Mục lục
[Dịch] Tống Thời Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tết nguyên tiêu qua đi, Hàng Châu lại khôi phục sư yên bình.

Một trận mưa xuân mang đến sự sống cho vạn vật, mùaa xuân đã đến. Trăng tròn trên đỉnh, cây cối đã nảy mầm màu xanh nhạt, toát lên sức sống bừng bừng. Một vầng mặt trời đỏ hiện ra từ góc trờ, xua đi cái giá rét âm u lạnh léo một ngày đông ở phủ Giang Nam.

Ngọc Doãn đứng trên Nguyện Luân Phong, yên lặng đứng đó, hai chân bình mở rộng bằng vai.

Hai cánh tay lập tức chống sườn chậm rãi nâng lên, vòng trên đỉnh đầu cố gắng làm động tác nâng lên, toàn thân cao thấp căng thẳng, cũng dựa theo phương pháp thổ nạp chân truyền, làm cho nội tức trong người lưu chuyển. Mặc dù chỉ là thác nâng hư không, nhưng lại sử dụng lực toàn thân, trán đã rịn mồ hôi. Cùng với một tiếng gầm giống như bò rống,từ trong mũi phát ra, Ngọc Doãn căng hai chân, lấy thắt lưng làm trục, thân thể nghiêng về trước, hai tay bám đủ, rồi sau đó lại giao thân thẳng lên, hai tay thuận thế đưa lên đỉnh đầu, hai cánh tay duỗi thẳng, lòng bàn tay hướng về phía trước, cả người cũng thẳng, sắc mặt như lửa.

Một bộ động tác làm cực kỳ thong thả nhưng lại giống như tảng đá lớn nặng ngàn cân đè lên người.

Đây là công pháp cường kiện lưng thận trong Bát Đoạn Cẩm, đối với Ngọc Doãn mà nói vô cùng thích hợp. Không thể không nói, Bát Đoạn Cẩm xác thực có hiệu quả, phối hợp với nội tráng đan do An Đạo Toàn bào chế nên trong thời gian ngắn ngủi Ngọc Doãn đã cảm nhận được sự chuyển biến tốt lên rõ ràng.

Thân thể hắn không còn suy yếu không còn sức lực giống như lúc trước nữa, tinh thần cũng trở nên cường kiện hơn rất nhiều.

Làm xong chiêu thức cuối cùng, Ngọc Doãn chậm rãi thu công.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay, hắn xoay người nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đứng trước đống hoang tàn Lục Hòa Tháp, vóc người không cao, ước chừng trên dưới 175cm, hơi gầy. Tướng mạo có chút thanh thú, mặt trái xoan, lông mày rậm mắt phượng, mũi cao thẳng, dưới hàm có bộ râu ngắn càng làm tăng thêm khí chất oai hùng của y.

Người đàn ông vỗ tay cười nói:

- Bát Đoạn Cẩm này của Tiểu Ất phối hợp với công phu sư tử hống đích thật là tiến cảnh phi phàm.

- Ca ca đừng giễu cợt, ta chỉ là luyện lung tung thôi, sao dám nhận hai chữ "phi phàm"?

Ngọc Doãn ngượng ngùng chắp tay với người đàn ông kia.

Nam tử này là mãnh tướng Bàng Vạn Xuân dưới trướng Phương Tịch năm xưa được Trí Hiền trưởng lão bổn gia nhờ vả. Chẳng qua nếu như nhìn tướng mạo của ông ta thì không thể liên hệ với hai từ "dũng mãnh". Nhìn tổng thể ông ta giống một người đọc sách hơn.

Tuy nhiên Bàng Vạn Xuân đích thực cũng là người đọc sách.

Ông xuất thân từ môn đệ thư hương Diêm Quan, tuy không phải là con cháu quan lại, nhưng trong nhà cũng từng có người trúng công dánh, rất có uy vọng ở đó.

Bản thân Bàng Vạn Xuân từ nhỏ đã có danh hiệu thần đồng Diêm Quan, nghe nói tài văn chương xuất chúng, dân bản xứ nói ông sớm muộn gì cũng thi đỗ công danh, có tài làm tướng.

Nhưng rồi một người như vậy cuối cùng lại bị Chu Miễn bức phải tìm nương tựa Phương Tịch mưu nghịch. Sau khi Phương Tịch thất bại, Bàng Vạn Xuân liền mang theo bộ khúc năm xưa trốn vào núi Mạc Can làm đạo phỉ, được người đời đặt biệt hiệu là Thần tiễn Thiên Vương.

Người này có tên là "Tiểu Ddưỡng Do Cơ", xạ thuật vô song, có thể bách bộ xuyên dương.

Tuy nhiên, ông ta lại khác với Bàng Vạn Xuân trong Thủy Hử truyện là biểu hiện vô cùng khiêm tốn, cho nên quan phủ cũng không thích trêu chọc vào.

Bàng Vạn Xuân mặc dù là đạo phỉ nhưng trong thâm tâm vẫn hy vọng có thể kiến công lập nghiệp, đền đáp quốc gia.

Trí Hiền trưởng lão sau khi phái người liên lạc với ông ta, Bàng Vạn Xuân cũng vô cùng do dự.

Dù sao, Ngọc Doãn chỉ là một Đô Giám Ứng Phụng Cục, võ quan bát phẩm, căn bản không phải là nhân vật gì. Nhưng Trí Hiền trưởng lão nói cho Bàng Vạn Xuân biết: Ác danh của ngươi như thế, đại nhân vật sao có thể sử dụng ngươi? Chỉ sợ không đợi ngươi kiến công lập nghiệp, thì đã thành lợi ích để đại nhân vật thăng quan tiến chức rồi.

Mà Ngọc Doãn tuy nói tuổi trẻ, chức quan cũng không lớn, nhưng sẵn sàng góp sức minh chủ, là lựa chọn thích hợp vào thời điểm này.

Ngọc Doãn hiện tại không phải là nhân vật gì, nhưng dù sao cũng là mệnh quan triều đình, hơn nữa còn hiệu lực vì Quan Gia. Theo như lời Lỗ Trí Thâm nói, Ngọc Doãn rất có danh tiếng tại Phủ Khai Phong, kết giao rất rộng, ngươi không thấy Trương Trạch Đoan Đồ Họa Viên, Trần Đông Thái Học Sinh đều hiệu lực vì hắn sao, chứng minh người này thật sự có bản lĩnh. Quan trọng nhất là, một nhân vật có tài như vậy sẽ không bán đứng ngươi, mà tìm cách mưu tìm tiền đồ cho ngươi. Cũng chỉ có như thế, Bàng Vạn Xuân ngươi mới có cơ hội trở nên nổi bật.

Trong lòng muốn thử một lần nên Bàng Vạn Xuân ra khỏi núi Mạc Can, vào Lục Hòa Tự gặp Ngọc Doãn.

Vừa đến Lục Hòa Tự thì nghe nói Ngọc Doãn giải cứu Võ Tòng, khiến Bàng Vạn Xuân vô cùng kính nể. Lại thấy hai người Trần Đông và Trương Trạch Đoan nói bóng nói gió biết Ngọc Doãn chính là đệ tử của Đại Học Sĩ Tiền Đoan Minh Điện Hoàng Thường, chính là Diễn Sơn tiên sinh, cũng có bổ thân Văn Lâm Lang. Nghe nói hắn còn là thầy dạy nhạc luật cho Hoàng Thái Tôn Triệu Kham, quan hệ với Triệu Kham vô cùng tốt.

Những danh hiệu liên tiếp này khiến Bàng Vạn Xuân giật mình.

Cho dù ông là đại tướng thủ hạ của Phương Tịch, nhưng cả đời cũng chưa từng ra khỏi Lưỡng Chiết Lộ, tầm nhìn cũng không phải là cao.

Bởi vậy một mặt ông cảm thán Ngọc Doãn có thân phận và mạng lưới quan hệ, về mặt khác lại kính nể Ngọc Doãn cao thượng.

Bàng Vạn Xuân biết rõ Võ Tòng, thậm chí từng giao thủ với Võ Tòng.

Ông biết địa vị của Võ Tòng ở Hàng Châu không thấp, nhưng bởi vì dân chúng Hàng Châu mà giận giữ ám sát Thái Vân nên đã rơi vào kết cục như vậy.

Ngọc Doãn và Võ Tòng không có chút giao tình gì nhưng hắn lại nguyện ý mạo hiểm cứu Võ Tòng.

Một người như vậy, đi theo cũng sẽ không bị thua thiệt. Nếu một ngày Ngọc Doãn thất bại, Bàng Vạn Xuân cũng không có tổn thất gì. Chẳng lẽ lại tiếp tục phá hư có thể làm hỏng cục diện này? Trong lòng Bàng Vạn Xuân đương nhiên cũng đắn đo.

- Nếu ca ca muốn dốc sức vì triều đình, nhưng cũng không có cách nào lập nghiệp ở Hàng Châu.

Lúc trước ca ca hiệu lực cho Phương Tịch đã bị lộ liễu, ở Giang Nam cũng có nhiều người đã từng gặp ca ca. Muốn sống yên ở Hàng Châu, chỉ sợ khó khăn quá nhiều. Chẳng bằng lên phía Bắc, đi Đông Kinh tìm cơ hội, không chừng cơ hội cũng nhiều hơn.

Nếu Ngọc Doãn đảm nhiệm nhiều việc, Bàng Vạn Xuân không thể quay đầu bỏ đi.

Tình huống của ta, ta hiểu rất rõ, nếu quả thật lộ diện ở Hàng Châu bị người ta nhận ra, dù là Ngọc Doãn cũng không đảm bảo sự an toàn của ông.

Lên phía Bắc, từ trước mắt mà thấy đích thật là một biện pháp tốt nhất.

- Mỗ cũng sớm có ý lên phía Bắc, nhưng lại bất hạnh không có biện pháp.

Biện pháp?

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, rồi đưa ra chủ ý cho Bàng Vạn Xuân:

- Thật ra, phương pháp không khó, nhưng không biết ca ca có chấp nhận được thiệt thòi không.

- Tiểu Ất cứ nói đừng ngại.

- Trước tiên ca ca cần đổi lại hộ quán, tốt nhất là hộ quan Kinh kỳ.

Chuyện này cũng không quá khó khăn, ta ở Đông Kinh cũng có chút môn lộ, dù là sống ở Khai Phong cũng không hề khó khăn.

Sau đó mời ca ca tạm ở Ngự Doanh.

Ta có một thúc phụ là Đô Thống Ngự Doanh, Võ Dịch Lang đương triều, Ngự Doanh kia tuy nói là vắng lạnh, nhưng lại là nơi tốt có thể đến. Đợi ca ca đứng vững gót chân ở Khai Phong, ta sẽ tiếp tục nghĩ cách để ca ca vào hiệu lực trong cấm quân.

Nghe dường như rất phiền toái nhưng Bàng Vạn Xuân lại biết đây là cách tốt nhất để gột sạch thân thế.

Có điều ông còn có chút do dự, sau khi trầm ngâm một lát, hạ thấp giọng nói:

- Tiểu Ất cao thượng, Vạn Xuân xin nhận.

Nhưng còn có một việc, huynh đệ ta ở trong núi...ta thật không đành lòng dứt bỏ. Không dối gạt Tiểu Ất, thủ hạ hiện nay của ta có bốn năm trăm người, trong đó cũng có hai trăm tiễn thủ lúc đầu là do một tay ta huấn luyện, có tình nghĩa sâu nặng với ta.

Một mình ta rời đi, các huynh đệ lại nên làm thế nào cho phải?

Bốn năm trăm người?

Ngọc Doãn nghe xong không khỏi đau đầu.

Nếu một hai trăm người mà nói, hắn còn có cách để giải quyết, nhưng bốn năm trăm người, thật sự quá nhiều, cho dù là làm được thì cũng bị người ta chú ý. Nếu thật như vậy, thân phận Bàng Vạn Xuân rất có thể sẽ bị bại lộ, thế thì chẳng bằng cứ để ông ta làm Sơn Đại Vương ở Giang Nam.

- Ca ca, việc này thật là khó làm.

Nếu một hai trăm người mà nói, ta có thể nghĩ được biện pháp, thông qua thủy quân Biện Khẩu tiêu hóa một bộ phận, tạo quân tịch cho một số người, những người còn lại sẽ ở lại Ngự Doanh, cũng sẽ không quá gây chú ý. Nhưng bốn năm trăm người, đích thật là có chút vượt quá năng lực của Ngọc Doãn.

- Vậy việc này..

Con ngươi Bàng Vạn Xuân đảo một vòng, lập tức có chủ ý.

- Như vậy đi, ta nghe nói dưới tay Tiểu Ất hiện không có ai.

Ta có thể đem hai trăm tiễn thủ tặng cho Tiểu Ất, để ngươi tạo thanh thế lớn mạnh. Binh sĩ này đều là những hán tử trải qua trăm trận chiến, người nào cũng thiện chiến, theo ta vào sinh ra tử. Chỉ không biết Tiểu Ất có đảm nhận được không?

Ngọc Doãn nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi.

- Ca ca đã nói vậy thì hãy yên tâm, ta tiếp nhận cũng không sao.

Bàng Vạn Xuân sau khi nghe xong thì mừng rỡ.

Hai trăm tiễn thủ là tâm phúc của ông, không thể nào dứt bỏ.

Nếu Ngọc Doãn có thể tiếp nhận những người đó, ông lên phía bắc cũng không lo lắng gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK