• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Tôn Bác đen như đít nồi, suýt nữa đã bùng nổ rồi, nhưng mà ở trước mặt Đào Nhược Hương hắn phải ra vẻ mình là người lịch sự. Vì vậy hắn giả vờ không tức giận, nói:

- Nói như vậy là em muốn mời Đào lão sư ăn cơm sao?

- Không! Là Đào lão sư mời em ăn cơm!

Tần Lãng cải chính lời Tôn Bác nói, sau đó nhìn sang Đào Nhược Hương, hỏi:

- Đào lão sư à! Đúng vậy không?

- Đúng là có chuyện như vậy.

Đào Nhược Hương mỉm cười nói.

- Tôn lão sư chắc là không biết tôi chính là dì của Tần Lãng. Mẹ của em ấy nhờ tôi đặc biệt chiếu cố đến em, và bởi vì em ấy mới đến nên tôi chuẩn bị dẫn em ấy ra ngoài ăn cơm.

- Đào lão sư! Nói như vậy thì lời mời dùng cơm tối của tôi hôm nay phải bị hoãn lại nữa sao?

Tôn Bác khó chịu nói, hắn không ngờ là một cuộc hẹn mà hắn dày công chuẩn bị lại bị một thằng nhóc học trò quậy tung cả lên.

Trong lòng Tần Lãng âm thầm nói, ngươi không chịu ngâm nước nóng chẳng lẽ còn muốn mua dưa chua! Muốn theo đuổi Đào Nhược Hương à? Kiếp sau hay là kiếp sau sau sau nữa cũng không có cửa đâu!

- Như vậy đi, tôi mời Tần Lãng ăn tối ở ngoài trường học, nếu như thầy không chê thì cùng nhau đi, coi như là cảm tạ lời mời của thầy vậy.

Ngay lúc Tần Lãng đang âm thầm cao hứng thì Đào Nhược Hương lại ban cho hắn một chút đã kích nho nhỏ.

Nhưng Tần Lãng nhanh chóng hiểu rõ nguyên nhân Đào Nhược Hương làm như vậy, lấy tư cách một nữ lão sư lại đơn độc cùng một nam sinh đi ăn, có lẽ sẽ trở thành một cái thóp để người khác công kích. Nhưng nếu kêu Tôn Bác đi cùng thì đương nhiên là không cần lo lắng chuyện này rồi. Mặt khác, theo như Tần Lãng biết thì nhất định là Đào Nhược Hương muốn lợi dụng cơ hội hôm nay để triệt cắt đứt mọi hy vọng của Tôn Bác. Cho dù Đào Nhược Hương không có có ý nghĩ này thì Tần Lãng cũng sẽ giúp cô làm.

Nhưng mà Tần Lãng lại không ngờ rằng nguyên nhân mà Đào Nhược Hương làm như vậy thực ra chính là chia đều đánh năm mươi đại bản lên hy vọng của hai người. Đào Nhược Hương không có cảm tình gì với Tôn Bác, nhưng đồng thời cô cũng không muốn để cho Tần Lãng nảy sinh tình cảm phá đi quan hệ thầy trò của hai người.

- Đào lão sư mời tôi ăn cơm, tôi ước còn không được nữa là.

Tôn Bác vui vẻ ra mặt.

- Nhưng mà tiền cơm để tôi trả!

- Ái chà! Tôn lão sư vội vả nói tới tiền cơm làm gì chứ, thầy cứ yên tâm, em chắc chắn sẽ không tranh trả tiền với thầy đâu.

Tần Lãng nói xong thì đem bó hoa tươi trả lại cho Tôn Bác.

- Cùng đi chứ, nhân tiện cảm ơn hoa của thầy.

Đào Nhược Hương mỉm cười rồi đứng dậy đi ra ngoài, Tôn Bác vội vàng đuổi theo, ra khỏi ký túc xá thì Tôn Bác nói với Đào Nhược Hương:

- Nhược Hương à! Cô chờ một chút, tôi đi lái xe đến.

Tôn Bác vay tiền mua một chiếc xe hiệu Honda Accord. Ở Thất Trung này, người nào có được một chiếc xe dù chất lượng thường cũng xem như rất phong cách rồi. Cho nên Tôn Bác đương nhiên muốn ra vẻ một chút trước mặt Đào Nhược Hương rồi, chứng minh hắn là một người đàn ông có bản lĩnh.

Ai ngờ cái thằng nhóc Tần Lãng này thật sự là một kẻ phá hoại chứ, hắn vừa nghe Tôn Bác muốn đi lấy xe lập tức nói:

- Tôn lão sư à! Không cần đi lấy xe đâu, quán ăn cách trường học cũng không xa, không cần phải đi xe đâu.

Trong lòng Tôn Bác âm thầm nói lão tử đi lấy xe là muốn chở mỹ nữ Đào Nhược Hương, cũng không phải là tên tiểu tử như mày, mày đứng đó ý kiến ý cò làm gì chứ? Mày nghĩ mày là ai? Lão tử mua chiếc xe này là để tán gái, nếu như sau này, Đào Nhược Hương thường ngồi lên chiếc xe này thì xem như là hắn vay tiền mua chiếc xe này cũng đáng. Vì thế nên Tôn Bác có chút không hài lòng, nói:

- Tiểu Tần à! Em nói gì vậy chứ. Thời tiết bây giờ có chút nóng, chẳng lẽ em muốn Đào lão sư đi bộ đến toàn thân đổ mồ hôi sao... Không được, thôi thì em cứ đi bộ một mình em đi!

- Tôn lão sư, thầy đừng tức giận mà.

Tần Lãng cười cười giải thích:

- Em nói như thế không phải là nghĩ tới an toàn của Đào lão sư sao!

- Kỹ thuật lái xe của thầy rất là vững vàng, không cần em phải lo lắng đến chuyện đó!

Tôn Bác hừ một tiếng.

- Với thầy thì có an toàn hay không không quan hệ đến kỹ thuật lái xe. Em nói thẳng, xe mà Tôn lão sư mua là Honda Accord phải không?

- Đúng vậy, sao em biết?

Tôn Bác hỏi vặn lại.

Trong lòng Tần Lãng nói, làm sao tôi không biết được chứ, chính Triệu Khản cho vị chủ nhiệm này vay, lấy biệt danh là "Nhã Các Ca". Nghe nói Tôn Bác đã hai lần dùng tiếng anh nói "Tôi có một chiếc xe hiệu Honda Accord" làm ví dụ trong lớp anh ngữ, làm cho cả Thất Trung đều biết tin tức. Nhưng Tần Lãng không có rãnh để giải thích lý do với Tôn Bác, chỉ nói:

- Tôn lão sư, dù gì thì thầy cũng là một lão sư, hẳn là quan tâm đến tin tức quốc tế hơn em chứ. Hiện tại, chỉ cần là người Trung Quốc đều kêu gọi tẩy chay hàng Nhật, thầy không tẩy chay hàng Nhật cũng được, nhưng cứ khăng khăng mua một chiếc xe Nhật Bản. Thầy lái xe như vậy ra đường có bị người ta đánh cũng không sao, nhưng đừng làm cho Đào lão sư sợ chứ.

- Em nói cái gì? Cái gì là đập xe chứ? Chỉ có người không hiểu biết như em mới nói vậy thôi!

Tôn Bác dùng giọng điệu trưởng bối nói với Tần Lãng:

- Nhật Bản có rất nhiều thứ đáng để cho chúng ta học tập, thí dụ như tính năng của xe Honda Accord cũng không tệ...

Tôn Bác tức giận đến nỗi suýt nữa chửi thề rồi.

Nhưng điều khiến Tôn Bác không ngờ chính là Đào Nhược Hương vẫn đứng yên lặng một bên bỗng lạnh nhạt nói:

- Tôn lão sư, nếu như thầy không ngại thì chúng ta cứ đi bộ đi, dù sao thì quán ăn cũng không xa.

Đôi mày của Tôn Bác nhíu lại hai lần, hắn đang cố gắng kềm chế sự kích động muốn đập chết Tần Lãng dưới đáy lòng, nhẹ nhàng gật đầu:

- Được, vậy xem như là đi tản bộ đi, hoạt động tay chân chút trước khi ăn cơm thì ăn uống sẽ có khẩu vị hơn.

Tản bộ trước khi ăn cơm chẳng những không khiến cho khẩu vị của hắn tăng lên mà còn khiến cho dạ dày hắn to hơn, lại để cho Tần Lãng chọc tức rồi.

Trước đây, Tôn Bác vốn không có để cậu học sinh Tần Lãng này vào mắt, nhưng hắn thực sự đã đáng giá thấp năng lực của Tần Lãng rồi. Lúc này, ba người: Tần Lãng; Tôn Bác và Đào Nhược Hương cùng nhau tản bộ ở sân trường, tay Tần Lãng vẫn đang cầm bó hoa, đi ở bên trái Đào Nhược Hương, mặt mũi vô cùng phấn chấn, nhìn ngó xung quanh, mỉm cười chào hỏi những bạn học đi qua. Cậu cảm thấy cậu mới chính là diễn viên chính tối hôm nay.

Ngược lại, dường như ấn đường của Tôn Bác đã biến thành màu đen. Mặc dù toàn thân hắn mặc âu phục, chân mang giày da nhưng giống như là lưng hắn đang cõng chữ "Vận" vậy, hoàn toàn không còn tâm trạng phấn khởi nữa rồi.

Tôn Bác biểu hiện như thế là do Tần Lãng chọc tức, hắn vốn xem bữa ăn tối nay như là một cuộc hẹn hò, chẳng những chăm chút tỉ mỉ hình tượng bản thân mà còn vạch xong kế hoạch. Ví dụ như đi nhà hàng nào ăn, ngồi ở vị trí nào. Ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một kẻ phá đám Tần Lãng làm cho tất cả nỗ lực của Tần Lãng đều bị uỗng phí, lại còn ôm một bụng tức giận nữa chứ.

Nếu như không phải hắn lo lắng đến thái độ làm người của mình thì hắn đã bóp chết Tần Lãng rồi.

Thế nhưng bất kể trong lòng Tôn Bác đang suy nghĩ đến ý định nham hiểu nào cũng không có ảnh hưởng đến Tần Lãng, dù chỉ là nửa phần. Lúc này tâm tình của Tần Lãng rất thoải mái, âm thầm nói:

- Ta bây giờ chính là hoa tươi trong tay, mỹ nhân bên cạnh, tiền cơm cũng không cần lo, cuộc sống như vậy thực sự là sảng khoái mà!

- Tôn Lão sư à! Dường như là thầy mất hứng à? Sao đi cả đoạn đường dài mà thầy không nói câu nào vậy?

Mới ra đến cổng trường thì Tần Lãng chợt thốt lên một câu như vậy. Câu nói của cậu chính là hành động xát muối lên vết thương của Tôn Bác.

Khóe miệng Tôn Bác chợt giật giật mấy cái, trong lòng âm thầm nói dọc đường đi tiểu tử ngươi nói liên tục, có cơ hội cho lão tử chen vào câu nào sao. Nhưng mà hắn vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, nói:

- Thầy đang nghĩ là chút nữa chúng ta đi nơi nào ăn.

- Làm gì phức tạp như vậy chứ!

Tần Lãng nói:

Thực ra thì đến chỗ nào ăn không quan trọng, mấu chốt là đi ăn cơm với ai. Cùng ăn cơm với Đào lão sư thì dù ăn ở quán lề đường cũng thấy ngon.

- Được rồi Tần Lãng, em không cần phải nịnh cô như vậy.

Đào Nhược Hương cười cười, chỉ một quán phía trước:

- Vậy thì ăn ở quán dành cho những người yêu thích ăn cay đằng trước đi, món ăn ở đó cũng không tệ lắm, hơn nữa còn có vị cay rất đặc trưng.

Nếu như Đào Nhược Hương đề nghị thì đương nhiên là Tần Lãng và Tôn Bác sẽ không phản đối rồi.

Tôn Bác giành đi vào nhà hàng trước, nói với cô gái đứng sau quầy tính tiền.

- Cho chúng tôi một phòng tốt nhất đi!

- Phòng tốt nhất?

Cô gái đứng sau quầy tính tiền vừa nhai kẹo cao su, vừa quan sát Tôn Bác. Dùng ngữ khí châm chọc, nói:

- Vị đại ca này, quán của chúng tôi chỉ là một hàng ăn bình thường thôi không phải là nhà hàng năm sao hay là khách sạn xa hoa đâu. Nếu như anh muốn một phòng thượng hạng gì đó thì tôi sẽ dùng bình phong chắn lại là được.

Tuy ngoài miệng cô gái đứng sau quầy tính tiền nói như vậy nhưng trong lòng âm thầm khinh bỉ Tôn Bác:

- Giả bộ là thượng lưu sao! Muốn giữ thể hiện thì sao ngươi không đi nhà hàng, khách sạn trong thành phố đi.

- Được rồi, chỉ là ăn một bữa cơm thôi, không cần bày vẽ phòng óc làm gì.

Đào Nhược Hương cũng cảm thấy không cần phải làm như vậy, nếu như ăn cơm ở quán ăn bên ngoài trường thì không cần phải quá chú ý đến mấy cái đó.

- Đúng đấy Tôn lão sư à! Thầy không cần làm những chuyện lập dị như vậy, coi như là cùng Đào lão sư hưởng thụ cảm giác "Dân dã" không được sao?

Tần Lãng cười nói.

Đào Nhược Hương nghe thấy hai chữ "Lập dị " thì liếc Tần Lãng một cái, bởi vì Đào Nhược Hương cảm thấy Tần Lãng đây đang âm thầm mắng Tôn Bác. Trong số những câu nói phổ biến nhất trên intetrnet năm nay có câu "Tiện nhân chính là người lập dị"!

Tần Lãng nhìn thấy ánh mắt của Đào Nhược Hương thì cậu đã biết ý châm biếm của mình đã bị cô khám phá, vội vàng cười ha ha, nói:

- Em thấy chỗ ngồi bên kia không tệ, chúng ta mau đến đó đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK