Mục lục
[Dịch] Tống Thời Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vận mệnh Nhu Phúc Đế Cơ có thay đổi không?

Ngọc Doãn cũng không biết!

Nhưng để Vương Yến Ca ở bên Nhu Phúc Đế Cơ ít nhất có thể bảo đảm thêm một phần. Dầu gì, Ngọc Doãn cũng có thể thông qua Vương Yến Ca để nắm giữ hành động của Nhu Phúc Đế Cơ. Chỉ cần Nhu Phúc Đế Cơ không vào doanh trại nước Kim, vậy thì vận mệnh thê thảm trong lịch sử kia nói không chừng liền có thể phát sinh thay đổi. Ngọc Doãn có thể làm cũng chỉ có này đó...Nếu không có Vương Yến Ca xuất thế ngang trời, hắn thậm chí còn định bảo Yến Nô đi bảo hộ Nhu Phúc Đế Cơ. Đương nhiên, việc này không thể nói cho người ngoài biết.

Ngày 17 tháng giêng, Chủng Sư Đạo đến thành Khai Phong.

Thân là lĩnh Xu Mật Viện sự, sau khi Chủng Sư Đạo đến cũng thuận lý thành chương tiếp thủ phòng ngự Khai Phong.

Khi cẩn thận hỏi thăm quá trình chiến sự Khai Phong xong, Chủng Sư Đạo không kìm được nói:

- Bá Kỷ thật sự quá cẩn trọng, ngăn địch ngoài thành cố nhiên là tốt, nhưng Lỗ Tặc vây thành, sẽ tạo thành thế vây công đối với Quan gia, cho nên lúc này nghị hòa cũng rất hợp lẽ.

Nếu khi Ngọc Doãn đại thắng ở trấn Quách Kiều, Bá Kỷ lập tức xuất binh tương trợ thì thế cục sẽ không bị động như thế.

Bá Kỷ là lão thành luôn lo nghĩ vì nước, có trái tim trung nghĩa nhưng lại không để ý để cảm thụ của Quan gia, thật sự là không nên

May mắn Lý Cương không ở đây, nếu không khó tránh khỏi một trận tranh chấp.

Trương Thúc Dạ cũng liên tục lắc đầu, tuy nhiên xuất phát từ giao tình với Lý Cương, nên y không kìm nổi mà tranh luận vì Lý Cương.

- Lời Chủng Tướng công nói không sai, tuy nhiên tình huống lúc ấy cũng khó nói lắm.

Ngọc Tiểu Ất kia không tuân theo quân lệnh, tự tiện hành động, khi Lý Thượng thư nhận được tin tức, muốn phái viện binh cũng không kịp nữa. Mà dù sao thế thái địch ta cũng chưa rõ ràng, nên ta thật sự cảm thấy Lý Thượng thư thủ vững Khai Phong là kế sách tốt nhất.

Chủng Sư Đạo đã năm 75 tuổi, sớm đã vượt qua tuổi tranh chấp với người.

Lần này trong người ông mang bệnh, lại một đường bôn ba, sau khi tới Khai Phong thì lại không hề nghỉ ngơi nên sớm đã mỏi mệt rồi.

Trương Thúc Dạ nói xong, ông liền khoát tay chặn lại cười nói:

- Ta thật không hề trách cứ Bá Kỷ, chỉ có điều cảm thấy việc này hắn làm không thận trọng thôi. Tuy nói Ngọc Tiểu Ất là tự tiện hành động, nhưng tướng không nhận quân lệnh cũng là có căn nguyên của nó. Nếu lúc ấy Bá Kỷ có thể quyết định giúp Ngọc Tiểu Ất bổ sung một quân lệnh, ra binh trợ giúp, không chừng có thể nhân cơ hội đoạt lại Phong Khâu, ngăn địch tại bên ngoài phủ Khai Phong, Quan gia tự nhiên cũng sẽ không có nhiều băn khoăn nữa.

Lần này thì Trương Thúc Dạ không biết nói giúp gì cho Lý Cương được nữa.

Y cũng biết, Chủng Sư Đạo thực sự không phải là chỉ trích, mà là cảm thán để vuột cơ hội, thế cho nên thế cục mới thối nát như hiên giờ.

Tâm tư của Quan gia!

Lý Cương là một trực thần, nhưng không phải là tướng giỏi.

Ông làm người ngay thẳng, nhưng đời này sự ngay thẳng của ông sợ là vẫn thua nhiều thứ.

Có Tống tới nay, Hoàng đế và sĩ phu cùng trị thiên hạ.

Đánh giặc đánh thắng là vinh dự của sĩ phu, nhưng nếu thua thì lại là Hoàng đế vô năng.

Đây cũng là nguyên nhân các đời Hoàng đế không muốn khai chiến. Hơn nữa có Tống tới nay trọng văn khinh võ, luôn có chút mâu thuẫn đối với võ sự. Nếu đổi lại nói theo cách nói của hậu thế, thì cách nghĩ của lão Triệu Hoàng đế quá đơn giản: Là có thể dùng tiền để giải quyết sự việc.

Đánh giặc, hao tài tốn của, hơn nữa rất dễ dàng cổ vũ võ tướng ngang ngược kiêu ngạo.

Nếu là đền tiền nghị hòa, xuất tiền cũng là sĩ phu và dân chúng, nếu bêu danh thì cũng là sĩ phu này, không hề liên quan gì đến Hoàng đế. Dưới hình thức như thế, các lão Triệu hoàng đế đương nhiên không muốn liều chết với đối thủ, giữ gìn thể diện của bọn họ.

Một trận chiến Khai Phong tạo nên thanh danh của Lý Cương.

Bên ngoài liên tiếp nói là Lý Cương chủ trì đại cục, đánh lui Lỗ Tặc. Nhưng nhưng có nửa điểm liên quan tới Triệu Hoàn. Nếu nói Triệu Hoàn không kiêng kỵ thì không đúng. Hết lần này đến lần khác Lý Cương thể hiện sự cứng rắn, mặc dù phẩm chất tốt nhưng lại quá ngay thẳng, không hiểu được biến báo. Ngươi chủ trì đại cục lâu như vậy, có từng nghĩ tầm quan trọng của Triệu Hoàn? Ngươi năm lần bảy lượt ngăn cản Triệu Hoàn rời đi, làm Triệu Hoàn không còn mặt mũi.

Ngược lại đám người Trương Cảnh Nam tuy rằng không chủ trì đại cục nhưng lúc nào cũng nghĩ tầm quan trọng của Triệu Hoàn.

Nói đến ngọn nguồn, đám người Trương Cảnh Nam này hiểu tâm tư Triệu Hoàn, nên hiểu ý đón hùa theo, mà Lý Cương dù biết nhưng không để tâm.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Triệu Hoàn nảy sinh bất mãn đối với Lý Cương.

Nực cười là, Lý Cương cũng không tự biết. Chủng Sư Đạo kinh qua quan trường, có thể nói là đã qua ba triều đại. Nếu không hiểu được tâm tư Quan gia, thì không thể nào ngồi ở vị trí này cho đến bây giờ. Chỉ nhìn thời gian ông ở Tây Bắc kiên trì chủ trương với Đồng Quán, đến khi Đồng Quán binh bại, ông lại đứng ra thu thập tàn cuộc, dâng đối sách, khẩn cầu Hoàng Đế Huy Tông quyết định. Đối với tâm tư của Lão Triệu Hoàng đế, ông cũng rất hiểu.

Ông có chút hối hận, nếu ông về sớm một ngày, nói không chừng có thể hòa hoãn được cục diện này.

Lý Cương chung quy là thư sinh khí phách quá nặng, cho dù ông ta bảo vệ Khai Phong, nhưng đã định trước kết cục người này ngày sau không tốt đẹp.

Chỉ là, việc này ông sẽ không nói cho bất cứ người nào. Chủng Sư Đạo mới tới Khai Phong, đối với tình huống trong thành Khai PHong hiện nay, ông không quá hiểu.

Khắp nơi đều có viện quân, cần ông ra mặt phối hợp, cho nên cũng sẽ không tùy tiện có quyết định gì.

Sau khi tỉ mỉ nghiên cứu quá trình chiến sự tại Khai Phong, Chủng Sư Đạo vô cùng hứng thú đối với Ngọc Doãn.

- Trương tướng công có phát hiện, Ngọc Tiểu Ất này hình như rất nhạy cảm đối với tình hình chiến sự.

Trương Thúc Dạ gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta cũng phát hiện điểm này. Hành động của người này tại trấn Quách Kiều rất có tài năng. Hơn nữa lúc hắn nhậm chức tại Mưu Đà Cương, tựa như đã sớm dự liệu Lỗ tặc sẽ đánh tới Khai Phong, nên trước đó đã bắt đầu di dời lương thảo, mới có thể làm cho Lỗ tặc khi đến không chiếm được bất cứ thứ gì. Rồi đến trận chiến Triêu Dương môn, càng thể hiện là một dũng tướng.

Có thể cứu viện đại doanh sương quân, còn mang theo nhóm tàn binh bại tướng ngăn trở Lỗ tặc, thật sự không thể khinh thường.

Nhắc đến, khuyển tử cũng là được hắn trợ giúp. Nếu không có Tiểu Ất hắn tử chiến tại Triêu Dương môn, Bá Phấn sẽ không thể đánh tan Lỗ tặc. Mới vừa rồi nó cũng nhắc tới ta về việc này, nói Ngọc Tiểu Ất là tử sĩ Đại Tống ta, đáng được tôn xưng là rường cột nước nhà.

Trong lời nói của Trương Thúc Dạ rất có ý tán thưởng.

Chủng Sư Đạo cười cười:

- Cái tên này, ta sớm đã nghe nói.

Năm xưa sứ đoàn Lỗ tặc đến đây, dù là hắn dẫn đầu vạch trần chuyện Lỗ tặc đòi cắt nhường ba trấn, cuối cùng làm cho Thái Thượng Đạo Quân cải biến chủ ý. Hắn lập nên Tuần san Thời đại Đại Tống, ta cũng thấy rất khá. Mà bài viết của hắn nói không nên trọng dụng Quách Dược Sư, không đáng tin tưởng. Hơn nữa trước đó Tuần san Thời đại Đại Tống còn đánh giá đối với Lỗ tặc, còn nói giữa Tống Kim sớm muộn gì cũng sẽ có trận đại chiến. Người này mặc dù xuất thân phố phường nhưng quả thực là người có lòng trung nghĩa, hơn nữa tầm nhìn không hề kém. Trương tướng công, ta có ý đưa hắn tới Xu Mật Viện, làm Ký thất, ngươi thấy thế nào?

Ký Thất Xu Mật Viện có tính chất giống như thư ký hậu thế.

Chỉ là chức trách lại có một chút quyền lực tham mưu. Ngọc Doãn thân không có công danh, có thể vào Xu Mật Viện đã là sự ưu đãi không nhỏ.

Trương Thúc Dạ cười:

- Chủng tướng công nói chậm quá rồi.

- Ồ?

- Ta từ chỗ Bá Phấn mà biết được, Quan gia đã sắc lệnh cho Ngọc Doãn làm Chư suất phủ suất Thái tử, điều ra khỏi Binh bộ.

Nếu nói sớm một ngày, thì may ra còn được. Nhưng hiện tại...Ngọc Tiểu Ất đã nhận được sắc lệnh, cũng nhận được dẫn ấn từ bên Thái Tử. Lúc này Chủng lão tướng công lại đi đòi hỏi, chỉ sợ phải đi nói với Thái tử, ta thấy khó khăn không nhỏ.

Chủng Sư Đạo nghe vậy, hàng mi trắng chau lại.

- Vậy ta lập tức đi tìm Thái tử đòi người.

- Rất khó!

Trương Thúc Dạ thở dài:

- Chủng tướng công cũng biết, tại sao Ngọc Tiểu Ất lại được sắc lệnh phong làm Chư Suất Phủ Suất Thái Tử không?

- Cái này...

- Thật ra Bá Phấn cũng có mấy người thân tín ở trong cung, vừa may đang trực ở Tử Thần Điện.

Nghe nói ngày ấy thánh nhân mang theo Thái Tử đến Tử Thần Điện, nói nếu tất cả mọi người không thích Ngọc Tiểu Ất, sao không điều hắn đi làm Chư Suất Phủ Suất? Ngươi cũng biết. Thánh nhân tính tình hiền thục, không can dự chính sự. Nhưng nếu nàng đã mở miệng, Quan gia sẽ không phản đối. Thái Tử cũng nói, Binh bộ Xu Mật Viện bất công với Ngọc Tiểu Ất, để hắn ở lại Binh bộ bị khinh bỉ, chẳng bằng để hắn làm Chư Suất Phủ Suất.

Quan gia vốn có chút do dự, nhưng Thánh Nhân lại nói tiếp:

- Ngọc Tiểu Ất là một trung thần, nếu bị bài xích thì quá tổn thất cho triều đình, chẳng bằng làm việc cho Thái tử...

Kết quả, Quan gia liền đồng ý việc này, hôm nay sắc lệnh Ngọc Tiểu Ất làm Chư Suất Phủ Suất.

- Bài xích?

Chủng Sư Đạo mới đến Khai Phong, đương nhiên không hiểu rõ những gì mà Ngọc Doãn đối mặt phải.

Dù là Ngọc Doãn được ông coi trọng, nhưng nói cho cùng đó cũng chỉ là một Binh mã sứ nhỏ bé, sao có thể khiến người khác để tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK