• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tần Lãng ~~~~~~~~~

Đào Nhược Hương vừa mới có một chút ấn tượng tốt với Tần Lãng đã bị câu nói kia của cậu đánh tan không còn chút dấu vết.

- Em không được quá đáng như vậy! Đừng tưởng rằng em mượn danh nghĩa chữa bệnh thì có thể chiếm được tiện nghi của cô!

- Đào lão sư, dì Đào... Cô... Thực oan ức cho em!

Tần Lãng bày ra bộ mặt đáng thương, nói:

- Nếu như em thật sự muốn chiếm tiện nghi của cô thì em có thể yêu cầu kiểm tra chỗ đau của cô rồi.

- Ngụy biện! Nếu như em thật sự là một người chính trực thì cứ để hộp thuốc lại cho cô tự dùng không được sao?

- Dì Đào à! Cô không biết là hộp thuốc này đắt thế nào đâu, với lại điều chế rất vất vả! Với lại, mụn nhọt này của cô chỉ cần một chút thuốc như cục ghèn trên mắt là được rồi, không cần phải bôi đến nguyên hộp đâu. Em chỉ lo là cô bôi quá nhiều, hoặc là bôi lệch thì phung phí của trời thôi.

Tần Lãng ôm một đống lý lẽ cố gắng tranh luận. Thực sự là khi cậu điều chế hộp Bách Độc Kim Sang Cao này phải dùng gần trăm loại nọc độc; độc phấn,.. Những nguyên liệu này còn đắt hơn gấp mấy lần so với vạn lượng hoàng kim.

Hơn nữa, hiệu quả trị bệnh của Bách Độc Kim Sang Cao cũng hết sức kinh người, bất luận là bị loài động vật có độc nào cắn hay là bị đao kiếm đả thương, thì chỉ cần bôi kim sang cao lên đều có thể nhanh chóng khỏi bệnh. Bách Độc Kim Sang Cao lấy độc trị độc, không những có thể áp chế loại bỏ chất độc từ vết thương, còn có thể kích thích chức năng mau lành da, khiến cho vết thương mau khép miệng, làm da hồi phục như lúc đầu.

- Phung phí của trời? Có lầm hay không? Em đừng có ở đó mà huênh hoang khoác lác, hộp thuốc này bao nhiêu tiền, cô mua!

Đào Nhược Hương khí khái nói.

- Dì Đào à! Dì đừng hỏi đến giá cả.

Tần Lãng thực sự không đành lòng đả kích Đào Nhược Hương.

- Nói!

Trong lòng Đào Nhược Hương thầm nói:

- Chẳng lẽ bổn tiểu thư không mua nổi một hộp thuốc mỡ sao!

- Chỉ tính tiền vốn thì giá cả của hộp dược cao này ít nhất phải trên hai mươi vạn.

- Hai mươi vạn!

Đào Nhược Hương hừ một tiếng.

- Thảo nào hiện nay, ai cũng nói tâm của người hành nghề y cô cùng đen tối.

- Dì Đào! Tiền nào của ấy, dược cao này của em có thực sự đáng số tiền đó hay không, thì chỉ cần cô dùng thử sẽ biết thôi. Có miếng gạt y tế không?

Đào Nhược Hương đưa cho Tần Lãng một miếng gạc y tế, sau đó nhìn Tần Lãng dùng miếng gạt y tế chấm nhẹ lên mép hộp thuốc như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, lấy một chút thuốc như ghèn trong mắt rồi đưa cho Đào Nhược Hương:

- Cẩn thận một chút, đừng bôi lệch sẽ lãng phí.

Thiếu chút nữa thì Đào Nhược Hương đã tức giận đến hộc máu, trong lòng thầm nói tên tiểu tử này quá keo kiệt đi, ngay cả một chút thuốc bôi lên da cũng huênh hoang khoác lác không cho cô bôi nhiều một chút. Người như thế thực sự là cực phẩm keo kiệt mà.

Nhưng Tần Lãng nghĩ khác, nếu không phải vì Đào Nhược Hương là một siêu cấp mỹ nữ thì cậu không nỡ đem thuốc quý như thế, cho cô chữa một mụn nhọt nho nhỏ thế đâu. Hơn nữa, cho dù là Đào Nhược Hương thì Tần Lãng cũng sẽ đề nghị cô dùng liệu pháp sinh thái!

Nếu như Lão Độc Vật biết cậu dùng Bách Độc Kim Sang Cao trị liệu một mụn nhọt thì nhất định sẽ mắng cậu là đứa phá gia chi tử, chắc chắn sẽ mắng chửi cậu như là mắng chửi một con chó vậy.

Đào Nhược Hương cũng lười cãi cọ với Tần Lãng, cầm miếng gạt đi vào tolet.

Cao dược không nhiều, Đào Nhược Hương chỉ có thể lấy một cái gương nhỏ, tìm đúng vị trí mụn nhọt rồi cẩn thận bôi lên thôi.

- Thật không ngờ là cao dược này lại có công hiệu như thế!

Đào Nhược Hương thầm thở dài một tiếng, nhớ tới việc vừa rồi mình đã nghi ngờ và khinh thường Tần Lãng keo kiệt thì có chút áy náy. Cao dược này có công dụng như thế thì nhất định là điều chế không dễ dàng. Hơn nữa giá cả không hề rẻ, tên tiểu tử Tần Lãng đó keo kiệt cũng phải.

Sau khi tin chắc là mình đã khỏi hẳn thì Đào Nhược Hương thu dọn một chút rồi đi ra khỏi tolet, nhưng Tần Lãng rồi không còn ngồi trên ghế sa lon nữa rồi.

- Tần Lãng... Tần Lãng...

Đào Nhược Hương liền gọi hai tiếng, còn tưởng rằng tên tiểu tử Tần Lãng này đã đi rồi. Nhưng lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa.

- Em đứng ngoài cửa để làm gì?

Đào Nhược Hương vừa mở cửa ra đã thấy Tần Lãng đứng trước cửa.

- Tránh cho người ta nói là em rình trộm.

Tần Lãng nghiêm túc nói. Trên thực tế, sở dĩ Tần Lãng đứng ở ngoài cửa là bởi vì vừa rồi khi Đào Nhược Hương đi toilet thì trong lòng cậu sinh ra ý nghĩ mãnh liệt muốn rình trộm, đến nỗi chút nữa là phun máu mũi. Vì để cắt đứt hoàn toàn ý nghĩ trong đầu nên cậu chỉ có thể đi ra ngoài cửa thôi.

- Cô có nói rằng em nhìn trộm sao?

Đào Nhược Hương nói, dường như cô đã quên là vừa rồi bản thân mình đã nghi ngờ Tần Lãng.

- Cô còn tưởng rằng em đã đi rồi chứ!

- Làm việc tốt không cần hồi báo, hay làm việc tốt không lưu danh đều không phải là phong cách của em.

Tên tiểu tử Tần Lãng này thực sự là mặt dày mà, cậu ta nói như vậy chẳng khác nào yêu cầu Đào Nhược Hương báo đáp cậu cả.

Đào Nhược Hương làm sao nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của tên tiểu tử này chứ, lập tức mở miệng hỏi:

- Vậy em muốn được báo đáp cái gì?

- Dì Đào, là cô đã nói mẹ em đã gọi điện cho cô, cô muốn dẫn em đi ăn một bữa mà, không phải sao?

Tần Lãng cười như không cười nhìn Đào Nhược Hương.

Trong lòng Đào Nhược Hương liền buồn rầu, vốn là lúc nãy cô chỉ muốn Tần Lãng bỏ đi ý nghĩ xấu xa, ai ngờ tên tiểu tử này lại nhớ đến, còn một mực yêu cầu vào lúc này. Cô thực sự không có biện pháp chối từ, cũng không thể để cho người ta bận rộn không công được. Huống chi người ta cũng đã biểu lộ người ta không phải là thánh nhân.

Bị loại người có da mặt dày thế này quấn lấy, thực sự là Đào Nhược Hương cũng không có biện pháp chối từ. Cô lên tiếng:

- Vậy em chờ cô một chút, cô đổi một bộ quần áo khác.

- Vào trong nhà chờ hay là đứng bên ngoài chờ?

Phịch.

Đào Nhược Hương đã đóng cánh cửa nặng nề lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK