Mục lục
[Dịch] Tống Thời Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Bảo cười ha hả:

- Ngọc Tiểu Ất! Ta sợ ngươi chăng?

Vừa nói, y vừa hét to rồi vung đao đi trước mở đường.

Lư Chí Sĩ đi sát theo sau Lý Bảo. Khi đi ngang qua Ngọc Doãn, y đột nhiên nói:

- Ngọc Tiểu Ất! Ở trấn Quách Kiều ngươi làm tốt lắm. Không cần biết trước đây chúng ta có ân oán như thế nào, tất cả đều xóa bỏ. Có điều ta sẽ không thua ngươi nữa.

Hai thầy trò đi trước mở đường, đám người Cát Phổ thì vừa như vô tình vừa như cố ý bảo vệ xung quanh Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn biết bọn họ đang bảo vệ, để cho mình có cơ hội nghỉ ngơi. Trong lòng hắn, một thứ cảm giác ấm áp chợt xuất hiện. Giao tiếp với đám lưu manh trên đường phố có đôi khi đơn giản và thẳng thắn hơn đám quan lại quyền quý trong triều nhiều. Khóe mắt của Ngọc Doãn hơi ươn ướt. Ngọc Doãn hít một hơi thật sâu rồi đẩy Yến Nô ra.

- Cửu Nhi Tỷ chú ý cho ta. Chúng ta chấm dứt trận chiến của Vương nương tử rồi nói sau.

Dứt lời, hắn liền lảo đảo đuổi kịp Lý Bảo với tinh thần hăng hái chém giết thẳng tới Triêu Dương môn.

Bất ngờ, mội người chợt nghe thấy có tiếng vó ngựa rồi Ám Kim thân đầy máu không biết từ đâu chạy tới chỗ Ngọc Doãn.

Ám Kim có thể coi là một con ngựa già bản lĩnh trên chiến trường.

Vừa rồi, Ngọc Doãn xuống ngựa nên Ám Kim bị mất liên hệ với hắn. Trong trận ác chiến mặc dù nó bị thương nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Sau khi đuổi kịp Ngọc Doãn, nó dựng hai chân lên rồi hý dài như bảo hắn ngồi lên. Ngọc Doãn đang bị trọng thương đúng là không thể đi lại. Cho nên hắn cũng chẳng khách khí, cầm cương rồi nhảy lên ngựa sau đó vượt qua đám người Lý Bảo.

- Lý giáo đầu. Ta lên tường thành chờ hội họp với ngươi.

Dứt lời, hắn liền thúc ngựa phóng đi.

Lý Bảo tức giận nổi trận lôi đình quát to:

- Ngọc Tiểu Ất! Sao ngươi dám lừa ta?

Có điều, gương mặt của y lại gần như chẳng hề có lấy một chút tức giận, thậm chí trong ánh mắt không giấu được sự kính nể.

Dù sao Lý Bảo cũng chỉ là một vị giáo đầu lăn lộn trong phố xá. Nhưng y cũng là một người Tống, một người của phủ Khai Phong.. Cho dù lúc trước y và Ngọc Doãn có sự ân oán như thế nào thì vào lúc này cũng không cần phải để ý tới nó. Kẻ địch của họ chỉ có một đó là đám quân Kim ở bên ngoài thành.

- Các con! Ngọc Tiểu Ất đã huyết chiến lâu như vậy mà còn anh dũng xông lên.

Ta cũng không thể để thua được. Mọi người theo ta tới Triêu Dương môn giết địch... Hôm nay chúng ta phải đánh một trận cho thật sảng khoái.

- Đúng vậy! Ngồi yên trong thành Khai Phong ấm ức không bằng giết đám giặc cho sướng tay, trút cơn tức trong lòng.

Lư Chí Sĩ của lớn tiếng nói theo rồi dẫn đám lưu manh đi theo sát Lý Bảo.

Lúc này, trong đại doanh sương quân từ từ trở nên yên tĩnh.

Đái Tiểu Lâu bị giết, đám người Cao Sủng và Hoắc Kiên tới, có thêm hai con cọp cái như Yến nô và Vương Yến Ca giúp đỡ khiến cho quân giặc đánh úp doanh trại không biết rõ có bao nhiêu quân tới nên luống cuống. Mà võ quan Vương Lan của Sương quân cũng nhân cơ hội tập trung mấy trăm hương dũng phối hợp với đám người Cao Sủng, nhanh chóng ổn định tình hình bao vây đám người áo đen đánh úp doanh trại.

- Thập Tam Lang! Sao lại tới muộn như vậy?

Cao Nguyên Khánh cầm song chùy dính đầy máu phóng ngựa tới trước mặt Cao Sủng:

- Nếu tới chậm một chút, ta không chống nổi.

- Cái tên khốn này. Trước đây luyện võ với ngươi đúng là không cẩn thận, còn làm cho ca ca bị thương.

Nếu không phải ngươi mệt mỏi rồi, ta phải cho ngươi một quả đấm mới được. Đừng có nói nữa. Chúng ta nhanh chóng tới Triêu Dương môn, đừng chậm việc giết giặc lập công.

Dứt lời, Cao Sủng liền quay sang Yến Nô và Vương Yến Ca mà hô:

- Cửu nhi tỷ! Tam nương... Ở đây giao cho hai người. Ta và tiểu ất tới Triêu Dương môn giúp ca ca một tay.

Vương Yến Ca có danh là Tam Nương.

Như Phong Huống giới thiệu cũng là một nhân vật rất độc.

Cây đại đao của nàng thấm đẫm máu, hai chân đứng dạng ra khiến cho Vương Yến Ca càng thêm uy phong.

Nàng vào Yến Nô đang nói chuyện, nghe thấy tiếng của Cao Sủng không khỏi đỏ mặt, nói:

- Đi thì đi đi còn lắm mồm.

Cao Sủng cười ha hả, thúc ngựa định cùng với Hà Nguyên Khánh rời đi thì chợt nghe từ Triêu Dương môn vang lên một tiếng nổ to, đồng thời tiếng kêu la to hơn tới mấy lần.

Cao Sủng và Cao Nguyên Khánh biến sắc, quát to một tiếng rồi thúc ngựa lao đi.

Yến Nô run người, vội vàng hỏi:

- Tam tỷ! Thế này là thế nào?

Khi Vương Yến Ca ở Hà Bắc đã trải qua nhiều trận chiến. Lúc này, sắc mặt của nàng cũng trở nên trắng bệch. Nghe Yến Nô hỏi thế, nàng run rẩy trả lời:

- Có lẽ Triêu Dương môn bị phá.

.....

Triêu Dương môn đúng là bị công phá.

Mặc dù đám người Trương Cửu Lang xuất hiện dù không phá được thành nhưng cũng có đây được chút rắc rối.

Cũng may Chu Mộng cảm thấy không ổn mới dẫn quân binh của Ngọc Doãn tham gia chiến đấu mới khiến cho ý đồ của Trương Cửu Lang không thực hiện được. Nhưng sự xuất hiện của đám người đó cũng khiến cho quân Tống trên tường thành dao động nhất thời luống cuống tay chân. Sau đó, Tất Tiến dân thêm hai, ba trăm người tới tam gia mới khiến cho Triêu Dương môn ổn định.

Nhưng tình thế đêm nay đối với Hoàn Nhan Tông Vọng là bắt buộc. Vì vậy mà y không tiếc sử dụng toàn bộ nhưng gì đám gian tế mà Tiêu Khánh xây dựng bao nhiêu năm tìm hiểu được. Làm sao mà y có thể từ bỏ một cách dễ dàng? Tà Mão A Lý dưới sự yểm hộ của quân Kim mấy lần tới gần được cửa Tiêu Dương. Thậm chí có một lần còn lên được trên tường thành nhưng cuối cùng bị quân Tống đánh lui. Có điều y cũng gây cho quân Tống thương vong nặng nề.

Hoàn Nhan Tông Vọng tự mình đốc quân, liền hạ lệnh cho Thắc Mẫu Bột Cận. Dưới sự chỉ huy của Hoàn Nhan Tái Lý tấn công phía sau, cuối cùng quân Tống không chống nổi.

Hoàn Nhan Tái Lý là người thuộc Hoàng tộc Nữ Chân, tên hiệu là Cái Thiên Đại vương, có cái dũng mà vạn người không chống nổi.

Binh mã dưới trướng của y càng được coi là quân hung hãn. Dưới sự chỉ huy của Hoàn Nhan Tái Lý, quân Kim đã công phá được Triêu Dương môn.

Khi Ngọc Doãn từ đại doanh Sương quân chạy tới Triêu Dương môn thì nó đã bị Hoàn Nhan Tái Lý công phá. Từ xa, hắn có thể nhìn ấy một người Nữ Chân dẫn đầu xông thẳng vào trong thành. Phụ trách bảo vệ cửa thành là Vương Mẫn Cầu. Nhìn thấy cửa thành bị phá, quân Kim xông vào, y cũng quá sợ hãi. Do khoảng cách quá gần nên cung tiễn không còn tác dụng. Vương Mẫn Cầu cắn răng, rút đao nghênh đón, ngăn người Nữ Chân đó lại. Võ công của Vương Mẫn Cầu không kém nhưng so với viên tướng Kim kia rõ ràng không phải là đối thủ. Từ xa, Ngọc Doãn chỉ biết trơ mắt nhìn Vương Mẫn Cầu bị người kia vung đao chém gục trong vũng máu.

Vương Mẫn Cầu đi theo Ngọc Doãn trong thời gian lâu nhất. Y cũng chính là thủ hạ đầu tiên sau khi Ngọc Doãn sống lại thu phục được.

Trong hai năm qua, y theo Ngọc Doãn vào Nam ra Bắc, từ Khai Phong tới Hàng Châu rồi từ Hàng Châu về tới Khai Phong. Thậm chí ở trấn Quách Kiều lập nhiều chiến công hiển hách.

Ngọc Doãn đã trình báo chiến công của Vương Mẫn Cầu cho binh bộ.

Nhưng Binh bộ còn chưa kịp thưởng cho y thì Vương Mẫn Cầu đã chết tại Triêu Dương môn.

- Chó Kim! Để mạng lại.

Ngọc Doãn hét to rồi thúc ngựa xông tới cửa thành.

Mấy tên quân Kim xông lên ngăn cản bị hắn vung đao chém gục xuống đất.

Trong chớp mắt, hắn đã vọt tới trước mặt tên tướng Kim kia. Ngọc Doãn vung trường đao bổ xuống. Một đao của hắn có thể nói là dùng hết sức. Chỉ thấy một tia sáng lạnh lóe lên, chém cho tên Kim tướng kia xẻ đôi người. Máu tươi bắn tung tóe lên người nhưng vẫn không thể làm dịu sự đau thương của Ngọc Doãn. Vương Mẫn Cầu từ khi đi theo Ngọc Doãn tới nay có thể nói là hết sức cận thận, trung thành và tận tâm, chưa bao giờ có gì oán hận... Nhưng một người tốt như vậy, mà hắn chỉ biết trơ mắt nhìn y chết trên chiến trường.

Thanh đao trong tay Ngọc Doãn tung bay, bổ ngang chém dọc, thoáng cái đã giết được mấy người.

Nhưng quân Kim quá đông.

Cho dù Ngọc Doãn có giết chết Tà Mão A Lý nhưng cũng không thể nào ngăn được quân Kim như nước thủy triều ập vào trong Triêu Dương môn.

Mặc dù có Ngọc Doãn cố hết sức nhưng quân Tống vẫn bị đẩy lùi.

Phía sau chính là Phàn Gia Cương. Một khi quân Kim vượt qua được Phàn Gia Cương thì Ngọc Doãn cũng không thể ngăn được vận mệnh thành Khai Phong bị phá.

Ngay cả Chu Mộng Thuyết và Trần Đông Đô cầm kiếm tham gia chiến trường. Ngọc Doãn cũng bỏ ngựa tử chiến với quân Kim.

Trong tai của hắn chỉ nghe thấy những tiếng hò hét, trước mắt chỉ toàn là một màu đỏ. Những gì mà hắn nhìn thấy chỉ toàn là thi thể.

Khi đám người Lý Bảo tới nơi, phòng tuyến Phàn Gia Cương đã hết sức nguy cấp.

Vốn tưởng rằng đám lưu manh thấy cảnh tượng đó sẽ bỏ chạy nhưng nào nghe sau tiếng hô to của Lý Bảo, mấy trăm tên lưu manh hung hãn lao theo Lý Bảo, Lưu Chí Sĩ và đám người Cát Phổ nhảy vào trong chiến trường quyết chiến với quân Kim.

Toàn bộ Phàn Gia Cương đã biến thành một cái lò mổ.

Chẳng bao lâu, Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh và Vương Lan cũng dẫn ba trăm hương dũng tới giúp nhưng chỉ làm trận tuyến ổn định.

Phàn Gia Cương bây giờ chính là phòng tuyến cuối cùng của thành Khai Phong.

Nếu như nơi này bị phá thì toàn bộ thành Khai Phong cũng bị rơi vào tay giặc.

Hoàn Nhan Tông Vọng không thể ngờ được với sự tính toán tỉ mỉ của mình có thể đánh lén thành công nhưng không ngờ bây giờ lại rơi vào tình thế chiến đấu ác liệt như vậy.

Sự ngoan cường và hung hãn của quân Tống đã vượt xa sự dự liệu của y, khiến cho Hoàn Nhan Tông Vọng từ xa quan sát cảm thấy kính nể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK