• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đào lão sư à! Để cô đến ăn tối thật là ủy khuất cho cô.

Sau khi Tôn Bác ngồi xuống thì lập tức đem menu đưa cho Đào Nhược Hương, nói:

- Thích ăn gì cứ gọi đi.

Đào Nhược Hương khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ Tần Lãng nói không sai, cái tên Tôn Bác này đúng là có chút lập dị. Chẳng phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao, cái gì mà ủy khuất với không ủy khuất chứ. Đào Nhược Hương cũng không muốn tốn nước bọt nên không thèm đôi co với Tôn Bác, trực tiếp gọi vài món ăn, sau đó dự định đem menu trả lại cho cô gái phục vụ.

- Này.... Tôn lão sư, em còn chưa có gọi món mà.

Thằng nhóc Tần Lãng này quả thực là không có chút khách khí nào.

Trong lòng Tôn Bác thầm nói mẹ nó, ngươi chỉ là một tên ăn chực, có ăn là may lắm rồi, ngươi có tư cách gọi món sao? Nhưng khi Tôn Bác nhìn thấy Tần Lãng vươn tay bắt lấy menu thì hắn cũng chỉ có thể cầm menu đưa cho cậu, cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Tiểu Tần à! Phải có chừng mực, thầy đương nhiên có tiền trả, chỉ là em đừng có lãng phí thức ăn, không nên đâu.

Tiểu muội phục vụ đứng một bên khinh bỉ liếc Tôn Bác, trong lòng thầm nói cái thằng cha này đúng là có tài làm bộ làm tịch mà. Toàn thân mặc âu phục, chân mang giày da, đầu tóc bóng loáng, mới vừa vào cửa liền thét lớn muốn một căn phòng, còn tưởng rằng hắn có nhiều tiền, không ngờ người ta mới vừa gọi vài món ăn cũng không được, còn viện cớ là không được lãng phí nữa chứ. Quả là một thằng cha có tài năng giả bộ ghê gớm. Mẹ nó, muốn tiết kiệm lương thực thì ngươi cứ ở nhà mời khách, việc gì còn đến quán ăn làm gì, còn bày đặt này nọ nữa chứ.

Thế nhưng Tần Lãng cũng không có dự định khách khí với Tôn Bác, mỉm cười nhìn menu, nói:

- Tôn lão sư cứ yên tâm, chúng ta đều là người trẻ tuổi nên ăn uống rất khỏe! Em gái! Cho chúng tôi thêm một gà ô nấu nấm, một vịt hấp chao, một cá lô hấp! Mà gà vịt đều phải là nuôi thả vườn, đừng lấy loại nuôi bằng thức ăn nha!

Ở trong quán ăn này, những món ăn dạng tự nhiên như vậy xem như thực phẩm hạng sang. Theo như Tần Lãng nói chính là làm việc chính nghĩa, Tôn Bác đã xuất tiền mà không làm thịt thì quá có lỗi với nhân dân rồi.

- Yên tâm đi, trăm phần trăm là hàng nuôi thả vườn!

Em gái cười nói, thật ra thì cô là người biết rõ nhất quán ăn thế này không thể nào dùng hàng nuôi thả vườn rồi, nếu nói là hàng nuôi thả vườn thì chắc chắc chỉ là một thủ đoạn bịp bợm dùng để "Làm thịt" khách thôi.

Mặc dù Tôn Bác hận Tần Lãng đến thấu xương nhưng mà hắn cũng không thèm quan tâm đến việc mình phải tốn thêm hai ba trăm đồng. Bởi vì hắn biết Tần Lãng là cố ý đối phó với hắn, cho nên hắn hạ quyết tâm không thể để cho Tần Lãng đạt được ý nguyện, ít nhất là không biểu hiện trước mặt Đào Nhược Hương. Tuy nhiên Tôn Bác cũng không phải là loại người đơn giản, hắn vừa suy nghĩ một chút liền nghĩ đến một cách khiến cho Tần Lãng xấu mặt, hắn liền cười híp mắt, nói với Tần Lãng:

- Tiểu Tần à! Thời tiết lúc này quá nóng, hay là chúng ta uống hai chai bia ướp lạnh đi?

- Uống bia... Cái này không được đâu!

Tần Lãng uyển chuyển cự tuyệt.

- Đúng vậy, dù sao Tần Lãng vẫn là một học sinh.

Đào Nhược Hương cũng lên tiếng giải vây cho Tần Lãng.

- Đào lão sư à! Sau này cô làm chủ nhiệm lớp thì sẽ hiểu rõ thôi, học sinh trung học giống như Tần Lãng, đứa nào không lén lút uống rượu chứ, đừng nói là bia, mà sợ là cả rượu đỏ, rượu trắng, bọn chúng cũng từng uống qua rồi đó chứ. Đúng không tiểu Tần?

Tôn Bác cố gắng dụ Tần Lãng mắc câu.

- Mà chỉ uống có hai chai bia ướp lạnh thì không có vấn đề đâu!

Tôn Bác là bậc thầy thử nghiệm rượu, tửu lượng cũng khá, cho nên hắn muốn dùng phương thức này để khiến Tần Lãng xấu mặt. Hắn cảm thấy thanh niên tràn đầy nhiệt huyết như Tần Lãng rất dễ kích động, chỉ cần nói dăm ba câu đã có thể lừa bọn chúng uống đến say nát bét.

Trước mặt Đào Nhược Hương, Tần Lãng không tiện nói xạo, nên cậu gật đầu nói:

- Đúng là trước đây em có uống qua một chút, nhưng mà Tôn lão sư à! Tửu lượng của em không cao, tối đa chỉ có thể uống một chai bia thôi.

- Được, trước tiên cho chúng tôi hai chai bia ướp lạnh đi.

Tôn Bác xoay người nói với tiểu muội phục vụ, trong lòng thì mừng thầm. Chỉ cần Tần Lãng bắt đầu uống rượu thì hắn có biện pháp biến thành chuốc rượu, sau đó chờ lúc Tần Lãng uống say ngã dưới chân hắn, đầu óc rối tinh rối mù, giống như là bùn lầy vậy.

- Mang đến ba chai đi.

Đào Nhược Hương mở miệng nói, cô nhìn thấy Tần Lãng và Tôn Bác đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình thì cười khẩy, nói:

- Luật pháp không có quy định con gái không thể uống rượu!

Rượu và thức ăn nhanh chóng được mang ra, Tôn Bác cảm thấy cơ hội để mình phát huy tài năng đã đến, hắn giơ chai bia trong tay lên rồi nói với Tần Lãng:

- Tiểu Tần à! Thực ra thì thầy nhiều lắm chỉ hơn em vài tuổi, nếu như gặp ở ngoài trường thì em có thể kêu thầy là anh Tôn hay là kêu đều được. Đến đây, vì cơ hội ăn cơm cùng nhau hôm nay, chúng ta cạn một chén nào!

Tôn Bác ngửa đầu một cái, uống một hơi cạn sạch bia trong ly thủy tinh, rồi đem ly chổng ngược.

Nếu như Tôn Bác đã kính một ly trước rồi thì Tần Lãng đương nhiên phải biểu hiện, nếu không sẽ bị người khác xem thường. Vì vậy Tần Lãng cũng hớp một ngụm, sau đó nói với Tôn Bác:

- Tôn lão sư, tửu lượng của em không cao, để em ăn trước chút đồ ăn được không ạ!

Tần Lãng đang cố ý tỏ ra yếu kém.

- Tiểu Tần à! Em như vậy là không được nha, thầy làm anh đã kính em một ly rồi, em không thể không bày tỏ chút thành ý chứ?

Tôn Bác hiển nhiên không định cho Tần Lãng có cơ hội thở dốc, trong lòng âm thầm nói chờ ngươi nằm xuống đi.

- Vậy được, Tôn lão sư à! Em mời thầy!

Tần Lãng nâng ly lên lần thứ hai.

- Đến đi! Trên bàn rượu không cần phân biệt thân phận học sinh hay là giáo viên làm gì, chỉ có anh em thôi, nào, cạn ly!

Tôn Bác bày ra dáng vẻ rất sảng khoái.

Một chai bia nhiều nhất cũng chỉ có thể rót ra ba ly thủy tinh, hai ly rót xuống bụng đồng nghĩa đã uống hơn nữa chai. Lấy tư cách một tay nghiệm rượu lão luyện, Tôn Bác biết muốn cho Tần Lãng nhanh chóng ngã xuống thì biện pháp tốt nhất chính là bắt hắn uống rượu với cái bao tử trống không, như thế thì rượu sẽ nhanh chóng bị cơ thể hấp thu, sau đó nhanh chóng say khướt.

- Tiểu Tần! Ly thứ ba này chúng ta nên mời Đào lão sư uống, chúng ta không thể chỉ lo uống mà đem Đào lão sư bỏ một bên được chứ?

Tôn Bác lại xuất thủ lần thứ ba, hơn nữa hoàn toàn không cho Tần Lãng có cơ hội cự tuyệt.

- Tôn... lão sư! Uống tiếp ly này nữa thì em thật sự không xong.

Tần Lãng giả vờ như tửu lượng của mình chỉ có bấy nhiêu, sắp không xong rồi.

Tôn Bác âm thầm vui mừng, miệng nói:

- Thanh niên trẻ tuổi làm sao có thể không xong chứ, thầy thèm muốn được trẻ lại như các em, có chí hướng, có bốc đồng, không sợ trời không sợ đất - Đến đi, vì tuổi thanh xuân, cạn một ly nào!

Đến thời điểm này, không cần Tôn Bác căn dặn, tiểu muội phục vụ đã sớm mang một kết bia ra để cạnh bàn bọn họ. Loại chuốc rượu thế này là chuyện thường, cô nhìn riếc cũng quen mắt.

- Uống vậy là được rồi, lát nữa Tần Lãng còn phải đi học nữa.

Đào Nhược Hương thực sự không đành lòng nhìn Tần Lãng xấu mặt.

- Tôi thấy tửu lượng của Tiểu Tần cũng không tệ lắm, Nhược Hương không cần lo lắng, cơ thể thanh niên trẻ tuổi rất tốt, uống nhiêu đó không sao đâu!

Tôn Bác cười ha ha nói, hắn chỉ là miệng nam mô, bụng dao găm thôi. Với kinh nghiệm của hắn thì Tần Lãng đã ngà say rồi, nhưng mà bản thân hắn vẫn không nhận ra được, rất dễ nổi hứng uống tiếp, cho đến khi say bét mới thôi.

- Đúng... Tôn... Bác, đây là lần đầu tiên hai anh em chúng ta uống rượu, nhất định phải uống tới bến!

Tần Lãng ngẩu hứng trực tiếp gọi tên Tôn Bác, điều khiến cho Tôn Bác vô cùng không thoải mái. Nhưng vừa rồi chính hắn nói trên bàn rượu không cần phân biệt thầy trò mà, dĩ nhiên là hắn không thể nào oán trách Tần Lãng được, hơn nữa Tần Lãng đề nghị uống rượu với hắn quá hợp ý hắn rồi còn gì nữa.

- Nếu không thì, Tôn Bác... Chúng ta trực tiếp cầm chai uống đi?

Tần Lãng đề nghị.

- Được! Đây mới là khẩu khí của người trẻ tuổi chứ!

Tôn Bác vui vẻ cười ha ha. Tần Lãng dễ dàng bị lừa như vậy, đó là điều hắn cầu còn không được nữa là. Thế nhưng nụ cười trên mặt hắn nhanh chóng đông cứng lại, bởi vì hắn nhìn thấy được một màn khó tin xảy ra trước mắt của mình.

Chỉ thấy Tần Lãng một tay cầm một chai bia, để ngón cái ngay tại nắp chai, sau đó đẩy một cái, lập tức nghe hai tiếng "Ba ba" nắp chai bia đã bay ra ngoài. Tôn Bác chứng kiến rất nhiều cách khui bia nhưng dùng ngón tay nạy nắp bia như Tần Lãng là lần đầu tiên, cần phải có bao nhiêu lực mới có thể làm được chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK