Một bước, hai bước, ba bước...
Khi khoảng cách giữa Ngọc Doãn và Khuất Đột Luật càng ngày càng gần, cảm ác sợ hãi trong lòng Khuất Đột Luật càng phát ra mãnh liệt, gần như bên bờ biên giới sắp sụp đổ.
Về phần những tên tùy tùng của gã ngày thường giương nanh múa vuốt.
Nhưng khi gặp được nhân vật ngoan độc, đám tùy tùng này cũng liền lập tức lặng lẽ dừng tấn công.
Ngọc Doãn dù chưa trải qua trăm trận chiến,
nhưng ba trận đáng nhau trước kia đã làm cho hắn có sát khí khác với người thường.
Thử nghĩ bất cứ người nào sau khi giết mấy chục mạng người, trên thân đều đã có sát khí. Ngọc Doãn sát khí cũng không nặng, nhưng đủ để cho mọi người hết hồn. Thằng nhãi này thật sự là quá mức hung hãn, chính là trong hai ngươi phải có một người bị thương?
Nhiều người- đôi khi cũng không phải là lợi thế.
Đặc biệt là một đám hợp tụ hợp một chỗ, Ngọc Doãn thủ đoạn ghê gớm đủ để cho những kẻ này trong lòng run sợ.
- Ngọc Tiểu Ất, ngươi dám giết ta?
Khuất Đột Luật khàn giọng quát:
- Nếu như ngươi giết ta, tứ Thái tử cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi....A!
Gã muốn uy hiếp Ngọc Doãn một chút, nào biết được Ngọc Doãn mím môi, không nói hai lời, đưa tay một đao liền hướng gã đâm tới. Khuất Đột Luật sợ tới mức lập tức kêu thảm một tiếng, nhắm mắt lại. Một cỗ mùi tanh tưởi từ trong đũng quần Khuất Đột Luật truyền ra.
Ngọc Doãn nhướn mày, lộ ra tiếu ý khinh thường.
- Đừng giết ta, đừng giết ta!.
Khuất Đột Luật kêu sợ hãi liên tục, nhưng một lúc lâu sau không thấy động tĩnh gì.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng của gã gào thét quanh quẩn... Khuất Đột Luật mở to mắt nhìn lại đã thấy Ngọc Doãn lấy tay bịt mũi, thối lui đến mười bước. Khuôn mặt kia vẫn bình tình như trước, tuy nhiên khóe miệng nhếch lên, tạo thành một đường cong, trong mắt càng lộ vẻ châm chọc.
- Ngươi....
Trong lòng Khuất Đột Luật biết bị chịu khuất nhục.
Đồng thời cũng yên tâm thầm nghĩ:
“ Thằng nhãi này lá gan không lớn, cũng không dám giết ta.”
Vừa muốn chửi ầm lên, chỉ có điều mới nói ra chữ :” Ngươi” đã thấy Ngọc Doãn đột nhiên cuốn đoản đao trong tay áo, quay tròn trong tay, rồi liền ném về Khuất Đột Luật. Khuất Đột Luật sợ tới mức lại hét một tiếng kinh hãi, đã thấy cái đoản đao kia cắm trên mặt đất ở giữa hai chân hắn. Thân đao cắm xuống đất bình thường nhưng chuôi đao lồ lộ ở trên, vẫn lay động không ngừng.
- Ta là đại nam nhi mới khinh thường giết loại *** đái như ngươi.
Ngọc Doãn nói những lời này cực kỳ nham hiểm.
Khuất Đột Luật mặt đỏ tai hồng, tay chỉ Ngọc Doãn một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Nhưng gã lúc này thật không dám như vừa rồi càn rỡ quát to. Bởi vì gã nhìn ra, Ngọc Doãn chính là dám giết gã.
- Tiểu Ất hạ thủ lưu tình.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng hô to.
Theo sát phía sau chi thấy Tiêu Bột Yếu Hợp thở hồng hộc vọt vào cửa sân.
Y mới nhận được tin tức, nói Da Luật Khuất Đột Luật mang người tiến vào dịch trạm, tìm Ngọc Doãn gây sự....Tiêu Bột Yếu Hợp vừa mới nghe thấy vậy, lập tức liền nóng nảy, vội mang người tới dịch trạm, muốn ngăn cản Khuất Đột Luật. Nhưng tiến vào đình viện, liền nhìn thấy Khuất Đột Luật ngồi dưới đất. Một mùi tanh tưởi xộc lên, khiến Tiêu Bột Yếu Hợp nhăn lại, liên tục không ngừng lùi lại về sau hai bước.
- Tiêu Đô Thống, giết hắn cho ta, giết hắn.
Khuất Đột Luật nhìn thấy Tiêu Bột Yếu Hợp, như nhìn thấy người thân, lập tức nhào lên, chỉ tay vào Ngọc Doãn khàn giọng gầm.
Tiêu Bột Yếu Hợp chịu đựng vẻ tanh tưởi này, nhìn lướt qua ở trong sân.
Nhìn đến trên mặt đất có hai cỗ thi thể, còn có tên tùy tùng còn lại vẫn gào khóc thì mày nhăn lại, lớn tiếng quát:
- Đây là chuyện gì?
- Thằng nhãi này, thằng nhãi này tính cuồng phát tác, giết người.
Một tên tùy tùng chỉ tay vào Ngọc Doãn, đứng lên lớn tiếng.
- Đúng vậy a, thằng nhãi này giết người, Tiêu Đô thống đừng buông tha hắn.
Đô Giám và Đô Thống không nghe kém một chữ, nhưng trên thực tế cũng có thể nhìn ra Da Luật tập Nê Liệt dù rằng coi trọng Khuất Đột Luật nhưng cũng không tới mức ngu xuẩn. Đô Giám không nắm binh quyền, mà do Đô Thống nắm giữ binh quyền. Nói về cấp bậc, phẩm chất Khuất Đột Luật cao hơn Tiêu Bột Yếu Hợp nhưng nếu lấy riêng quyền lực mà nói, Tiêu Bột Yếu Hợp lớn hơn Khuất Đột Luật. Người Liêu và người Tống không giống nhau, thượng võ. Võ tướng nắm binh có thực quyền mà không giống như người Tống võ tướng không có thực quyền, thậm chí còn bị quan văn tiết chế.
Tiêu Bột Yếu Hớp mặc dù có chút chán ghét Khuất Đột Luật nhưng mặt ngoài vẫn giữ vẻ ôn hòa.
An ủi Khuất Đột Luật hai câu, y đi lên trước, hành lễ chào hỏi Ngọc Doãn:
- Tiểu Ất, đều là người một nhà, làm gì mà hạ độc thủ?
Ngọc Doãn mỉm cười!
- Nếu ta thực ra tay độc ác, chỉ sợ giờ phút này Tiêu Đô Thống cũng chỉ có thể đến nhặt xác vị Niêm Bát Cát Thiếu chủ này thôi...
- Này....
Tiêu Bột yếu Hợp cười khổ, lắc đầu. Ngọc Doãn nói cũng đúng, cũng không có biện pháp phản bác.
Không sai, là Khuất Đột Luật chạy tới sinh sự, nếu Ngọc Doãn thật muốn ra tay độc ác, chỉ sợ Khuất Đột Luật này đã biến thành một khối tử thi. Y tin tưởng Ngọc Doãn có thể làm ra loại sự tình này. Lúc trước khi phục kích Mưu Lương Hổ, thằng nhãi này nhưng đập nửa cái đầu của Mưu Lương Hổ bể nát, cũng không phải kẻ nhân từ nương tay gì. Nơi này là chỗ Ngọc Doãn ở, dựa theo hiểu biết của Tiêu Bột Yêu Hợp đối với Ngọc Doãn, Ngọc Doãn cũng không phải loại người hay gây chuyện thị phi. Nếu không, hắn tuyệt không có khả năng ở trong dịch trạm bảy ngày, cửa chính cũng không bước ra, thành thành thật thật ở trong phòng.
Nhưng vấn đề là Ngọc Doãn giết người.
Hơn nữa là giết thủ hạ của Khuất Đột Luật, càng làm cho Khuất Đột Luật đánh mất sĩ diện lớn như vậy.
Chỉ bằng những điều này, chỉ sợ Khuất Đột Luật cũng tuyệt đối không từ bỏ.
Cũng là Da LuậtTập Nê Liệt hôm nay không ở thành Khả Đôn, và Pha Lý Quát đang đi Hắc sơn...Hắc Sơn cách thành khả Đôn không xa, đi tới đi lui khoảng hai ngày. Nơi đó đang đóng một đội binh mã ước chừng ngàn người, rất có sức chiến đấu.
Chỉ có điều đội nhân mã nay vẫn không tỏ thái độ rất có thể thành tai họa ngầm lớn nhất của Khả Đôn.
Tiêu Khất Tiết từng suất bộ muốn tiêu diệt đội binh mã này, kết quả lại là nhận lấy thất bại; mà Pha Lý Quát cũng muốn chiêu dụ đối phương, lại thủy chung không có kết quả. Da Luật Nê Liệt sau khi đi vào thành Khả Đôn, liền nghe nói đến đám binh mã này, hắn có ý chiêu dụ đám binh mã này về hắn sử dụng, vì thế liền phái người tiến đến thảo luận... Lúc này đây, đối phương liền đáp lại.
Bọn họ đồng ý thỏa thuận với thành Khả Đôn.
Da Luật Tập Nê Liệt mừng rỡ, càng quyết ý tới một lần để chiêu hiền đãi sĩ, diễn vở kịch khát cầu hiền sĩ diễn thật là tốt, vì thế liền cùng Pha Lý quát cũng nhau đi Hắc sơn, hợp nhất binh mã. Hiện Da Luật Tập Nê Liệt không ở thành Khả Đôn nên Khuất Đột Luật không thể lập tức hướng Da Luật Tập Nê Liệt cáo trạng, bằng không Da Luật Tập Nê Liệt vì trấn an Khuất Đột Luật sẽ giết Ngọc Doãn.
Vỗ nhè nhẹ cái trán, Tiêu Bột Yếu Hợp hạ giọng nói:
- Nói như vậy nhưng Tiểu Ất lại làm hơi quá đà.
- Chẳng lẽ ta cứ để hắn đánh chết ư?
- Không phải là như vậy, Tiểu Ất cũng biết....Chuyện này ta cũng không làm chủ được, chỉ có điều Tiểu Ất giết người, khó tránh khỏi bị người trả thù. Tiểu Ất tiếp tục ở chỗ này, cũng rất không thỏa đáng, cho nên chỉ có thể ủy khuất Tiểu Ất, theo ta đi một chuyến.
- Đi chỗ nào?
Tiêu Bột Yếu Hợp nói:
- Tất nhiên là trước nhập đại lao.
Tuy nhiên Tiểu Ất yên tâm, ta sẽ chiếu cố bên trong, tận lực không cho Tiểu Ất chịu ủy khuất. Tứ thái tử nay không có trong thành, chuyện này nhất định phải do tứ Thái tử quyết định, cũng không phải là ta có thể làm chủ.
Khi nói chuyện, Tiêu Bột Yếu Hợp đi lên trước hai bước, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói:
- Tiểu Ất trước vào đại lao, tất sẽ không còn có phiền toái. Khi tứ Thái tử trở về, công chúa và ta sẽ vì Tiểu Ất làm chu toàn, chỉ cần kiên trì mười lăm ngày là không vấn đề gì. Nhưng trước hết, kính xin Tiểu Ất nhẫn nại một chút, chỉ có điều phải gánh chút ủy khuất..
- Mười lăm ngày?
Nói cách khác, những mười lăm ngày, liền có thể có thay đổi thì sao?
Ngọc Doãn do dự một chút, ánh mắt xuyên qua vai Tiêu Bột Yếu Hợp, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khuất Đột Luật.
- Mời chuyển lời đến công chúa, sau khi chuyện thành công, ta muốn cái đầu trên cổ của thằng khốn kia.
Ngọc Doãn không rõ Tiêu Bột Yếu Hợp như thế nào quy thuận Dư Lê Yến, nhưng nếu Dư Lê Yến nói người này có thể tin cậy thì không cần lo.
Hắn cũng biết, nếu như mình không tiến đại lao, chỉ sợ Da Luật Tập Nê liệt sau khi trở về, liền muốn phát tác.
Nếu vào đại lao, đến lúc đó Dư Lê Yến sẽ nghĩ cách chu toàn. Mười lăm ngày, chỉ cần sống quá mười lăm ngày, liền có thể làm làm chuyển biến chuyện này.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn gật gật đầu.
- Như vậy, làm phiền Tiêu Đô Thống dẫn đường.
Tiêu Bột Yếu Hợp nhẹ nhàng thở ra một hơi, xua tay ra hiệu hai gã quân sĩ tiến lên, mang theo Ngọc Doãn đi ra ngoài.
Y cũng chuẩn bị rời đi lại bị Khuất Đột Luật ngăn lại.
- Tiêu Đô Thống, ta muốn giết thằng khốn này.
- Thối quá!
Tiêu Bột Yếu Hợp giơ tay lên, làm động tác véo véo mũi, đồng thời nhẹ nhàng và khéo léo lùi về sau một vài bước tạo khoảng cách hai bước với Khuất Đột Luật.
- Da Luật Đô Giám, Tiểu Ất giết người, tự nhiên bị xử trí, ta sẽ đưa hắn vào đại lao.
Tuy nhiên mặc kệ như thế nào, Tiểu Ất một đường là theo tứ Thái tử đi vào thành, suy cho cùng cũng là người của tứ Thái tử. Mà nay tứ Thái tử không ở trong thành, ta cũng không nên tự tiện làm chủ, hết thảy do tứ Thái tử định đoạt. Da Luật Đô Giám có thể yên tâm, hắn vào đại lao, có chắp cánh cũng khó chạy trốn. Đến lúc đó tự nhiên sẽ có Thái tử ra mặt.
- Đúng vậy...Hận bây giờ không thể quất gân, lột da hắn.
Da Luật Khuất Đột Luật hung tợn nói, nhưng có thể cũng cảm thấy không khỏe lắm liền đối với Tiêu Bột Yếu Hợp chắp tay chào, rồi mang người rời đi.
- Tiêu Đô Thống, đã xảy ra chuyện gì?
Thời điểm đi ra khỏi dịch trạm quân đội, chợt thấy huynh muội Mã Nhĩ Hốt Tư ngăn lại trên đường.
Tiêu Bột Yếu Hợp nhìn trái phải, hạ giọng nói:
- Nhanh chóng về nói công chúa biết, Tiểu Ất đã chọc tai họa, tạm thời bị ta nhốt vào đại lao. Mời công chúa sớm chuẩn bị, phỏng chừng sau khi tứ Thái tử về, Khuất Đột Luật kẻ kia sẽ không từ bỏ ý đồ.
Mã Nhĩ Hốt Tư và Hốt Đồ Hắc Đài huynh muội ngẩn ra.
- Y Lệ Khắc Xích, ngươi lập tức tiến đến thông tri Công chúa, ta đi thu thập một chút, rồi sẽ đi theo sau.
Hốt Đồ Hắc Đài đáp ứng một tiếng, xoay người nhanh như chớp rời đi!
***
Thành Khả Đôn chỉ có một tòa đại lao, diện tích cũng không tính lớn.
Phải biết rằng, thành Khă Đôn dân số vốn không nhiều lắm, hơn nữa chủ yếu là dân du mục. Ngày bình thường nếu có phạm nhân thì có công sở ở thành Khả Đôn thông tri bộ lạc tự hành xử, cho nên đại lao này đa phần thời gian chỉ là bài trí, trên cơ bản không có sử dụng qua. Cũng chính vì nguyên nhân này, đại lao chỉ có hai gian lao phòng, một gian diện tích lớn có thể đồng thời chứa mấy chục người, gian còn lại diện tích nhỏ hơn, chỉ có thể chứa vài người.
Loảng xoảng một tiếng, cửa lao đóng lại.
Ngọc Doãn đứng ở trong tiểu lao, nhìn theo tên ngục tốt rời đi, nhìn chung quanh, rồi liền cất bước đi tới cửa nhà lao...