Mục lục
[Dịch] Tống Thời Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đội ngũ có hơn hai mươi người này, Ngọc Doãn vẫn luôn cảm thấy khó xử.

Trước hết, hắn là đàn ông, hơn nữa không có chút quan hệ gì với Đại Liêu. Sở dĩ bị cuốn vào trong này, đơn giản chỉ là vì ngoài ý muốn. Ngoại trừ hai người là Dư Lê Yến và Nhậm Oán quan tâm hắn, những người còn lại ai cũng có phần đề phòng Ngọc Doãn.

Cũng khó trách, trong hai mươi mấy người này, Nhậm Oán là nghĩa tử của Nhâm lão công, đương nhiên không có vấn đề gì.

Còn những người còn lại nếu không phải là dòng dõi quý tộc của Đại Liêu thì cũng là thị vệ của Da Luật Tập Nê Liệt. Trong lòng bọn họ, đàn ông là không thể tin! Lúc trước nếu không phải vì Đại Tống không giữ chữ tín, có lẽ Đại Liêu không bị diệt vong nhanh như thế. Trong tiềm thức của bọn họ có một loại căm thù không hiểu được đối với đàn ông. Nhưng Ngọc Doãn là người được Dư Lê Yến giới thiệu cho nên bọn họ cũng không thể biểu hiện quá mức rõ ràng.

Tuy nhiên, một vài bài xích nho nhỏ vẫn xảy ra.

Thế cho nên, với tình thế của Ngọc Doãn hiện giờ rất khó xử, có thể nói là chẳng có ai xem hắn vào đâu.

Nếu không phải Ngọc Doãn có ý đồ riêng, nói không chừng đã sớm phất tay áo mà đi. Nhưng càng như thế, những người này lại càng bài xích hắn...

Lần này, Ngọc Doãn cũng không thể tránh.

Khi dừng lại nghỉ tạm, hắn một thân một mình nhóm lửa, lặng lẽ nấu cơm.

Nghe Dư Lê Yến gọi, Ngọc Doãn phủi tro bụi, đứng dậy đi về phía Dư Lê Yến.

Dư Lê Yến kéo ống tay áo của hắn, dẫn tới bên cạnh Da Luật Tập Nê Liệt:

- Tiểu Ất tới thật đúng lúc, hãy cho ta một ý kiến, chúng ta có nên đi Chấn Võ cùng tụ hợp với phụ hoàng hay là đi Thiên Đức Quân mà chờ nhận tin chiến thắng của phụ hoàng?

- Đúng vậy nha, Yến muội nói ngươi rất lợi hại, ngươi hãy đưa ra một ý kiến đi.

Da Luật Tập Nê Liệt vừa trợn tròn mắt nhìn Ngọc Doãn vừa nói. Tuy nhiên trong lời nói kia, lại không có ý nhờ cậy bao nhiêu, phần nhiều là mang một thái độ không sao cả, thậm chí còn có chút ý khinh miệt. Ngọc Doãn không biết cưỡi ngựa là đã bị Da Luật Tập Nê Liệt coi thường rồi; về sau lại nghe nói xuất thân của Ngọc Doãn là một người bán thịt cho nên càng thêm khinh thường... Nếu không đã từng thử qua khí lực của Ngọc Doãn, lại thêm nghe Dư Lê Yến nói Ngọc Doãn đã giết mười mấy A Lý Hỉ của người Nữ Trực, nói không chừng Da Luật Tập Nê Liệt sẽ cho rằng Ngọc Doãn chẳng có tài cán gì.

Đối với điểm này, lẽ nào Ngọc Doãn lại không nhận ra?

Lập tức chỉ cười cười, cũng không để ý tới Da Luật Tập Nê Liệt.

Trải qua trong khoảng thời gian này tiếp xúc, hắn cũng nhìn ra, Da Luật Tập Nê Liệt kỳ thật chính là một tên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Ngọc Doãn không cho y là người cơ trí. Tuy rằng y xem thường Ngọc Doãn, nhưng dù gì cũng có xuất thân cao quý, lại đường đường là Hoàng tử, nên cũng không để ở trong lòng. Dòng dõi cao quý, có người nào mà không kiêu ngạo?

- Tình hình hiện nay như thế nào?

Ngọc Doãn không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại.

Dư Lê Yến bước tới một bước, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, chỉ lên một bản đồ đơn giản trước mặt nói:

- Chúng ta vừa mới nhận được tin, sau khi phụ hoàng xuất binh từ Giáp Sơn, đã liên tiếp thắng lợi. Hiện nay, phụ hoàng dẫn binh công phá Ngư Dương Lĩnh, thẳng đến Thanh Mộ Trại... Theo sự suy đoán của ta và tứ ca, nhiều nhất là hai mươi ngày, phụ hoàng đã có thể công phá Chấn Võ, đánh thẳng đến phủ Đại Đồng.

Dư Lê Yến vừa nói, vừa chỉ trên địa đồ.

Ngọc Doãn nhìn vào bản đồ da dê đơn giản ở trước mặt, một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi:

- Hiện nay ai là người trấn thủ ở phủ Đại Đồng?

- Phủ Đại Đồng?

Dư Lê Yến nhìn về phía Tập Nê Liệt.

Da Luật Tập Nê Liệt vốn không muốn trả lời Ngọc Doãn, nhưng thấy Dư Lê Yến trừng y, lúc này mới gượng gạo nói:

- Trước khi đi phụ hoàng có nói, hiện nay Nguyên soái của phủ Đại Đồng là Oát Lý Diễn, còn phó tướng của Oát Lý Diễn là Bồ Sát Thạch Gia Nô đảm nhiệm chức phó Nguyên soái.

- Oát Lý Diễn là ai?

Ngọc Doãn buột miệng hỏi.

Tức thì Da Luật Tập Nê Liệt nổi giận, đứng lên nói:

- Yến muội, không phải là ta không biết phép tắc, nhưng muội nói Tiểu Ất này là người có thể dùng, nhưng tại sao ngay cả Oát Lý Diễn là ai cũng không biết? Người như thế mà nói..., có đáng để ta và muội tin tưởng không? Ta không thể tin.

- Tứ ca!

Dư Lê Yến không vui, sa sầm mặt nói:

- Trước giờ Tiểu Ất đều ở Khai Phong, không có tiếp xúc với người Nữ Trực, làm sao biết Oát Lý Diễn là ai?

Ca phải nói rõ ràng một chút... Tiểu Ất, Oát Lý Diễn này chính là Hoàn Nhan Lâu Thất, là thủ lĩnh Thất Thủy của Nữ Trực, rất dũng mãnh thiện chiến.

Khuôn mặt của Ngọc Doãn vốn đỏ bừng, nhưng nghe Dư Lê Yến nói vậy, liền nổi giận!

- Điện hạ cứ nói thẳng là Hoàn Nhan Lâu Thất thì được rồi, tên Nữ Trực của y kỳ quái như thế, ta làm sao mà biết được?

Cũng không thể trách vì sao Ngọc Doãn lại nổi giận, hắn biết rất rõ về Hoàn Nhan Lâu Thất này. Chỉ có điều không nhớ rõ tên tự của Hoàn Nhan Lâu Thất. Đương nhiên, điều này có quan hệ rất lớn với văn hóa lạc hậu của người Nữ Trực. Trước khi người Nữ Trực quật khởi, thậm chí ngay cả chữ viết của mình cũng không có. Mãi cho đến khi Hoàn Nhan A Cốt Đả lập quốc, lúc đó Nguyên soái Hữu Giám Quân của người Nữ Trực là Hoàn Nhan Cốc Thần mới sáng tạo ra. Lúc bấy giờ ngôn ngữ của người Nữ Trực cực kì ít ỏi, cho nên việc đặt tên cũng rất quái đản.

Ví dụ như tên Nữ Trực Niêm Hãn có nghĩa là 'Tâm'; còn Ngột Truật của đại danh đỉnh đỉnh Hoàn Nhan Ngột Truật trong lịch sử lại có nghĩa là 'Đầu'. Thậm chí, như Mưu Lương Hổ, nếu như phiên dịch ra, đó là 'Vô lại' ... Những tên tương tự như vậy rất nhiều, bởi vì văn tự ít, cho nên mặc kệ là nghĩa tốt hay xấu, người Nữ Trực cũng vẫn cứ dùng.

Sau này Nữ Trực và Đại Tống qua lại nhiều hơn, một vài nhân vật cao quý cũng đã có tên Hán dễ nghe.

Tuy nhiên giữa những người Nữ Trực với nhau hoặc giữa người Nữ Trực với người Khiết Đan, phần lớn vẫn còn có thói quen gọi theo tên Nữ Trực.

Da Luật Tập Nê Liệt gọi Hoàn Nhan Lâu Thất là 'Oát Lý Diễn' không sai, mà Ngọc Doãn không biết Oát Lý Diễn là ai cũng rất bình thường.

Dư Lê Yến nghe Ngọc Doãn giải thích, nhịn không được cười ha ha.

- Tứ ca, ca thấy chưa... không thể trách Tiểu Ất được, nếu ca cứ gọi thẳng là Hoàn Nhan Lâu Thất thì hắn đã biết ngay là ai rồi.

Về phần Bồ Sát Thạch Gia Nô, là quý tộc của Nữ Trực, cũng là con rể của Kim thái tổ Hoàn Nhan A Cốt Đả.

Ngọc Doãn nói:

- Ta nghe người ta nói, phủ Đại Đồng này trước kia là do Hoàn Nhan Lâu Thất đoạt được?

Da Luật Tập Nê Liệt và Dư Lê Yến nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ ảm đạm, gật đầu tỏ ý xác nhận lời của Ngọc Doãn là không sai.

- Ta nghe người ta nói, Hoàn Nhan Lâu Thất này kiêu dũng thiện chiến, dũng mãnh vô địch.

Ở Khai Phong từng có lưu truyền, vào năm Chính Hòa thứ năm, Hoàn Nhan Lâu Thất theo Hoàn Nhan A Cốt Đả đánh chiếm thành công thành Lỗ Cổ, cùng với Ngân Thuật dẫn binh xông trận, cửu hãm kỳ trận, đánh cho Đại Liêu các ngươi bỏ chạy tan tác. Sau lại đảm nhiệm chức Đô Thống, chiếm lĩnh Trung Kinh, công phá Tây Kinh... Năm Tuyên Hòa thứ tư, ba vạn đại quân của Tây Hạ viện trợ cho Đại Liêu, lại bị Hoàn Nhan Lâu Thất đốc chiến, đánh bại đại quân của Tây Hạ, giết hơn mấy ngàn người. Mới năm vừa rồi, Đô Thống của Đại Liêu là Lâm Nha Đại Thạch, công phá Thánh Châu, lại bị Hoàn Nhan Lâu Thất chặn đánh, bắt được Lâm Nha Đại Thạch... Ta không biết dưới trướng của lệnh tôn hiện nay, có ai là đối thủ của người này hay không?

Ngọc Doãn vừa dứt lời, ngồi xuống bên đống lửa.

Mà Dư Lê Yến và Da Luật Tập Nê Liệt thì lại ngơ ngác nhìn nhau, một lúc lâu Da Luật Tập Nê Liệt mới nói:

- Tiểu Ất, ngươi thực sự chỉ là một tên bán thịt sao?

Cũng khó trách, Ngọc Doãn có thể biết rõ chiến tích của Hoàn Nhan Lâu Thất như lòng bàn tay, khiến cho Da Luật Tập Nê Liệt ngạc nhiên vô cùng.

Thật ra, ngay cả chính bản thân của Da Luật Tập Nê Liệt cũng không biết rõ những chiến tích trước kia của Hoàn Nhan Lâu Thất. Trong mắt của Dư Lê Yến thì lại chớp động tia sáng kỳ dị, trong nội tâm có một âm thanh vang lên không ngừng: hắn chính là Hàn Đức Nhượng của ta, hắn chính là Hàn Đức Nhượng của ta!

- Vậy Tiểu Ất cho rằng...

Lần này Da Luật Tập Nê Liệt đương nhiên đã trở nên khách sáo hơn.

- Lệnh tôn xuất binh đến Giáp Sơn, thắng ở Ngư Dương Lĩnh, thậm chí kế tiếp cũng có thể thắng ở Thanh Mộ Trại và Chấn Võ, nhưng ông ấy có thực sự đương cự nổi với Oát gì đó hay không?

- Oát Lý Diễn!

Dư Lê Yến cười trả lời.

- Đúng, chính là Hoàn Nhan Lâu Thất Oát Lý Diễn!

Da Luật Tập Nê Liệt trầm mặc.

Sau một lúc lâu, đột nhiên y đứng lên nói:

- Không được, ta phải đi Chấn Võ ngay, cùng với phụ hoàng tụ hợp, khuyên phụ hoàng ngừng tiến binh.

Ái chà!!!, hóa ra người này lại là một hiếu tử!

Biết rõ gặp nguy hiểm, mà vẫn muốn đi hội hợp với Da Luật Diên Hi, cũng đáng được coi là một hảo hán.

Ngọc Doãn không lên tiếng, nhìn về phía Dư Lê Yến.

Nhưng hắn nhớ rõ, Dư Lê Yến đã từng nhắc nhở hắn, không cần phải nói nhiều...

Nhưng vừa rồi, hắn đã nói quá nhiều.

Nếu Dư Lê Yến và Da Luật Tập Nê Liệt kiên trì muốn đi tụ hội cùng với Da Luật Diên Hi, vậy thì Ngọc Doãn chỉ còn cách phải rời đi.

Bởi vì hắn biết rất rõ ràng kết quả sẽ ra sao.

Hàng mi thanh tú của Dư Lê Yến khẽ nhăn lại, đứng dậy, kéo Da Luật Tập Nê Liệt đến bên cạnh.

Ngọc Doãn cũng không muốn nghe, nhưng nhìn vẻ mặt của Da Luật Tập Nê Liệt, rõ ràng là có phần kích động...

Một lát sau, Da Luật Tập Nê Liệt đẩy Dư Lê Yến ra, bước tới trước mặt Ngọc Doãn nói:

- Tên nam mọi rợ nhà ngươi, có phải ngươi đã xúi giục Yến muội, muốn cho muội ấy không đi hội hợp cùng với phụ hoàng hay không? Nếu như phụ hoàng bị đánh bại, rõ ràng Đại Liêu của ta đã không còn hy vọng gì nữa!

Ta sớm biết, bọn nam mọi rợ các ngươi không ai là có ý tốt... Ngươi, ngươi, ngươi... rốt cục các ngươi đã dùng yêu thuật gì mà lại khiến cho Yến muội đối với ngươi nói gì nghe nấy?

Da Luật Tập Nê Liệt khờ, nhưng không có nghĩa là y ngốc.

Đến lúc này, y có thể nào lại nhìn không ra, Da Luật Dư Lê Yến thay đổi chủ ý là có liên quan rất lớn với Ngọc Doãn.

Một tay y vừa giơ cao rít gào, một tay vừa cầm vỏ bảo đao bên hông. Tuy nhiên Ngọc Doãn vẫn bình tĩnh, cầm lấy túi rượu da dê cạnh đống lửa, mở nút, ngửa đầu uống một hớp lớn, rồi sau đó phun ra một hơi thật dài.

- Nếu như điện hạ đi hội hợp cùng với lệnh tôn, Đại Liêu mới thật sự không còn hy vọng.

- Ngươi... nói bậy!

- Ta không nói bậy, trong lòng điện hạ rất rõ ràng.

Ngọc Doãn đứng lên, lạnh lùng nói:

- Tính cách của lệnh tôn như thế nào, chẳng lẽ Da Luật Tập Nê Liệt điện hạ lại không biết sao? Theo ta được biết, lệnh tôn là một người bảo thủ, một khi đã quyết định, cho dù có tới chín con trâu kéo đi cũng không thể nào lay chuyển nổi. Điện hạ cho rằng nếu cùng lệnh muội tìm gặp lệnh tôn là có thể thay đổi quyết định của ông ấy sao?

Tứ điện hạ, ta có thể cam đoan, nếu ngươi thực sự đi hội hợp cùng với lệnh tôn, đó mới là còn đường chết.

Hiện nay điện hạ là đàn ông duy nhất của hoàng thất Đại Liêu, nếu như điện hạ cũng gặp chuyện bất trắc, vậy thì Đại Liêu ai sẽ là người có thể tiếp quản? Yến muội ư? Nàng là một phụ nữ, dù có bản lĩnh đến đâu cũng khó mà khiến cho người khác tâm phục khẩu phục... Còn nữa, nếu như bây giờ điện hạ hội hợp cùng với phụ hoàng của người thì sẽ có những cái lợi gì? Chẳng lẽ là khi điện hạ đi, lệnh tôn nhất định sẽ thắng lợi hay sao?

- Việc này...

Da Luật Tập Nê Liệt cúi đầu, không biết phải cãi lại thế nào nữa.

Y vốn là một người không giỏi về tranh biện, mà những lời của Ngọc Doãn hết lần này tới lần khác đều là sự thật, càng làm cho y không biết phải làm sao.

Dư Lê Yến vẻ mặt âm trầm đi tới, trừng mắt liếc nhìn Ngọc Doãn một cái.

- Tứ ca, một khi đã như vậy, sao không nghe Tiểu Ất có cao kiến gì không?

Da Luật Tập Nê Liệt do dự một chút, gật đầu.

- Vậy ngươi nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Ngọc Doãn trầm mặc một lúc lâu, mới ngẩng đầu hạ giọng nói:

- Tứ điện hạ, tình hình hiện nay chỉ có thể quay về thành Khả Đôn mới là thượng sách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK