• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dị trùng, tên cũng như nghĩa, chính là không giống với những độc trùng bình thường khác.

Người khác với dị nhân, ví như có người trời sanh có thần lực hoặc là trời sinh có trí lực, hoặc là thị lực, thính lực ưu việt, còn có những người khác có thiên phú dị bẩm ở những phương diện khác, những người này đều là dị nhân; Tương tự thú cũng có dị thú, ví như có rắn hai đầu, có bò ba sừng, còn có nhiều loài quái thú khác nữa. Người cổ đại không biết rõ nguyên nhân thì nói là những con dị thú này là vật thành tinh.

Trên thực tế, theo Tần Lãng thì dị nhân, dị thú, dị trùng cũng chỉ là loài bình thường có gen tiến hóa, hoặc là ảnh hưởng của đột biến gen.

Điểm thần kỳ chính là quyển Độc Kinh mà lão độc vật truyền thụ cho Tần Lãng có ghi lại phương pháp nuôi nấng và cách dùng đủ loại dị trùng. Cũng tức là nói, nếu như Tần Lãng lấy được máu của con bọ ngựa màu máu này thì cậu chắc chắn có biện pháp dùng và nuôi dưỡng nó, hơn nữa còn có thể kích phát tiềm năng của nó!

Ngay lúc Tần Lãng đang miên mang suy nghĩ không để ý thì con bọ ngựa màu máu đó đã không thấy đâu!

Cậu vội vàng tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm được một bóng dáng màu đỏ ở trong bụi cỏ.

Chỉ thấy con bọ ngựa màu máu mà mình đang tìm đang ở trong bụi cỏ "Tằng tịu" với một con bọ ngựa màu lục!

Tần Lãng không ngờ tên này lưu manh như vậy, vừa mới ăn no đã bắt đầu đi tư dâm rồi. Dục! Chẳng qua Tần Lãng biết đối với loài bọ ngựa thì giao phối tuyệt đối là một chuyện vô cùng thoải mái đến chết, bởi vì loài bọ ngựa có một nửa giống với con người trong chuyện giao phối. Trong quá trình giao phối, con bọ ngựa đực cùng bị con bọ ngựa cái ăn tươi. Mà lúc này, con bọ ngựa cái đã bắt đầu chuẩn bị hành động chặt đầu của nàng.

Tần Lãng không nhịn được mà thầm than một tiếng, tiếc cho một con bọ ngựa hung hãn như vậy phải trở thành quỷ phong lưu.

Nhưng đúng vào lúc này, việc khiến cho Tần Lãng không ngờ đã xảy ra, con bọ ngựa màu máu đang yên lòng tựa đầu vào con bọ ngựa cái, hoàn toàn giao bản thân cho con bọ ngựa cái gặm cắn, còn nửa người dưới lại đang bận rộn chuyển động. Con bọ ngựa cái vốn dễ dàng chém bay đầu con bọ ngựa màu máu, nhưng đầu của nó lại rất cứng rắn, tuy rằng răng của con bọ ngựa cái rất sắc bén, nhưng lại chẳng ăn thua gì.

Chỉ chốc lát sau, con bọ ngựa màu máu tựa hồ đã xuyên thấu thoải máy rồi, cái đuôi của tên lưu manh đó đang run lên, chân duỗi thẳng cẳng, chỉ một cước đã đá bay con bọ ngựa cái, sau đó tiếp tục sải cánh, không ngờ nó lại bay về phía Tần Lãng!

Tần Lãng vội vàng tập trung chờ đợi, lấy hai tay che khuôn mặt lại, cậu đã biết rõ thủ đoạn của con bọ ngựa màu máu này rồi, với lại cậu cũng không muốn bị tên này tập kích bất ngờ.

Nhưng nó lại không có công kích Tần Lãng mà đậu trên bàn tay Tần Lãng, dường như nó rất có thiện cảm với Tần Lãng.

- Đây là chuyện gì?

Trong lòng Tần Lãng bắt đầu nghi ngờ.

Trên thế giới này không có người nào vô duyên vô cớ yêu mến cả, cậu biết con bọ ngựa màu máu này có thiện cảm với mình như vậy thì có chút bất ngờ, chẳng qua là trước mắt hắn còn chưa biết nguyên nhân.

Nhưng đối với Tần Lãng mà nói, cái này là một chuyện tốt, bởi vì vừa rồi hắn không biết làm thế nào bắt được con bọ ngựa màu máu này, bởi vì hai càng của nó quả thực quá sắc bén!

Ngoài ra, trong lúc con bọ ngựa màu máu bay vào trong tay Tần Lãng thì cậu lập tức cảm giác được trong cơ thể nó ẩn chứa độc tính vô cùng kinh khủng, so với độc tính của Thái Hoa Xà còn mạnh hơn không chỉ mấy trăm lần.

Tần Lãng từ bên túi màu trắng đeo bên hông lấy ra một viên độc dược, do chính tay lão độc vật luyện chế để trong lòng bàn tay, làm đồ ăn cho bọ ngựa màu máu, mà nó dường như cũng rất vui vẻ mà thưởng thức viên trùng lương này. Sau đó Tần Lãng cẩn thận đem nó bỏ vào trong chiếc túi màu đen, vừa tiến vào trong túi thì nó dường như rất là mệt mỏi, nhanh chóng thiếp đi.

Hai cái túi da này đều là do lão độc vật đưa cho Tần Lãng, túi màu đen được đặt tên là Vạn Độc Nan, có tác dụng vô cùng đăc biệt: độc trùng vừa tiến vào túi, ngay lập tức sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông, như thế thì sẽ tránh được việc các con độc trùng công kích lẫn nhau, đồng thời cũng kéo dài tuổi thọ của độc trùng.

Bắt được một con độc trùng là một chuyện vô cùng khó khăn, cho nên không thể làm tổn hao tuổi thọ của chúng nó được.

Thép tốt nhất định phải dùng ở trên ngọn gió!

Hôm nay, việc luyện công lại có thu hoạch ngoài ý muốn, trong lòng Tần Lãng tràn đầy vui mừng, nhìn lên trời đã không còn sớm nữa, vì thế cậu nhanh chóng trở về trường học.

Sau khi Tần Lãng vừa rời khỏi mấy phút, giữa núi rừng xuất hiện một thân ảnh màu lục, đạo thân ảnh này đang lấy một tốc độ khó tin bay lượng khắp núi rừng, tựa như đang tìm kiếm một thứ gì đó rất quan trọng.

......

Hàn Tam Cường thức trắng đêm, không ngủ.

Đêm qua, sau khi được Tần Lãng báo mình bị trúng thạch tín, lúc về Hàn Tam Cường đã lập tức tìm bác sĩ khám suốt đêm cho mình, kết quả kiểm tra đúng như Tần Lãng đoán, Hàn Tam Cường thực sự trúng độc, hơn nữa hàm lượng độc chất trong máu cũng không thấp!

Bác sĩ đề nghị Hàn Tam Cường lập tức nhập viện điều trị, nhưng Hàn Tam Cường không nghĩ như vậy, tuy trình độ hắn không cao, tính tình lại ngang bướng, nhưng hắn thấy Tần Lãng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra hắn trúng độc thì chắc chắn cũng có thể dễ dàng giải độc. Hơn nữa, lần này độc hắn trúng là thạch tín, chỉ cần nghe cái tên mà hắn đã nghe nhiều trong mấy bộ phim cổ đại thì hắn cảm thấy rất kinh khủng, hắn cho rằng mình nên tìm Tần Lãng giải độc sẽ chắc hơn.

Cho nên mới sáng sớm, Hàn Tam Cường đã sai Đuôi Ngựa mang theo hai tên đàn em đi đến trường học mời Tần Lãng.

Dù sao thì Đuôi Ngựa cũng chịu trách nhiệm "Làm ăn" ở phố chợ gần trường, nên hắn cũng quen thuộc với tình hình của trường Thất Trung hơn.

Thông qua việc dò hỏi, Đuôi Ngựa nhanh chóng biết được lớp học cùng với tên của Tần Lãng. Thế nhưng hắn không dám tùy tiện quấy rầy Tần Lãng, đợi đến lúc tan học thì Đuôi Ngựa mới dẫn hai tên đàn em đi về lớp học của Tần Lãng.

- Mã ca, sao anh lại tới đây?

Trên cầu thang, một người mặc đồng phục bóng rổ chủ động bắt chuyện với Đuôi Ngựa. Người này tên là Triệu Quang, là cầu thủ bóng rổ của trường Thất Trung, từng dùng tiền mời đàn em của Đuôi Ngựa giúp đỡ.

- Triệu Quang à! Có chuyện gì?

Đuôi Ngựa hỏi một câu.

- Mã ca, tôi muốn mời anh dạy bảo một người!

Triệu Quang liền vội vàng nói.

- Hôm nay, lão tử không rãnh.

Đuôi Ngựa có vẻ như rất sốt ruột.

- Vậy chờ lúc nào Mã ca rãnh rỗi giúp đỡ cũng được.

Triệu Quang đem năm trăm đồng đặt vào tay của Đuôi Ngựa.

Đuôi Ngựa đương nhiên không khách khí, thuận tiện cầm tiền nhét vào túi áo.

- Mã ca, anh muốn tìm người sao? Có muốn tôi dẫn đường không?

Triệu Quang lấy lòng nói.

- Cao tam, ban mười một.

Đuôi Ngựa nói.

Triệu Quan vội vàng dẫn ba người đi về phía trước, vừa tới chỗ rẽ lầu bốn, Triệu Quang liền thấy Tần Lãng đang đi xuống lầu. Trong lòng Triệu Quang thầm nói oan gia ngõ hẹp. Hôm trước, Tần Lãng đã làm cho hắn mất mặt ở ngay chỗ này, hôm nay, lại trùng hợp gặp ngay chỗ này, hắn làm sao có thể buông tha thù hận được chứ, hơn nữa lần này hắn còn có người giúp đỡ.

- Tần Lãng, thật là thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông đến!

Triệu Quang cản đường Tần Lãng, đắc ý cười gằn một tiếng, nói:

- Mã ca, chính là tên tiểu tử này đã khiến tôi mất mặt hôm trước, hôm nay vừa vặn đụng phải, anh tiện tay giáo huấn hắn một chút được không?

Tần Lãng cũng không thèm liếc nhìn Triệu Quang một cái, quét ánh mắt về phía Đuôi Ngựa:

- Đuôi Ngựa, là anh muốn giáo huấn tôi sao?

- Không... Không phải, Tần ca đừng có hiểu lầm!

Đuôi Ngựa vội vàng giải thích, hắn chính là phụng lệnh Hàn Tam Cường đến đây mời Tần Lãng, nếu để cho Tần Lãng hiểu lầm mà không chịu giải độc cho Hàn Tam Cường thì Đuôi Ngựa có thể dự đoán trước được kết cục vô cùng kinh khủng, chắc chắn Hàn Tam Cường sẽ giết chết hắn!

- Tần ... Ca?

Lúc Triệu Quang nghe thấy Đuôi Ngựa lúng túng gọi Tần Lãng là "Tần ca" thì hắn thoáng bối rối.

Đuôi Ngựa hận không thể lập tức giết chết Triệu Quang, một bạt tay đã rơi trên mặt Triệu Quang, sau đó hắn cầm năm trăm đồng đưa cho Triệu Quang, nói:

- Tên chó Triệu Quang, mắt của mày bị chó gặm rồi phải không? Sao mày lại dám xúc phạm đến Tần ca! Nơi này là trường học, lão tử sẽ không động thủ với mày, nhưng mà tốt nhất là mày đừng có đi ra ngoài đường, bằng không thì lão tử sẽ cho mày biết thế nào là sống không bằng chết!

Triệu Quang nhìn thấy bộ dáng Đuôi Ngựa hung hãn như vậy thì hắn đã bị dọa đến toàn thân run lẩy bẩy.

Tuy Thiệu Quang là trường học nhưng Đuôi Ngựa cũng hiểu được phương diện đánh nhau trong trường học với bên ngoài rất khác biệt. Loại người giống như Đuôi Ngựa chính là nhân vật chuyên động đao động thương, không phải là người mà một học sinh trung học như hắn có thể chọc nổi.

- Đuôi Ngựa! Nếu đã biết đây là trường học thì làm lớn chuyện như vậy làm gì?

Tần Lãng không muốn người khác để ý tới mình, ý bảo đuôi ngựa xuống dưới lầu rồi nói.

Xuống dưới lầu, Đuôi Ngựa vội vàng nói mục đích của mình.

- Như thế này... Tôi đây sẽ đi xem tình hình Cường ca của các người một chút.

Tần Lãng đáp ứng việc này, trong lòng thầm tính toán, Hàn Tam Cường là tay anh chị hẳn quen biết không ít người, có thể biết rõ những người mà lão độc vật muốn cậu đi dọn dẹp.

Đám người Đuôi Ngựa rất vui mừng, vội vàng mời Tần Lãng ra khỏi trường đến giải độc cho Hàn Tam Cường.

- Này... Đứng lại, cậu học ban nào, lúc này không được tùy tiện ra vào trường học, có xin phép lão sư nghỉ...

Vừa mới đến cửa trường học, Tần Lãng đã bị bảo vệ giữ cửa cản lại.

Tần Lãng còn chưa có mở miệng giải thích lý do thì Đuôi Ngựa đã nhanh chóng vọt tới phòng bảo vệ, đem ánh mắt sắt bén nhìn bảo vệ.

Bảo vệ nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Đuôi Ngựa thì vội vàng đem lời nói nuốt xuống, đồng thời mở cửa để cho Tần Lãng và Đuôi Ngựa ngênh ngang rời khỏi trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK