Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người Lâm Vũ về khách sạn, tâm tình rất tốt.

Đầu hôm, Lâm Vũ trong lòng có tâm sự, không cách nào ngủ yên, bèn ra khỏi cửa phòng, muốn tìm một người ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.

Đang muốn xuống lầu, đột nhiên, một thân ảnh từ dưới lầu sải bước đi lên, vừa không lưu ý, Lâm Vũ và người đó liền đụng nhau tóe lửa.

Lâm Vũ ổn định lài thân hình, đưa tay đỡ vai người đó, không ngờ người đó lại đưa tay chận lại. Lâm Vũ nhìn lại, người trước mắt là một thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi, da nâu đen, mặt tròn, tóc ngắn phủ vai, rất là quen thuộc.

Lâm Vũ còn đang nhớ lại, thiếu nữ đó đã mở miệng trước: “Hừ! Vô sỉ, tên lưu manh ngươi lại muốn chiếm tiện nghi của ta!”

Hai từ “vô sỉ” với “lưu manh” này rất quen tai, Lâm Vũ sực nhớ ra, đây không phải là nữ “phi tặc” Triệu Vũ Manh sao?

Vô xảo bất thành thư, chỉ nghe kẹt một tiếng, cửa phòng Vương Chỉ Y mở ra, môt màn này liền rơi vào mắt cô.

Vương Chỉ Y thấy tình hình này, lông mày cau lại, một sự tức giận trào lên trong lòng. Cô từng là công chúa của Hắc Kỳ quốc, lại xinh đẹp đáng yêu, đủ loại sủng ái tập trung lên người, tuy nói đã lưu lạc phàm trần, cũng đã cùng ca ca trải qua một phen ma luyện, thành thục hơn một chút, nhưng vẫn có hơi yếu ớt. Lâm Vũ trước có Hạ Linh Tuyết, khiến cô rất là bất lực, bây giờ lại dính líu với nữ phi tặc này, tình cảnh này sao không làm cô giận cho được.

“Hừ! Vô sỉ!” Vương Chỉ Y tức giận mắng một tiếng, trong lòng chua xót, đi lướt qua bên cạnh hai người Lâm Vũ và Triệu Vũ Manh, không chính diện nhìn mặt hai người.

Lâm Vũ thấy Vương Chỉ Y tức giận, vội vàng giải thích: “Chỉ Y muội muội, vừa rồi hai người chúng ta chỉ mới đụng nhau một cái, tịnh không phải như muội nghĩ.”

“Không phải thế nào? Không cần giải thích, dù sao giữa huynh với muội cũng không có liên quan gì!” Tuy miệng Vương Chỉ Y nói vậy, nhưng trong lòng lại hơi chờ mong.

Giữa mình và hắn quả thực không có liên quan gì sao? Cùng nắm tay nhảy xuống Cực Thiên Nhai, yên lặng ôm nhau trong rừng trúc, liều mình cứu viện trong Ngọc Giám động phủ.

Tất cả những thứ này, không thể lưu lại trong lòng hắn một vết tích gì sao?

Lâm Vũ vội nói: “Sao được, Chỉ Y, huynh luôn xem muội như em ruột mà, quan trọng giống như người thân vậy.”

“Ầm!”

Em gái à?

Trong lòng Vương Chỉ Y như có một luồng sét đánh xuống, phảng phất như có thứ gì đó vỡ nát, văng lộn xộn đầy một khoảng.

Ngoài cửa sổ gió nổi lên, có mưa nhẹ bay.

Cuối cùng, nước mắt tràn ra như lũ vỡ đê.

Vương Chỉ Y không để ý tới Lâm Vũ nữa, quay đầu lại, ôm lấy mặt, chạy gấp ra ngoài khách sạn.

“Chỉ Y!” Lâm Vũ gấp gáp, không thèm vướng víu với Triệu Vũ Manh nữa, cất bước đuổi theo. Trong lòng Lâm Vũ rất khó hiểu, vì sao Chỉ Y lại có phản ứng như vậy, chẳng lẽ mình lỡ lời sao?

Lâm Vũ đuổi ra ngoài cửa, nhưng đâu còn bóng dáng Vương Chỉ Y?

Mây đen che trăng, gió lạnh nổi lên.

Trong rừng trúc, có hạt mưa nhỏ nhẹ bay.

Trong rừng trúc, có bóng dáng một thiếu nữ.

Trong rừng trúc, có an ủi làm sao.

Trong lòng Lâm Vũ gấp gáp vạn phần, tuy bình thường Vương Chỉ Y hay đấu khẩu với mình, nhưng mấy ngày nay ở cùng, sao Lâm Vũ không nhìn ra sự quan tâm của cô ấy với mình. Những lời vừa rồi của mình không có gì giả, đều là phát từ đáy lòng, trong lòng sớm đã xem cô ấy như muội muội, nào biết lòng nữ nhi như kim nơi đáy biển, Vương Chỉ Y tức giận chạy đi, sao không khiến hắn gấp gáp?

Lâm Vũ như con ruồi mất đầu, tìm loạn trong trấn, đều không tìm thấy bóng dáng Vương Chỉ Y, liền ân hận không thôi.

Lâm Vũ đứng trong mưa, yên lặng suy nghĩ, vừa rồi rốt cuộc đắc tội cô ấy ở chỗ nào, sao lại khiến cô ấy thương tâm rơi lệ.

Trong đầu Lâm Vũ nghĩ đi nghĩ lại thời gian mấy ngày nay ở cùng Vương Chỉ Y, đột nhiên, một ý niệm chớp qua.

Chẳng lẽ, cô ấy đối với mình…

Không thể nào! Vương Chỉ Y từng là công chúa tôn quý của một nước, xuất thân hiển hách. Mình chỉ là xuất thân thợ săn, sao cô ấy lại đối với mình…

Lâm Vũ nghĩ tới to cả đầu, chuyện nam nữ này vốn không phải là sở trường của hắn.

Đột nhiên, tiếng lòng của Lâm Vũ như bị khơi gợi, trong lòng lóe lên linh quang, không buồn bực nữa, mà cấp tốc thi triển thân hình, phóng ra ngoài trấn.

Trong rừng trúc, lờ mờ có thể thấy bóng dáng nhỏ nhắn.

Trong rừng trúc, tiếng khóc rúc rích không nỡ vào tai.

“Chỉ Y!” Lâm Vũ bước nhanh lên trước, hai tay ôm mạnh lấy hai vai Vương Chỉ Y, nhẹ nhàng choàng lên cô.

Vương Chỉ Y không cự tuyệt, đôi mắt đẫm nước nhìn Lâm Vũ, trong mắt có nhu tình, có ai oán, có chờ mong.

Dù Lâm Vũ có là một tảng đá, lúc này cũng bị nước mắt hòa tan.

Nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, mọi thứ đều không cần phải nói.

“Lâm Vũ ca, trong lòng huynh chỉ có Linh Tuyết tỉ tỉ sao?” Vương Chỉ Y ngừng nghẹn ngào, nhìn Lâm Vũ, nhẹ giọng hỏi.

Thân hình Lâm Vũ run lên một cái, im lặng buông hai tay ra, cúi đầu không nói, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước đó.

Vương Chỉ Y nhu tình như nước, thân thể nhỏ nhắn khiến người ta sinh yêu thương trong lòng, chỉ là, trong lòng Lâm Vũ sớm đã bị Hạ Linh Tuyết lấp đầy.

“Chỉ Y, huynh…” Lâm Vũ không biết làm sao nói ra.

Vương Chỉ Y đột nhiên đưa bàn tay nhỏ chặn lấy miệng Lâm Vũ, thần sắc chán nản nói: “Không cần phải nói ra, Lâm Vũ ca, muội dĩ nhiên đã biết kết quả.”

Lâm Vũ không biết nói gì, trong lòng lờ mờ phát đau.

“Lâm Vũ ca, muội không sao, đêm khuya rồi, chúng ta về thôi.” Vương Chỉ Y nói xong, cất bước đi về phía trấn, bóng người nhỏ nhắn, trong mưa bụi gió lạnh, giống như một con thuyền lẻ loi trong sóng nước, cô đơn vô cùng.

Lâm Vũ lặng lẽ theo sau, trong lòng đau đớn kịch liệt, khác với đau đớn khi Hạ Linh Tuyết ra đi, đó là nỗi đau khiến người ta không thở nổi, kìm chế, tuyệt vọng. Lúc này, giống như một mũi gai dài đâm thật mạnh vào tim.

Hai người cùng về khách sạn, mỗi người tự về phòng mình.

“Chà! Ta biết cuối cùng cũng có ngày này.” Vương Dật Phàm than nhẹ một tiếng. Đêm nay hắn vốn muốn tìm Lâm Vũ nói chuyện một hồi, lại phát hiện ra Lâm Vũ tịnh không ở trong phòng, thậm chí đến muội muội cũng không biết ở đâu, trong lòng lo lắng, bèn vội ra cửa tìm. Ra ngoài cửa chỉ thấy Vương Chỉ Y và Lâm Vũ một trước một sau đi vào phòng. Muội muội thần sắc ảm đạm, dấu lệ chưa khô. Lâm Vũ cúi đầu không nói, vẻ mặt ân hận, trong lòng càng hiểu tới bảy tám phần.

Mây tan rồi, mưa sẽ ngừng chăng?

o0o

Tám giờ, cổng Huyền Thanh cung.

Chỉ thấy ba thiếu niên từ từ leo lên bậc cấp. Hai người đằng trước, một nam một nữ, thiếu niên trầm mặc, thiếu nữ u ám.

Thiếu niên phía sau yên lặng đi theo hai người, lông mày hơi cau lại, tâm sự trùng trùng.

Ba người đều chưa ai nói gì, phảng phất như có một bức tường vô hình chắn ở giữa họ.

Tiền sảnh của Càn Khôn viện Huyền Thanh cung, một thanh niên nam tử mặc đồ trắng, lưng đeo một thanh trường kiếm màu lam, thõng tay đứng thẳng, khí độ bất phàm, không giận mà uy, lại là chưởng môn hiện nhiệm của Huyền Thanh cung: Tiêu Chính!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK