Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vũ không gấp không chậm bước lên hai bậc thềm, cước bộ ung dung, thần thái nhàn nhã đi vào. Lâm Vũ vừa tiến vào đại điện, thân hình bỗng dưng biến mất, người ngoài đại điện lại không nhìn thấy bóng dáng của hắn, phảng phất như biến mất giữa hư không. Hai người Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y thấy Lâm Vũ biến mất không thấy đâu, trong lòng âm thầm lo lắng cho hắn.

Trong chớp mắt Lâm Vũ tiến vào đại điện, trong đầu không ngờ lại trắng tinh một màu, phảng phất như quên hết tất cả, tim đập cực nhanh, trong bóng tối không thấy bất kì vật gì, chốc sau, ánh sáng lại hiện lên.

Trước mắt là một nơi kì dị, xung quanh một màu lam thẳm, bên trong dày đặc những sao, an tĩnh hòa bình.

Đột nhiên, một viên sao băng tán phát từng quang mang vàng kim to lớn, dường như một vầng mặt trời màu vàng kim, xé tan sự yên tĩnh, nhanh chóng xông tới một tinh cầu màu xanh thẳm, lưu lại một cái đuôi màu vàng kim thật dài. Ngôi sao băng đó xông vào tầng khí quyển của tinh cầu, sinh ra ma sát kịch liệt, động năng to lớn chuyển hóa thành nhiệt năng, phát ra quang mang màu vàng kim càng chói mắt hơn.

Đột nhiên, trước mặt lại tối đen, trong chớp mắt lại sáng lên.

Một gia đình nhà nông bình thường.

“Oa… oa…”

“Chúc mừng, lão Lâm, là con trai.” Một bà cười nói.

Một người đàn ông, dung mạo cực giống với mình, lúc này lệ đã tuôn như mưa, là phụ thân chăng?

Một nữ nhân, nằm trên giường, mang vẻ mệt mỏi sau khi sinh, mỉm cười chăm chăm nhìn em bé, là mẫu thân chăng?

“A!” Bà mụ đó đánh rơi đứa bé xuống đất, là mình chăng?

“Ma quái a!” Bà mụ đó kinh hô một tiếng, chạy lao ra cửa…

Nam nhân đó nhìn đứa bé trong lòng, thần sắc quái dị.

“Thủy Hà! Thủy Hà! Em không thể đi, đứa bé sau này còn phải kêu em một tiếng mẹ, Thủy Hà! Hu…” Nam nhân đó khóc lớn nói.

“A… a… a!” Lâm Vũ đột nhiên cảm thấy đau đầu vô cùng, hai tay ôm đầu, đau khổ la lên.

Không ngờ, cảnh tượng trước mắt lại biến mất, xuất hiện một cảnh tượng khác.

Một hung thú đầu hổ thân gấu nhào tới một thiếu niên, thiếu niên đó bị phủ phục cứng ngắc trên đất, không thể tránh thoát, mặt như tro tàn, lệ rơi như mưa.

Đột nhiên, một đạo bạch quang từ trên không bắn nhanh tới, bắn về phía hung thú. Trên không tựa hồ có một bạch y nữ tử từ từ đáp xuống.

Là ai? Là ai?

Trong lúc hốt hoảng, cảnh tượng lại thay đổi.

Một con bạch hồ, toàn thân cuộn tròn thành một khối, hơi thở thoi thóp, trong con ngươi đen láy rõ ràng có ánh lệ lấp lóe, lộ vẻ ai oán, hết sức đáng thương. Một thiếu niên, cời áo khoác da hổ xuống, nhẹ nhàng bọc lấy bạch hồ, ôm vào trong lòng, dùng tay áo nhẹ nhàng lau vết máu bên miệng bạch hồ.

Đột nhiên, một tiếng sấm vang, chân trời mây đen cuồn cuộn, phong vân biến sắc.

Một thiếu niên hai tay ôm một thiếu nữ, môi miệng ôn nhu lau vết lệ trên mặt cô.

Thân hình thiếu nữ rung động kịch liệt.

Thiếu nữ đột nhiên đẩy mạnh thiếu niên ra, chạy nhanh ra khỏi phòng, thiếu niên vội vàng đuổi theo.

Bên ngoài, trong không trung có một đám mây đen, trong đám mây đen, có một ma quái hình sư tử.

Thiếu niên đột nhiên xuất thủ với ma quái đó, ma quái đó há miệng phun ra một đám lửa đen.

“Không được làm hắn bị thương!” Thiếu nữ đó đột nhiên phi thân chặn trước người thiếu niên.

“Nếu hắn bị thương, ta sẽ chết ngay, ngươi cũng đừng mơ có được kiện thần khí đó.” Thiếu nữ nghiêm giọng quát.

Thiếu nữ quay đầu nhìn thiếu niên một cái.

Lệ trong mắt vẫn còn chưa khô, vạn phần lưu luyến, ai oán vô cùng.

Thiếu nữ đột nhiên há miệng phun ra một cây phi kiếm, tung người nhảy lên phi kiếm, bay về phía chân trời.

“Không…” Thiếu niên khuỵu gối, vô lực quỳ trên đất.

Trong rừng, có ai đó đang nhẹ nhàng hát:

“Thiếp là con bạch hồ trăm ngàn năm trước chàng đã phóng sinh.

Chàng nhìn tay áo phất phơ, tay áo phất phơ

Thề non hẹn biển đều hóa thành hư vô.

Liệu có thể vì chàng múa thêm một khúc,

Chỉ vì lần quay lại nhìn nhau lúc ly biệt ấy của chàng.

Chàng nhìn tay áo phất phơ, tay áo phất phơ.

Thiên trường địa cửu đều hóa hư vô.”

“A… a…” Thân thế mù mờ, tình yêu bị cướp!

Lâm Vũ ngẩng đầu hú dài, sâu trong lòng, bi phẫn vô cùng, một luồng sát khí không tên lại điên cuồng tụ tập trong thân thể, không chịu sự khống chế của hắn, hai luồng quang mang màu vàng kim lại từ mắt hắn bắn ra.

Đột nhiên, một giọng nữ bên tai truyền lại: “Ngốc tử, tỉnh lại đi! Ngươi định phát điên tới bao giờ? Ngươi quên cái hẹn mười năm rồi sao?”

Phi Phượng sơn, Ngọc Chỉ phong, hẹn mười năm, gặp lại nhau.

“Ầm!”

Toàn thân Lâm Vũ run rẩy kịch liệt, như chịu thần long thiên kiếp lần nữa, trong đầu lại lập tức thanh tỉnh, sát khí trong thân từ từ lui đi, hai tròng mắt cũng khôi phục bình thường. Ta vừa rồi làm sao vậy?

Lâm Vũ tỉnh lại xong, tuy không nhớ được chuyện vừa rồi, nhưng biết mình đang trong khảo nghiệm. Lâm Vũ không do dự, sải bước chạy qua đại điện, bên ngoài đại diện, cây hương trên đá xanh đã cháy hết một nửa.

Thấy Lâm Vũ thuận lợi vượt qua khảo nghiệm, Vương Dật Phàm vui mừng nói: “Cung hỉ Lâm huynh, quả không ngoài dự liệu của đệ, chưa tới nửa cây hương đã thuận lợi qua cửa.”

“A, Vương huynh, vừa rồi bất quá chỉ gặp may thôi.” Trên miệng Lâm Vũ tuy nói vậy, nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc, vì sao chuyện vừa rồi xảy ra trong đại điện đó, mình lại chẳng nhớ được chút nào vậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, rồi lại có ánh sáng, tiếp đó là xuyên qua đại điện, vốn muốn sau khi ra ngoài nhắc nhở anh em họ Vương một phen, sao nghĩ hoài mà chẳng nhớ được gì, chỉ đành bỏ qua.

Khối đá lớn trong lòng Vương Chỉ Y cuối cùng cũng rơi xuống, tuy làm bộ tranh hơi với Lâm Vũ, không chịu nhường hắn, nhưng trong lòng không khỏi vui vẻ nhảy nhót.

Lý Nhược Mai nói: “Cung hỉ vị thiếu hiệp này vượt qua khảo nghiệm, mời chín giờ ngày mai tới tiền sảnh Càn Khôn viện tiếp nhận lần khảo nghiệm cuối cùng. Liễu Huyên, ngươi mang vị thiếu hiệp này về Càn Khôn viện đăng kí.”

Liễu Huyên là một nữ đệ tử của Lý Nhược Mai, khoảng chừng mười chín tuổi, lớn hơn Lâm Vũ hai tuổi, mi thanh mục tú, dáng người thon dài, eo nhỏ như dương liễu, thướt tha yểu điệu. Lâm Vũ không khỏi nhìn cô thêm vài lần, không ngờ lại bị ánh mắt của Vương Chỉ Y bắt gặp, Hừ, Vương Chỉ Y hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, không nhìn hắn nữa.

Lâm Vũ cười khổ một tiếng, cảm thấy thành kiến của cô bé này đối với mình quá sâu, sợ sớm đã coi mình là sắc lang rồi.

“Mời vị thiếu hiệp này theo tôi.” Nữ tử tên Liễu Huyên đó giọng ấm như ngọc, khiến người ta cảm thấy một loại ma lực không thể kháng cự.

Lâm Vũ nghe lời, muốn đứng lên, nhưng nhớ lại anh em họ Vương chưa tham gia khảo nghiệm, hơi không yên tâm. Vương Dật Phàm biết Lâm Vũ nghĩ gì, nói: “Lâm huynh cứ đi trước, đến khách sạn chờ đệ và muội muội, bọn đệ sẽ về sau.” Giọng nói rất là kiên định, hiển nhiên tin tưởng mười phần.

Lâm Vũ mỉm cười gật gật đầu với hai anh em họ Vương, rồi theo nữ tử đó tới tiền sảnh Càn Khôn viện.

Lâm Vũ hỏi: “Sư tỷ, không biết có phân phó gì?”

“Hì, ngươi còn chưa nhập môn mà, sao có thể gọi ta là sư tỷ được? Ta tên Tần Liễu Huyên, ngươi gọi ta là Liễu Huyên tỷ tỷ là được.” Tần Liễu Huyên thấy Lâm Vũ hơi có vẻ ngờ nghệch ngốc nghếch, có ý muốn trêu đùa hắn một phen.

“Vậy… được rồi! Liễu Huyên tỉ tỉ, không biết tỷ có gì phân phó?” Không biết tại sao, Lâm Vũ hơi có vẻ sợ nữ tử này. Có lẽ cũng phải nói, Lâm Vũ luôn hơi nhát khi thấy nữ nhân.

“Hì, đúng là một tiểu tử ngốc.” Tần Liễu Huyên che miệng cười một cái, nói: “Không đùa với ngươi nữa, lưu lại họ tên trên cuốn sổ này, sau đó ra về được rồi. Nhớ là chín giờ ngày mai tới đây tham gia lần khảo nghiệm cuối cùng. Đến lúc đó, ngươi có thể gọi ta là sư tỷ rồi.”

“Vâng, sư… Liễu Huyên tỷ tỷ.” Trên trán Lâm Vũ bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Lâm Vũ vội vàng rảo bước rời khỏi nơi này, phía sau còn truyền lại tiếng cười của Tần Liễu Huyên.

Chẳng lẽ bộ dạng mình xấu lắm sao? Cho nên cứ bị nữ nhân trêu chọc suốt?

Trong lòng Lâm Vũ không có đáp án.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK