Mục lục
[Dịch] Tống Thời Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao Lý Bảo cũng già rồi!

Đã không còn khí huyết như năm xưa, gân cốt cũng đã mỏi mệt. Mấy năm nay Lý Bảo khổ cực tìm kiếm công pháp, muốn đột phát bình cảnh công phu tầng thứ 4, cũng chính vì xuất phát chuyện con người quá bốn mươi, chỉ sợ khó mà tinh tiến.

Qua nhiều thế hệ tông sư, người nào cũng trước bốn mươi đã bước vào công phu tầng thứ tư, rồi sau đó từ từ rèn luyện, cuối cùng trở thành tông sư đó sao?

Cho nên, Lý Bảo thật sự sốt ruột.

Hôm nay Ngọc Doãn tới khiêu chiến, càng khiến Lý Bảo cảm nhận được áp lực khó hiểu.

Hai người giao thủ hơn hai mươi hiệp, Lý Bảo đã thở hổn hển, mà quyền cước của Ngọc Dõan lại càng hung hiểm hơn, đồng thời chiêu số cũng không còn âm độc nữa mà ngược lại trở nên phóng khoáng là chính. Hắn liên tục dùng cứng đối cứng đã liên tiếp đẩy lui Lý Bảo.

Không chỉ riêng Lý Bảo, phía bên Lâm Mộc cũng không chống đỡ nổi rồi.

Khí lực của Dương Tái Hưng có lẽ không so được với Ngọc Doãn nhưng chiêu số của y hung tàn hơn.

Hai người giao thủ sau ba mươi hiệp, uy lực thương quyền của Dương Tái Hưng đã tiến hóa cực hạn, bỗng nhiên như nộ long xuất hải, lại như độc mãng xuất kích, hai phong thái âm dịu cương mãnh hoàn toàn khác biệt nhưng lại được Dương Tái Hưng sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn.

Bị Dương Tái Hưng liên tiếp đánh lui về phía sau, Lâm Mộc thở hổn hển.

- Được rồi, tất cả dừng tay.

Bên tai mọi người đột nhiên vang lên âm thanh già nua, tuy rằng không lớn nhưng lại ẩn chứa một lực lượng kỳ dị kinh người.

Tinh thần Dương Tái Hưng rung lên, tay đang ở trên không trung bất giác tự dừng lại.

Tiếp theo đó, chỉ thấy một lão già đột nhiên xuất hiện trước mặt gã. Dương Tái Hưng giật mình toàn thân lạnh toát, giẫm chân xoay nguouiwf đánh một quyền ra. Lực một quyền này không kém kình lực lúc trước vừa mới giao thủ với Lâm Mộc.

Nào ngờ lão già chỉ cười cười, thân hình chợt lóe lên, khẽ nâng chân đá trúng giữa đầu gối Dương Tái Hưng.

Như thể bị một thanh búa tạ đập trúng, Dương Tái Hưng hét to một tiếng, ngã lăn ra đất. Chiêu của lão già này tên là “Tha Thích”. Lúc Dương Tái Hưng học nghệ cũng từng thấy lão đạo sĩ sử dụng. Tuy nhiên lão già này sử dụng so với lão đạo sĩ dường như còn khéo léo hơn.

Lâm Mộc thấy Dương Tái Hưng ngã sấp xuống, lập tức vui sướng.

Gã không nói hai lời lập tức bước lên trước, nhấc chân đá tới người Dương Tái Hưng.

Lúc này chân của Dương Tái Hưng đã mất đi tri giác nên chỉ biết trơ mắt nhìn một cước của Lâm Mộc đá tới mà không thể nào né tránh được.

Đang định mở miệng mắng to, thì thấy lão già sầm mặt xuống, bước qua một bước, thân hình còm nhom còng còng chợt thẳng lên giống như được bổ sung thêm khí lập tức trở nên tráng kiện. Ít nhất trong mắt Dương Tái Hưng sự biến hóa của lão già này vô cùng rõ ràng. Tiếp theo đó, chợt nghe Lâm Mộc hét thảm một tiếng, rồi sau đó mới vang lên một âm thanh trầm đục...

Lâm Mộc như diều đứt dây lập tức bắn ra ngoài, ngã trên mặt đất, miệng hộc máu.

- Không nghe ta nói dừng tay sao?

Sắc mặt lão già thản nhiên như không xảy ra chuyện gì.

Lâm Mộc kia bị lão chạm vào thì càng không có sức đánh trả, lập tức nằm trên đất ngất xỉu.

Từ lúc lão già mở miệng đến lúc Lâm Mộc bị đánh bay ra ngoài chỉ trong cái chớp mắt.

Lúc Dương Tái Hưng ngã xuống đất, Cao Sủng cũng hoảng sợ, muốn bước lên giúp đỡ, nào ngờ vừa bước ra một bước thì Lâm Mộc đã bị đánh bay ra ngoài.

Không biết lão già này là địch hay ta! Nhưng hai lần xuất thủ của lão đã khiến Cao Sủng sợ hãi.

Không chỉ có Cao Sủng bị sợ hãi mà ngay cả Ngọc Doãn cũng chấn động. Hắn đẩy lùi Lý Bảo, nhảy vội tới bên cạnh Dương Tái Hưng.

Đây chính là mãnh tướng tương lai của Đại Tống, sao có thể....

Hắn tự tay xem xét vết thương cho Dương Tái Hưng, lại nghe lão già lạnh nhạt nói:

- Đừng lo lắng, chỉ là tạm thời mất cảm giác thôi, không có gì đáng ngại, sau một lúc nữa sẽ hồi phục. Có hơi đau, sau đó hơi sưng một chút. Về nhà dùng cường cân hoạt huyết dược ngâm một canh giờ, cho người xoa bóp là hết. Đây coi như là sự giáo huấn cho đám tiểu tử các ngươi, đừng cho rằng luyện được một chút quyền cước đã tỏ ra vô địch thiên hạ. Đúng rồi, về nói với Trương Tiến rằng Chu sư huynh đã tạ thế rồi, ân ân oán oán năm xưa đã qua hết! bằng này tuổi rồi còn để cái chuyện đó luẩn quẩn trong lòng sao?

Lão già này đang nói chuyện với Dương Tái Hưng, khiến gã chẳng hiểu ra sao cả.

- Trương Tiến là ai?

Gã mở miệng hỏi. Lão già cũng ngẩn ra:

- Chẳng lẽ sư phụ ngươi không phải là Tung Sơn Nhất Đấu Mễ sao?

- Đúng vậy...nhưng ta không biết tên của sư phụ.

Dương Tái Hưng vẫn ngây dại, nghĩ không ngờ Ngự quyền quán này lại có người biết lão đạo sĩ. Lão già nghe vậy chỉ biết dở khóc dở cười:

- Người này đúng là vẫn canh cánh kia trong lòng. Năm xưa thua Chu sư huynh thì thề không dùng đến tên nữa. Hắn có khỏe không?

- Không biết!

Dương Tái Hưng mơ hồ đáp:

- Sư phụ dạy ta tám năm, rồi sau đó đột ngột bỏ đi, chưa từng để lại lời nhắn gì.

Nét mặt lão già xuất hiện sự thất vọng. Lão thở dài, nhìn lại Ngọc Doãn với vẻ mặt phức tạp.

- Ngươi biết ta là ai không?

Ngọc Doãn bối rối, lão già xuất hiện bất thình lình, thật sự khiến hắn giật mình. Đặc biệt là âm thanh quỷ dị kia suýt nữa phá tâm cảnh của hắn. Nhìn thân thủ của lão sợ rằng cũng không phải là người đơn giản. Bản lĩnh của Lâm Mộc tuy rằng hắn không nắm rõ lắm, nhưng nhìn gã và Dương Tái Hưng giao thủ mười mấy hiệp cũng cho thấy không phải là người kém cỏi. Nhưng một nhân vật như vậy lại bị lão già trước mắt xử lý nhanh gọn.

Trong lòng Ngọc Doãn đột nhiên nảy sinh sự sợ hãi, lẽ nào chuyện hôm nay phải bỏ qua sao?

Lúc này, Lý Bảo đã lui về, nhìn sắc mặt y thật sự xám xịt. Mà Lâm Mộc vẫn nằm trong vũng nước hôn mê bất tỉnh, nhưng không một giáo đầu Ngự quyền quán nào dám ra cứu chữa. Nghe lão già hỏi, Ngọc Doãn day day mũi, khẽ lắc đầu.

- Ta là Trần Hi Chân.

Vốn tưởng rằng báo tên sẽ khiến Ngọc Doãn sợ hãi. Nhưng nhìn thì thấy vẻ mặt Ngọc Doãn cũng mờ mịt: Trần Hi Chân là ai? Rất nổi danh sao?

Hắn nhìn sang Cao Sủng và Dương Tái Hưng, cũng thấy hai người ngơ ngác.

Nét mặt lão già có chút ngại ngùng, rồi nổi giận quát:

- Chẳng lẽ nhạc phụ ngươi chưa từng nhắc tới tên ta?

Ngọc Doãn do dự một chút rồi lắc đầu. Hắn vốn cũng không phải là người trong giang hồ nên đối với chuyện giang hồ cũng không đi tìm hiểu. Thậm chí nhiều lời đồn về giang hồ nghe được cũng là từ Yến Nô.Mà Yến Nô...khi Chu Đồng còn sống lão không hy vọng Yến Nô bị cuốn vào thị phi trong giang hồ, cho nên dù có nhắc tới cũng chỉ là mấy lời ít ỏi. Những điều Yến Nô không biết, Ngọc Doãn lại càng không biết.

Về phần Dương Tái Hưng và Cao Sủng cũng không khác gì Ngọc Doãn lắm. Mặc dù Dương Tái Hưng có một vị sư phụ như vậy, nhưng ông cũng không nói gì với gã.

Võ nghệ của Cao Sủng là do gia truyền, càng không phải là người trong giang hồ, thì làm sao gã có thể nghe đến cái tên “Trần Hi Chân” chứ.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của ba người khiến lão già dở khóc dở cười. Lão do dự một chút, đột nhiên thở dài:

- Vừa vào giang hồ không bao lâu, không biết cũng tốt. Nhìn ba người các ngươi thật ra cũng khiến lão phu nhớ tới một chuyện trước đây. Năm đó ta cùng với Chu sư huynh và Trương sư đệ tình thân như tay chân, nhưng bước vào giang hồ lại trở mặt thành thù. Chu sư huynh và Trương sư đệ không nhắc tới ta, chứng minh bọn họ không muốn các ngươi cuốn vào những chuyện thị phi trong chốn giang hồ. Cũng như ta vừa mới nói đó, chuyện đã qua, không nghĩ tới nữa... Lúc Ngự quyền quán mới mở là để người ta tập võ cho thân thể khỏe mạnh. Những ân oán cá nhân trong quán không liên quan tới Ngự quyền quán. Cho nên, ba người các ngươi cứ yên tâm. Ngự quyền quán sẽ không xen vào ân oán của các ngươi, cứ sống cho tốt không cần lo lắng.

Nói xong, lão già quay lại nhìn đám giáo đầu.

- Ta nói thế, tất cả nghe rõ chưa?

Chúng giáo đầu nào dám chậm trễ, vội cung kính nói:

- Kính cẩn tuân theo giáo huấn của Trần Công.

Dù sắc mặt Lý Bảo xám xịt nhưng cũng không dám bộc lộ sự bất mãn. Y lén nhìn Ngọc Doãn. Lúc này sự kiêng kị và ghen ghét trong lòng y bất giác tăng lên vài phần.

“Ngọc Tiểu Ất đã có thành tựu. Nếu không sử dụng chút thủ đoạn, sớm muộn gì cũng trở thành tai họa...có lẽ, ta nên quyết định.”

Nghĩ đến đây,ánh mắt Lý Bảo có chút hung hãn.

Trần Hi Chân nói xong lại trở lại bộ dạng uể oải như trước, khoát tay với Ngọc Doãn:

- Đi đi, sau này đừng gây chuyện sinh sự nữa. Sau khi trở về sống cho tốt, nhớ phải đối xử tử tế với Cửu Nhi tỷ đấy.

“Lão biết Yến Nô?” Ngọc Doãn choáng váng.

Trần Hi Chân xuất hiện, thực sự khiến hắn có cảm giác không thể tin nổi. Hắn vừa định mở miệng, đã thấy Trần Hi Chân dừng bước, liếc nhìn Lâm Mộc đang hôn mê bất tỉnh, hừ lạnh một tiếng nói:

- Đưa nó về phòng, đợi nó khỏe thì đuổi ra khỏi Ngự quyền quán. Ngự quyền quán không cần loại tiểu nhân ném đá xuống giếng như nó. Cho dù là thua cũng phải thua một cách quang minh lỗi lạc. Nói cho nó biết, từ nay về sau đừng để ta gặp nó ở Khai Phong nữa.

Vẫn là cái phong thái uể oải nhưng lại khiến cho những người ở đây phát run.

Ba người Ngọc Doãn sau khi nhìn nhau mà thầm kinh hãi. Hắn và Cao Sủng đỡ Dương Tái Hưng lên xoay người ra khỏi Ngự quyền quán.

Mà lúc này, người tụ tập xem náo nhiệt bên ngoài Ngự quyền quán rất đông. Đã bao năm nay không ai đến gây sự với Ngự Quyền quán. Nhưng hôm nay không ngờ ba người Ngọc Doãn lại đến cửa khiêu chiến hơn nữa đấu ngang bằng với Ngự quyền quán.

Từ điểm này mà nói, mục đích đến của Ngọc Doãn đã đạt được. Hắn đã thông qua lần hành động này thể hiện vũ lực hùng mạnh của mình. Hắn có thể chưa phân thắng bại với Lý Bảo, thậm chí hơi chiếm thế thượng phong. Về phần sau này đám lưu manh nhàn rỗi ở Khai Phong muốn tìm hắn gây phiền nhiễu cũng phải suy xét cẩn thận. Dù sao, trong phố xá mặc dù là nơi tàng long ngọa hổ, nhưng không phải người nào cũng là Trần Hi Chân.

Mà Trần Hi Chân ra mặt, giúp cho Ngọc Doãn, cũng bảo vệ thanh danh của Ngự quyền quán. Ngự Quyền quán nhất định phải tồn tại độc lập, nếu bị cuốn vào trong việc tranh giành của đám lưu manh, chỉ sợ không bao lâu Quan gia sẽ nảy sinh sự chán ghét với bọn họ. Cho nên Trần Hi Chân mới xuất thủ! Một chiêu đánh bại Dương Tái Hưng, là lão muốn nói cho những người xem náo nhiệt biết, không phải Ngự Quyền quán không có cao thủ, mà là phải xem ngươi có tư cách hay không!

Đương nhiên, quan hệ giữa Trần Hi Chân và đám người Ngọc Doãn cũng khiến người ta vô cùng tò mò.

Về phần Trần Hi Chi xử lý Lâm Mộc cũng thể hiện uy năng của Ngự Quyền quán. Ngự Quyền quán ta đã lên tiếng, thì ngươi không thể ở lại thành Khai Phong được!

Đây là một loại khí phách, càng là một loại uy nghiêm. Nó làm mọi người càng nảy sinh sự kính phục đối với Ngự quyền quán.

- Tiểu Ất, lão già kia rốt cuộc là ai?

Dương Tái Hưng ra khỏi quán vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Ngọc Doãn và Cao Sủng dìu gã đi xuống bậc cửa. Những người xem náo nhiệt bên ngoài quyền quán lập tức rẽ dang hai bên để lộmột con đường.

Ngọc Doãn đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Ngự Quyền quán, đã thấy cánh cửa đen lớn kia đang chậm rãi đóng lại, khôi phục lại vẻ trang nghiêm như trước. Chẳng biết tại sao, trong lòng Ngọc Doãn thấy Ngự quyền quán này lại có chút thần bí...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK