cm, hai chân trước của nó tựa như hai đại đao sắc bén khẽ vung lên, lóe lên hàn quang, khí thế của nó dường như nó đang phách lối tuyên chiến:

- Từ nay về sau, muốn đi qua nơi này thì phải nộp tiền mãi lộ!

Con Thái Hoa Xà kia rõ ràng đã bị con bọ ngựa màu máu đỏ chọc giận, lấy thân hình đồ sộ cùng với sức lực của nó mà nói thì hành động của con bọ ngựa màu máu này quả thực như châu chấu đá xe vậy. Trong miệng Thái Hoa Xà đang không ngừng khè ra thu vào chiếc lưỡi màu đỏ lập lòe. Xem ra hôm nay, nó định bụng thay đổi khẩu vị, muốn nếm thử mùi vị của bọ ngựa.

- Phụp!

Thái Hoa Xà chủ động xuất kích, thân thể rắn như là một cái lò xo bật ra, lao đến cắn bọ ngựa màu huyết một cái.

Tần Lãng không kềm nổi thầm than một tiếng, con bọ ngựa màu huyết đó đã vượt ranh giới khiêu chiến với con rắn to lớn, tuy dũng khí của nó rất đáng khen, nhưng chỉ có thể xót xa cho kết cục của nó.

Mặc dù bây giờ có rất nhiều phim phóng sự quay quá trình bọ ngựa săn chuột và rắn, nhưng đều là chuột nhắc, rắn nhỏ thôi. Giữa thế giới côn trùng, bọ ngựa có thể được xem là cao thủ sắn bắt, thế nhưng muốn đối kháng với một con rắn khổng lồ như vậy thì chẳng khác nào là tự tìm đường chết!

- Vù!

Mắt thấy con bọ ngựa màu máu này sắp phải vùi thây trong miệng rắn, thì hai cánh nó đột nhiên rung động mạnh, cặp cánh trước sau được ánh nắng ban mai chiếu rọi phát ra ánh sáng màu đỏ xinh đẹp huyền ảo, tựa như vỗ cánh muốn bay đi, nhưng vẫn không bay đi. Mấy cái chân của bọ ngựa vẫn đứng vững vàng trên thân cây, mà đầu rắn Thái Hoa Xà lại rụt trở lại, hơn nữa còn biểu hiện ra dáng vẻ hoảng sợ.

Một giọt dịch thể rơi trên mặt Tần Lãng, cậu lấy tay sờ sờ mặt, lại không phải là một giọt sương sớm mà là một giọt máu!

Máu rắn!

- Chẳng lẽ con rắn khổng lồ này lại bị thương?

Trong lòng Tần Lãng âm thầm giật mình, một màn vừa rồi quả thực phát sinh quá nhanh, cậu căn bản không nhìn thấy rõ. Lúc này, nhìn kỹ lại mới thấy hai mắt con Thái Hoa Xà đều bị lũng lỗ, vết thương dài khoảng 2cm, rõ ràng là hai con mắt của Thái Hoa Xà đều bị phế!

- Mẹ nó! Là thực hay giả?

Trong lòng Tần Lãng không nén nổi sự run sợ, sức chiến đấu của con bọ ngựa màu máu này cũng quá mạnh mẽ đi, không ngờ vừa ra tay đã có thể chọc mù hai mắt của đối thủ, khiến cho Thái Hoa Xà mất đi phần lớn sức chiến đấu, thực sự quá mạnh mẽ!

Thái Hoa Xa biến thành kẻ đuôi mù, sợ hãi lấn át cừu hận, hoảng loạn rớt từ trên cây xuống, rơi vào buội cỏ, vội vàng trốn đi.

Nhưng con bọ ngựa màu máu đó vẫn không muốn buông tha cho đối phương, bay tới nhanh như tia chớp rơi vào ba tấc cổ của Thái Hoa Xà, song đau hung hăng chém xuống, lưỡi đao đâm vào cổ của Thái Hoa Xà, khiến cho Thái Hoa Xà chỉ giảy dụa trong vòng vài giây đã chết vểnh đầu.

- Đánh rắn phải đánh ba tấc! Làm sao mà con bọ ngựa màu máu này lại có thể nắm được điểm yếu của đối phương như vậy?

Tần Lãng rất kinh ngạc với thủ đoạn của bọ ngựa màu máu, lại càng thêm kinh ngạc với phán đoán chuẩn xác của con bọ ngựa này. Điểm yếu của Thái Hoa Xà chính là hai nơi ba tấc cùng với bảy tấc, phần lớn đều biết đánh vào bảy tấc, nhưng lại không biết nơi yếu ớt nhất trên cột sống của rắn chính là ba tấc, rất dễ bị cắt đứt, làm cho trung khu thần kinh của con rắn sẽ bị phá hư, mất đi sức lực hành động.

Sau khi giết chết Thái Hoa Xà thì bọ ngựa màu máu bay lên đứng ở đỉnh đầu của rắn, nhẹ nhàng mở rộng đôi cánh. Sau đó lấy tư thế của người chiến thắng rạch da rắn, bắt đầu húp óc của Thái Hoa Xà.

- Quả nhiên là thiên hạ không thiếu chuyện kỳ lạ!

Trong lòng Tần Lãng âm thầm cảm thán một tiếng. Trước đây, trong "Liêu trai chí dị", cậu đã từng thấy qua câu chuyện một con bọ ngựa tóm lấy một con rắn, vốn tưởng rằng đó chỉ là truyền thuyết thôi, phần lớn là khoa trương thêm bớt, không ngờ hôm nay cậu lại có thể tận mắt chứng kiến một màn truyền thuyết thực sự như vậy.

Đúng vào lúc này, trong đầu óc của Tần Lãng dường như chợt nhớ ra cái gì đó, sau đó cậu nhịn không được mà kinh hô:

- Chẳng lẽ đây chính là Độc Kinh Dị Trùng trong truyền thuyết?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK